Editor: ChieuNinh
Đây là ngày thứ năm sau ngày Cự Mãng tập kích, vết thương trên người hắc báo đã tốt lên được bảy tám phần, cho dù làm vận động dữ dội cũng sẽ không nứt ra nữa.
Mà Dã Nhân huynh cũng từ ngày hôm đó sau khi biến mất không giải thích được, cũng không xuất hiện nữa.
Thịt Cự Mãng cũng bị nàng và hắc báo ăn hết không sai biệt lắm, chỉ còn lại một bữa ngày hôm nay, nhưng mà chỉ đủ cho hắc báo tử ăn lửng dạ.
Lỗ Đạt Mã suy nghĩ, hôm nay hắc báo sẽ rời đi, vết thương đã lành, thức ăn cũng ăn hết, không cần thiết phải ở lại. Mà hôm nay mình phải lên đường đi tìm nơi ở tránh mùa đông rồi, thời gian kéo càng muộn thì càng phiền toái. Bởi vì đồ nàng phải chuẩn bị quá nhiều, mà kinh nghiệm lại gần như không có. Hôm nay nhất định phải đi tới phiến rừng cây nho dại khảo sát một chút.
Đã quyết định chủ ý, Lỗ Đạt Mã cũng đi thu thập sương sớm giống như mỗi buổi sáng, từ lúc có da mãng xà làm túi chứa nước nên nước dự trữ có rất nhiều.
Thu thập tràn đầy một túi nước, Lỗ Đạt Mã còn tìm được hai cái kén, nàng dự định cầm về làm bữa ăn sáng, số thịt cự mãng còn dư lại không nhiều thì để lại cho hắc báo. Nếu đã phải mỗi người một ngã, thì để lại kỉ niệm đẹp mà thôi.
Trở lại “Chỗ ở”, hắc báo không giống như ngày thường là ngậm xâu thịt ngồi xổm ở nơi đó chờ nàng trở lại nướng chín. Mà từ trong đống cỏ truyền đến âm thanh “Sột sột soạt soạt“.
Lỗ Đạt Mã nghiêng đầu ngó vào trong đống cỏ dò xét, nàng vốn tưởng rằng là hắc báo. Nhưng ai biết, ở trong đó lại là Dã Nhân huynh, lúc này hắn đang ngồi dưới đất, cầm một cái váy da rắn khác của Lỗ Đạt Mã trùm vào trên người mình. Bất đắc dĩ, váy quá nhỏ, dáng vóc hắn lại quá lớn, vào lúc này, đôi chân của Dã Nhân huynh đang bị váy da rắn quấn chặt gắt gao, không thể kéo lên được nữa.
Trong lúc nhất thời Lỗ Đạt Mã có chút sững sờ, Dã Nhân huynh hư không biến mất mấy ngày tại sao lại đột nhiên xuất hiện rồi hả?
Dã Nhân huynh cũng nhìn thấy Lỗ Đạt Mã, bĩu môi nhìn nàng, rất giống dáng vẻ mỗi lần nàng cười nhìn về phía hắc báo, từ trong cổ họng phát ra không phải “Hắc hắc” một tiếng, mà là tiếng thở dốc giống như mỗi lần hắc báo cười nhạo nàng.
Hắn chợt đứng thẳng đứng dậy, đống cỏ vốn là nhỏ thấp lại không bền chắc lắm cứ như vậy bị hắn đội lên mà sập.
Lỗ Đạt Mã vội vàng lui ra ngoài, phủi đi cỏ khô trên đầu.
Dã Nhân huynh lại nhảy dựng lên di chuyển tới phía nàng, trong miệng phát ra một tiếng “Ô oa”, thật giống như đang cầu cứu.
Mà dưới góc độ của Lỗ Đạt Mã, vừa lúc có thể thấy dáng vóc khả quan của “Tiểu Dã Nhân huynh” đối diện nàng thoáng lay động một cái gật đầu gửi lời chào hỏi.
Ách...... sắc mặt Lỗ Đạt Mã trong nháy mắt đỏ lên, lỗ tai nóng rần. Đúng là nàng học y, “Tiêu bản” “tiểu huynh đệ” như vậy cũng thường xuyên trông thấy. Nhưng đó đều là vật chết á, hôm nay nhìn thấy gia hỏa sống sờ sờ nàng cũng thật ngại quá à, người ta còn là hoàng hoa đại cô nương (xử nữ) nha.
Lỗ Đạt Mã lúng túng quay mặt qua chỗ khác.
Mà Dã Nhân huynh không hiểu tại sao Lỗ Đạt mã nghiêng đầu đi không để ý tới hắn, trong miệng như cũ “Ô oa” lần nữa rồi nhảy đến trước mặt Lỗ Đạt Mã.
Sau đó, chỉ về phía hai chân mình với nàng, ý kia là: giúp một tay đi, ta bị trói chặt rồi.
Lỗ Đạt Mã bất đắc dĩ rút rút khóe mắt, coi thường tồn tại của “Tiểu Dã Nhân huynh”, ngồi xổm xuống, đưa tay giúp hắn kéo cái váy xuống.
Váy mắc kẹt ở đùi của Dã Nhân huynh rất chặc, mà nàng lại không nỡ làm hư cái váy, dù sao cũng là hai y phục duy nhất của mình đó.
Lôi kéo cả buổi, hai người giằng co đổ mồ hôi cả người, lần này váy da rắn dính càng chặc hơn vào Dã Nhân huynh.
“Làm sao bây giờ? Làm rách sao?” Lỗ Đạt Mã đau lòng nói xong, lấy cốt đao ra, muốn cắt dây da chỗ đứt tiếp nối.
Ai ngờ, đột nhiên, hai chân Dã Nhân huynh biến thành chi sau của động vật có lông màu đen.
Lỗ Đạt mã chớp chớp mắt, lại không thể tưởng tượng nổi mà trợn tròn, miệng anh đào nhỏ lúc này mở rộng ra, có thể nhét vào một cái trứng chim đà điểu.
Chuyện này...... Cái này gọi là cái gì? Con báo thật sự biến đổi sao?
Dã Nhân huynh lại ở trước mặt nàng biến thành hắc báo.
Mẹ ơi, ai tới cứu vớt nàng đi.
Lỗ Đạt mã cảm thấy thế giới của nàng thật huyền ảo, đây là...... Nàng đây là xuyên qua vào bên trong《 World of Warcraft 》sao? Dã Nhân huynh trước mắt thật ra lại là một thần rừng?
Đợi Lỗ Đạt Mã “ấp úng” nửa ngày rốt cuộc tìm về được giọng nói của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Dã Nhân huynh lại biến trở về hình thái con người nói: “Biến đổi thành con gấu cho ta nhìn xem một chút......”
Hết chương .