Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

chương 88

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tô Thanh Y vội vàng đuổi tới Tinh Vân Môn, mở mật thất ra.

Phát hiện đám người Quy Ly đã ngủ tứ tung ngang dọc đầy đất.

“Xong chưa?” Tô Thanh Y sốt ruột hỏi.

Quy Ly đột nhiên tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt, đứng dậy cung kính nói: “Tiền bối.”

“Trận nhân quả đã xong chưa?”

Lúc nàng đi trận nhân quả đã gần thành, chỉ còn lại có một ít chi tiết cần sửa.

Lúc ấy nàng đã nghĩ cho dù nàng không về, trận nhân quả cũng sẽ hoàn thành.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của nàng, Quy Ly ngược lại rất bình tĩnh, gật gật đầu nói: “Trận pháp đã thành, mời tiền bối đến bên này.”

Nói xong, Quy Ly mở ra một bản vẽ trận pháp, đây là thành quả bọn họ ở chỗ này hai năm, trước đó, nhóm Quy Ly đều cho rằng cái trận pháp này là người si nói mộng, nhưng mà dưới sự dẫn dắt của Tô Thanh Y, bọn họ rốt cuộc đã vẽ ra được trận pháp này.

Nhiễm Diễm năm đó tu vi Đại Thừa Kỳ không coi là đứng đầu trong Phù tu, sở dĩ được xưng là đệ nhất Phù tu là có quan hệ trên ngộ tính phù triện trận pháp.

Phù tu cả đời có thể viết ra một quyển sách, khai sáng ra một trận pháp đã là đứng đầu, đại đa số Phù tu đều là được truyền thừa.

Nhưng mà Nhiễm Diễm năm đó chẳng những trùng tu lại đao phù triện, trực tiếp loại bỏ lá bùa từ Phù tu cao giai, chính mình vẽ phù triện và trận pháp càng là vượt qua Phù tu Tinh Vân Môn trước đó.

Không chỉ có như thế, nàng còn một lần nữa biên soạn sách giáo khoa Phù tu Tinh Vân Môn, chia Phù tu Tinh Vân Môn làm bảy cấp, một bậc một bậc từng bước kiểm tra.

Năm đó tuy Nhiễm Diễm đọa Đạo nhập Ma, nhưng đại đa số Phù tu Tinh Vân Môn lại đọc sách của nàng mà lớn lên.

Giờ phút này ở dưới sự dẫn dắt của nàng, cộng thêm sáng chế trận nhân quả này, khi mọi người ở đây mở trận đồ ra, đều không khỏi run nhè nhẹ.

Cái này sẽ là một nét bút khó phai trong cuộc đời họ, trận pháp này, đủ để cho bọn họ vĩnh viễn lưu trong sử sách Tu Chân Giới.

Tô Thanh Y nhìn hoa văn trên bản vẽ trận pháp, giơ tay sờ soạng lên.

“Quy Ly,” Nàng lạnh nhạt nói: “Hàn Đàm bây giờ đã vào Trấn Ma Tháp, để ngươi giữ chức Chưởng môn, ngươi có nắm chắc không?”

Nghe được lời này, Quy Ly hơi hơi sửng sốt, sau đó mặt hắn ánh lên sắc lạnh, cung kính nói: “Tiền bối cứ yên tâm đi, sau khi Chưởng môn dọn dẹp Tinh Vân môn, nội môn từ trên xuống dưới đều nghe theo lệnh Chưởng môn.

Quy Ly cũng có vài phần uy vọng, ắt không phụ trọng trách.”

“Được.” Tô Thanh Y gật đầu, giương mắt nói: “Vậy chọn mắt trận ở nơi nào tốt nhất?”

“Thiên Kiếm Tông, Vấn Kiếm Nhai.”

Trong mắt Quy Ly mang theo ý cười: “Hiện giờ Thiên Kiếm Tông là nơi duy nhất không lây dính tà khí.

Linh khí sôi nổi hội tụ ở nơi này.

Nơi này năm đó đã là chỗ cực âm, bây giờ hóa thành điểm cực dương, chỗ âm dương giao hội, đặt mắt trận là thích hợp nhất.”

Nghe được lời này, Tô Thanh Y gật gật đầu, thu trận pháp đồ, đứng dậy nói: “Mời ‘Thiên Địa Bàn’, theo ta đi Thiên Kiếm Tông.”

Thiên Địa Bàn là bảo vật trấn phái của Tinh Vân Môn tiếp sau Tinh Hà Đồ, chuyên môn dùng để vẽ đại trận, vẽ địa hình Tu Chân Giới ở trên một khối hình vuông, ở trên khối hình vuông vẽ trận pháp, vị trí thực tế sẽ theo tỉ lệ tương ứng vẽ ra trận pháp.

Nghe được Tô Thanh Y yêu cầu, Quy Ly nhíu mày, có chút lo lắng nói: “Không biết tiền bối có biết Thiên Địa Bàn này sử dụng thế nào không?”

Tô Thanh Y có chút chần chờ, phương pháp sử dụng Thiên Địa Bàn yêu cầu người được Chưởng môn truyền thừa mới biết được, năm đó tuy nàng có tiếng là thủ đồ nhưng Nguyên Chân Tử rõ ràng không bồi dưỡng nàng trở thành Chưởng môn.

Nàng tất nhiên không biết, mà bây giờ biết cách dùng Thiên Địa Bàn này sợ chỉ có Tạ Hàn Đàm.

Quy Ly thở dài: “Không nói dối tiền bối, trước khi tiền bối tới, Chưởng môn đã bồi dưỡng Quy Ly làm người kế tục, Thiên Địa Bàn này, Quy Ly có biết một chút.

Muốn sử dụng Thiên Địa Bàn, tu vi cần phải là Độ Kiếp Kỳ trở lên, hiện giờ sợ là tiền bối không dùng được.”

Chuyện trận nhân quả này liên quan đến đại trận thiên địa, muốn vẽ ra đã khó, muốn bày ra được càng khó, hơi có sai lầm sẽ mang đến hậu quả không thể đo lường.

Hiện giờ bọn họ bên này, cũng chỉ có Tô Thanh Y và Tạ Hàn Đàm có năng lực bảy trận Nhân Quả.

Nhưng hai người đều chưa đến Độ Kiếp Kỳ, Tạ Hàn Đàm có lẽ có linh bảo có thể đột phá, nhưng mà hắn cũng đã bị giam vào trong Trấn Ma Tháp.

Ngẫm nghĩ, Tô Thanh Y hiểu ra, hiện giờ nàng chỉ có một con đường có thể lựa chọn là đột phá.

Tạ Hàn Đàm ở trong tháp nhiều lắm cũng chỉ có thể chống đỡ một năm, trong vòng một năm, bọn họ cần phải hiểu hết về nhân quả của Tu Chân Giới này, trọng chấn không khí Tu Chân Giới, để Ma thần không có tà khí oán khí duy trì chữa trị, Tô Thanh Liên bị thương nặng, như thế mới có thể có nắm chắc giết được Tô Thanh Liên lúc thả nàng ta từ Trấn Ma Tháp ra.

Nếu không cho dù cùng nhốt Tạ Hàn Đàm và Tô Thanh Liên ở trong tháp, sợ là Tạ Hàn Đàm đã chết, Tô Thanh Liên còn chưa chết.

Ma thần lấy phệ ác mà sống, thói đời ngày nay, đạo tiêu ma sinh, một cái Trấn Ma Tháp sao có thể mạnh mẽ trấn trụ ngàn vạn nhân tâm này?

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Tô Thanh Y nói: “Ta đi đột phá trước, các ngươi bảo vệ tốt Tinh Vân Môn.”

Nói xong, Tô Thanh Y mang theo trận pháp đồ đi ra ngoài, bước vào Truyền Tống Trận trực tiếp tới Thiên Kiếm Tông.

Vừa đến cửa Thiên Kiếm Tông, Tô Thanh Y đã thấy ở cửa đứng đầy người Thiên Kiếm Tông.

Tô Thanh Y liếc mắt một cái đã thấy Tần Tử Thực đứng ở giữa, hắn cao hơn mọi người chút, nàng vừa đến, hắn đã phát hiện hơi thở của nàng, quay đầu nhìn lại.

Tô Thanh Y đi qua, đệ tử thấy là nàng tới, đều yên lặng tránh ra một con đường, để nàng đứng ở bên người Tần Tử Thực.

Trước mặt Tần Tử Thực, Mạc Vân đang quỳ trên mặt đất, Phượng Ninh nửa ngồi xổm, đỏ mắt nhìn hắn khóc rống.

Ngân Hà và Đan Nhiễm đứng ở bên cạnh, lộ vẻ mặt không đành lòng.

Khi Tô Thanh Y đi tới, Mạc Vân ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thanh Y, không khỏi ngẩn người: “Ma quân Nhiễm Diễm...”

“Đây là Thanh Y,” Ngân Hà đạp hắn một cái, vội nói: “Mau đứng lên, mắc cỡ chết đi được.”

“Thanh Y...” Mạc Vân chậm rãi phản ứng lại, trên mặt có chút hoảng hốt.

Hắn biết Nhiễm Diễm là Tô Thanh Y, mấy năm nay Tô Thanh Liên vô số lần nói với hắn, năm đó rốt cuộc nàng ta đã trải qua cái gì.

Tỷ tỷ nàng ta bị người ta đoạt xá, nàng ta muốn giết người đó, lại bị Tạ Hàn Đàm diệt cả nhà.

Hắn cảm thấy đây là nàng ta tìm lấy cớ để bản thân sa đọa, nhưng mà khi Tô Thanh Y lấy dáng vẻ của Nhiễm Diễm đứng ở trước mặt hắn, hắn không nhịn được lại nghĩ tới lời Tô Thanh Liên nói.

Tô Thanh Y đi đến trước mặt hắn, hơi ngồi xổm xuống, không nhịn được nở nụ cười, vỗ vỗ vai hắn nói: “Không nhận ra ta à?”

Vừa dứt lời, thanh kiếm lớn màu vàng từ trong tay Tô Thanh Y bay ra, dừng ở bên người Tô Thanh Y, Tô Thanh Y hơi hơi nhướn mày: “Vậy nhận ra kiếm của ta không?”

Mạc Vân không nói chuyện, nhìn thanh kiếm lung linh dưới ánh mặt trời rực rỡ, hắn không nhịn được nhớ tới một năm kia, Tô Thanh Y vẫn là tu sĩ cấp thấp, sáng sớm hôm đó trên lôi đài Vấn Kiếm Nhai.

Hóa ra chỉ chớp mắt, đã qua nhiều năm như vậy.

Nữ tử trước mặt từ Trúc Cơ trở thành đỉnh phong, thành tu sĩ đứng đầu trên đời này.

Mà hắn vẫn dừng bước ở Kim Đan, chưa từng tiến bộ.

Hắn cười khổ, gật đầu nói: “Nhận ra.”

Tô Thanh Y dìu hắn lên, ôn hòa nói: “Đã trở lại thì đi nghỉ ngơi trước đi.”

Mạc Vân lau nước mắt, được các vị sư huynh đệ mang theo trở về.

Chờ hắn đi rồi, Tô Thanh Y quay đầu nhìn về phía Tần Tử Thực, nghiêm túc nói: “Ta muốn đột phá.”

“Vì sao lại chọn lúc này?” Tần Tử Thực nhíu mày, Tô Thanh Y gọi kiếm về trong tay, nói chuyện Thiên Địa Bàn cho hắn.

Tần Tử Thực cũng không có lý do gì phản đối, gật gật đầu, nhìn nàng không nhịn được nở nụ cười.

“Từ lúc bắt đầu gặp được chàng, từng chuyện từng chuyện cứ kéo nhau mà đến.”

Hắn và nàng cùng đi vào Thiên Kiếm Tông, có chút bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ muốn an tĩnh sống qua ngày, sao lại khó vậy chứ?”

“Thật ra lúc trước ta tìm chàng là có người chỉ dẫn, nó nói cho ta biết chàng là con trai của Thiên đạo, muốn ta tới phụ tá chàng thành thần.” Tô Thanh Y nhớ tới quá khứ, không khỏi nở nụ cười: “Khi đó ta cho rằng, trên đời này không có người nào không muốn thành Thần, kết quả chàng lại nói cho ta, mộng tưởng của chàng là cưới vợ sinh con.”

Nói đến đây, Tô Thanh Y không nhịn được quay đầu nhìn hắn, trên mặt đều là hài hước: “Nhưng hôm nay xem ra, người không muốn thành thần nhất chính là chàng, có khả năng nhất thành thần, lại vẫn là chàng.”

“Ta nói là lời thật lòng.” Tần Tử Thực duỗi tay giữ chặt nàng, tay hắn ấm áp khô ráo, bọc lấy tay nàng trong lòng bàn tay.

“Nguyện vọng hiện giờ của ta, cũng chỉ có là một thế giới thái bình, bảo vệ người bên cạnh ta.

Nếu có thể có hài tử thì không thể tốt hơn, nếu không có cũng không sao cả.”

“Rất nhanh sẽ kết thúc.” Tô Thanh Y nhìn ra phương xa, thở dài nói.

Tần Tử Thực gật gật đầu, cúi mặt xuống, lặp lại một lần: “Rất nhanh sẽ kết thúc.”

Tô Thanh Y trở về chuẩn bị một chút, tạo phòng nhỏ ở bên vách núi Vấn Kiếm Nhai, rồi sau đó đi tìm Mạc Vân.

Lúc tìm được Mạc Vân, hắn đang đứng ở cửa Đệ Nhị Phong, sắc mặt có chút mờ mịt.

Đệ Nhị Phong hiện giờ sớm đã đổi thành Tiết Tử Ngọc làm chủ sự, người đến người đi, Mạc Vân ngơ ngác nhìn bảng hiệu Đệ Nhị Phong, khi Tô Thanh Y đứng ở bên cạnh hắn, hắn cũng không nói chuyện.

Qua lúc lâu, rốt cuộc hắn nói: “Thật ra ta có chút may mắn, năm đó ta bị Tô Thanh Liên mang đi.”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Y, cười khổ một chút: “Minh Ngọc sư huynh của Đệ Nhị Phong là người tốt tính, lúc ta còn niên thiếu thường xuyên bắt nạt hắn ta.

Minh Giác sư huynh tính nóng nảy, nhưng làm người lại cực tốt.”

Hắn nói, âm thanh dần thấp xuống, lúc lâu sau, hắn đỏ mắt, chậm rãi nói: “Tên đệ tử mỗi một phong ở Thiên Kiếm Tông, ta đều có thể đọc ra được.”

“Từ nhỏ ta ở chỗ này lớn lên, năm, mỗi người nơi này đều là người nhà của ta.”

“Ngươi trách ta.” Tô Thanh Y lạnh nhạt mở miệng: “Có phải ngươi đã nghĩ một mình ta chết là tốt, vì sao phải liên lụy toàn bộ tông môn không?”

Mạc Vân không nói chuyện, đã lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Không, ngươi cũng là người nhà của ta.”

“Sai rồi, nên nhận.

Đúng người, không nên phạt.

Ngươi vốn là vô tội, chúng ta có thể nào vì tư lợi của bản thân mà đẩy ngươi vào nước lửa.”

“Ta chỉ là...” Hắn khàn khàn nói: “Ta chỉ có chút khổ sở thôi.”

“Ngươi xem,” Hắn nhìn quanh bốn phía: “Bây giờ người Đệ Nhị Phong, ta không quen biết ai cả.”

“Cũng may...” Hắn nhắm mắt lại: “Cũng may một ngày kia, ta chưa từng ở chỗ này.”

Nếu không, hắn sao có thể chĩa mũi kiếm về phía đồng môn đây?

Nếu không, đưa kiếm về phía sau, hắn lại làm thế nào đối mặt với tông môn xa lạ này?

Hắn biết, Thiên Kiếm Tông là đúng.

Nhưng mà tình cảm của hắn cũng là thật.

Hắn chỉ không rõ, vì sao lại đi đến một bước này đây?

Hắn ngơ ngác đứng ở Đệ Nhị Phong, Tô Thanh Y vỗ vỗ vai hắn, ôn hòa nói: “Mạc Vân, ngươi là một Kiếm tu.”

Nói xong, nàng giơ tay đè lên ngực mình, Mạc Vân quay đầu lại nhìn về phía nàng, ánh mắt nữ tử trong sáng: “Ngươi phải giữ được đạo tâm của mình.”

“Ngươi biết rõ đúng sai, biết rõ thị phi, vậy nên thủ vững thanh minh một đời này.

Nếu không thể ngăn cản trước khi bọn họ sai, ít nhất đừng để bọn họ mắc thêm lỗi lầm nữa.”

“Nếu là sư thúc thì sao?” Mạc Vân không nhịn được mở miệng: “Nếu sư thúc sai rồi, ngươi sẽ làm như thế nào?”

“Nếu là chàng sai rồi,” Khóe miệng Tô Thanh Y mang theo mỉm cười: “Ta sẽ cùng chàng chuộc tội.

Nếu phải chết, ta sẽ chôn cùng chàng.

Nếu tồn tại, ta sẽ dùng cả đời, rửa sạch tội nghiệt của chàng.

Nếu chàng chấp mê bất ngộ, ta sẽ lấy kiếm độ chàng, lại độ chính ta.”

“Mạc Vân,” Tô Thanh Y xoay người rời đi, cũng không biết là nói cho ai nghe: “Đạo tâm cân bằng mới có đại đạo.

Nếu ngươi thật sự yếu đuối đến tận đây, cần gì phải tu đạo?”

“Làm người thường đi.”

Trăm năm yêu hận cả đời.

Cần gì phải tu đạo, đi lấy bản tâm dò xét thanh minh?

Mạc Vân ngơ ngác nhìn bóng dáng Tô Thanh Y, gió núi thổi qua, váy đỏ phần phật rêu rao, nàng đón hoàng hôn mà đi, giống như đang nhào vào một đám lửa.

Nhưng mà lại không hề chùn bước, lại vẫn kiên định thong dong.

Đó từ lâu đã không phải là cảnh giới mà hắn có.

Mạc Vân theo bản năng ấn lên thân kiếm của mình, nhớ lại năm đó ở Thiên Kiếm Tông, Phượng Ninh uống rượu hỏi hắn: “Vì sao học kiếm?”

“Ta phải làm đại anh hùng.”

Khi đó hắn trả lời: “Đại anh hùng có thể trợ giúp rất nhiều người tốt!”

Mấy trăm năm qua đi, vào lúc đạo tâm của hắn sắp vỡ, thế mà hắn lại nhớ về lúc đó.

Tay hắn ấn ở trên thân kiếm, ánh sáng từ trên người phóng lên cao, có mây đen giăng đầy, Tô Thanh Y dừng bước chân, quay đầu nhìn, thấy ánh mắt Mạc Vân kiên định, nhắm mắt lại ngồi xếp bằng.

Tô Thanh Y cong cong khóe miệng, cất bước đi về phòng nhỏ của mình.

Vào trong phòng, Tần Tử Thực tới cửa xem nàng.

Hắn không nói gì cả, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nàng, nàng hơi hơi mỉm cười, nhắm mắt lại, ôn hòa nói: “Chờ ta.”

“Được.” Hắn cao giọng mở miệng rồi đóng cửa lại.

Ít ngày sau, Mạc Vân kết anh, trở thành một vị tu sĩ Nguyên Anh của Thiên Kiếm Tông.

Dựa theo lệ thường trước kia, mỗi tông môn có tu sĩ kết anh, đều sẽ tổ chức đại điển kết anh cho vị này.

Nhưng mà bây giờ đang vào thời kỳ đặc biệt, đại điển kết anh của Mạc Vân cũng đã bị hoãn lại.

Nhưng mà vào ban đêm, một con linh điểu Ma tộc lại ngậm một hộp gỗ vọt vào Thiên Kiếm Tông.

Linh điểu vừa mới tới trước mặt Mạc Vân thì kiệt sức mà chết.

Chỉ để lại một cái hộp gỗ vuông, Mạc Vân khom lưng mở hộp gỗ ra phát hiện bên trong đặt một gốc cây hoa đào, bên cạnh có một tờ giấy, chữ viết trên tờ giấy thanh lệ, đoan chính viết:

“Vân quân kết anh, ta cực vui sướng, đi được tới chỗ có rừng đào rất đẹp, nguyện để hoa đào này thể hiện ba phần tâm ý của ta.”

Không cần đoán Mạc Vân cũng biết là ai, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, sau khi đóng hộp gỗ lại thì ném vào trong hồ nước.

Không lâu sau, Thiên Kiếm Tông thu được tin tức, các nơi có rất nhiều dân chúng biến mất, tà khí tàn sát bừa bãi càng nghiêm trọng.

Tần Tử Thực phái người đi tra, thế nhưng phát hiện các nơi đều đang làm trận pháp lấy người luyện mạch, hơn nữa trận pháp này đã được sửa chữa, từ đại trận mấy trăm vạn người luyện chế đại hình linh mạch biến thành mấy trăm người luyện ra một tiểu mạch tiểu trận.

Hơn nữa tin tức linh mạch của năm đại môn phái đều có như vậy đã truyền khắp Tu Chân Giới, cho dù Chính Khí Minh không chịu thừa nhận, đại đa số tu sĩ lại cũng đều cam chịu việc này.

Có đại tông ở phía trước, mà không thấy đại tông bị thiên phạt, tán tu và tiểu tông môn đều không khỏi ngo ngoe rục rịch, việc giết người luyện mạch âm thầm phát sinh ở các nơi.

Sau khi Tần Tử Thực biết được tin tức, lập tức truyền tin tức ra để đệ tử Thiên Kiếm Tông sôi nổi xuống núi, bảo vệ dân chúng thêm nghiêm ngặt.

Nhưng mà phần đất của Thiên Kiếm Tông có thể khống chế, các nơi khác lại không có quy củ, trong khoảng thời gian ngắn, trừ các địa phương được đại tông môn nghiêm ngặt bảo vệ, phần đất trung gian đều loạn thành một đoàn.

Dân chúng chạy trốn khắp nơi, vì không khí trong phạm vi Thiên Kiếm Tông quản lý là nghiêm chỉnh nhất, cho nên dân chúng dũng mãnh vào địa bàn Thiên Kiếm Tông càng thêm nhiều lên, các thành nhỏ xung quanh dứt khoát đầu phục Thiên Kiếm Tông, vì thế trong lúc nhất thời, phạm vi quản lý của Thiên Kiếm Tông nháy mắt mở rộng không ít.

Tần Tử Thực không đủ nhân thủ để dùng, Nho Môn vẫn luôn lánh đời không ra lập tức tham dự vào, bắt đầu tăng thêm nhân thủ cho Thiên Kiếm Tông.

Mạc Vân làm tu sĩ Nguyên Anh một phương, cũng khắp nơi mang đội đi ra ngoài, đuổi giết những tu sĩ lấy người luyện mạch đó.

Ngắn ngủn ba tháng, dân chúng Tu Chân Giới chết đã lên tới trăm vạn, Mạc Vân khắp nơi đi lại, nơi đi đến dân chúng nhìn thấy tu sĩ, đều sôi nổi chạy tán loạn, mà rất ít có người cư trú trong rừng, vì tà khí mọc lan tràn, cỏ cây khô héo.

Khi Mạc Vân đuổi theo mấy tu sĩ giết đến Thương Châu, nơi đó đã hoàn toàn bị tà khí cắn nuốt, hoang dã mênh mang, không thấy bóng người.

Sau khi hắn chém giết tu sĩ kia, nhìn sương mù màu xanh lá vờn quanh đất hoang, mơ hồ nhớ tới năm đó đi vào Thương Châu, cỏ xanh chim bay, đệ tử Huyễn Âm Cung từng người đeo nhạc cụ phiêu nhiên mà đến, âm nhạc lượn lờ vào thành.

Năm đó hắn là thiếu niên, đúng là tuổi đẹp đẽ, cũng từng từng yêu núi non sông nước nơi này, mỹ nhân nơi này.

Mà hiện giờ núi sông không còn nữa, người xưa đã mất.

Mạc Vân ngơ ngác đứng, phát hiện trừ kiếm trong tay mình trước sau như một, thế gian này sớm đã biến thành dáng vẻ mà hắn không biết.

Hắn không khỏi nhớ tới đôi mắt ngập nước kia, một câu kia: “Nếu có thể trở về, ta cũng không muốn lại thích ngươi.”

Hắn tra kiếm vào vỏ, dứt khoát xoay người.

Trở lại Thiên Kiếm Tông, hắn cầm theo kiếm đi tìm Tần Tử Thực.

“Sư thúc,” Hắn đứng ở trước cửa, nhìn Tần Tử Thực đang phê công văn, nghiêm túc nói: “Người bận à?”

“Chuyện gì?” Tần Tử Thực ngẩng đầu, thoạt nhìn thật mỏi mệt, nghe Phượng Ninh nói hắn đã một tháng chưa ngủ.

Mạc Vân nhìn hắn, cụp mắt như đứa nhỏ, nghiêm túc nói: “Sư thúc, nếu có người, nàng phụ người trong thiên hạ mà không phụ ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”

“Nàng không phụ ta, ta không phụ nàng.

Nhưng nàng phụ người trong thiên hạ, ta chỉ có thể giết nàng.”

Mạc Vân ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tử Thực, có chút mờ mịt.

Tần Tử Thực cúi đầu phê công văn, lạnh nhạt nói: “Thật ra ngươi cần gì phải hỏi ta chứ? Ngươi chỉ cần vâng theo bản tâm ngươi là được.

Ngươi không phải ta, cũng không cần học ta.”

“Có vài người là thật sự tốt với ngươi, ngươi giết người hắn chôn xác; có vài người đối với ngươi vô cùng tốt, cho dù rất tốt, chỉ cần đối phương phạm sai lầm sẽ trở mặt không nhận người.

Mạc Vân, ngươi phải làm loại người như vậy à?”

Nghe được lời này, Mạc Vân trầm mặc lúc lâu, đã lâu sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu, mặt tái nhợt mỉm cười.

“Ta hy vọng, khi nàng còn sống, ta có thể đối xử tốt với nàng.

Nàng đã chết, ta sẽ nhớ nàng.”

“Cho dù...” Mạc Vân tươi cười có chút chua xót: “Nàng là ta giết.”

Tần Tử Thực không trả lời, gật gật đầu.

Ngẫm nghĩ, Mạc Vân lại nói: “Sư thúc, vì sao các ngươi phải để Tạ Chưởng môn và Tô Thanh Liên cùng nhau vào Trấn Ma Tháp? Vì sao không trực tiếp giết nàng là xong.”

“Thân thể Ma thần, nếu không tìm được tử huyệt, có giết vạn lần cũng không chết được.” Tần Tử Thực nói những lời Tô Thanh Y kể cho hắn ra.

Mạc Vân gật gật đầu, sau khi hành lễ thì xoay người rời đi.

Cùng ngày hắn làm rất nhiều chuyện, hắn đi cùng Phượng Ninh uống rượu, cùng Ngân Hà, Đan Nhiễm trò chuyện, gặp mặt, chào hỏi tất cả những người mình quen biết.

Chờ đến ban đêm, hắn để lại một phong tin nói đi vân du, rồi dọn dẹp hành lý, xuống núi.

Hắn một đường đi về phía tây, tới thành Thừa Thiên.

Thành Thừa Thiên đã là một tòa thành chết, không hề còn dáng vẻ nhộn nhịp ồn ào năm đó nữa.

Chính hắn mang theo rượu, vào Tô phủ, ngồi ở trong viện, uống một ngụm.

Hắn nghiêm túc nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Tô Thanh Liên, rốt cuộc là khi nào.

Dường như chính là ở chỗ này, hắn cùng người trong nhà lại đây chơi đùa, năm đó hắn vẫn còn là một đứa nhỏ, có một cái quả bóng nhỏ ục ục lăn đến dưới chân hắn.

Hắn nhặt bóng lên, sau đó nghe được một tiếng non nớt sợ hãi: “Tiểu ca ca, ngươi có thể trả bóng cho ta không?”

Khi đó nàng ta còn nhỏ, trên mặt còn có chút trẻ con mập mạp.

Hắn không biết nàng ta có nhớ không, có lẽ là hiện giờ nàng ta quá mức đáng giận, quá khứ năm đó vốn dĩ cũng không có ấn tượng gì, cũng trở nên hết sức đáng yêu.

Nếu năm đó hắn không lui hôn, nếu năm đó hắn sớm một chút thích nàng ta, có phải nàng ta có thể không đi đến này một bước chăng?

Nhưng mà có ai quy định, hắn nhất định phải thích người này chứ?

Mạc Vân có chút không nghĩ ra, hắn uống rượu một hơi cạn sạch, sau đó lấy lá bùa ra đốt.

Sau khi đốt lá bùa một lúc, một bóng dáng khoác áo choàng chậm rãi xuất hiện ở trong bóng đêm.

Thấy không rõ mặt nàng ta, cả người nàng ta đều ẩn ở chỗ tối.

Hắn ngồi ở trên bàn đá, mặt mày tuấn tú khẽ nâng, nhìn về phía nữ tử ở chỗ tối kia.

“Chàng...” Tô Thanh Liên có chút chần chờ: “Chàng không có việc gì...”

“Ừm,” Mạc Vân lẳng lặng nhìn nàng ta, ôn hòa cười: “Ta không có việc gì.”

“Vậy chàng đốt lá bùa làm gì?” Tô Thanh Liên lập tức nhíu mày, theo bản năng đánh giá bốn phía.

Mạc Vân đứng dậy, giống như hạ quyết tâm cực lớn.

Hắn nhìn chăm chú vào nàng ta, thản nhiên cười: “Ta là muốn gặp ngươi.”

Tô Thanh Liên kinh ngạc nhìn hắn, tu sĩ áo lam cởi đi phóng khoáng năm đó, rút kiếm mà đứng, chậm rãi nói: “Tô Thanh Liên, ta hy vọng, ta có thể đối với ngươi tốt một chút.”

“Ta muốn mang ngươi đi rất nhiều chỗ, thấy rất nhiều người, xem núi sông cảnh đẹp, phẩm rượu ngon nhân gian.”

Tô Thanh Liên không nói gì, nhìn người này từng bước một đi đến trước mặt nàng ta, cúi đầu cầm lấy tay nàng ta.

“Tô Thanh Liên,” Hắn ôn hòa nói: “Ta muốn cho ngươi biết, thế gian này tốt thế nào.”

Tô Thanh Liên trầm mặc không nói.

Nàng ta biết, nàng ta đồng ý có nghĩa là rất nhiều chuyện nàng ta không thể lại làm, ít nhất không thể làm ngay trước mặt hắn.

Nhưng mà người trước mặt dụ hoặc quá lớn, hắn chưa bao giờ nói chuyện với nàng ta như vậy, chưa bao giờ chờ đợi nàng ta như vậy.

Nàng hơi cân nhắc, nên bố cục đã bày xong, biện pháp lấy người luyện mạch đã truyền rộng rãi, Tu Chân Giới sau này sẽ càng ngày càng loạn, tà khí cuồn cuộn không ngừng tẩm bổ Ma thần, mà sau khi Thiên đạo không chịu đựng nổi, Tô Thanh Y tất nhiên phải lập tức mở trận Nhân Quả.

Chính Khí Minh tất nhiên sẽ toàn lực ngăn cản Tô Thanh Y, đến lúc đó Thiên Kiếm Tông cùng Chính Khí Minh đại chiến, nàng ta vừa hay ngồi ngư ông đắc lợi, nuốt hết tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, mở ra thông đạo Ma giới cùng Tu Chân Giới, nàng ta sẽ hóa thành một thế hệ Ma thần mới, ngay cả Thiên đạo đều không làm gì được.

Đến lúc đó, có lẽ nàng ta có thể làm sống lại mẫu thân của nàng ta, nàng cũng có thể giữ Mạc Vân lại.

Nghĩ kỹ tất cả then chốt, nàng ta ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt đối phương: “Được.”

Mạc Vân cười khổ.

“Có phải ta tới quá muộn không?”

“Đúng vậy,” Tô Thanh Liên cũng không nhịn được cười, khàn khàn nói: “Chàng tới quá muộn, quá muộn.”

Truyện Chữ Hay