Tôi cũng không quên ôn tập, mà hai ngày nay tôi sẽ thi lại bằng ngự kiếm.
Ngoại trừ đi thi, tôi và Nguyên Quy Nhất còn chuẩn bị mua vé về nhà Nguyên Quy Nhất chơi nữa.
Tôi rất ghét ngồi tàu hỏa, nhiều người, hơn nữa rất ầm ĩ, một đường loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng xóc nảy, thế nhưng trận pháp truyền tống lại rất đắt, bọn tôi không đủ tiền mua.
Nguyên Quy Nhất vốn muốn mua hai vé đi trận pháp, nhưng tôi ngăn lại..
Bây giờ bọn tôi còn là học sinh, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm mà.
Kiếm tu thuộc dạng không cần tiết kiệm.
Khà khà khà.Đáng tiếc, Chu Sơn là một huyện đảo, tàu hỏa không thể trực tiếp đi vào Chu Sơn, trên hành trình, chúng tôi còn phải ngồi thuyền một đoạn.
Tôi say thuyền.
Tôi và Nguyên Quy Nhất dựa vào nhau ngồi thuyền – bởi vì tôi lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Cảm giác say sóng thật khó chịu, khi ở nhà, đi công viên bơi thuyền tôi cũng không đi.
Ở ký túc xá, tôi và Nguyên Quy Nhất cũng mỗi ngày nằm chung như vậy.
Cho nên tôi không cảm thấy chỗ nào không đúng.
Thế nhưng mọi người xung quanh lại nhìn bọn tôi bằng ánh mắt quai quái.
Tại sao vậy chứ?
Rốt cục xuống thuyền, bước chân tôi lâng lâng, lúc xuống bến cũng phải dựa vào Nguyên Quy Nhất đỡ xuống, còn có cảm giác muốn ói nữa.
Tôi nói hay là bắt xe về.
Thế nhưng Nguyên Quy Nhất lại bảo :
– Tôi cõng em.
Ôi chao?
Tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại để Nguyên Quy Nhất cõng.
Khẳng định bọn tôi rất đặc sắc trên đường.
Thế nhưng Nguyên Quy Nhất lại nói, nhà anh ta rất gần bến tàu, đón xe rất lãng phí, đi bộ là được rồi.
Tôi thấy Nguyên Quy Nhất nói rất có lý.