Hóa ra, muốn đem người thích nhiều năm đuổi ra khỏi trái tim, thật là rất khó.
Mệt nàng lúc trước còn thở phì phì đem hai chữ “Hối hôn” dễ dàng treo bên miệng. Trừ ngoài miệng ồn ào, còn như đồ ngốc lưu lại chứng cứ giấy trắng mực đen, nói đoạn tuyệt quan hệ hôn ước với nam nhân luôn thích từ nhỏ đến bây giờ.
Sương Sương, ta ngóng trông cưới nàng làm vợ, đã chờ mong mười năm, cũng đợi nàng mười năm. Này đã thành một loại tín niệm, hòa vào trong xương máu, nàng cho rằng ta có thể dễ dàng nói dứt bỏ liền dứt bỏ sao ?
Nàng nhớ tới lời Quan Thiên Dật nói khi cự tuyệt cùng nàng đoạn tuyệt hôn ước.
Gả làm vợ hắn, cũng là tín niệm cả đời như hắn, hóa ra cũng thành xương máu trong thân thể nàng. Nếm thử cảm giác dứt bỏ, quả thực làm cho nàng cảm giác như bị khoét cả tim.
Nhưng người nói ra câu nói kia vừa chủ động vừa dễ dàng dứt bỏ nàng……
Hắn là kẻ lừa đảo……
“Tiểu thư, người thế nào lại khóc ?”
Tiểu Tích bưng khay vào, vừa thấy nàng lại ngồi trên giường hướng ra cửa sổ khóc thì lập tức vội vàng đem khay đặt lên bàn, kích động cầm lấy khăn mặt vội tới lau nước mắt cho nàng.
Lăng Nhạn Sương giống như đứa trẻ, không hề nhúc nhích, mặc cho Tiểu Tích vội vàng lau, chỉ có nước mắt càng không ngừng chảy xuống.
Lau nửa ngày, nước mắt vẫn cứ rơi, hốc mắt Tiểu Tích rốt cục không nhịn được đỏ lên.
“Tiểu thư, người đừng như vậy…… Người có biết không, người đã gầy rất nhiều, cả người đều sắp không ổn rồi…… Lão gia cùng phu nhân đều không biết đưa lưng về phía ngươi…… khóc bao nhiêu lần……” Tiểu Tích nghẹn ngào nói.
Lăng Nhạn Sương có nghe thấy Tiểu Tích nói chuyện nhưng nàng không có khí lực đáp lại.
Người nhà của nàng thực sự rất kỳ quái.
Khi nàng không khóc, cha mẹ cùng Tiểu Tích liền bắn nước mắt ra với nàng, khiến nàng luôn bị một đống nước mắt bao phủ.
Nương cho dù thích khóc, nhưng nàng chưa từng nghe qua phụ thân nhà ai giống như cha nàng cũng sẽ khóc như vậy.
Nhưng, đổi lại lúc nàng rơi lệ không ngừng, mọi người trong nhà ngược lại ở trước mặt nàng không rơi một giọt lệ, thậm chí còn mang theo tươi cười nói với nàng.
Ngay cả Tiểu Tích tiếng khóc kinh người, thô lỗ cũng như vậy, cho dù nàng không có đáp lại cũng tự hoa chân múa tay vui sướng.
Người nhà săn sóc làm cho nàng vừa cảm động, vừa muốn cười, nhưng giờ phút này cả người nàng đều trống rỗng, đã không có cách nào biểu đạt cảm xúc dư thừa.
“Tiểu thư, người đừng còn như vậy. Người cho dù khóc đến đứt ruột, cô gia hắn…… Phi phi phi ! Quan Thiên Dật là tên phụ tình, vẫn không đến nơi đến chốn a ! Tiểu thư không đáng vì hắn rơi nhiều nước mắt như vậy a !” Tiểu Tích khổ sở an ủi nàng.
Tập kích bất ngờ lần đó quả thực giống như một lời nguyền rủa, Quan Thiên Dật không biết vì sao thay lòng, tiểu thư cả người cũng thay đổi theo.
Trước kia tiểu thư tuy nhìn như yếu ớt nhưng thường thấy nàng tinh thần phấn chấn, cười meo meo, thân mình cũng rất khỏe mạnh, rất ít có đau bệnh gì.
Nhưng hiện tại, tiểu thư nàng như bị u mê, mỗi ngày ngẩn người, rơi nước mắt, thường thường cả một ngày cũng không mở miệng nói thêm một câu, nếu không có người coi chừng đút cơm uống nước, quả thực như muốn tuyệt thực thành tiên.
Càng đáng sợ là tiểu thư không chừng lại đột nhiên đau đầu, sau đó bỗng nhiên ngất xỉu khiến mọi người sợ hãi.
Lão gia cùng phu nhân tìm không biết bao nhiêu đại phu đến đây, nhưng bọn hắn đều lắc đầu, tỏ vẻ tìm không thấy nguyên nhân tiểu thư đau đầu, chỉ nói là khí nhược thể hư, tích tụ ấm ức.
Vô nghĩa ! Ngay cả Tiểu Tích nàng dùng mắt cũng nhìn ra được tiểu thư đương nhiên là khí nhược thể hư, tích tụ ấm ức !
Thậm chí còn không biết đạo sĩ thối muốn lừa tiền từ đâu đến, nghe được chuyện tiểu thư, vọt vào trong phủ liền vuốt râu nói lung tung tiểu thư trúng tà, phải lập đàn, trừ tà, uống bùa !
Nếu không phải lão gia là người đọc sách, không tin quái lực loạn thần kia, thở phì phì đuổi mấy đạo sĩ thối kia, bằng không tiểu thư còn không biết sẽ bị người ép buộc thế nào đâu !
Thở dài một hơi, Tiểu Tích đem cơm trong khay lấy ra đặt lên bàn, sau đó đỡ tiểu thư đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Tiểu thư, ăn một chút gì đi.”
Lăng Nhạn Sương xem đồ ăn đầy bàn nhưng một chút muốn ăn cũng không có.
“Tiểu thư, nếu không muốn ăn, kia uống vài muỗng canh trước thấm cổ được không ?” Tiểu Tích bưng canh lên đến nàng trước mặt.
Nàng lẳng lặng nhìn canh trước mắt, không có đưa tay tiếp.
Tiểu Tích mặt khổ sở buông bát.
“Tiểu thư……”
“Tiểu Tích.”
Nàng bỗng nhiên mở miệng kêu dọa Tiểu Tích nhảy dựng, làm cho nàng ta vừa mừng vừa sợ.
“Tiểu thư, người rốt cục chịu mở miệng nói chuyện a ?”
“Tiểu Tích, ta không phải sắp chết chứ ?”
Lăng Nhạn Sương nâng đôi mắt đen vô thần, mờ mịt hỏi nàng ta.
Không nghĩ tới tiểu thư không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng lại dọa chết.
“Tiểu thư người đang miên man suy nghĩ cái gì? Tiểu thư sẽ sống lâu trăm tuổi a !” Tiểu Tích gấp đến độ phản bác.
“Nhưng, một người sau khi bị rút sạch xương máu, còn sống tiếp được sao ?”
“Tiểu thư, người không cần dọa Tiểu Tích a ! Tiểu thư tốt lắm, rất nhanh sẽ không có việc gì !”
“Ta gần đây thường xuyên đau đầu, lúc đau như muốn nổ tung vậy, khó chịu cơ hồ muốn chết đi để được giải thoát……”
“Đó là tiểu thư quá đau lòng, nếu tiểu thư không rơi nước mắt nữa, có lẽ đầu sẽ không đau như vậy nha !” Tiểu Tích vội vàng nói.
Nói thật, nàng trước kia căn bản không biết một người ở trong thân thể có thể chảy ra nhiều nước mắt như vậy, chảy tới nàng cũng bắt đầu sợ hãi, sợ mắt tiểu thư cuối cùng có thể khóc đến chảy ra máu hay không, thậm chí khóc mù hai mắt.
Lăng Nhạn Sương hơi hơi nghiêng đầu, tựa hồ thực sự đang suy xét lời của nàng ta.
“…… Nói cũng đúng. Cần gì vì Thiên Dật ca ca khóc đau lòng như vậy chứ ? Người đưa ra đoạn tuyệt hôn ước trước là ta, đem hối hôn làm trò đùa trước là ta, Thiên Dật ca ca chẳng qua tưởng thật, ta đang khóc cái gì chứ ?”
Một lát sau, Lăng Nhạn Sương thì thào nói.
Gật gật đầu, lại lắc đầu, nàng bỗng nhiên khẽ cười.
“…… Tiểu thư ?”
Tiểu Tích mở lớn mắt, nhìn nàng lầm bầm lầu bầu, cảm thấy da đầu một trận run lên.
Tiểu thư…… Sẽ không đau quá hóa điên chứ ?
Khi Tiểu Tích đang ở do dự muốn gọi lão gia cùng phu nhân tới hay không, nhìn xem tiểu thư có ổn hay không thì Lăng Nhạn Sương đột nhiên ngẩng đầu lên, cười dịu dàng với nàng ta.
“Tiểu Tích, xin bưng canh cho ta, ta muốn ăn canh.” Lăng Nhạn Sương nhẹ giọng yêu cầu.
Ánh mắt Tiểu Tích mở lớn hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn ngốc ra.
“Tiểu Tích ?”
“Nha…… Nha ! Tiểu thư, em, em bưng cho người !”
Tiểu Tích như bỗng nhiên tỉnh lại, lập tức luống cuống tay chân bưng canh đến trước mặt nàng.
Lăng Nhạn Sương quả nhiên cầm lấy thìa, một ngụm nhỏ, một ngụm nhỏ chậm rãi uống hết.
Xem tiểu thư giống như khôi phục bình thường, chẳng những mở miệng nói chuyện, nước mắt cũng ngừng, còn chủ động yêu cầu ăn canh, Tiểu Tích không nhịn được bắt đầu oa oa khóc lớn lên.
Lăng Nhạn Sương buông thìa, lộ ra biểu cảm có chút chịu đựng.
“Tiểu Tích, em thật ầm ỹ, có thể đừng khóc hay không ? Đầu ta đau.”
“Ô ô…… Tiểu Tích, Tiểu Tích rất cao hứng, không nhịn được thôi…… Ô oa ~~”
Nói chưa dứt lời, này vừa nói liền càng thêm không khống chế được, càng dùng sức khóc.
Lăng Nhạn Sương xoa trán, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Quả nhiên, tiếng khóc của Tiểu Tích đã kinh động từ trên xuống dưới Lăng quý phủ.
“Làm sao vậy ? Làm sao vậy ? Sương Sương xảy ra chuyện gì ?”
Lăng lão gia cùng Lăng phu nhân kinh hoảng vội vàng tiến vào, cơ hồ đá hỏng cửa phòng của nữ nhi.
Vừa nhìn thấy nữ nhi đang ngồi ở trước bàn, chậm rãi ăn cơm, khi nhìn thấy bọn họ tiến vào còn lộ ra tươi cười nhàn nhạt, Lăng lão gia cùng Lăng phu nhân cũng bất động một thời gian.
Tiếp theo, bọn họ không nhịn được cũng gia nhập hàng ngũ Tiểu Tích khóc thét.
Bởi vì tiếng khóc quá lớn, truyền đến ngoài phủ, ngay cả đại đầu của sạp đậu hủ đầu ngõ cũng cả kinh liều mình sủa, hù dọa hàng xóm láng giềng, bởi vậy khiến cho bên ngoài bắt đầu phỏng đoán, truyền tin Lăng gia tiểu thư bệnh chết……
“Ô ô…… Sương Sương a…… Bảo bối nữ nhi, con thật làm cho chúng ta lo lắng gần chết, ô ô……”
“Cha mẹ già rồi, con đừng dọa chúng ta nữa a ! Ô ô ô……”
Cha mẹ ôm nàng lên tiếng khóc lớn, Tiểu Tích đã ở một bên thêm một cước, vô cùng náo nhiệt nhạc đệm.
Lăng Nhạn Sương thật sự là bị làm cho ăn không ngon, đành phải chịu đựng đầu đau, từng cái từng cái trấn an.
Nếu đã bị rút đi xương máu, vậy làm như Lăng Nhạn Sương trước kia đã chết rồi !
Hiện tại, nàng quyết định muốn một lần nữa làm người, cùng Quan Thiên Dật không liên quan gì nữa, cắt đứt sạch sẽ……
Tiểu thư Lăng gia bệnh chết tin tức là sai lầm.
Đầu đường cuối ngõ còn đem tiếng khóc kinh người của người Lăng gia dọa đến con chó đầu hẻm như truyện cười trà dư tửu hậu, chê cười rất lâu.
Nhưng, khi tin tức truyền lầm này truyền đến Quan Gia Bảo lại kích thích một cơn sóng mạnh.
“A –”bg-ssp-{height:px}
Một tiếng rống giận thê lương từ trong phòng Quan Thiên Dật truyền ra.
“Thiên Dật, huynh bình tĩnh một chút ! Đó là Tiêu Tố Tâm nói lung tung, Sương Sương căn bản không có chuyện gì !”
Nhiếp Phi rống to, đem Quan Thiên Dật cơ hồ phát cuồng áp chế ở trên giường.
Nhiếp Phi bận rộn toàn thân đổ mồ hôi, ở trong lòng không ngừng mắng tục.
Quan Thiên Dật lần trước không cẩn thận bị ám toán, sau khi trúng ám khí có độc, chẳng những mất nội lực, hai chân cũng vì ngã xuống lưng ngựa mà mất đi năng lực đi lại, ngay cả tính cách cũng trở nên vô cùng nóng nảy, hoàn toàn không còn bộ dáng kiếm khách vang dội thiên hạ, tuấn dật nhã nhặn trước kia nữa.
“Sương Sương đã chết ! Vì sao lại chết ?”
Quan Thiên Dật điên cuồng hét lên, không nghe lọt giải thích của Nhiếp Phi.
“Sương Sương không chết a ! Đó là lời đồn, lời đồn ! Tin tưởng đệ !” Nhiếp Phi cũng rống lại.
Quan Thiên Dật như dã thú phát cuồng, điên cuồng gầm rú, dưới thân hắn càng không ngừng giãy dụa xoay mình.
Cho dù giờ phút này không còn nội lực, Quan Thiên Dật vẫn rất khó khống chế.
“Thiên Dật, chỉ cần chàng đáp ứng ta, lấy ta làm vợ, ta có thể cho chàng đứng lên, đi ra ngoài xem Lăng Nhạn Sương có phải thực sự đã chết hay không ?”
Tiêu Tố Tâm bưng khay từ bên ngoài đi vào, như chuyện không liên quan đến mình, lạnh nhạt nhìn Quan Thiên Dật điên cuồng gầm rú.
Quan Thiên Dật vẫn không nghe thấy, vẫn vùi sâu trong cảm xúc sụp đổ của mình.
“Ầm ỹ muốn chết ! Huynh đệ, đừng trách đệ……”
Vì làm cho Quan Thiên Dật an tĩnh một chút, Nhiếp Phi nâng nắm đấm lên, do dự một chút, thế nhắm mắt lại, hung hăng đánh xuống khuôn mặt tuấn tú của Quan Thiên Dật.
Trên mặt trúng một cái, Quan Thiên Dật đột nhiên ăn đau như bị phát hoảng, bản năng an tĩnh lại, nằm ở trên giường càng không ngừng kịch liệt thở hổn hển.
“Tiêu Tố Tâm, ngươi không cần quá đáng ! Mau đưa giải dược ra ! Ngươi xem ngươi hại hắn thành bộ dáng quỷ gì ? Thậm chí còn dùng độc khống chế mẫu thân hắn, ngươi vẫn là không phải người a ? Chúng ta đều theo ý của ngươi, đuổi Lăng Nhạn Sương đi, còn chính miệng cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ hôn ước, ngươi còn muốn thế nào ?” Nhiếp Phi quay đầu rống giận với nàng.
“Yêu cầu của ta cũng không quá đáng, chỉ cần Thiên Dật cưới ta là được rồi.”
“Ngươi là độc phụ ! Thiên Dật bị ngươi biến thành như vậy, muốn cưới ngươi thế nào ?”
“Ngươi gọi bậy cái gì ? Ngoại hiệu của ta gọi là ‘Ngọc tâm phật thủ’.”
“Phật mẹ ngươi ! Chỉ trách ta lúc trước không có mắt, vừa nghe Tiêu Tố Tâm y thuật cao siêu tìm đến Thiên Dật liền rống lên mời ngươi vào ‘Quan Gia Bảo’ chẩn trị Thiên Dật. Ai biết thế nhưng ngươi có tâm địa rắn rết, đầu tiên là tìm người dùng ám khí có độc làm Thiên Dật bị thương, lại làm bộ tốt bụng đến cửa trợ giúp hắn !”
“A, ván cờ ta bố trí đã lâu ! Quan Thiên Dật thân thủ tuyệt đỉnh, muốn tìm được cơ hội xuống tay thật đúng là không dễ, cơ hội tốt tiến dần từng bước làm cho ta chờ đã lâu nha !” Tiêu Tố Tâm đắc ý nói.
“Ngươi có bản lĩnh thì nghĩ biện pháp cùng người ta lưỡng tình tương duyệt ! Làm gì dùng loại chiêu thức không biết xấu hổ bức người ta cưới ngươi ?”
“Phương thức này rất bớt việc nha ! Dù sao có thể gả cho Quan Thiên Dật là tốt rồi, dùng phương pháp gì phân biệt sao ?”
“Đương nhiên là có phân biệt ! Bằng không Lão Tử ép ngươi gả cho ta, ngươi lấy hay không ?”
“Khư ! Ai coi trọng tên ăn mày thấp kém thô bỉ nghèo túng như ngươi ?” Nàng ghét trừng hắn một cái.
“Này, độc phụ, ta luôn tay làm hàm nhai, nơi nào là ăn mày ?”
“Hừ ! Ngươi cóc điên muốn ăn thịt thiên nga !”
“Ai ôi, suy bụng ta ra bụng người thôi ! Ngươi không muốn gả cho ta, cũng như Quan Thiên Dật không muốn cưới ngươi vậy a ! Làm sao cứng rắn muốn làm cóc điên, chọc người ghét ?”
Nhiếp Phi giận quá thành cười, hắc hắc nở nụ cười.
“Ngươi muốn chết ! Ta có vẻ mặt xinh đẹp, có võ nghệ, còn có thể y bệnh, chế độc, ngươi trừ bỏ đao pháp ra, có điều kiện gì so với ta ? Còn có, thiên kim tiểu thư Lăng Nhạn Sương kia cái gì cũng không biết, chỗ nào so với ta ?” Tiêu Tố Tâm không phục mắng.
“Sao có thể so a ? Người ta tâm tư thiện tâm, xinh đẹp đáng yêu, này so với ngươi, nam nhân có mắt đều sẽ chọn Lăng Nhạn Sương ! Ta xem a, chờ ngươi thực sự biến thành Lăng Nhạn Sương, lại thèm muốn gả cho Quan Thiên Dật đi !” Nhiếp Phi chọc tức nói.
Không nghĩ tới, Quan Thiên Dật an tĩnh nằm, bỗng nhiên nâng tay đánh một quyền trên mặt hắn.
“Ai nha !”
Nhiếp Phi nhất thời không phòng bị, thiếu chút bị đánh xuống giường.
“Tránh ra, tránh ra !” Quan Thiên Dật lại bắt đầu từ chối đứng lên.
“Lão ca a, ngươi lại phát điên cái gì a ?”
Nhiếp Phi lộ ra biểu cảm “Lại tới nữa”, vội vàng lại cố gắng ngăn chận tứ chi của hắn, không cho hắn vung điên cuồng.
Tiêu Tố Tâm buồn bực, hừ một tiếng, bưng thuốc trong khay lên, không khách khí rót vào trong miệng Quan Thiên Dật, sau khi hắn bị nghẹn chật vật không chịu nổi, nàng mới vẻ mặt khó chịu rời đi.
Chờ Tiêu Tố Tâm rời đi, một lúc sau Nhiếp Phi đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, ở một bên xoa mạnh gò má.
Quan Thiên Dật nằm ở trên giường cũng nhanh chóng bật dậy, nằm ở bên giường cố gắng nôn thuốc vừa bị đổ vào miệng.
Chờ sau khi hắn nôn xong, Nhiếp Phi lập tức mang theo bồn nhảy ra cửa sổ xử lý sạch sẽ, lại từ cửa sổ kích động tiến lên.
“Này, sư huynh, huynh một quyền này thế nào đánh nặng như vậy a ?”
Buông bồn, Nhiếp Phi oán giận, cảm thấy răng bên trong giống như bị đánh lung lay rồi.
Nói đùa, răng hỏng rồi hắn thế nào tiếp tục cắn gà nướng hắn đời này thích ăn nhất a ?
“Ai kêu đệ đánh mặt ta trước.” Quan Thiên Dật từ đầu giường chộp tới khăn bố lau miệng.
“Đó là diễn trò thôi ! Nếu muốn làm cho độc phụ kia tin tưởng, chỉ có sử dụng khổ nhục kế a !”
“Kia thế nào không khổ thịt của đệ ?” Quan Thiên Dật liếc trắng mắt.
“Người ta coi trọng là huynh, không phải đệ a ! Huynh cũng không phải không có nghe đệ vừa rồi thử qua, muốn nàng ta đem lực chú ý đặt ở trên người đệ, đáng tiếc nàng ta có mắt không tròng, không nhìn thấy điểm tốt của đệ.” Nhiếp Phi nhún vai.
“Ta một quyền vừa rồi là nhắc nhở đệ, đừng làm cho nàng ta đem chủ ý đánh tới trên người Sương Sương. Ta thật vất vả đuổi Sương Sương đi khỏi, tránh cho nàng có nguy hiểm, đệ khen ngược lại, muốn kích thích Tiêu Tố Tâm chạy tới bất lợi với Sương Sương sao ?”
“Đúng á ! Nếu nàng ta đi tổn thương Sương Sương, kia Sương Sương liền nguy hiểm.”
Quan Thiên Dật lại liếc trắng mắt, có chút trách cứ hắn hậu tri hậu giác. Vì nhất thời lanh mồm lanh miệng thế nhưng thật không ngờ sự tình có tính nghiêm trọng.
“Được được được, đệ biết bảo bối tiểu bánh bao của huynh không chịu nổi tí xíu tổn thương.” Nhiếp Phi xua tay.
“Không cho đệ gọi bậy nhũ danh của nàng, đó là quyền của ta.” Quan Thiên Dật giận tái mặt.
“Được được được, không gọi, không gọi ! Dấm chua lớn như vậy làm cái gì ?” Nhiếp Phi hoàn toàn đầu hàng.
“Mẫu thân ta có khỏe không ?” Quan Thiên Dật hỏi.
“Cũng tốt, chính là, đệ vẫn không thể tra ra Tiêu Tố Tâm dùng độc với trên dưới ‘Quan Gia Bảo’ rốt cuộc là loại độc gì; Nàng ta dùng độc, có thể là từ biên cương mang vào, đệ cho tới bây giờ chưa gặp qua.” Nhiếp Phi rất ảo não nói.
“Ân, tiếp tục tra, càng nhanh càng tốt.” Quan Thiên Dật trầm ngâm nói.
“Đệ biết.” Nhiếp Phi gật gật đầu.
“Lần này nhờ vào gặp được đệ, hoặc là nên nói nhờ vào đệ, mới có thể gặp được Viên Mẫn Y dùng kim thuật thiên hạ đệ nhất cũng đuổi theo đến ‘Quan Gia Bảo’, cũng ngầm giúp ta dùng kim bức độc, khôi phục công lực. Nhưng bây giờ vẫn còn không thể đi lại, bị nàng ta quản chế, làm ta thực buồn bực.” Quan Thiên Dật thất bại thở dài.
Bộ dáng chật vật này của hắn nếu như bị Sương Sương nhìn thấy, không biết nàng sẽ nghĩ sao ?
Ở trong lòng nàng, hình tượng của hắn sẽ bị hao tổn hay không, phát hiện hắn hóa ra cũng yếu ớt như người bình thường ?
Quan Thiên Dật nhíu mày, đưa tay xoa hai chân. “Hai đùi này còn phải phế bao lâu ?”
“Tiêu Tố Tâm y thuật rất cao minh, tuy hiện tại huynh giả vờ phát cuồng, không cho nàng ta tới gần huynh, nhưng đệ sợ nàng ta thị lực quá tốt, sẽ bị nàng ta nhìn ra, cho nên đệ không dám mạo hiểm để Y Y giúp huynh dùng kim chữa khỏi hai chân. Bất quá huynh yên tâm, muốn chữa khỏi chân của huynh hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Đa tạ.” Quan Thiên Dật gật gật đầu.
“Ngươi lần này gặp hung hiểm cũng thật đủ dọa người, đệ cho tới bây giờ chưa từng thấy bộ dáng huynh chật vật như vậy. Ngày đó khi đệ đi tìm huynh, phát hiện huynh té trên mặt đất, hai chân bị gẫy, quả thực làm đệ sợ muốn chết. Đời này, đệ cho tới giờ chưa thấy qua bộ dáng huynh chật vật như vậy.”
Nhớ tới bất ngờ ngày đó, Nhiếp Phi nhớ tới vẫn khiếp sợ không nguôi.
Quan Thiên Dật cười khổ. “Đều trách ta nhất thời sơ suất.”
Thế nào cũng không nghĩ tới hắn sẽ bị một ám khí nho nhỏ ám toán.
“Nên trách khuôn mặt huynh quá anh tuấn mới không có việc gì đưa tới họa mỹ nhân, một xà nữ chạy tới la hét muốn gả cho huynh.”
“Trách mặt ta, vậy đệ vẽ hai đao trên mặt ta là được.” Quan Thiên Dật tức giận nói.
“Hắc, điều này sao được ? Sương Sương sẽ đau lòng.”
Nhắc tới Sương Sương, Quan Thiên Dật liền giấu không được vẻ mặt nhớ nhung.
“Sương Sương nàng gần đây có khỏe không ? Lần trước nghe tin tức nàng chết bệnh là xảy ra chuyện gì ?”
“Nha, nghe nói Sương Sương sau khi từ ‘Quan Gia Bảo’ trở về, mỗi ngày đều khóc, ý chí tinh thần vô cùng sa sút. Bất quá có một ngày, nàng đột nhiên khôi phục, người nhà nàng vừa mừng vừa sợ, không nhịn được khóc lớn, kết quả khóc quá lớn tiếng, truyền ra bên ngoài đi, ngay cả Lí đại đầu cũng bị dọa, cho nên mọi người đều tưởng Lăng Nhạn Sương đã xảy ra chuyện.”
“Tiểu bánh bao rất kiên cường.”
Nghe Nhiếp Phi giải thích rõ, Quan Thiên Dật ngoài miệng khen hay, trong mắt lại toát ra đau lòng vô hạn cùng không nỡ, nhớ nhung càng thêm mãnh liệt.
Lúc này hắn tổn thương nàng nặng như vậy, tương lai, hắn phải nói điều kiện gì mới có thể dỗ nàng trở lại bên người hắn đây ?
“Đúng rồi, Lí đại đầu là ai a?” Nhiếp Phi không nhịn được hỏi.
“…… Lí đại đầu là một con chó của sạp đậu hủ đầu ngõ Lăng gia.” Khóe môi Quan Thiên Dật hơi cong lên.
“Ách…… Là chó a ?” Nhiếp Phi gãi gãi đầu. “Thật sự là quái, chó liền chó, nghiêm túc lấy một cái tên giống người như vậy làm gì a ?”
Quan Thiên Dật không để ý hắn, chỉ chậm rãi xoa hai chân vẫn không cảm giác, suy xét muốn cứu trở về toàn bộ “Quan Gia Bảo” thế nào từ trong tay một nữ nhân điên cuồng,……