Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

chương 53: bồng lai (14)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tuyết Hoàng Liên

Beta: Naughtycat

Nghe được tiếng của Mai Trường Quân, nội tâm Tô Thanh Y triệt để sụp đổ.

“Các ngươi đang ở đâu?”

“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”

“Ngươi mau đưa Truyền Âm phù cho Lận Quan Tài, ta có chuyện quan trọng cần nói với hắn”.

“Qua vài ngày nữa nhé, ta muốn hưởng thế giới chỉ có hai ta với hắn trước đã. Ta nghe nói ngươi tên Lưu Huy à? Sao ngươi không cùng Thanh Hư ân ân ái ái cho tốt đi, chạy tới tìm Lận Quan Tài nhà ta làm gì thế?!”

“Mai Trường Quân!!”

“Không tiễn.”

Nói xong câu này, phía bên Mai Trường Quân không còn động tĩnh gì nữa, chắc là đã hủy Truyền Âm phù đi rồi. Trong giờ phút này thì ngay cả ý nghĩ muốn đâm chết nàng ấy luôn đi Tô Thanh Y đều có. Đúng lúc Tần Tử Thực mang một đĩa đồ ăn đi vào, thấy Tô Thanh Y có vẻ muốn nổi điên lên, không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”

“Mai Trường Quân, đồ ngốc ấy!” Tô Thanh Y tức giận bừng bừng nói: “Nàng ta đem hủy Truyền Âm phù đi rồi! Ta không tìm được Lận Quan Tài! Nàng ta đã nhìn thấy mặt của Lận Quan Tài, nếu từ giờ nàng ta yêu Lận Quan Tài, không màng đến Thẩm Phi nữa, chúng ta sẽ lập tức bị đưa trở về, nàng ấy sẽ thực sự chết đi! Xuyên qua sẽ bị thất bại!”

“Bình tĩnh một chút!” Tần Tử Thực kéo nàng vào trong ngực, ôm nàng nói: “Đừng nóng giận! Chúng ta đi tìm nàng ấy là được”.

“Chỗ này lớn như vậy, chúng ta đi nơi đâu tìm nàng ấy chứ?!”. Tô Thanh Y bực bội nói: “Ta nghĩ tốt nhất là chúng ta nên chuẩn bị trước đi. Nếu không bây giờ ta nghĩ cách lưu lại đường sống cho nàng ấy đã, sau khi quay về thì tính đến việc hồi sinh nàng ấy!”

“Cũng không phải không thể”. Tần Tử Thực ngẫm nghĩ: “Ngươi ở đây nghĩ cách, ta đi tìm người, ngươi thấy thế nào? “

“Chỉ có thể như thế.”

Tô Thanh Y thở dài trả lời. Tần Tử Thực cầm đĩa trái cây, đưa cho nàng một quả ngọt, ôn hòa nói :”Ăn đi.”

“Ây da, ta biết mà, chỉ có ngươi là đối với ta tốt nhất thôi.” Tô Thanh Y cắn một miếng nhai rồi đưa tay ôm cổ Tần Tử Thực. Tần Tử Thực mỉm cười, dường như khắp núi đầy hoa nở.

“Tử Thực,” Tô Thanh Y đưa tay vuốt lên khuôn mặt hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi cười thật đẹp quá đi mà! Làm cho lòng ta đều mềm nhũn cả rồi!”

Sắc mặt Tần Tử Thực có chút cứng đờ, thu lại nét cười, hờ hững nói: “Nhanh nghĩ cách đi. Ta đi tìm người”.

Nói xong hắn đứng lên, nghĩ một chút lại quay lại cúi đầu xuống hôn nàng một cái, nhẹ nhàng nói: “Phải ngoan đấy.”

Tô Thanh Y còn đang ngơ ngẩn cả người, Tần Tử Thực đã đi ra ngoài. Chờ sau khi hắn rời khỏi, Tô Thanh Y đưa hai tay ôm lấy mặt mình.

Hệ thống: “Kí chủ! Cô điên rồi à?”

“Không có! Ta cảm thấy rất ngọt ngào. Ngọt đến phát sầu.”

Hệ thống: “…”

Sau khi Tô Thanh Y tự mình chìm trong bong bóng màu hồng phấn một lúc, cuối cùng cũng có thể quay lại chuyện chính, nếu thật sự gặp phải tình huống xấu nhất, Mai Trường Quân yêu Lận Quan Tài thì không biết hiện tại giữ lại cho nàng ấy một đường sinh cơ thì lúc quay về có bị xóa bỏ hay không nhỉ?

Nhưng mà nàng cũng không còn cách nào khác, vậy nên nàng đi tới thư phòng, định cố gắng nghĩ ra một cái trận pháp để cứu nàng ấy. Lúc đi ngang qua hậu viện, nàng nhìn thấy A Thất đang đốn củi.

Hôm nay thời tiết không được ấm áp, bọn họ là người tu tiên nên không sợ giá lạnh hoặc nóng bức, nhưng A Thất chỉ là phàm nhân, hắn phải cảm thấy rét lạnh mới đúng. Nhưng hắn lại chỉ mặc có một cái áo bằng sợi gai mỏng, cả người gầy yếu phong phanh, sắc mặt xanh xao làm người ta nghĩ đến người không đủ dinh dưỡng trong một thời gian dài, cùng là mười sáu tuổi nhưng khác xa so với Tạ Hàn Đàm.

Tô Thanh Y không nhịn được dừng bước, ngơ ngác nhìn hắn, một lát sau nàng mới cất tiếng gọi: “A Thất.”

“Chủ nhân muốn dặn dò gì ạ?” A Thất ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ sợ hãi. Tô Thanh Y cười cười, cố gắng hạ giọng nhẹ nhàng, sợ kinh động đến hài tử giống như con nai con này, nhỏ giọng nói: “Trời lạnh, mặc nhiều thêm một chút.”

Nói xong, nàng lấy một tờ giấy trong tay áo ra, ngón tay vạch một cái, lập tức trên người A Thất được thay một bộ quần áo mới bằng tơ lụa dày dặn, hoa văn mây cuộn không hợp với kho chứa củi này một chút nào.

A Thất sợ ngây người, Tô Thanh Y ném mấy khối linh thạch vào tay hắn, cười nói: “Cầm lấy mà mua mấy bộ quần áo, ngươi như này chỉ có thể chịu nổi một ngày. Bình thường đừng để mình bị đói, quét dọn phòng rồi nghỉ ngơi một chút đi. Muốn làm gì thì làm, đừng để quá mệt mỏi.”

“Chủ nhân…” A Thất ngơ ngác nhìn Tô Thanh Y. Tô Thanh Y cũng không quản hài tử này đang nghĩ gì trong đầu, quay đầu đi vào thư phòng, bắt đầu trầm tư suy nghĩ cách cứu Mai Trường Quân.

Nàng chỉ cần bận rộn là không cần biết thời gian sớm tối gì. Mỗi ngày Tần Tử Thực đi sớm về muộn, tìm người khắp nơi, hầu như lúc hai người gặp mặt là lúc Tô Thanh Y vẽ trận pháp, còn Tần Tử Thực ở bên cạnh đả tọa.

Mà lá gan A Thất cũng dần to lên, lúc đầu là hỏi Tô Thanh Y rằng hắn có thể vào xem thư phòng không, về sau là thường xuyên ở lại trong thư phòng. Tô Thanh Y vẽ trận pháp, A Thất đọc sách ngay bên cạnh.

Tô Thanh Y không phải không biết, nàng không bao lâu liền rời đi, hài tử này có thể xem thêm một chút đồ vật này nọ, cũng không phải là không tốt.

A Thất là người rất nhạy cảm, hắn biết Tần Tử Thực không thích hắn, vì vậy mỗi lần chỉ cần Tần Tử Thực trở về, tất nhiên hắn sẽ thành thành thật thật đi ra ngoài. Tần Tử Thực thấy mặt hắn là thấy phiền. Hắn phiền nhưng cũng không nói ra, liền mang Tô Thanh Y ra giày vò, nhất là khi biết A Thất đang ở ngoài cửa thì hỏi đi hỏi lại: “Nàng thích ai? Hả?”

“Tử Thực…Tử Thực…”

Lúc đó Tô Thanh Y không biết nói lời nào khác nữa.

Cứ như vậy vài lần, A Thất cũng biết ý của Tần Tử Thực, cũng không thường đến thư phòng khi có Tô Thanh Y ở đấy, thường là mượn sách đi ra ngoài, ngồi chồm hỗm trên bậc thang để xem.

Sách của Tô Thanh Y gần như đều là về phù triện trận pháp, thỉnh thoảng cũng có kiếm phổ cơ bản. Dường như A Thất cũng là một thiên tài, gần như chỉ cần đọc qua sách về phù triện trận pháp là lập tức hiểu được. Qua tầm một tháng, Tô Thanh Y cũng phát hiện dường như hắn đang xem sách về pháp trận cao giai, không khỏi mừng rỡ, chạy đến bậc thang nhìn A Thất, nghiêm túc nói: “A Thất, ngươi xem có hiểu không?”

“Dạ, có hiểu.” A Thất ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt. Tô Thanh Y vội vàng lấy một trận pháp mình mới vẽ gần đây ra cho hắn xem. Nàng đã suy nghĩ một tháng. Dựa theo suy nghĩ của nàng, nàng muốn từ trên người Mai Trường Quân làm một cái phù đổi mệnh, nếu Mai Trường Quân chết, lập tức chuyển dời đến thân thể một người khác. Nhưng mà ý tưởng này quá mức âm tà, nên nàng đang suy nghĩ, có thể chuyển lên một cái thân cây, một gốc hoa hay không đây.

Nhưng vừa nghĩ như thế lập tức thấy độ khó của phù chú tăng lên. Nàng căn bản là không có cách nào hoàn thành. A Thất nhìn phù trận nàng đưa, chậm rãi nói: “Chủ nhân đang muốn cứu người à?”

“Đúng, đúng.” Tô Thanh Y gật đầu: “Ngươi có ý tưởng gì không?”

“Ta nghĩ là,” A Thất nghiêm túc phân tích: “Để thương tổn của người này đổi được sang thân của một vật phẩm khác, sao không để chính người này là vật thế thân.”

“Có ý gì?”

“Chính là, chủ nhân không ngại chuẩn bị một thân thể, để nó làm chủ thể, sau đó xem nó như một đồ chứa đựng linh hồn, trên hồn phách của hắn đặt một trận triệu hồi.”

A Thất khua chân múa tay, tiếp tục nói: “Cứ như vậy, vào lúc thân thể này nhận tổn hại, chủ thể sẽ tự động triệu hoán hồn phách về thân thể này. Như vậy có phải là so với việc khó khăn là di chuyển thương tổn đến hoa cỏ sẽ đơn giản hơn nhiều không?”

Nghe nói như thế, Tô Thanh Y lập tức ngây người. Một lúc sau, nàng vỗ tay nói: “Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ? Coi thân thể hiện tại của nàng ấy chính là vật chứa tốt rồi làm cho nàng ấy một thân thể!”

Để làm một khối thân thể… Xem ra cũng phải chuyện dễ dàng gì.

Tô Thanh Y có chút uể oải, nhưng nghĩ lại, nàng quay đầu nhìn A Thất: “A Thất, ngươi thật là một bậc Đế tôn thiên tài”.

A Thất ngẩn người, sau đó đỏ mặt nói: “Không… Ta không phải…”

“A Thất,” Tô Thanh Y vỗ vai hắn, chân thành nói: “Ngươi tin ta, ngươi theo học Phù tu đi, ngày sau ngươi nhất định là một Phù tu vô cùng ưu tú”.

A Thất không nói gì, hắn ngơ ngác nhìn Tô Thanh Y, khuôn mặt vô cùng giống Tạ Hàn Đàm trong mắt chậm rãi hiện lên một tia chờ mong.

“Ta có thể... Có thể giống như lợi hại giống như… Tần tiên sư sao?”

“Đương nhiên rồi,” Tô Thanh Y cổ vũ hắn, nàng chưa từng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để bồi dưỡng hậu sinh: “Thiên tư của ngươi rất tốt, cố gắng, cũng có thể trở thành một Phù tu giỏi”.

“Vậy ngươi là Phù tu à?”

“Ta?” Tô Thanh Y nghĩ nghĩ, rồi nghiêm túc nói: “Ta coi như là kiếm phù song tu...”

A Thất không nói chuyện, hắn gật gật đầu nói: “Được.”

“Ta không có hỏi ngươi cái gì mà? Ngươi bảo được cái gì?” Tô Thanh Y có chút khó hiểu, A Thất cúi đầu cười rộ lên, dường như là đang ẩn giấu một bí mật nhỏ.

Tô Thanh Y nghĩ một chút rồi ôm một chồng sách đến cho A Thất, ngồi xổm trước mặt hắn nói: “A Thất, chỗ sách đều mang cho ngươi xem, ngươi giúp ta suy nghĩ xem làm sao để tạo ra một khối thân thể đi.”

Nàng đưa cho hắn đều là sách luyện đan, thật ra trong nội tâm nàng cũng chẳng ôm hi vọng gì, A Thất lại nghiêm túc gật đầu, giống như là tiếp nhận một nhiệm vụ rất quan trọng.

Sau đó, A Thất lập tức dời một cái bàn đến thư phòng, mỗi ngày hai người đều không ngừng lật xem sách, thỉnh thoảng thảo luận xem rốt cuộc phải làm thế nào lại tạo ra một bộ thân thể hoàn mỹ.

A Thất thật sự là một thiên tài, mỗi khi Tống Thanh Y suy nghĩ bế tắc lại đưa ra một ý kiến mới mẻ.

Lúc Tần Tử Thực trở về đã nhìn thấy hai người bọn họ đang nói chuyện hòa thuận vui vẻ, không khỏi thấy trong lòng buồn phiền, nhưng hắn không nói gì, ngồi vào bồ đoàn giữa hai người, nhắm mắt đả tọa.

Vào lúc nhắm mắt lại, hắn lại nhớ ngày đó Tạ Hàn Đàm đến Thiên Kiếm Tông tìm Tô Thanh Y.

Tô Thanh Y yêu hắn.

Ít nhất thì có yêu hắn.

Tần Tử Thực biết rõ nên chuyện này làm cho hắn như nghẹn ở cổ họng, không cách nào thốt ra lời.

Dù sao cứ níu lấy quá khứ thì Tô Thanh Y nhất định sẽ thấy phiền. Nhưng mà hắn không nhổ được cái đinh này ở trong long xuống.

Hai người nghiên cứu gần nửa năm, rốt cuộc cũng tìm ra một phương thuốc. Tần Tử Thực cũng từ bỏ việc tìm kiếm Mai Trường Quân, mỗi ngày ngồi không ở trong phòng, nghiêm mặt dõi theo hai người.

Có Tô Thanh Y chỉ điểm, A Thất đã từ dẫn khí nhập thể đến Luyện Khí kỳ, thành một người tu đạo chân chính. Hắn bắt đầu không còn nói chuyện e dè từng li từng tí, tính cách cũng ngày càng thoải mái hơn, mặc dù lúc nhìn thấy Tần Tử Thực vẫn rất sợ hãi, nhưng vẫn có thể cố gắng lên tiếng gọi Tần Tử Thực.

Vốn Tô Thanh Y có lòng thu A Thất làm đệ tử, nhưng bị Tần Tử Thực luôn lấy lí do không biết lúc nào thì đi để ngăn lại. Cái tập tục sư đồ thành đạo lữ của Tinh Vân môn này đã làm cho hắn chán ghét từ lâu rồi, lúc trước có Tạ Hàn Đàm, sau lại có Nguyên Chân Tử, hiện tại Tô Thanh Y còn muốn thu A Thất? Cái này không được. Tuyệt đối không được.

Vì thế, Tô Thanh Y và A Thất vẫn duy trì tình cảm đạo hữu đơn thuần, cầm phương thuốc bắt đầu tìm dược liệu. A Thất tìm thứ đơn giản, Tô Thanh Y và Tần Tử Thực tìm những thứ phức tạp hơn. Trong dược liệu có vài thành phần vô cùng quý giá, Tô Thanh Y và Tần Tử Thực ngụy trang thành dáng vẻ của Lưu Huy và Thanh Hư, che mặt đi xung quanh cướp đoạt. Trong lúc nhất thời, tin tức có hai cao thủ khắp nơi cướp đoạt trân bảo lan truyền khắp Tu chân giới, khiến cho lòng người hoảng sợ.

Chớp mắt đã qua mười năm, cuối cùng A Thất cũng đạt tới Trúc cơ kỳ trên con đường tu tiên. Tô Thanh Y đã thu thập xong gần đủ dược liệu. Lúc này đột nhiên Lận Quan Tài lại xuất hiện trước cửa phòng của Tô Thanh Y, phía sau còn lôi theo cả con lừa Mai Trường Quân.

“Này có nhớ chúng ta không thế?”

Thời điểm hai người xuất hiện, Tô Thanh Y rất sửng sốt. Lúc Mai Trường Quân từ sau lưng Lận Quan Tài nhảy ra nói những lời này, Tô Thanh Y cười cười, nàng đứng dậy, vỗ vỗ vai A Thất nói: “A Thất, ngươi đứng xa một chút”.

A Thất gật gật đầu đứng ra xa, Mai Trường Quân ngơ ngác nói: “Chẳng lẽ còn có nghi lễ đón tiếp long trọng à? Ha ha ha... Không cần đâu...”

Chữ “đâu” còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Tô Thanh Y xuất hiện đột ngột, một quyền đánh thẳng đến mặt Mai Trường Quân, lập tức đánh nàng bay ra xa mười trượng, lúc rơi xuống trên mặt đất, trên mặt toàn là máu mũi.

Lận Quan Tài thản nhiên nhìn Mai Trường Quân bị đánh, quay đầu nhìn Tô Thanh Y nói: “Lần trước ta bị thương, bị đóng băng hơn mười năm, gần đây không xảy ra việc gì chứ?”

“Ngươi đi cùng ta.” Tô Thanh Y đưa tay kéo Lận Quan Tài đi. Mai Trường Quân lại đột nhiên xuất hiện, dùng một cây sáo trúc chặn Tô Thanh Y lại bất mãn nói: “Ta nói với ngươi này, nam nữ khác biệt, ngươi đừng có động tay động chân với Lận Quan Tài nhà ta.”

“Cây sáo của ngươi từ đâu mà có?” Tô Thanh Y thấy Mai Trường Quân đột nhiên có thêm một cây sáo, giống y như cây sáo sau này nàng ấy đeo bên hông thì không khỏi sửng sốt. Mai Trường Quân vui vẻ nói: “Lận Quan Tài tặng ta, rất đẹp phải không? Hắn tự làm đó!”

Tô Thanh Y chấn động, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng nàng cũng không kịp nhiều lời, nói thẳng: “Lận Quan Tài, ngươi đi theo ta.”

Lận Quan Tài gật đầu lập tức theo Tô Thanh Y đi vào phòng. Mai Trường Quân đang muốn đi theo, Tần Tử Thực liền trực tiếp chắn trước mặt nàng. Mai Trường Quân có chút giận, nghiêm túc nói: “Ta nói ngươi này, ngươi đừng nghĩ mình có bộ mặt đẹp thì ta sẽ không đánh ngươi. Ta mà muốn đánh người thì đến ngay cả ta cũng sợ đó!”

Tần Tử Thực: “À.”

Tần Tử Thực ngăn cản Mai Trường Quân, Tô Thanh Y vẫn chưa yên tâm, liền thả ra mấy cái pháp trận, rốt cục nói: “Rốt cuộc ngươi và Mai Trường Quân phát triển thế nào rồi? Ngươi có biết nếu nàng yêu thương ngươi bỏ mặc Thẩm Phi thì chúng ta coi như xong! Mạng của ngươi coi như chấm hết không hả!”

Lận Quan Tài không nói lời nào, rất lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Ta biết...”

Nói xong hắn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt bên dưới mặt nạ bạch ngọc đều là thống khổ: “Nhưng mà ta không nhịn được...”

Không nhịn được.

Nhìn thấy nàng hồn nhiên đơn thuần như vậy, nhìn thấy nàng một lòng thương hắn, mỗi ngày đi theo sau hắn gọi Lận Quan Tài, thỉnh thoảng nàng lại trộm lấy đi mặt nạ của hắn, hắn không thể nhẫn tâm không để ý được.

Đây là mộng tưởng của hắn trong hai trăm năm qua, nhiều năm như vậy, hắn đã rất nhiều lần nghĩ nàng nhìn hắn, chỉ nhìn hắn mà thôi. Không phải nhìn về hắn mà nghĩ tới Thẩm Phi, không phải vì gương mặt này của hắn.

“Ta không làm được...” Hắn run rẩy siết chặt nắm tay, khàn giọng nói: “Ta không buông được nàng ra.”

“Vậy ngươi đành lòng nhìn thấy nàng chết à?” Tô Thanh Y lạnh giọng mở miệng. Cả người Lận Quan Tài chấn động, dường như nhớ tới sự đau đớn trong quá khứ. Rất lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Ta biết rồi.”

“Ta sẽ nói với nàng ấy,” Lận Quan Tài cười nhẹ nói: “Ta sẽ nói cho nàng, ta chính là Thẩm Phi, là một sợi tơ tình của hắn biến thành, Thẩm Phi không biết mà thôi, như vậy, chờ chúng ta đi rồi, nàng sẽ vẫn yêu Thẩm Phi, như vậy có được không?”

Tô Thanh Y không trả lời, nàng cảm thấy trong lòng có chút buồn.

Như vậy là không công bằng…

Nàng biết, như vậy là điều sai trái không công bằng. Là Lận Quan Tài đã rất nỗ lực, là Lận Quan Tài yêu nàng, là Lận Quan Tài cho Mai Trường Quân tình yêu, lại phải chắp tay tặng cho Thẩm Phi.

“Chờ năm trăm năm sau, chúng ta ngăn cản Thẩm Phi chặt đứt sợi tơ tình, như vậy Thẩm Phi vẫn chỉ một mực yêu nàng, sẽ không tu được Vô Tình đạo, cũng sẽ không có cơ hội mở ra trận pháp Bồng Lai, bọn họ sẽ ở bên nhau, đến già.”

Nói đến phần sau, giọng nói của Lận Quan Tài đã ngập tràn run rẩy, dường như hắn không chịu được nữa xoay người rời đi. Tô Thanh Y gọi hắn lại: “Lận Quan Tài.”

Lận Quan Tài dừng chân, cũng không nói gì. Tô Thanh Y chậm rãi hỏi: “Vì sao lại tặng cho nàng ấy cây sáo kia?”

“Năm đó nàng đã nói với ta, cây sáo này là người nàng yêu nhất tặng cho nàng. Ta không muốn để cho Thẩm Phi đưa cho nàng”.

“Cuối cùng thì ta vẫn hi vọng, nếu như có một người mà nàng yêu nhất, thì sẽ là ta, Lận Quan Tài”.

Nói xong, hắn đi ra ngoài. Tô Thanh Y cúi đầu đứng ở trong phòng, rất lâu không nói gì. Tần Tử Thực đi vào trong phòng, thấy Tô Thanh Y cúi đầu không nói, hắn cũng không nói gì, chỉ vươn tay, ôm nàng vào trong ngực.

A Thất ở ngoài cửa nhìn thấy hai người ôm nhau trong phòng, hắn cảm thấy có chút hoảng hốt.

Hắn nhớ tới trước kia có hỏi Tô Thanh Y thích mùa gì, nàng nói với hắn nàng thích mùa xuân. Vì khi đó hoa nở khắp núi. Nàng thích ngắm hoa nở.

Hắn không có ý niệm gì, hắn chỉ muốn mạnh lên, trở thành một tiên nhân trong truyền thuyết, thay đổi bốn mùa, để mỗi một ngày nàng đều nhìn thấy hoa nở khắp núi.

Lận Quan Tài đến sau, ở ở cùng một chỗ với Mai Trường Quân. Buổi tối mỗi ngày Tô Thanh Y đều uống rượu với Mai Trường Quân, thử thăm dò: “Quan hệ giữa Thẩm Phi với Lận Quan Tài, ngươi đã biết chưa?”

“Biết rồi,” Mai Trường Quân uống rượu, gác chân nhìn lên trời cười nói: “Thế nhưng trong lòng ta rất rõ ràng, Lận Quan Tài chính là Lận Quan Tài, sư huynh chính là sư huynh. Đôi lúc thấy Lận Quan Tài và sư huynh cũng giống nhau, nhưng ta chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.”

Nghe nói thế, trong lòng Tô Thanh Y kinh ngạc, nhịn không được nhớ lại, lúc chưa trở về quá khứ, Mai Trường Quân nhìn khuôn mặt của Lận Quan Tài, rốt cục là đang nhìn Lận Quan Tài, hay vẫn nghĩ đến Thẩm Phi?

“Bọn họ khác nhau nhiều lắm,” Mai Trường Quân uống rượu, nhìn lên những vì sao, dịu dàng nói: “Thật ra từ rất lâu trước kia, ta đã nghĩ rằng sẽ thích sư huynh cả đời, chấp nhất hắn cả đời. Bởi vì ta cảm thấy chỉ có sư huynh đối xử rất tốt với ta, nếu hắn cũng đối với ta không tốt, trên đời này liệu còn có ai đối tốt với ta?”

“Sau đó ta lại phát hiện ra, có người lặng lẽ ở bên cạnh ta, một mực tốt với ta. Hắn chưa bao giờ nói cái gì, cũng chưa bao giờ muốn cái gì. Lúc đầu ta tưởng là sư huynh, sau ta lại biết không phải là sư huynh. Sau đó ta liền nghĩ, người này là ai? Cho đến ngày đó khi ta ngã xuống Âm Hồn nhai, ta nhìn thấy hắn.”

“Thời gian ở dưới Âm Hồn nhai, hắn vẫn dùng khuôn mặt của sư huynh để lừa gạt ta, nhưng hắn không biết, bọn họ không giống nhau, dù là ngũ quan giống nhau như đúc, nhưng ánh mắt lại không hề giống nhau. Ngươi không biết là Lận Quan Tài có ánh mắt biết nói đâu, khi hắn nhìn ta, trong mắt có đau đớn, đè nén, yêu thương, còn rất mãnh liệt muốn nói một câu, ta không phải Thẩm Phi.”

Nói xong, Mai Trường Quân nở nụ cười: “Ngươi nói có phải rất kì lạ không? Hắn giả dạng thành dáng vẻ của sư huynh, lại mãnh liệt muốn thể hiện rằng hắn không hi vọng ta nhìn nhận hắn thành Thẩm Phi. Cho nên ta nhận ra, cho dù hai người bọn họ có đứng cùng một chỗ, ta cũng nhận ra.”

“Sư huynh tu Vô tình đạo. Lúc ở dưới Âm Hồn nhai, ta đã nghĩ kỹ, cả đời này hắn đã định trước là sẽ buông tay ta, ta cũng sẽ không chấp nhất hắn. Ta rất cảm kích hắn, hắn đã cứu ta, cho ta một gia đình, hắn tựa như là người thân của ta. Hôm nay ta càng thêm cảm kích hắn, hắn dùng một sợi tơ tình của hắn cho ta Lận Quan Tài.”

Mai Trường Quân vuốt ve cây sáo trúc trong tay, uống hết rượu, dứt khoát nhắm mắt lại, xoay người nhảy lên trên nóc nhà, thổi lên một điệu nhạc dân gian vui tai. Lận Quan Tài đứng dưới mái hiên nhìn nàng, nàng cúi đầu xuống, trong mắt tràn đầy ánh sáng. Lận Quan Tài nhảy lên nóc nhà, ngồi xuống bên cạnh nàng để nàng dựa vào.

Không biết vì sao, hắn lại không nhịn được tháo mặt nạ của mình xuống. Trong bóng đêm, mang khuôn mặt của Lận Quan Tài hắn với nụ cười ấm áp, ngồi bên cạnh thiếu nữ áo đỏ thổi sáo, nhìn về phương xa.

Tô Thanh Y ngẩng đầu nhìn bọn họ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Tần Tử Thực đi đến phía sau nàng, theo nàng nhìn lên hai người ngồi trên nóc nhà kia, dịu dàng nói: “Thanh Y, mọi chuyện đều có nhân quả, không nên cưỡng cầu.”

“Ta muốn cứu nàng ấy...” Tô Thanh Y run rẩy, giống như nhập ma chướng, xoay người chạy vào trong phòng, âm thanh run run: “Ta phải cứu nàng ấy! Nhất định phải cứu nàng ấy!”

Nàng vừa nói vừa đem ra tất cả dược liệu ra, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống. Tần Tử Thực một tay ôm nàng vào trong ngực, lớn tiếng nói: “Thanh Y, nàng bình tĩnh một chút!”.

“Lận Quan Tài không thể chết... Mai Trường Quân không thể chết...” Tô Thanh Y gào khóc trong ngực Tần Tử Thực: “Bọn họ thật khó khăn mới được ở cạnh nhau... Ta không thể để cho họ chết...”

“Thanh Y!” Tần Tử Thực hét lớn thành tiếng: “Bọn họ còn có năm trăm năm, ở cùng nhau năm trăm năm, cho dù sống hay chết, như vậy cũng đã đủ rồi!”

“Vậy còn ngươi?” Tô Thanh Y ngẩng đầu, nhìn nam tử đẹp như tiên nhân trước mặt, ngơ ngác nói: “ Nếu như ta cùng với ngươi ở bên cạnh nhau, rồi lại nhất định phải chia xa, vậy ngươi sẽ làm thế nào?”

“Không có ngày đó!” Giọng nói của Tần Tử Thực khẽ run. Tô Thanh Y hét lớn thành tiếng: “Nếu có thì sao? Nếu ngươi phi thăng, ta chết đi, thì ngươi làm như thế nào?!”

“Vậy ta cùng chết với nàng.” Tần Tử Thực ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Chỉ cần ở cạnh nàng, vậy là đủ! Ta đã sống lâu hơn so với rất nhiều người rồi, ta không hối tiếc.”

Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn Tần Tử Thực, một câu cũng không thốt ra được. Tần Tử Thực ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: “ Thanh Y, không cần quá cố chấp chuyện sinh tử. Được ở bên cạnh nhau, là đủ rồi”.

Tô Thanh Y không nói gì, nàng ở trong lòng hắn, nhắm mắt lại, nhỏ giọng khóc nức nở.

Nhưng mà trong lòng của nàng lại chỉ có một ý niệm.

Không được chết, ai cũng không được phép chết đi. Nàng chuẩn bị cho Mai Trường Quân một khối thân thể, nàng không thay đổi bất kỳ chuyện quan trọng nào, như vậy sẽ không cần hi sinh Lận Quan Tài, nàng phải đưa Lận Quan Tài toàn vẹn mang về.

Bởi vì nghĩ như vậy, Tô Thanh Y tăng nhanh việc chế tác thân thể để đẩy nhanh kế hoạch. Nhưng còn lại một vật cuối cùng, đó chính là trọng bảo của Tinh Vân Môn, Tinh Hà đồ. Chỗ của nó có pháp trận bảo hộ mạnh nhất của Tinh Vân Môn, còn có tất cả trưởng lão của Tinh Vân Môn trông giữ, muốn lấy được nó, căn bản khó khăn hơn việc lần trước Tần Tử Thực cướp nàng về nhiều.

Tô Thanh Y suy nghĩ một lúc, rồi gọi Lận Quan Tài đến, sau đó nói ý tưởng của nàng cho Lận Quan Tài. Hắn ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Ta... Ta có thể không chết à?”

“Ta sẽ thử xem sao.”

Tô Thanh Y ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ta nghĩ rồi, hoặc là ngươi cùng Mai Trường Quân có thể ở bên nhau hạnh phúc, hoặc là người chết cùng nàng. Để cho nàng sống một mình, còn không bằng lúc ấy để cho nàng chết đi.”

Lận Quan Tài không nói gì, rất lâu sau, hắn gật đầu nói: “Được!”

Bọn họ không có nhiều người, ngay cả A Thất cũng dùng đến, mặc dù hắn mới chỉ là Trúc cơ kỳ, nhưng về phù triện trận pháp rất có thiên phú, chỉ là đốt lửa rồi chạy, cũng không phải chuyện lớn gì.

Nhưng Tô Thanh Y vẫn phải nói rõ ràng với hắn, giải thích những hiểm nguy sắp tới, nàng có chút lo lắng hỏi: “A Thất, ngươi có sợ không?”

A Thất lắc đầu, kiên định nói: “Ta không sợ”.

Lời hắn còn không nói ra miệng chính là – Tiên sư, vì người, cái gì A Thất cũng không sợ.

Cuối cùng cũng hết chương. Dài đằng đẵng, phát sợ

Naughtycat: Sr mọi người vì sự chậm trễ này, gần đây gia đình mình có việc nên mình bận quá k có thời gian edit. Từ giờ sẽ cố gắng chăm chỉ. P/s: Mình mới tìm thêm được cộng sự cùng làm bộ này nên chắc chắn sẽ ra chương đều hơn. Cảm ơn mn nhiều. Mãi yêu

Truyện Chữ Hay