[Chú thích: () Mã cầu hay còn gọi là Polo là một môn thể thao đồng đội. Trong môn này, người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm vụ ghi bàn để giành chiến thắng trước đội đối phương. Người chơi ghi bàn bằng cách dùng một cái vồ có cán dài điều khiển một quả bóng bằng nhựa trắng hoặc bằng gỗ vào cầu môn đối phương. Polo truyền thống được chơi ở tốc độ cao, trên một sân cỏ rộng hình chữ nhật, dài yard, rộng yard. Mỗi đội bao gồm người chơi cưỡi trên bốn con ngựa. Polo trên sân (field polo) được chơi với một quả bóng bằng nhựa cứng thay vì bằng gỗ. Polo chơi trong đấu trường (arena polo) chỉ có ba người chơi mỗi đội, thường là để diễn tập hoặc chỉ là nhưng trận đấu ngắn ở tốc độ thấp hơn do không gian hạn chế của đấu trường; quả bóng được dùng trong thể loại này là một quả bóng nhỏ bơm hơi, tương tụ một quả bóng đá nhỏ. Một trận polo hiện đại kéo dài khoảng giờ và được chia thành những khoảng thời gian gọi là “chukka”. Polo được chơi chuyên nghiệp ở quốc gia. Nguồn: Wikipedia ]
Nhược Linh! Đừng chết! Nhược Linh! Đừng chết! Đừng để tỷ một mình!
Yên Chức đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, trên mặt một hồi lạnh lẽo, đưa tay ra lau, hai tay đều là nước mắt. Đã lâu, trong mộng nàng chưa từng nhìn thấy những thứ trước đây.
Nghiêng đầu nhìn, Lý Triền đang ngủ say bên cạnh. Ánh trăng chiếu nghiêng trên khuôn mặt đang say ngủ của gã, so với ban ngày, trong giấc ngủ của gã có vẻ đơn giản hơn nhiều, thậm chí còn có chút ngây thơ. Nàng nhìn gã chằm chằm, trong mắt hiện lên vẻ hận ý. Nếu không phải gã, cả nhà đã không chết thảm. Lúc này nếu giết gã, rất dễ dàng. Nhưng nàng không đành lòng khi chỉ đơn giản giết gã, nàng muốn để gã ta bị phản bội, trở thành một gã cô đơn lạnh lẽo, sau đó giết chết gã. Chỉ bằng cách này, nàng mới có thể trả mối thù hận giết cả gia đình mình.
Nàng lặng lẽ nhìn gã hồi lâu, thù hận không đội trời chung, chính là người đàn ông này của nàng. Khi ý nghĩ này xuất hiện, nàng lập tức lắc đầu nguầy nguậy, như muốn rũ bỏ thứ gì đó dơ bẩn. Không hiểu sao lại có suy nghĩ này trong đầu, bọn họ là kẻ thù của nhau, họ được định sẵn là thù địch.
Bất ngờ trước hành động của nàng, Lý Triền trở mình, khoác tay lên người nàng: “Sao thế? Không ngủ được à?”
Nàng trầm giọng nói: “Gặp ác mộng.”
Lý Triền nhìn sắc mặt của nàng: “Khó chịu sao? Ngày mai gọi ngự y đến xem!”
Nàng khẽ “ừm” một tiếng. Nàng không muốn Lý Triền quan tâm đến nàng quá, tốt nhất hai người chỉ nên quan hệ trên giường, trừ chuyện đó ra, sẽ là người lạ, cũng sẽ không động lòng.
Ý nghĩ này chưa kịp xong, Lý Triền đột nhiên đứng dậy mặc quần áo: “Ta nhớ ra, lúc trước mẫu hậu cũng không ngủ được, thái y làm một ít túi đựng thuốc bằng thảo dược, dặn mẫu hậu treo bên giường, mẫu hậu cũng cho ta hai túi, chỉ là quên đã đặt nó ở đâu.”
“Quên đi, đã muộn như vậy, ngày mai rồi đi tìm!”
“Nàng ngủ trước đi, hẳn là ở tẩm cung của ta, ta sẽ kêu người đi tìm.”
Yên Chức nhìn Lý Triền bước ra khỏi phòng, khi chỉ có hai người họ, Lý Triền không bao giờ tự xưng là “Trẫm”, cũng không bao giờ muốn nàng hành lễ các nghi thức cung đình. Hai người như là một đôi vợ chồng bình thường, thậm chí Lý Triền còn phục vụ trà và nước cho nàng. Đây là chuyện thường tình của các cặp vợ chồng bình thường, nhưng Lý Triền lại khác, gã là Hoàng thượng.
Yên Chức lại cảm thấy đau khổ trong lòng, gã không chỉ là Hoàng thượng, mà còn là kẻ thù không thể lay chuyển của nàng.
Bởi vì đối mặt với kẻ thù của mình mỗi ngày, nàng thậm chí chưa bao giờ cười. Nếu nàng cười, nàng dường như có lỗi với người thân đã chết, vì vậy nàng không thể mỉm cười với gã.
Trời gần sáng, Lý Triền mang theo túi thuốc trở lại, gã treo túi thuốc ở bên giường Yên Chức, hôn lên má nàng: “Nàng ngủ thêm một lát đi, ta đi thượng triều sớm.”
Nhìn thấy cung nhân đang thay quần áo cho gã, Yên Chức cảm thấy bi thương không thể giải thích được. Đừng đối tốt với nàng! Đối xử tốt với nàng cũng vô ích. Cho dù đối xử tốt như thế nào, cũng không thể đổi lại được mạng của người thân nàng.
Nàng uể oải đứng dậy, cũng không ngủ lâu hơn như lời Lý Triền nói. Khi mặc quần áo đã ngửi thấy mùi thuốc, nàng quay đầu nhìn túi thuốc đó, trong lòng dần dần cảm thấy bối rối.
Tổ tiên nhà Đường đã trải qua rất nhiều đời, mặc dù con cháu của các thế hệ không phải đích thân ra chiến trường, nhưng bản lĩnh cưỡi ngựa đơn giản vẫn chưa bị bỏ rơi. Kể từ thời Thái Tông hoàng đế, chơi mã cầu đã là một trò chơi mà tất cả những đứa trẻ hoàng gia phải học và thành thạo.
“Trẫm đã quyết định, rằng Hoàng Tiểu Lỗi và Thôi Thủ Lễ mỗi người sẽ dẫn đầu một đội cung nữ, ra lệnh cho họ chơi mã cầu, đội nào thắng, thì đội trưởng sẽ là thống lĩnh Thần Sách quân.”
Với mệnh lệnh này, tất cả mọi người đều không nói nên lời. Cứ tưởng cuộc thi chẳng qua là luận võ hay luận tài, không ngờ Hoàng thượng lại nghĩ ra một phương pháp quái gở như vậy.
“Các cung nữ không biết cưỡi ngựa…”
Lý Triền nói: “Các cung nhân trong hậu cung để cho các ngươi tự do lựa chọn, hơn nữa, trẫm cho các ngươi ba ngày nữa để huấn luyện những cung nhân này, ba ngày sau, bọn họ sẽ đấu mã cầu trong cung.”
Trong ba ngày, hầu như không thể huấn luyện một cung nữ không biết cưỡi ngựa không chỉ cưỡi ngựa, mà còn vung gậy lên ngựa, đánh mã cầu vào cầu môn, cơ hồ là không có khả năng rồi.
Chỉ là vua không nói chơi, Hoàng thượng đã ban mệnh lệnh rồi.
Lý Dung thở dài một hơi, đứng trước những cung nữ khá cường tráng được lựa chọn cẩn thận, ánh mắt Lý Dung lướt qua mặt bọn họ một cái, không khỏi lại thở dài một hơi.
Hoàng Tiểu Lỗi nhịn không được nói, “Tại sao Điện hạ không gọi Ngư Băng Nhi tham gia? Võ công nàng tốt như vậy, đánh mã cầu không làm khó được nàng.”
“Vết thương của nàng vẫn chưa lành, nếu nàng vô tình va phải gậy hoặc ngã ngựa, vết thương sẽ lại bị vỡ ra.”
Hoàng Tiểu Lỗi im lặng, ngày nào cũng đi theo Lý Dung, hắn làm sao không biết tâm tư Lý Dung. Hắn từ nhỏ đã ở trong cung, lúc Lý Dung còn nhỏ hắn đã hầu hạ bên cạnh, nhiều năm như vậy, chỉ có hắn hiểu rõ Lý Dung nhất. Hắn cũng không nói nhiều, chỉ tìm cớ cáo lui, lặng lẽ đến phòng Băng Nhi.
Băng Nhi đang thêu một chiếc khăn tay, bởi vì nàng không cần phục vụ Lý Dung nữa, bốn người đẹp đã trở thành thị nữ của nàng, nàng liền trở nên nhàn rồi.
Nhìn thấy Hoàng Tiểu Lỗi đi vào, nàng nhanh chóng đứng dậy nói: “Công công, Điện hạ có gì phân phó sao?”
Hoàng Tiểu Lỗi cười nói: “Điện hạ lo lắng thương thế của ngươi chưa lành, hạ lệnh cho ta tới thăm ngươi.”
Băng Nhi giật mình.
Hoàng Tiểu Lỗi thở dài: “Còn không phải là chuyện tỷ thí sao.”
Cuộc tỷ thí này trong hậu cung đã nghe nói rồi, vì có bốn mỹ nữ thích buôn dưa, thì Băng Nhi làm sao mà không biết được.
Hoàng Tiểu Lỗi nói: “Cô nương, ngươi cũng biết sự biến Cam Lộ tám năm trước chứ?”
Băng Nhi ngạc nhiên, chủ đề này là cấm kỵ trong cung, không ai dám nhắc tới, Hoàng Tiểu Lỗi còn nói ra. Nàng vội vàng nói: “Công công, nô tỳ không biết, và nô tỳ cũng không muốn biết.”
Hoàng Tiểu Lỗi gật đầu: “Cô nương, ngươi là một người thông minh, ở trong cung này biết càng ít thì càng an toàn. Tuy nhiên, Điện hạ cố ý chuyển người khỏi Tử Y Cục đến đây, lại tìm mọi cách tra tấn, chẳng lẽ ngươi không muốn biết nguyên nhân sao?”
Băng Nhi cắn môi, thì thào nói: “Có phải là vì ngày đó ta đã cứu Cừu công công?”
Hoàng Tiểu Lỗi cười lạnh nói: “Cô nương biết thì tốt rồi. Tám năm trước, Điện hạ mới chỉ mười sáu tuổi, Tiên đế muốn giết chết Cừu Sĩ Lương người đang khống chế triều chính, nhưng sự việc đã bại lộ. Cừu Sĩ Lương ngang nhiên cưỡng ép Tiên đế, lấy đó để uy hiếp triều thần cùng Hoàng thượng bây giờ. Tựa như việc Tào Tháo giữ mệnh thiên tử, để diệt trừ chư hầu, vì diệt trừ phái đối lập, trong vòng vài ngày, lão đã giết hàng trăm cận thần, cộng với gia đình của các quan đại thần. ít nhất hàng ngàn người đã chết trong tay lão. Điều đáng giận hơn nữa là, Cừu Sĩ Lương không hề phân biệt tôn tị, khi tâm tình không tốt, liền lớn tiếng quở trách Tiên đế. Chịu sự sỉ nhục đó, Tiên đế chỉ có thể nhẫn nại không nói gì. Có vài lần, Điện hạ ở bên cạnh người, khi Cừu Sĩ Lương quở trách Tiên đế, Điện hạ không nhịn được liền bị lão tát hai cái vào mặt ngay tại chỗ. Tên hoạn quan này, cư nhiên dám ở trước mặt Tiên đế đánh thân vương. Điện hạ lúc ấy còn trẻ, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng. Đừng nhìn những hoàng tử hoàng tôn bình thương cao cao tại thượng, nếu không cẩn thận lúc nào cũng có thể mất mạng. Điện hạ vì bảo toàn tính mạng, không thể không cố ý nịnh bợ Cừu Sĩ Lương, thậm chí còn tôn lão làm nghĩa phụ.”
Nghĩ đến dáng vẻ độc đoán của Lý Dung, cho rằng hắn từ nhỏ chỉ là một đứa trẻ hư hỏng, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn đã từng đấu tranh giành sinh tử. Băng Nhi vốn hận hắn vô cùng, lúc này nghe thấy những lời của Hoàng Tiểu Lỗi, nàng đột nhiên cảm thấy có chút thương hại Lý Dung.
“Không phải ta muốn trở thành thống lĩnh Thần Sách quân, mà là Thôi Thủ Lễ được một tay Cừu Sĩ Lương huấn luyện ra. Bây giờ tinh thần Cừu Sĩ Lương thường xuyên hoảng hốt vì gặp ma, mới buộc lão giao lại vị trí thống lĩnh Thần Sách quân. Nhưng nếu vị trí này lại rơi vào tay Thôi Thủ Lễ, nó khác gì Cừu Sĩ Lương làm thống lĩnh đâu?”
Băng Nhi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Công công đừng nói nữa, ta hiểu ý của công công, ngài muốn nô tỳ chơi mã cầu sao?”
“Chính là như vậy, ta đã từng nói qua với Điện hạ, nhưng Điện ha sợ vết thương của ngươi chưa lành không muốn ngươi tham gia. Nhưng nếu ngươi nhất định muốn tự mình tham gia, Điện hạ có lẽ sẽ đồng ý. Ngươi có bằng lòng hay không?”
Băng Nhi gật đầu: “Ta đáp ứng công công. Chỉ là mặc dù tôi biết võ công, cũng có thể cưỡi ngựa, nhưng ta chưa bao giờ chơi mã cầu, ta lo lắng rằng ta sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Hoàng Tiểu Lỗi thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Chỉ cần ngươi tham gia là được rồi. Ngư Thượng cung từng nói, tư chất của ngươi rất tốt, Tử Y Cục mấy chục năm nay chưa từng sản sinh ra một người phụ nữ có trình độ như ngươi. Ta tin rằng chỉ cần có ngươi ở đó, chúng ta nhất định sẽ giành chiến thắng.”
Băng Nhi nhìn đôi má vui mừng khôn xiết của Hoàng Tiểu Lỗi, mà trong lòng vẫn có chút bất an. Không hiểu sao, trong lòng nàng lại có một cảm giác kỳ lạ, dường như bánh xe vận mệnh đã bắt đầu quay, mà nàng cũng bị cuốn vào đó. Nàng không có sức lực để chống lại, nàng chỉ có thể để mặc cho số phận.
Có lẽ sau khi nghe xong những lời của Hoàng Tiểu Lỗi, ấn tượng của nàng về Lý Dung đã thay đổi, khi gặp lại hắn, liền không còn khó chịu như trước nữa. Lý Dung rất căng thẳng, mỗi lần đều hỏi nàng có chỗ nào khó chịu không, có phải hay không nên nghỉ ngơi một chút, miệng vết thương còn đau không. Khiến nàng dở khóc dở cười, cho đến khi trời chạng vạng, nàng rốt cục học được động tác cơ bản chơi mã cầu. Còn những cung nhân còn lại, so với nàng còn kém hơn rất nhiều!
Đến tối, mọi người đều đã ngủ, nhưng nàng lại lén chạy đến sân mã cầu để luyện tập. Không biết tại sao mình lại để tâm như vậy, có lẽ nàng chỉ mong Lý Dung thắng! Mỗi khi nghĩ đến Lý Dung, nghĩ đến vẻ mặt tự đắc của hắn, nghĩ đến khuôn mặt này bị thái giám tát vào mặt, hẳn lúc đó hắn rất đáng thương.
Nghĩ đến từ “đáng thương”, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười. Vị thân vương này là ma vương mà mọi người đều biết, như thế nào có thể gắn liền với từ “đáng thương”?
Một lúc lơ đãng, con ngựa loạng choạng, nàng không kịp đề phòng, bị ngựa văng ra ngoài. May mà chỉ đặt mông ngồi dưới đất, không bị thương gì, nhưng mông lại đau rất nhiều.
Nàng cau mày, xoa mông đứng dậy, con ngựa đang gặm cỏ trên mặt đất cách đó hai bước, vẻ mặt đắc thắng.
Nàng tức giận nói: “Đồ ngựa chết, ngươi tại sao luôn không nghe lời? Ngươi thật sự là ném ta xuống, lần sau còn dám ném ta xuống, ta sẽ dùng roi trừng trị ngươi.”
Sau lưng có tiếng cười nhẹ, nàng giật mình, nhanh chóng quay người lại, liền nhìn thấy Lý Thầm đứng ở phía sau. Tuy rằng đang lơ đãng, nhưng Lý Thầm đã đi tới gần nàng như vậy rồi, nàng lại không phát giác. Nàng vội vàng thi lễ nói: “Điện hạ, ngài còn ngủ sao?”
Lý Thầm vươn tay đỡ nàng: “Ta ngủ không được đi ra ngoài đi dạo, vừa thấy ngươi ngã ngựa.”
Nàng hơi đỏ mặt, thoát khỏi cánh tay của Lý Thầm, nói nhỏ: “Nô tỳ đang luyện tập.”
Lý Thầm cười nói: “Hay là ta cùng ngươi luyện tập, so với một mình ngươi luyện tập thì tốt hơn nhiều.”
Băng Nhi có chút sững sờ: “Nô tỳ không dám.”
Lý Thầm cười nói: “Ngươi đã quên ta đã nói với ngươi cái gì sao? Hoàng tử và cung nữ đều bình đẳng, hiện tại chỉ có hai người chúng ta. Ngươi không cần gọi ta là Điện hạ, cũng không cần xưng nô tỳ.”
Cả hoàng cung, chắc chỉ có Lý Thầm mới nói những lời như vậy! Chỉ có y chưa từng coi nàng là nô tỳ, sẽ không giống với tên Lý Dung chết tiệt kia, hắn nói sẽ nhận nàng làm Trắc phi, còn có bộ mặt ân nặng như núi. Vừa nghĩ tới Lý Dung bị chính mình cự tuyệt, vẻ mặt kinh ngạc, khóe môi nàng không khỏi nở nụ cười, “Dạ Điện hạ, nô tỳ đã biết.”
Lý Thầm cũng không biết nàng đang cười cái gì, đột nhiên y nhận ra cô gái dưới ánh trăng đẹp hơn ban ngày rất nhiều. Trong lòng hơi động, vài ý nghĩ lướt qua, nhanh đến mức chính y cũng không thấy rõ nó là cái gì.
Y cực kỳ hướng nội, không bao giờ khiến bản thân cảm thấy vô nghĩa, lần này cũng vậy.
Cuối cùng đã tới ngày thi đấu. Mỗi đội có người chơi mã cầu, đánh bóng vào khung thành đối phương được tính là một điểm.
Hậu cung vốn là chốn thâm cung của đủ loại âm mưu, thủ đoạn, mỗi ngày đều diễn ra nhiều âm mưu thâm độc khó lường. Đề phòng tai nạn xảy ra, ngựa tham gia cuộc thi đều được canh gác cẩn thận. Ngoại trừ vài thị vệ do Lý Dung chỉ định, ai cũng không được phép lại gần. Hắn còn chuẩn bị mười con ngựa khác phòng khi cần.
Thức ăn của mười cung nhân này cũng đã được kiểm tra cẩn thận, vì e sợ bị hạ độc.
Không biết việc phòng chống tội phạm của Lý Dung có hiệu quả không, đối thủ có cơ hội chiến thắng hay không, căn bản không thèm làm những việc như trộm gà bắt chó, mấy ngày này trôi qua mà không xảy ra sự cố gì.
Vào thời điểm trận đấu diễn ra, ngoài Hoàng thượng, Thái hậu, Vương Tài nhân, An vương, Quang vương và Thượng cung Tử Y Cục, rất nhiều cung nhân đang nhàn nhã cũng lặng lẽ tụ tập bên ngoài để xem.
Vì mã cầu là môn thể thao được truyền lại từ tổ tiên, Hoàng đế Thái Tông thậm chí còn ra lệnh cho quân sĩ luyện tập mã cầu, vì vậy đối với những cung nhân trộm đến theo dõi, Thái hậu liền mở một mắt, nhắm một mắt.
Băng Nhi thở dài không ngừng khi nhìn thấy đội hình của đối thủ. Năm trong số mười người của đối thủ là cung nhân của Tử Y Cục, rõ ràng là đối thủ cũng đã nghĩ rằng chỉ có cung nhân của Tử Y Cục mới có thể giành chiến thắng.
Nàng không khỏi liếc nhìn Ngư Thượng cung, Thượng cung khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Thượng cung từng nói qua, trong những cung nữ người đã dạy, Băng Nhi là người có tư chất tốt nhất. Các cung nhân khác, mặc dù thời gian đi theo Thượng cung lâu hơn nàng, võ công cũng không thể sánh được với nàng.
Dù vậy, nàng cũng không dám coi thường đối phương. Tiếng chiêng của trận đấu vang lên, mấy cung nữ muốn báo công trước mặt An vương lập tức xông lên phía trước. Băng Nhi lại không vội, chỉ do dự ở đằng sau. Chỉ thấy phía trước có khói bụi cuồn cuộn, hai đội cung nữ cùng nhau chiến đấu.
Đột nhiên hai cung nữ của đội đối phương đột phá vòng vay, lao về phía cầu môn bên nàng. Quả bóng mã cầu được điều khiển bởi hai người và luân phiên di chuyển về phía trước. Phía sau hai cung nữ tắc thành một đoàn các cung nữ khác, nhưng họ đã chậm một bước, rất khó đuổi kịp.
Băng Nhi vỗ nhẹ mông ngựa, con ngựa chạy về phía trước một tiếng rít dài. Hai cung nữ đều là cung nữ của Tử Y Cục, ngày thường đều quen biết, nhưng hiện tại đang ở trong thi đấu. Dựa theo quy tắc môn mã cầu, trong thi đấu không có phụ tử quân thần, cho dù là Hoàng thượng tự mình đánh, cũng không thể nhượng bộ.
Băng Nhi chạy về phía trước, cung nữ đang cầm bóng ngay lập tức chuyền bóng cho một cung nữ khác. Bóng đã đi được nửa đường, Băng Nhi ấn nhẹ lưng ngựa về phía sau, một chân rời khỏi kiềng, chân còn lại đặt trên lưng ngựa. Đẩy lên với tư thế này của nàng, nàng có thể sử dụng chiều dài cơ thể của mình để bắt trúng bóng.
Khi có quả bóng trong tay, nàng lập tức lật người trở lại ngựa, Khi các cung nữ khác thấy nàng có bóng, họ vội vàng chặn cung nữ đối phương. Băng Nhi lao qua hàng rào, với một cú đánh nhẹ, bóng đã đi vào khung thành của đối phương.
Có những tiếng hò reo bên ngoài sân đấu, Băng Nhi không thể không nhìn về nơi phát ra tiếng reo hò, chỉ thấy Lý Dung hoa chân múa tay vui sướng, so với chính mình đá vào còn cao hứng hơn.
Băng Nhi không khỏi buồn cười, có khi cảm thấy An vương thực đáng giận, có khi cảm thấy hắn cũng có chút đáng yêu.
Dù có bàn thắng vươn lên dẫn trước, nhưng đối thủ không dễ bị hạ gục, Một lúc sau, đối thủ cũng có bàn thắng mở tỷ số.
Thời gian chơi mã cầu, tính theo đồng hồ cát, hết cát trong đồng hồ cát thì trận đấu kết thúc. Từ lúc đó về sau, không bên nào ghi được bàn thắng, mãi cho đến khi đồng hồ cát sắp kết thúc.
Phải ghi thêm một bàn nữa, nếu không trận đấu sẽ chẳng phân biệt được thắng bại. Băng Nhi nghĩ thầm, nhìn thấy quả bóng cách mình không xa, được điều khiển bởi một cung nữ đội đối phương.
Nàng thúc ngựa lao về phía trước, bất kể thế nào nàng phải nắm lấy quả bóng, nếu không thời gian liền không đủ.
Con ngựa đã đến bên cung nữ kia, nàng chuyển gậy, đang chuẩn bị đánh quả bóng, con ngựa vừa bước xuống bỗng loạng choạng, hai chân trước mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Băng Nhi tâm trí đều hướng về cây gậy phía trên, cũng không nghĩ tới ngựa sẽ quỳ xuống, cho nên người liền ngã xuống. Nhìn thấy mấy chục cái móng ngựa ở ngay bên cạnh nàng, nếu như trốn không kỹ, có thể sẽ bị bọn chúng giẫm nát.
Những cung nhân bên ngoài kêu lên, Băng Nhi lăn từ trái qua phải trên mặt đất, không thể không tránh khỏi vành móng ngựa.
Lý Dung người đang theo dõi ngay lập tức chạy về phía Băng Nhi, trước khi hắn chạy vào đấu trường, đột nhiên hắn thấy rằng Lý Thầm đã tiến đến cạnh Băng Nhi, đang nâng nàng dậy. Lý Dung giật mình, tại sao Lý Thầm lại lo lắng về Băng Nhi như thế? Chẳng lẽ y … …
Đột nhiên lại nghe thấy tiếng hò reo, hóa ra đội Thôi Thủ Lễ đã ghi thêm một bàn thắng nữa. Trận đấu liền kết thúc.
Băng Nhi đứng đó với vẻ mặt ủ rũ, tự trách bản thân, thời điểm mấu chốt nàng lại ngã xuống ngựa. Lý Thầm tựa hồ như biết nàng đang nghĩ gì, cười nói: “Thua thì thua thôi, may mắn người không có bị thương.”
Nàng cười khổ, nhưng lại cảm thấy khó hiểu. Con ngựa là giống ngựa Hãn huyết, có thể ngày đi ngàn dặm, hiện tại chỉ là một trận mã cầu, vì sao con ngựa lại thiếu móng trước? Nàng cẩn thận kiểm tra chân trước của con ngựa, đột nhiên nhìn thấy chân trước của con ngựa các khớp xương sưng to. Nàng nhớ rõ, mình đã kiểm tra ngựa trước trận đấu, chưa bao giờ thấy sưng như vậy. Chẳng lẽ vừa rồi có người dùng ám khí ám toán con ngựa này?