Quan Thiên Dật ngồi ở trong thư phòng, nhịn xuống một cái ngáp, cố gắng nghe tỳ nữ Tiểu Tích của Lăng gia quỳ trên mặt đất vừa khóc vừa thút thít kể lể, cuối cùng nghe hiểu, tuấn nhan một mảnh trầm lặng.
“Sương Sương tiểu thư rời nhà trốn đi ?” Tiếng nói trầm thấp chậm rãi lặp lại một câu mấu chốt nhất.
“Đúng vậy, phu, phu nhân nhà em đã gấp đến độ bị bệnh…… Ở trên giường không dậy nổi, cho nên, cho nên lão gia phái Tiểu Tích đến cùng cô gia ngài, ngài nói một tiếng, xin cô gia giúp tìm…… tìm tiểu thư nhà em về, ô ô ô……”
Tiểu Tích thút thít ngượng ngùng nói, không ngừng lấy tay lau khuôn mặt đã sớm đầy nước mắt.
“Tốt lắm, Tiểu Tích, đừng khóc nữa, tiếng khóc của em chọc đầu ta cũng đau rồi.” Quan Thiên Dật không kiên nhẫn vẫy vẫy tay.
Tiểu Tích nghe lời ngậm miệng lại, cố gắng ngừng nức nở.
Thở dài một hơi, Quan Thiên Dật nâng tay xoa nhẹ hai mắt hơi mỏi mệt.
“Sương Sương nàng đang nghĩ cái gì a ? Thời gian trước mới ầm ĩ với ta, không nói chuyện với ta, hiện tại cư nhiên lại ầm ĩ rời nhà ?” Thật sự là càng ngày càng không hiểu tiểu hôn thê của hắn.
“Còn không phải cô gia ngài bận không đếm xỉa tới tiểu thư, hại tiểu thư đau lòng thôi……” Tiểu Tích không nhịn được thấp giọng than thở.
Tâm tư tiểu thư, nàng rất hiểu.
Gần đây cô gia rất bận, rất bận, lạnh nhạt với tiểu thư, nàng tất cả đều xem trong đáy mắt.
Bất quá, lúc này tiểu thư rời nhà, thế nhưng không mang theo nàng, cũng có chút tổn thương lòng của nàng…… Ô ô……
Quan Thiên Dật liếc mắt đảo qua, Tiểu Tích sợ tới mức lập tức im lặng, cúi đầu.
Có lẽ do từng học qua võ, nàng luôn cảm thấy cô gia tuy diện mạo nhã nhặn tuấn tú, ánh mắt lại sắc bén như một thanh kiếm.
Tuy trên khuôn mặt tuấn tú treo một đám mây đen không quá tương xứng, nhưng ánh mắt vẫn không giảm uy lực, giống như tùy thời có thể đem người tước thành hai nửa vậy.
“Sương Sương nàng một mình xuất môn sao ?” Quan Thiên Dật hỏi nàng.
“Có người từng nhìn thấy tiểu thư em cùng Viên cô nương đi cùng nhau.” Tiểu Tích lập tức đáp.
“Viên Mẫn Y ? Vậy các ngươi đã đi tìm Nhiếp Phi chưa ?” Hắn trực giác đã nghĩ đến lão sư đệ thích mang một cây đao của hắn.
Bình thường nơi có Nhiếp Phi ở, nhất định sẽ gặp được tới Viên Mẫn Y.
Tiểu Tích mắt đầy thất vọng lắc đầu.
“Tiểu Tích đã trước đi tìm bên Nhiếp đại hiệp, bất quá nghe nói Nhiếp đại hiệp từ hai ngày trước lúc tiểu thư rời nhà liền ra khỏi thành, không biết đi nơi nào.”
“Phải không ? Nhiếp Phi đi rồi, Viên Mẫn Y còn ở nơi này ?” Ánh mắt Quan Thiên Dật lộ ra một chút ý cười hứng thú.
Lần này Nhiếp Phi chạy đi thật nhanh, thế nhưng không để cho Viên Mẫn Y đuổi theo ?
Bất quá, cũng có khả năng là, Viên Mẫn Y bị “người không thể thoát khỏi” ngăn cản……
Nghĩ đến vậy, Quan Thiên Dật đối với hành tung của vị hôn thê không khỏi thả lỏng một chút.
“Đúng rồi, tiểu thư trước khi đi còn để lại một phong thơ, kí tên nói muốn cho ngài.” Tiểu Tích dè dặt cẩn trọng lấy ra một phong thơ đưa cho hắn.
Quan Thiên Dật nhận thư mở ra nhìn, mày không khỏi càng nhíu lại.
“Cô gia, tiểu thư nhà ta nói những gì ?”
Tiểu Tích xem sắc mặt hắn càng ngày càng trầm, tò mò rướn cổ muốn nhìn trộm nội dung thư.
Nhìn sau một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu chậm rãi nói với Tiểu Tích: “Tiểu Tích, em trở về nói với lão gia em, ta sẽ mau chóng tìm tiểu thư trở về.”
Hắn mau chóng bắt nàng trở về mà thẩm vấn một chút, nàng viết phong thư này cho hắn dụng ý là cái gì ?
“Nha, cám ơn cô gia. Kia…… Tiểu thư ở trong thư có nói chút gì không ?” Tiểu Tích chỉ chỉ thư trong tay hắn.
“Chưa nói cái gì, chỉ nói nàng muốn rời nhà. Ngươi đi về trước đi.”
Quan Thiên Dật dường như không có việc gì vò lá thư lại, mặt không chút biểu cảm nói.
“…… Nha.” Tiểu Tích khát vọng tiếp tục nhìn lá thư, sau đó dụng lực áp chế lòng hiếu kỳ, ngoan ngoãn về “Lăng gia trang” phục mệnh.
Chờ tỳ nữ bên người Sương Sương rời đi, Quan Thiên Dật lại cầm lấy thư xem, lại nhíu mi.
“Hãy bỏ đi hôn ước cùng ta, từ nay nam hôn nữ gả đều không liên quan……
Sương Sương thế nhưng muốn hối hôn ? Nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì a ?” Hắn thì thào nói.
Bất đắc dĩ cười cười, hắn xoay người mở ra một ngăn tủ nhỏ đầy các món linh tinh loại các cô nương thích, sau khi đem thư đặt vào đó mới khép ngăn tủ nhỏ lại.
Trong lòng hắn vô cùng buồn bực, đứa bé đáng yêu năm đó trắng trẻo mềm mại, nũng nịu ngoan ngoãn để hắn ôm vào trong ngực dỗ, sau khi lớn lên trở thành tiểu cô nương, vì sao lại trở nên phiền toái như vậy ?
Tiểu thê tử chưa vào cửa này của hắn, có lẽ là chờ không an phận đi ?
Xem ra chờ sau khi hắn đem Sương Sương bắt trở về phải rút ra khoảng trống, nhanh chóng sắp xếp hôn sự của bọn họ, đem tiểu thê tử chạy loạn này, loạn viết thư, còn miên man suy nghĩ mau mau cưới vào cửa mới tốt, để tránh đêm dài lắm mộng a !
Nói đến đêm dài lắm mộng, đầu tiên, hắn trước phải ngủ bù đã, thoáng chút đã hai mươi canh giờ chưa được chợp mắt.
“Ha a ~~”
Che miệng lại, Quan Thiên Dật đánh một cái ngáp thật lớn, mí mắt kiên cường chống đỡ đã lâu đã đến cực hạn, rốt cuộc không mở ra được.
Từ từ nhắm hai mắt, hắn “Đông” một tiếng, tùy ý nằm xuống giường ở bên cửa sổ……
Viên Mẫn Y thân trang phục mạnh mẽ ngồi ở trong phòng khách điếm, lạnh lùng nhìn Lăng Nhạn Sương.
Thiên kim Lăng gia mềm mại yếu ớt cũng học nàng mặc một bộ trang phục nữ tử mạnh mẽ, luôn luôn liều chết dán theo nàng không chịu về nhà.
Nếu không phải Lăng Nhạn Sương, nàng khả năng đã sớm đuổi theo Nhiếp Phi……
Nàng thật sự rất muốn bỏ lại Lăng Nhạn Sương, nhanh chóng đuổi theo Nhiếp Phi đã chạy trốn hai ngày, nhưng, cố tình vị Lăng gia thiên kim trước mắt này là bằng hữu duy nhất chịu kết giao cùng nàng……
Nếu bỏ lại Lăng Nhạn Sương mặc kệ, vậy Viên Mẫn Y nàng khả năng ngay cả nửa bằng hữu cũng không có.
Ai……
Sau khi có chút cam chịu thở dài một hơi, chống má, Viên Mẫn Y miễn cưỡng hỏi:
“Nàng rời nhà xuất môn đi theo ta, không thành vấn đề sao ?”
“Không thành vấn đề nha ! Ta đều chuẩn bị ngân phiếu cùng lương khô ổn thỏa !”
Lăng Nhạn Sương lộ ra tươi cười, tin tưởng tràn đầy vỗ vỗ bao vải nhỏ cột dưới bụng.
Viên Mẫn Y rũ mắt nhìn nhìn bao vải nhỏ cột dưới bụng nàng, đột nhiên có một xúc động oán hận muốn đem tên tâm tư đơn thuần tới cực điểm này đóng gói ném về Lăng phủ.
Nàng một thân trang điểm nổi bật, trong mắt người có tâm quả thực tựa như con dê béo trên cổ treo một tấm bài “Hoan nghênh giật tiền cướp sắc”.
Ngay cả chính nàng nhìn cũng có chút ngứa tay, cảm thấy không cướp bóc con dê béo này, thật đúng là thực có lỗi chính mình a ~~
“Ta không phải chỉ ngân phiếu cùng lương khô, ta là nói Lăng bá bá cùng Lăng bá mẫu, bọn họ yên tâm nàng đi theo ta xuất môn sao ?”
“Không, không thành vấn đề……”
Âm lượng của Lăng Nhạn Sương nháy mắt giảm lại, nhỏ giọng trả lời.
Viên Mẫn Y thở dài một hơi. “Sương Sương, nàng chột dạ rất rõ ràng.”
“Phải không ?”
Lăng Nhạn Sương sờ sờ mặt, biểu cảm ngốc ngốc làm cho Viên Mẫn Y trong lòng càng thêm lo lắng.
“Quan Thiên Dật đâu ? Hắn yên tâm cho nàng một mình xuất môn sao ?” Nàng lại nói ra một nhân vật càng mấu chốt.
“Hắn ? Hắn với ta không có liên hệ gì !” Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Lăng Nhạn Sương bỗng nhiên cứng ngắc.
Lần này tốc độ nàng trả lời nhanh chóng, trung khí mười phần làm cho Viên Mẫn Y nhíu mày.
Biểu cảm kia của Lăng Nhạn Sương, rõ ràng là đang dỗi.
“Hắn là vị hôn phu của nàng, nàng vì sao nói cùng hắn không liên hệ ?” Viên Mẫn Y tò mò hỏi.
Lăng Nhạn Sương đảo đôi mắt đẹp liếc qua liếc lại, cắn cắn môi, một lát sau mới cúi đầu trả lời, biểu cảm như là muốn khóc.
“Ta…… Ta để lại một phong thơ cho hắn, muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ hôn ước……” Nàng thấp giọng nói.
“Cái gì ?” Viên Mẫn Y nháy mắt mấy cái, hoài nghi mình lảng tai.
“Ta, ta…… Ai nha, dù sao ta cùng hắn đã không quan hệ a ! Đi thôi, đi thôi, ta cùng nàng đuổi theo Nhiếp Phi ca ca !”
Lăng Nhạn Sương ấp úng một trận, tiếp theo dậm chân đứng dậy lôi kéo nàng ta xuất môn.
Viên Mẫn Y chưa cùng nàng đi, kéo ngược Lăng Nhạn Sương về ghế ngồi.
“Sương Sương, nàng có biết nàng đang nói cái gì hay không a ? Nàng có một vị hôn phu danh khắp thiên hạ, phong lưu tiêu sái, tất cả nữ tử đều vừa hâm mộ, vừa ghen tị với nàng, ước gì có thể thay nàng gả cho ‘Thiên hạ đệ nhất kiếm khách’ Quan Thiên Dật, mà nàng hiện tại thế nhưng nói ra muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ hôn ước ?!”
Lăng Nhạn Sương ai oán cúi đầu bấm đầu ngón tay trắng noãn non mịn của mình.
“Ta biết rất nhiều nữ tử đều muốn gả cho Thiên Dật ca ca, ban đầu ta cũng vậy, rất cao hứng có thể được Thiên Dật ca ca thích, hơn nữa luôn luôn cho rằng Thiên Dật ca ca là một mình ta độc hữu……”
“Đúng vậy a, ta nhớ hắn đã sớm nói rõ cuộc đời này chỉ thừa nhận một mình nàng làm vợ, tuyệt không nạp thiếp, cho nên hắn khẳng định chỉ có một mình nàng.”
Viên Mẫn Y miễn cưỡng gật đầu.bg-ssp-{height:px}
Tuy nàng cho rằng đây là Quan Thiên Dật vì đoạn tuyệt các nữ nhân mê luyến dây dưa với hắn mà lấy làm lá chắn, nhưng nghe như vậy vẫn là làm người ta vô cùng cực kỳ hâm mộ Lăng Nhạn Sương được Quan Thiên Dật đặc biệt chú ý.
Đáng tiếc, người may mắn này một chút cũng không quý trọng phần tình này của “Thiên hạ đệ nhất kiếm khách”.
“Nhưng ta dần dần phát hiện, Thiên Dật ca ca không chỉ là của ta, hắn còn phải phân cho người ‘Quan Gia Bảo’, người làm ăn, còn có người giang hồ. Mặc kệ là biết, hay là không biết đều sẽ chia cắt Thiên Dật ca ca với ta. Nàng có biết hắn đã bao lâu không gặp ta nói tiếng nào chưa ?” Người may mắn ai oán rưng rưng vừa khóc vừa kể lể.
“Bao lâu ?” Viên Mẫn Y hỏi.
“Nàng trước nói cho ta biết, lần trước nàng nhìn thấy hắn là khi nào ?” Lăng Nhạn Sương nhìn nàng ta, không đáp hỏi lại.
“Ân, ước chừng…… mười ngày trước đi. Ta khi đi tìm Nhiếp Phi, vừa vặn Quan Thiên Dật đang nói chuyện cùng Nhiếp Phi.” Viên Mẫn Y suy nghĩ một chút.
“Nàng mười ngày trước mới thấy qua hắn, ta lại gần một tháng cũng chưa thấy hắn !”
Lăng Nhạn Sương vẻ mặt sụp đổ, khóc lên.
“Này, lâu như vậy a……” Viên Mẫn Y mở lớn mắt, hơi lắp bắp kinh hãi.
“Trong một tháng này hắn bề bộn nhiều việc, đi hẹn rất nhiều, gặp rất nhiều người, ăn rất nhiều cơm xã giao, ngay cả Lý đại đầu của quán đậu hủ đầu hẻm nhà ta cũng từng sủa qua hắn, nhưng hắn lại bận đến nỗi không rút ra một chút thời gian đến gặp ta.”
Lăng Nhạn Sương ủy khuất nói, một giọt lệ “Ba” một tiếng rơi xuống.
“Lí đại đầu ? Ai nha ?” Viên Mẫn Y tò mò lại mờ mịt hỏi.
Là ai mà cũng dám sủa “Thiên hạ đệ nhất kiếm khách” Kiêm bảo chủ “Quan Gia Bảo” ?
“…… Là một con chó ông chủ quán đậu hủ nuôi !”
“Ách…… Nghe qua thực thảm.” Viên Mẫn Y mặt bừng tỉnh.
Ngay cả chó ông chủ đậu hủ nuôi cũng gặp qua vị hôn phu cùa Lăng Nhạn Sương, khó trách trong lòng Sương Sương bất bình như vậy, quả thực giống như bị ném tới lãnh cung.
“Ta biết Thiên Dật ca ca phải nuôi sống mấy chục miệng ăn của ‘Quan Gia Bảo’ từ trên xuống dưới, gánh nặng trên vai rất nặng, gần đây còn phải vâng theo sư mệnh, đi tranh võ lâm minh chủ nhiệm tiếp theo, bận tối mày tối mặt. Nhưng mắt thấy hắn càng ngày càng nhiều bận, bận không rảnh bồi ta, không rảnh phát giác tâm tư của ta, làm cho ta không nhịn được bắt đầu oán trách với hắn, tức giận hắn.”
“Có đôi khi, ngay cả ta cũng rất chán ghét mình tùy hứng ngây thơ như vậy, nhưng ta chính là không thể khống chế phản ứng này, cho nên ta bắt đầu sợ hãi, sợ hãi có một ngày này đó cảm giác không tốt sẽ dần dần đục khoét ta với tình cảm của hắn……”
Lăng Nhạn Sương buồn bã nói, khóc thút thít hai tiếng.
“Cho nên nàng quyết định chạy trốn ?”
Viên Mẫn Y tiếp lời hỏi, có chút hiểu suy nghĩ của nàng.
“Không, là ta quyết định bỏ hôn ước ! Vì dứt bỏ tình cảm cho nên ta cần phải đi ra ngoài giải sầu, vừa vặn nàng muốn đuổi theo vị hôn phu của nàng, bởi vậy ta sẽ không ngại đi cùng nàng, trên đường chúng ta có thể hỗ trợ chăm sóc lẫn nhau cũng tốt lắm nha, nàng nói đúng không ?”
Lăng Nhạn Sương hai mắt lóe sáng chớp chớp, nháy mắt tràn ngập chờ đợi không đè nén được, đau thương u buồn lúc nãy tất cả đều không cánh mà bay.
Viên Mẫn Y khóe mắt run rẩy.
Chăm sóc lẫn nhau ? Nếu cùng đi, nàng không bị chú chim nhỏ nuông chiều từ bé này…… Ngô…… Được rồi, là con dê béo mềm mại liên lụy đã cám ơn trời đất rồi !
“Cái gì dứt bỏ tình cảm ? Ta thấy là nàng không chịu nổi cô đơn mới muốn ra ngoài tìm việc vui đi ? Nàng nha, thật sự là người ở trong phúc không biết phúc ! Làm không tốt Quan Thiên Dật nhận được thư có thể sẽ cảm thấy khó hiểu với quyết định hủy hôn của nàng !”
Viên Mẫn Y lắc đầu, không cho là đúng đâm đâm cái trán của nàng.
“Y Y…… Cho ta đi theo nàng đi! Thế giới này lớn như vậy, ta còn chưa có ra khỏi nhà quá xa đâu !” Lăng Nhạn Sương làm nũng kéo tay nàng ta.
Viên Mẫn Y đang muốn há miệng, đột nhiên liếc mắt đến cửa, tiếp theo thần bí nở nụ cười.
“Ta là mang nàng đi không được. Nàng muốn ra ngoài hiểu biết thêm, đi cầu một người khác đi, người nọ so với ta càng có thể bảo vệ nàng an toàn hơn. Nhưng không biết người nọ có thể rút ra khoảng trống hay không.”
Viên Mẫn Y nhìn Lăng Nhạn Sương lại như là đang cùng tên còn lại nói chuyện, trên mặt mang theo ý cười, tận lực phóng to một ít âm lượng.
“Ai nha ?”
Lăng Nhạn Sương không có nghĩ nhiều, chỉ là ngây thơ hỏi.
“Còn có thể là ai ?”
Một giọng nam không vui từ ngoài phòng vang lên, đồng thời cánh cửa cũng bị đẩy ra.
Chỉ thấy Quan Thiên Dật tay áo bay bay đứng ở cửa, mí mắt nửa rủ xuống nhìn nàng, bộ dáng tiêu sái lại ngang ngạnh.
“Thiên Dật ca ca……”
Lăng Nhạn Sương kinh ngạc đứng lên, biểu cảm có chút kích động, như là nhớ nhung, hoặc như là vui sướng, một lát sau, tất cả đều hóa thành biểu cảm đáng thương ủy khuất.
Cuối cùng, nàng dậm chân, hừ nhẹ một tiếng ngồi xuống, quay đầu đi không nhìn hắn.
Viên Mẫn Y lạnh nhạt gật đầu nhìn Quan Thiên Dật, Quan Thiên Dật cũng dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn lại nàng ta.
Phát hiện mình nên lui ra, vì thế Viên Mẫn Y chậm rãi đứng lên, vòng qua Quan Thiên Dật đi ra phòng khách.
Khi đang muốn đi thì Quan Thiên Dật bỗng nhiên mở miệng :
“Nhiếp sư đệ hẳn là đi tìm sư phụ.”
Bước chân Viên Mẫn Y dừng một chút, quay đầu nhìn hắn, khóe môi không kìm được cong lên một chút, sau khi cảm kích nhìn hắn một cái, bước chân nàng nhanh chóng rời khỏi nhà trọ.
Kinh ngạc thấy Viên Mẫn Y muốn rời khỏi, Lăng Nhạn Sương cũng vội vàng đứng lên muốn đuổi theo.
“A ! Y Y, nàng đợi ta với nha –”
“Sương Sương, nàng ở lại.”
Quan Thiên Dật vươn cánh tay, một phen ôm lấy eo nhỏ của nàng.
“Không cần, không cần ! Ta muốn rời đi cùng Y Y !”
Cánh tay ôm ở bên hông nàng như vòng sắt, vừa đánh vừa kéo thế nào cũng tránh không ra.
Quan Thiên Dật giống như xách gà con, dễ dàng dùng một tay ôm nàng, tay kia trở tay đóng cửa phòng khách lại.
“Thiên Dật ca ca, chàng không cần thô lỗ như vậy, mau buông ta xuống !”
Nàng tức giận reo lên, hai chân cách mặt đất càng không ngừng đá đạp lung tung giữa không trung.
Quan Thiên Dật giống như không có nghe thấy, đi thẳng về hướng giường trong phòng.
“Chờ, chờ một chút ! Thiên Dật ca ca, chúng ta, chúng ta còn chưa có thực sự thành thân…… Chàng không thể, không thể……”
Phát giác mục tiêu Quan Thiên Dật đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nhạn Sương nổ thành một mảnh đỏ ửng, thân mình mềm nhũn, nói chuyện bắt đầu lắp bắp.
Quan Thiên Dật hoàn toàn không để ý tới lời của nàng, tự mình đi đến bên giường rồi đặt nàng lên.
Nàng ngồi xuống giường, lập tức xoay người bò xuống giường nhưng mới động một chút đã bị Quan Thiên Dật bắt trở về.
Bị kéo lại lên giường, Lăng Nhạn Sương không cam lòng lại thử lần nữa xoay người xuống giường, không nghĩ tới lại dễ dàng bị kéo trở lại.
Một xoay, một kéo, qua lại vài lần sau, Quan Thiên Dật đã hoàn toàn không còn nhẫn nại, dứt khoát điểm huyệt của nàng.
Lăng Nhạn Sương khẽ hô một tiếng, toàn thân nháy mắt vô lực mềm mại nằm ngửa, chỉ còn một đôi mắt to vừa sợ vừa hoảng đảo qua đảo lại.
“Bánh bao ngốc, nàng nghĩ rằng ta và nàng muốn làm cái gì ?”
Quan Thiên Dật nhẹ nhàng bắn cái trán của nàng, buồn cười gọi nặc danh khi nàng còn bé.
“Chàng…… Chàng không phải muốn, muốn…… Đừng, đừng làm bậy nha……”
Nàng lắp bắp mở miệng, dùng sức nuốt nước miếng.
“Ta đã ba ngày không chợp mắt, kia còn có khí lực làm bậy ? Vốn ta đang định ngủ một giấc thật ngon, kết quả lại nghe thấy tỳ nữ tốt Tiểu Tích của nàng quỳ gối trước mặt ta khóc kể chuyện nàng rời nhà trốn đi, nhưng ta mệt đến sắp ngất xỉu cho nên muốn trước ngủ một chút rồi dậy tìm nàng, ai biết nằm xuống ngược lại không ngủ được, lo lắng nàng thực sự rời đi cùng Viên Mẫn Y nên đành phải lại đứng lên, chạy vội tới nơi này.”
Nàng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn, trong lòng dâng lên thương tiếc nồng đậm, đang muốn nâng tay xoa quầng thâm của hắn, thế này mới nhớ tới bị hắn điểm huyệt, ngay cả một ngón tay cũng không nâng được.
“Thiên Dật ca ca…… Cởi bỏ huyệt đạo của ta……” Nàng mềm mại cầu.
“Bánh bao nhỏ, ta mệt chết, không có biện pháp lại đuổi theo nàng, nàng tạm thời nằm ngoan ngoãn, bồi ta ngủ một lát đi !”
Sau khi hắn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền nằm xuống ở bên cạnh nàng, một cánh tay vòng qua eo của nàng, nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa.
“Nhưng là –” Nàng không phải muốn chạy, chỉ là muốn sờ hắn mà thôi nha !
Còn không kịp nói xong, nàng thế nhưng chợt nghe mũi của hắn bắt đầu phát ra tiếng vù vù rất nhỏ.
Lăng Nhạn Sương kinh dị mở lớn mắt, trừng mắt hắn, không thể tin được hắn chỉ trong nháy mắt liền ngủ say.
Nhìn gương mặt bình tĩnh khi ngủ của hắn, lòng của nàng mềm đi.
Xem ra, hắn giống như thực sự rất mệt, rất mệt nha……
Quên đi, chờ hắn tỉnh lại mới đàm phán rõ ràng cùng hắn.
Trong tai nghe hắn phát ra tiếng ngáy khẽ theo quy luật, mí mắt nàng bỗng nhiên cũng nặng nề.
Trước một khắc thiếp đi, nàng có chút tiếc nuối nghĩ, đáng tiếc nàng bị điểm huyệt, bằng không nàng rất muốn ôm Thiên Dật ca ca, ôn ôn tồn tồn cùng hắn đi vào giấc ngủ……
Trong lúc mênh mông mờ mịt xoay người, nàng thoải mái mà tiến vào trong lòng hắn, hoàn toàn không phát hiện huyệt đạo của mình đã bất tri bất giác được giải.
Quan Thiên Dật mở hai mắt ra, yêu thương nhìn nàng, thân mình hơi hơi di động, phối hợp ôm nàng gần thêm một ít, sau đó mới nhắm mắt lại, gương mặt thỏa mãn tiếp tục ngủ bù……