Vòng thi đấu thứ tư sắp kết thúc, trận quyết chiến cuối cùng chỉ còn lại hai người, Sở Kiếm Thu và Sở Hàn.
Trong trận đấu trước, hai người đều bộc lộ thực lực vô cùng mạnh mẽ, những người dưới đài đều rất chờ mong hai người, đây chắc chản là một trận quyết đấu đầy thú vị đây.
"Các vị trưởng lão, đệ tử chỉ đích danh Sở Kiếm Thu, khiêu chiến với hắn ta, tranh đấu vị trí thiếu chủ!"
Trước khi trận đấu bắt đầu, Sở Hàn đứng lên, khom lưng hành lễ với các vị trưởng lão trên đài, cất cao giọng nói.
Nghe được những lời của Sở Hàn, đám đông đệ tử dưới đài chấn động, tuy rằng họ đã nghe phong phanh về việc Sở Hàn sẽ khiêu chiến với Sở Kiếm Thu vì vị trí thiếu chủ trong trận đấu của gia tộc từ lâu, nhưng khi đến giây phút này, mọi người vẫn cảm thấy sự căng thẳng phấn kích khó nói lên thành lời.
"Cho phép!" Miệng của Đại trưởng lão châm chậm phun ra hai chữ, giọng nói có vẻ không hề dao động, nhưng thật ra trong nội tâm của ông ta không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Mưu đồ giành lấy vị trí gia chủ Sở gia được ấp ủ bao nhiêu năm nay, sẽ được quyết định tại giây phút này, nếu nói trong lòng không căng thẳng và kích động là giả.
"Cảm ơn các vị trưởng lão đã thành toàn!" Sở Hàn khom người chắp tay hành lễ, sau đó nhảy lên lôi đài, tay áo tung bay, vô cùng hăng hái.
Sở Kiếm Thu có vẻ không đồng tình với việc này, không nói lời nào, chậm rãi đứng lên, bình tĩnh đi lên lôi đài."Sở Kiếm Thu, nếu ngươi nhận thua từ sớm thì có thể rời đi một cách quang vinh, nếu không, đến lúc đó hối hận cũng không kịp! Ngươi đã không còn đủ tư cách để có thể chạm vào vị trí thiếu chủ Sở gia nữa rồi." Sở Hàn nhìn Sở Kiếm Thu, hờ hững nói.
"Người đừng nhiều lời nữa, nếu đã tranh giành vị trí thiếu chủ Sở gia thì đừng nhiều lời như mấy kẻ ngu xuẩn đó." Sở Kiếm Thu thản nhiên nói, từ trước đến nay hắn lười nói chuyện với những kẻ địch muốn mưu hại hắn.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
"Ngươi phải chết!" Trên khuôn mặt của Sở Hàn chợt lóe lên một luồng khí màu xanh, trong mắt lộ ra sát khí u ám, cơ thể chuyển động, đánh một quyền về phía Sở Kiếm Thu.
Trước đó xem Sở Kiếm Thu đối chiến, hắn ta đã hiểu sơ sơ về tu vi của Sở Kiếm Thu, tuy rằng Sở Kiếm Thu có thể đánh bại võ giả Luyện Thể tầng chín nhưng tu vi của hẳn chỉ có Luyện Thể tầng bảy.
Tuy rằng thực lực của Sở Kiếm Thu mạnh mẽ nhưng không phải là đối thủ của hắn ta.
Đối diện với một quyền vang dội này, Sở Kiếm Thu không tránh né, giơ tay nghênh đón.
Ẩm!
Hai quyền chạm nhau, nguồn dư âm băn ra bốn phía, khói bụi bay khắp nơi.
Mọi người dưới đài mở to mắt nhìn, vốn cho rằng cho dù Sở Kiếm Thu trở lại với thực lực mạnh mẽ thì cũng không phải là đối thủ của Sở Hàn, nhưng trước mắt xem ra, dường như: thực lực của hai người ngang nhau!
"Cái này, điều này không phải là thật chứ, Sở Kiếm Thu lại có thể ngang tài ngang sức với Sở Hàn thiếu gia!"
"Trời ạ, vừa nấy ta không hoa mắt đúng không?”
"Có gì lạ đâu, cho dù hẳn và Sở Hàn thiếu gia bất phân thẳng bại, cũng chẳng có gì ghê gớm!"
"Nhưng mà bây giờ hắn chỉ có tu vi Luyện Thể tầng bảy, nếu như hắn cùng một cảnh giới với Sở Hàn thiếu gia thì Sở Hàn thiếu gia có lẽ không chịu được một quyền của hẳn!"
"Cái này...
Sở Hàn lại liên tiếp đánh hai quyền về phía Sở Kiếm Thu, nhưng đều bị Sở Kiếm Thu tiếp được.
Đôi mắt của Sở Hàn âm u đến mức đáng sợ, mấy quyền lúc nãy tuy rằng hắn ta không dùng hết lực nhưng Sở Kiếm Thu tiếp được cũng quá thoải mái rồi. Vừa rồi trong lúc đánh nhau, hẳn ta cảm nhận được chân khí của Sở Kiếm Thu hùng hậu không kém hẳn ta.
Điều này đúng thật là quá mức quái dị, nếu Sở Kiếm Thu tăng cấp lên Luyện Thể tầng chín thì ngay cả một quyền, hắn †a cũng không đỡ được. Người như thế đúng thật là rất nguy hiểm.
Trong lòng của Sở Hàn nảy sinh sát khí, cơ thể chợt chuyển động, hẳn ta đã dùng toàn bộ sức lực.
Rầm rầm!
Hai bóng người trên đài phân hợp liên tục, quyền chưởng giao nhau khiến khói bụi bay mù mịt.
Răng rắc!