Dịch: Spikie
Chỉnh sửa: Stevegas
______
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi thanh kiếm lấy được ở tàn tích hóa thành một chiếc kén được kết bằng tóc của Nere. Ardis hiện vẫn ở lại Reiten để có thể hành động, đề phòng có chuyện gì xảy ra với thanh kiếm.
Suốt khoảng thời gian đó, thanh kiếm vẫn chỉ phát ra ánh sáng đỏ mà chẳng có bất kì thay đổi nào. Theo như những gì thấy được trong giấc mơ của Marrieda, chắc chắn sẽ có biến đổi gì đó xảy ra đối với thanh kiếm, nhưng sẽ như thế nào thì vẫn chưa biết.
Những chi tiết trong giấc mơ của Marrieda không có quá nhiều. Vì cô không thể chọn được những gì mà cô thấy, nên họ chỉ có thể dựa vào từng mẩu thông tin nhỏ có được qua từng giấc mơ rồi suy ra.
Những gì cô biết thì chỉ có hai việc, 『Tóc của Nere sẽ được sử dụng để hoá giải lời nguyền của thanh kiếm』và 『Việc giải lời nguyền của thanh kiếm sẽ thành công』.
Dĩ nhiên, Ardis không việc gì phải chứng kiến chuyện này đến lúc kết thúc. Nhưng vì giờ anh cũng ít nhiều liên quan tới chuyện này, nên anh cũng cảm thấy có trách nhiệm một chút. Dù là có chút cẩn thận quá mức, nhưng khả năng có chuyện gì đó tồi tệ xảy ra là vẫn có.
Thế là, Ardis vốn luôn quá rảnh rỗi nên đã quyết định sẽ ở lại Reiten một thời gian. Ngày nào anh cũng ghé qua Little để kiểm tra thanh kiếm, anh sẽ được chào đón bởi Kyrill và Mary ở thương hội Rovell, rồi cả người sáng lập ra thương Rovell, và rồi cả cha của Mary. Những khoảng thời gian rảnh rỗi còn lại anh nhận những yêu cầu thảo phạt quái vật gần Reiten.
Hôm nay cũng vậy, Ardis rời khỏi Reiten để đi săn tại vùng đồng cỏ trong khoảng vài tiếng. Nhưng khác với mọi hôm, Ardis không đi một mình hôm nay mà có ba người bạn đồng hành.
「Ardis, cũng đến lúc mặt trời khuất núi rồi, chúng ta quay trở về chứ?」
Ted vẩy máu ra khỏi thanh bastardsword của mình trong khi hỏi Ardis.
「Tôi cũng nghĩ vậy. Sau khi lột da của đám này xong thì chúng ta quay về 」
Ardis chỉ về phía xác của những con Ractor đã bị hạ gục bởi thanh boardsword.
Nhóm『Bạch Dạ Minh Tinh』đã quyết định sẽ trú chân tại Reiten một thời gian. Rốt cuộc thì có vẻ như họ đã từ chối yêu cầu của thương hội Jimberyl, và sau khi biết rằng Ardis đang tạm trú ở Reiten, bọn họ đã quyết định ở lại đây 「Chúng tôi cũng ở lại đây luôn」
Sau khi hoàn thành việc lột da đám Ractor, Ardis cùng mọi người lên đường trở về Reiten. Trong khi bước đi trên con đường trải dài qua vùng đồng bằng. Nhóm của Ted kể Ardis lại chuyện họ đã từ chối yêu cầu từ Jimberyl.
「Ted. Tất cả mọi người đều đã mất công tới Liên Minh, tại sao lại không nhận yêu cầu đó? Thù lao không tốt sao?」
「Cái tên đưa ra yêu cầu đó sặc mùi mờ ám, nên thật lòng là tôi không ưa hắn」
Ted nói với một khuôn mặt đầy khó chịu.
「Mấy người từ chối không nhận yêu cầu chỉ vì cái lí đó thôi sao?」
Dù rằng bọn họ đã không phải mất chút chi phí khi nào đi đến đây, nhưng từ Thoria tới đây cũng mất tới mười ngày, vậy mà bọn họ vẫn từ chối nhận yêu cầu chỉ vì lý do như vậy. Dù có nói nhẹ đi, Ardis vẫn trách họ đã bỏ phí cơ hội.
Nếu như lí do bọn họ từ chối yêu cầu chỉ vì cái tên ra yêu cầu trông quá mờ ám, thì rốt cuộc họ sẽ chả nhận được gì hết. Dù cho chỉ Ardis chỉ nói suông, anh vẫn thấy sốc khi nhận lại ba vẻ mặt thất vọng.
「Trong tất cả mọi người, cậu lại là người nói ra được câu đó?」(Ted)
「Ahaha, Ardis, cậu đã từng bao giờ nghe câu 『Gậy ông đập lưng ông』chưa?」(Norris)
「Thật sự luôn đó, tôi không ngờ lại nghe được câu đó từ Ardis đâu」(Orphellia)
Rốt cuộc, Ardis cũng chính là người đã từng từ chối rất nhiều yêu cầu chỉ vì anh không ưa người đưa ra nhiệm vụ. Cũng chẳng trách được Ted và hai người còn lại bắt bẻ lại anh.
「À... cũng không hẳn là tệ khi mà ta được đi săn cùng với nhau như hồi trước. Cũng may là ở Reiten này vẫn còn hàng đống những yêu cầu thảo phạt」(Ted)
「Đúng là ở đây có nhiều yêu cầu thảo phạt quái vật thật. Chẳng phải điều đó có nghĩa là đang có rất nhiều nạn nhân bị tấn công bởi thú dữ hay quỷ hay sao? Nói là may mắn thì nghe có hơi vô trách nhiệm đấy?」(Orphellia)
「Nhưng mà Orphellia nè, nếu cô nói thế thì chẳng khác nào nói rằng những ket kiếm sống bằng phần thưởng từ việc đi thảo phạt như chúng ta cũng là loại vô trách nhiệm nốt sao?」(Norris)
「Geez, chẳng ai lại đi nói năng như thế cả! Ngay từ đầu, cái thứ logic đó đã là vớ vẩn rồi. Chẳng có một chút liên quan nào giữa những chuyện đó cả」(Orphellia)
「Ahaha, cô nói vậy cơ đó?」(Norris)
Những câu đùa được trao đổi cho nhau nhau trong khi tất cả bọn họ hướng về Reiten.
「Hửm? Gì thế kia?」(Norris)
Bỗng nhiên, Norris khựng lại.
「Gì thế? Có quỷ hay thứ gì đó à?」(Ted)
「Không, chúng ta đang quay trở về Reiten phải không?..... Tại sao ở đó lại có bão cát thế kia?」(Norris)
「Hả?」(Ted)
Ted hướng mắt theo Norris, đưa tay lên để che đi ánh mặt trời và nheo mắt lại để có thể nhìn xa hơn.
「…… Chẳng thể thấy gì cả. Ardis, cậu có thấy gì không?」(Ted)
「Đừng có nói chuyện buồn cười như thế. Từ một khoảng cách xa như thế thì làm sao mà tôi thấy được gì chứ」(Ardis)
Kể cả với Ardis, thì khả năng phát hiện ma lực của anh cũng chỉ nằm trong bán kính năm trăm mét. Mặc dù nó rất hữu dụng khi ở khu vực có nhiều công trình hay như ở trong rừng. Nhưng với một mục tiêu ở quá xa như vậy, xem ra khả năng đó cũng chẳng giúp ích được là bao.
「Mọi người kiểu gì cũng sẽ thấy được nếu như chúng ta lại gần thêm một chút nữa.」(Norris)
Theo lời Norris, cả đội nhanh chóng tiến về phía Reiten. Ardis và những người khác dần thấy rõ được tình trạng của Reiten.
「Đúng thế nhỉ…., nó khá giống một cơn bão cát đấy. Chẳng lẽ có cơn gió trái mùa nào đó thổi ngang qua đây sao?」
Ánh mắt của bọn họ đều nhìn hiện tượng bất thường đang diễn ra kia. Trong lúc đó Norris, người có khả năng quan sát tốt nhất trong đội, báo cáo lại những thông tin thấy được.
「Có rất nhiều hiện diện xung quanh Reiten…. Là con người thì phải?」(Norris)
Khi tới gần, những hiện diện bắt đầu hiện ra rõ ràng. Vô số những bóng đen vây quanh bức tường thành, chúng di chuyển làm cát bụi bay mịt mù, đó là lí do tại sao trông như có một cơn bão cát xuất hiện gần Reiten.
「Oi oi, đừng có nói với tôi rằng ở đó đang có cuộc chiến gì đó diễn ra đấy nhé?」(Ted)
「Không có chuyện đó đâu đúng không…..」(Orphellia)
Ted cau mày lẩm bẩm trong khi Orphellia thốt lên lo lắng.
「Không, đó nhìn không giống con người chút nào? Nhìn giống một đội thú. Trong đó còn có cả ma vật nữa」(Norris)
「Đội quân thú á? Chúng sao?」(Orphellia)
Orphellia ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu. Thường thì thú dữ ngoài tự nhiên sẽ đi theo nhóm, mà dù cho có đi chăng nữa, thì một nhóm có mười con là tối đa. Thực sự không thể tưởng tượng được việc trước mắt họ có một nhóm đến trăm con như thế.
Mặt khác, những gì đang diễn ra kia nhìn qua thôi cũng đã thấy được rằng số lượng của chúng phải lên tới hàng ngàn con. Hơn thế nữa, xen lẫn giữa chúng là bọn quỷ. Chẳng cần phải nghi ngờ rằng đang có chuyện gì đó bất thường diễn ra.
「Oi! Nhìn phía bên kia kìa!」
Giọng của Ted khiến cả nhóm đánh mắt nhìn theo. Cách họ không xa đang có một vài con 『Sói Cỏ』 lao tới.
Khoảng cách giữa chúng và bọn họ là khoảng năm mươi mét. Thường thì, bọn Sói Cỏ sẽ lao thẳng tới bọn họ và tấn công bất kì lúc nào cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng đám Sói Cỏ lại chẳng thèm liếc nhìn bọn họ mà chỉ cắm đầu chạy về phía Reiten.
「Cái quái gì thế?」(Ted)
Ted lầm rầm một cách bối rối. Những con Sói Cỏ đó đã bỏ lơ con người. Chúng không lao tới mà cũng chẳng tấn công họ, cứ như thể trong mắt chúng chỉ có mỗi Reiten vậy.
「Có chuyện gì đã xảy ra ở Reiten sao…..?」(Orphellia)
「Biết chết liền, nhưng mà….. Ta cũng phải nhanh chân lên thôi」(Ted)
Theo sự chỉ dẫn của Ted, cả đội tăng tốc. Và khi họ tới gần, toàn bộ tình cảnh đang diễn ra hiện lên.
「Cổng phía đông không ổn rồi! Ta vòng qua cổng phía tây thôi!」(Ted)
Bức tường thành bao quanh Reiten có hai cổng, một ở phía đông và một phía tây. Từ đằng xa thôi họ cũng đã thấy được rõ cánh cổng phía đông đã ngập tràn bọn quái vật.
Vẫn chưa có con quái vật nào hướng về cổng phía tây cả, đó là nơi mọi người đang tháo chạy vào thành phố để trú ẩn, cũng có những người lính đang canh giữ nữa.
「Tuyệt! Cổng phía tây vẫn còn đang mở!」(Ted)
Bỏ lại đằng sau lưng quân đoàn quái vật, Ardis cùng những người khác nhanh chóng lao qua cánh cổng phía tây.