Tại Liên Minh – Reiten. Giờ đã quá nửa đêm, không còn nhà nào sáng đèn nữa. Ngay cả với một thị trấn vốn nhộn nhịp vào ban ngày này, ngoại trừ các quán rượu vẫn phục vụ, cả thị trấn vẫn đang chìm trong sự yên tĩnh.
Ở giữa con phố chính len lỏi qua trung tâm thị trấn. Những dãy nhà nằm dọc các con phố chính đều là của các thương hội nổi tiếng.
Lẽ dĩ nhiên, vào buổi đêm, phần cửa hàng ở tầng trệt đều đã tắt đèn, hầu hết các thương hội đều sử dụng tầng hai làm văn phòng và chỗ ở cho người làm. Những căn phòng dùng làm văn phòng vẫn đang sáng đèn.
Ở một trong những tòa nhà đó, tại một căn phòng, đang có hai người đàn ông. Ánh sáng từ những ngôi sao chiếu qua cửa sổ một cách yếu ớt, căn phòng được thắp sáng gần như chỉ bằng một chiếc đèn.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế xem tài liệu. Mái tóc dài màu nâu sẫm được anh buộc lại để không cản trở công việc.
「Litte sẽ giúp đỡ Rovell?」
Người đàn ông đọc xong tài liệu cau mày nói.
「Đúng vậy. Rovell đã liên lạc với tôi vào hôm trước, họ nói rằng sẽ trả nợ cho tất cả các khoản vay. Sau khi điều tra, có vẻ như Litte đã hành động」
Ông già đứng đối diện với người đàn ông đáp.
「Đừng có đùa!」
Người đàn ông tóc dài giận dữ đập bàn.
「Vậy thì những nỗ lực của chúng ta để nghiền nát Rovell sẽ trở nên vô nghĩa!」
Sự thất vọng của người đàn ông là dễ hiểu. Kế hoạch lôi kéo Ellie Rovell làm tình nhân của mình để khiến Rovell mất đi người thừa kế, và rồi sau đó từ từ chiếm lấy thương hội của họ đã thất bại.
Trên hết, không hề có cái giá hời để có thể khiến thương hội Rovell sụp đổ và chiếm được cô con gái duy nhất, Ellie. Cũng bởi đó là thương hội Rovell, vốn đã có chỗ đứng ở Reiten trong nhiều năm, nên họ cũng đã phải tốn rất nhiều công sức.
Để nghĩ rằng Rovell sẽ trả lại đầy đủ số tiền mà người đàn ông nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ có thể trả được. Tệ hơn nữa, anh cũng không thể làm bất cứ điều gì vì khoản vay đã được hoàn trả trước thời hạn.
「Tôi đã không mong đợi sự can thiệp của Litte」
Ông già nói với giọng không ấn tượng.
「Ngay cả khi Litte đang thành công bây giờ, để mà nghĩ rằng họ sẽ mạo hiểm việc kinh doanh của mình để gánh khoản nợ cho Rovell. Chúng ta biết rằng chủ tịch của Litte là bạn với cô con gái của Rovell, tuy vậy, hành động của cô ấy quả thật là bất ngờ」
「Tất nhiên. Con bé tiểu thư của Litte ……Marrieda phải không nhỉ? Cô ta đúng là một cái gai trong mắt, nhưng trực giác của cô ta với tư cách là một thương gia không hề có chút sự giả tạo. Cô ta nên kìm nén cảm xúc của mình để không mạo hiểm cả thương hội của mình ……. Không ngờ cô ta lại là một người thiên về cảm xúc」
Người đàn ông tóc dài khoanh tay suy nghĩ.
「Hành động tiếp theo sẽ là gì đây Julius-sama」
「…… Ta đang rất cáu, nhưng bây giờ không có thời gian để quan tâm đến điều đó」
Giữ vẻ mặt thất vọng của mình, người đàn ông tóc dài tên Julius thở dài.
「Chúng ta sẽ tìm kiếm một cơ hội khác để có được Rovell. Kể từ khi Litte can thiệp, tài chính của họ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Thứ tự bây giờ đã đảo ngược nhưng, chúng ta nên chiếm lấy Litte trước, tùy thuộc vào diễn biến, chúng ta thậm chí có thể nhận được thêm Rovell như một phần thưởng đi kèm」
Sửa lại kế hoạch trong đầu, có vẻ như Julius đã quyết định.
「Nếu cô tiểu thư Litte dễ bị lay động bởi cảm xúc như ta nghĩ, thì sẽ càng dễ dàng hơn cho việc hành động của chúng ta trong tương lai」
Julius đang nhếch mép rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó và hỏi ông già
「Có "người đó" ở Litte phải không? Chúng ta có thể sử dụng đến cậu ta chứ?」
「Đúng. Chúng tôi vẫn có "người đó" ở Litte. Cậu ta là một người đầy tham vọng, tùy thuộc vào tình huống, cậu ta có thể ra đòn quyết định」
「Tôi hiểu rồi …… vậy hãy cứ để như hiện tại. Chúng ta không có thời gian cho việc đó bây giờ」
「Vâng」
Đúng như những gì Julius đã nói, kế hoạch của họ đã thực hiện được một thời gian và sắp kết thúc. Không có đủ thời gian hay nguồn lực để họ chuyển hướng nữa.
Julius, thở phào hỏi ông già về tình hình hiện tại.
「Tình hình thế nào với việc mua hết nguồn cung rồi?」
「Đá và gỗ để xây dựng, vật dụng cần để bảo dưỡng công cụ và vũ khí, thảo dược dùng làm thuốc, tất cả đều được mua thuận lợi theo kế hoạch」
「Tốt. Tiếp tục mà không để những người khác phát hiện ra. Còn lính đánh thuê thì sao?」
「Tôi cho là đã xong một nửa. Đúng như dự đoán, với những lính đánh thuê nổi tiếng, hầu hết họ sẽ không tham gia trừ khi được trả giá cao. 『Mây Tự Do』, 『Long Tiêm Binh』, 『Tinh Linh Đạo』 đã đến nơi vào ngày hôm qua, 『Bạch Dạ Minh Tinh』 dự kiến sẽ tới nơi vào tối nay. Ngày mai sẽ là hai nhóm khác nữa」
「Sẽ thật tốt nếu chúng ta tìm được 『Người sử dụng Kiếm Ma Thuật』 trong những lời đồn gần đây」
「Mặc dù chúng tôi đã xác nhận quán trọ thường xuyên qua lại của 『Người sử dụng Kiếm Ma Thuật』, nhưng người cung cấp thông tin cho bên chúng tôi đã báo cáo rằng không thể liên lạc một cách dễ dàng vì không phải lúc nào anh ta cũng ở trong thị trấn」
「Không có ích gì đâu. Đó cũng chỉ là một con người không hơn không kém. Không cần phải bận tâm về điều đó. Có hơi kém một chút so với những gì chúng ta mong đợi, nhưng cũng phải có ít nhất mười trong số họ phải không?」
「Vâng. Tất cả bọn họ đều là lính đánh thuê nổi tiếng với những chiến công trong lĩnh vực của họ. Họ khác với những kẻ vô dụng trong những quán rượu ở Reiten, họ chắc chắn sẽ thực hiện công việc của mình một cách hoàn hảo. 」
「Còn việc xác minh tác dụng của 『Hương thu hút quỷ』?」
「Chúng tôi đã cho lính đánh thuê thử nghiệm nó, có vẻ như nó đã hoạt động thành công. Sử dụng nó trong một khu rừng hẻo lánh, chúng tôi đã thành công dụ được những con quỷ thường trú ngụ trong các thung lũng」
Hậu quả là họ đã không thể ngăn chặn tại khu rừng, để rồi khiến cho nó gây hại cho những người đi lại trên tuyến đường chính hay thậm chí một ngôi làng gần đó đã trở thành nạn nhân, đó là những chi tiết mà ông già đã bỏ qua.
Đó là bởi vì ngay cả khi báo cáo, người đàn ông tên Julius có lẽ sẽ không thấy hứng thú và hài lòng. Thay vào đó, Julius có thể sẽ nghĩ lại rằng có điều gì đó không ổn.
「Tốt, kế hoạch không thay đổi, tiếp tục làm việc đi」
Trước lời của Julius, ông già cúi đầu thật sâu, trước khi xin phép ra khỏi phòng.
_____
Ted và những người khác sau khi đến Reiten liền đi tìm nhà trọ để nghỉ qua đêm. Sáng hôm sau, sau khi chia tay với Ardis có việc riêng cần giải quyết, Ted, Norris và Orphellia cùng đến thương hội Jimberyl.
Lý do họ đi từ Thoria đến đây như vậy là vì họ đã nhận được yêu cầu riêng từ Jimberyl. Yêu cầu là thu thập nguyên liệu trong các thung lũng. Họ phải thu thập một loại hoa cụ thể để pha chế một loại thuốc đặc biệt.
「Vì những bông hoa chỉ mọc sâu trong núi, chúng tôi chỉ có thể yêu cầu những lính đánh thuê có trình độ cao. Bởi sẽ có khả năng cao là chúng tôi sẽ gặp phải những con thú hoặc quỷ nguy hiểm trên đường đi」
Nở một nụ cười thân thiện, người đàn ông có mái tóc dài, Julius giải thích. Cách anh nói chuyện nhẹ nhàng và lịch sự, thái độ giữ bình tĩnh ngay cả khi đối xử thô lỗ với ai đó, tạo ấn tượng về một chàng trai trẻ vui tính
「Lý do tại sao chúng tôi mời『Bạch Dạ Minh Tinh』từ Thoria chính xác là vì sức mạnh của mọi người」
Ted và những người khác đến thăm thương hội Jimberyl và được dẫn vào phòng tiếp tân ở tầng hai của tòa nhà. Họ được chào đón và ngồi trên một chiếc ghế sofa sang trọng với nhiều đồ trang trí khác nhau, người đối diện với họ là vị chủ tịch trẻ tuổi của thương hội.
「Anh nịnh khéo đó. Anh thậm chí đã mời cả 『Long Tinh Binh』 và cả 『Hồng Tam Kiếm』 phải không? Đúng là hào phóng thật đó」
Khuôn mặt của Ted có vẻ không vui lắm. Nhờ tài năng của họ, mà họ nhận được một yêu cầu chỉ đích danh và đã đến đây, vấn đề lại ở chỗ... Người đưa ra yêu cầu có vẻ như cũng đã mời những nhóm lính đánh thuê đang hoạt động ở các khu vực khác.
Nói cách khác, họ không phải là khách mời đặc biệt. Họ chỉ là một phần trong danh sách mà người đưa yêu cầu cân nhắc để mời tới. Vì vậy, Ted không thấy vui cho lắm.
「Xin đừng nói như vậy chứ. Những nguyên liệu chúng tôi cần không chỉ có vậy. Tất nhiên, chúng tôi cũng đã thuê các bên khác, nhưng đó không phải là vì chúng tôi đánh giá thấp sức mạnh của mọi người trong 『Bạch Dạ Minh Tinh』. Bởi vì chúng tôi không có thời gian, nên đã phải nhờ đến nhiều bên hộ tống hơn để thu thập nguyên liệu ở nhiều nơi khác nhau cùng một lúc」
「Chà, chúng tôi là những người chuyên nghiệp. Nếu anh trả tiền công tốt, thì chúng tôi không có phàn nàn gì. Các khoản phí đi lại dù gì cũng đã được trả trước」
「Cảm ơn anh rất nhiều. Tôi rất hân hạnh―」
「Nhưng, liệu chúng tôi có chấp nhận công việc này hay không lại là một vấn đề khác」
Áp đảo Julius, người vẫn giữ nụ cười trên môi ngay từ đầu đến giờ, Ted cúi xuống và giải thích.
「Thư gửi cho chúng tôi có ghi『Hãy quyết định xem mọi người có muốn đồng hay không sau khi nghe rõ chi tiết yêu cầu ở Reiten 』, phải chứ?」
「Vâng, chính xác là như vậy. Không có vấn đề gì nếu mọi người trả lời trong vòng ba ngày. Ngay cả khi mọi người không chấp nhận yêu cầu, hãy yên tâm rằng chúng tôi sẽ chi trả phí đi lại mà mọi người đã sử dụng để tới Reiten」
Nghe vậy, Ted ngồi lại xuống ghế sofa.
「Hiểu rồi. Vậy thì, hãy cho chúng tôi nghe thông tin chi tiết từ anh」
― Một giờ sau đó.
Các thành viên của 『Bạch Dạ Minh Tin』 rời khỏi tòa nhà Jimberyl.
Trên đường trở về nhà trọ, Ted nói về nội dung của yêu cầu mà họ vừa nghe cách đây không lâu.
「Thế nào? Tiền công khá là tốt. Các điều kiện cũng không tệ」
Theo như những điều kiện trong yêu cầu của thương hội Jimberyl, đây sẽ là một thỏa thuận tốt ngay cả khi họ cắt xén đi. Những gì họ phải thu thập chỉ là những cánh hoa có tên là 『Tulip xanh』.
Tiền công cho việc lấy thành công đủ những cánh hoa là một trăm đồng vàng. Mỗi cánh hoa có giá trị khoảng năm đồng vàng. Nếu họ may mắn và tìm thấy cả một cánh đồng, thì không có gì khó khăn để kiếm được hơn hai hoặc ba trăm đồng vàng cho mỗi chuyến.
Thời hạn là trong vòng mười ngày. Không có hình phạt nếu thất bại. Ngay cả chi phí sử dụng để đi lại cũng không cần phải trả lại. Chi phí nhà trọ trong thời gian này cũng là do thương hội chi trả. Trên hết, các vết thương trong quá trình thực hiện yêu cầu sẽ được điều trị miễn phí tại phòng khám mà thương hội quen biết.
「Cơ mà, anh có vẻ không hứng thú lắm nhỉ?」
Orphellia, người với mái tóc đỏ được giấu dưới mũ, mỉm cười trêu chọc.
「Không phải đâu」
「Đó là sự thật. Khuôn mặt của anh đó? Anh nghĩ rằng giả vờ tỏ mạnh mẽ với một khuôn mặt vô cảm là hay, nhưng nó chỉ làm cho anh trông dở hơi hơn thôi」
Ted, người đang bị Orphellia bóc mẽ liền bị Norris hỏi từ kế bên.
「Ted, yêu cầu lần này, anh định chấp nhận nó không?」
「 …… Tôi không thích nó」
Như thể bỏ qua ánh nhìn của hai người, Ted lẩm bẩm.
「Tiền công và các điều kiện không có gì phải từ chối hết. Nhưng tôi không thích người ra yêu cầu...」
「Người ra yêu cầu? Nhưng Jimberyl là một cái tên khá lớn ở Reiten phải không? Và chủ tịch thương hội, Julius không có vẻ như có gì mờ ám …… 」
Orphellia nhớ lại người họ vừa gặp lúc đó, Julius trong khi đặt ngón trỏ lên môi.
「Ahaha. Tôi cùng thuyền với Ted trong lần này」
「Cả Norris cũng nghĩ vậy sao?」
「Ý tôi là, thật là kì lạ nhỉ?」
「Có gì lạ?」
「Vẫn chưa rõ họ cần nguyên liệu để làm gì, không phải họ cũng gửi đề nghị trực tiếp đến các nhóm khác sao?」
「Phải. Có quá nhiều loại nguyên liệu cần thu thập, và khu vực cũng rất rộng lớn」
「Ừm. Nếu họ chỉ thuê một nhóm để thực hiện, mặc dù sẽ mất nhiều thời gian hơn nhưng họ có thể tiết kiệm được chi phí. Anh chàng đó nói rằng đó là lý do tại sao họ thuê nhiều nhóm nổi tiếng từ khắp nơi để thực hiện việc thu thập cùng một lúc nhưng……. Ngay từ đầu, họ đã đợi tất cả chúng ta đến Reiten, không phải sẽ là một ý tưởng tốt hơn nếu chỉ thuê lính đánh thuê ở Reiten?」
「Đó là ……, không phải anh ta đã giải thích rồi sao 『Vì đó là một nơi nguy hiểm, chúng tôi sẽ cần đến những lính đánh thuê mạnh mẽ』? 」
「Nhưng, không phải sẽ có nhóm thành công nếu may mắn sao? Quái vật không hẳn sẽ chắc chắn sẽ xuất hiện nếu họ tới ngọn núi. Rốt cuộc, nếu yêu cầu của họ nói rằng khoản tiền công chỉ được tính nếu thu thập thành công, vậy cũng sẽ chẳng mất mát gì khi lính đánh thuê thất bại đúng không? Thay vì gọi lính đánh thuê từ xa như chúng ta, nếu là tôi thì tôi sẽ thuê lính đánh thuê địa phương nếu tôi là anh ta」
「Điều đó chắc chắn đúng nếu nhìn vào lợi ích có được …… 」
「Sao cũng được. Chúng ta có chấp nhận yêu cầu hay không, hãy quyết định trong ba ngày ……. Đó là sự hào phóng mà họ có」
「Giờ thì một người đã nói ra ý kiến rồi……. Còn Ted thì sao?」
Ted dừng bước, khoanh tay, cân nhắc một lúc trước khi mở miệng.
「Thật khó nói thành lời đối với tôi. Hai người biết đấy, kiểu như động cơ của họ không rõ ràng? Anh ta có vẻ không nghiêm túc trong việc để chúng ta hoàn thành yêu cầu của họ」
「Đúng vậy. Bằng cách nào đó tôi cảm thấy 『Dù thế nào cũng được』 nếu chúng ta chấp nhận hoặc từ chối yêu cầu của anh ta」
Sau khi nhận được ý kiến của hai người đàn ông trong nhóm, Orphellia có một biểu cảm bối rối.
「Nếu cả hai người đều nói thế, vậy chúng ta có nên từ bỏ yêu cầu này không đây」
「Chà, cũng may là chúng ta có khá nhiều thời gian suy nghĩ trước thời hạn. Chúng ta hãy suy nghĩ vào tối nay và để lại việc quyết định cho ngày mai sau khi mỗi người suy ra được ý kiến của mình」
Orphellia và Norris đồng tình theo gợi ý của Ted, và như vậy, cả ba tiếp tục tiến về quán trọ của họ.