Chương 172 : Ta sát Thần Tiên
Một kiếm đâm vào trong trướng.
Hai tộc nhân Thác Bạt không kiềm chế được sắc tâm, bị một kiếm đồng thời lấy mạng.
Bạch y bay vào lều vải, Long Uyên vào Dưỡng Kiếm Hồ.
"Vương Sinh, Triệu Khải ở nơi nào?"
Trần Huyền không nhìn quần áo rách nát lộ ra đẫy đà trơn bóng của Thư Hàm, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía đôi mắt của nàng.
Thư Hàm vô lực ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, chỉ là nụ cười có chút chua xót.
"Ngươi bị lừa rồi."
Trần Huyền trầm mặc một lát, vỗ nhẹ Dưỡng Kiếm Hồ, Long Uyên phi thân ra khỏi trướng, tức khắc bay ra trăm dặm, kiếm giết Ngụy Hạc Dung.
Vương Tiểu Bình ở trên sườn núi luyện kiếm, chợt thấy một đạo kiếm quang, hắn theo bản năng vung kiếm, lại không thể ngăn cản thế tới của phi kiếm.
Ngụy Hạc Am ngã thẳng xuống đất.
Long Uyên quay về trăm dặm, lại quay về Dưỡng Kiếm Hồ .
"Vương Sinh và Triệu Khải đã chết?"
Sắc mặt Trần Huyền âm trầm như nước.
"Sống không bằng chết."
Thư Hàm cố nén đau đớn cả người, cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc.
Trần Huyền một ngón tay xẹt qua, dây thừng toả ra rơi xuống đất.
"Người nọ muốn mưu đoạt ngươi môn ngự kiếm thuật kia, cũng may hai người bọn họ đều cứng rắn chống đỡ được mấy vòng cực hình, nếu không đã sớm mất mạng."
"Nói đến buồn cười, Ngụy Hạc Am thân là sư phụ của hai người bọn họ, lại nổi lên lòng ghen tị, lâm trận phản chiến."
Thư Hàm trượt xuống đất, hai tay hai chân rũ xuống đất, cổ tay mắt cá chân đều có vết thương.
"Tuy rằng ta không biết Thác Bạt Bồ Tát vì sao dám sắp đặt dụ dỗ ngươi tới nơi này, nhưng hắn tuyệt đối đã chuẩn bị từ trước."
Thư Hàm ngẩng đầu, khóe miệng có thể thấy được vết bầm tím.
"Chỉ là một Thiên Tượng Cảnh vũ phu, chẳng lẽ còn có năng lực chiến Lục Địa Thần Tiên?"
Trần Huyền lạnh lùng cười.
Hắn nói xong câu đó, khẽ run ống tay áo, một viên đan dược màu xanh trực tiếp chui vào trong miệng Thư Hàm."Không muốn tàn phế thì đừng lên tiếng."
Trần Huyền lấy ngón tay làm kiếm, phân biệt ở cổ tay mắt cá chân Thư Hàm nhẹ nhàng vạch chung quanh, tiếp theo hai ngón tay hành động thật nhanh, đem gân tay gân chân quy về chỗ cũ.
Dược lực thấm vào thân thể Thư Hàm, gân cốt đứt gãy từng chút từng chút nối liền lại, gân quấn quanh cơ bắp màu đỏ tươi, không ngừng co quắp cuộn mình.
Sắc mặt Thư Hàm trắng bệch tới cực điểm, hai hàng lông mày lá liễu nhíu cao, khuôn mặt vặn vẹo, nhưng nàng lại cố nén đau nhức không dám lên tiếng.
Ngoài trướng một người chậm rãi đi tới, hắn dáng người thấp bé, khuôn mặt thô ráp ngăm đen, nhưng hắn hai tay rất dài, hai lỗ tai gần như buông thõng tới vai.
"Thả người."
Trần Huyền chậm rãi đứng dậy, đưa lưng về phía Thác Bạt Bồ Tát nói.
"Việc này không phải do ngươi quyết định."
Thác Bạt Bồ Tát một quyền đánh ra.
Trần Huyền vỗ nhẹ một chưởng, phá vỡ lều vải, đánh Thư Hàm bay ra ngoài trăm trượng.
Thác Bạt Bồ Tát một quyền đã tới.
Nhất phẩm cảnh giới, ngoại trừ Lục Địa Thần Tiên ở ngoài, còn lại tam cảnh, gần như đều là thuần túy võ phu nghiền ép người trong tam giáo.
Thác Bạt gia đời đời tương truyền có một môn phương pháp luyện thể, bởi vậy Kim Cương Cảnh của Thác Bạt Bồ Tát mài rất kiên cố, chỉ thiếu một tia là có thể vào Đại Kim Cương Cảnh kim thân bất phá kia.
Về phần Chỉ Huyền cùng Thiên Tượng lưỡng cảnh, Thác Bạt Bồ Tát như trước vững chắc đánh chắc, chỉ lấy hai chữ thuần túy mà nói, tam cảnh này của hắn cũng chỉ thua Vương Tiên Chi vài phần.
Một quyền lại xuất hiện, khí cơ như thác lớn vào đầm nhỏ, chợt tràn ra.
Trần Huyền xoay người, lùi lại ba bước, lấy một chỉ điểm vào quyền cương.
Thác Bạt Bồ Tát tiên cước lại xuất hiện, vung ra một hình tròn.
Trần Huyền lấy ngón tay làm kiếm, cũng vẽ một vòng tròn.
Tiên cước thất bại, đem cả tòa lều vải oanh thành mảnh nhỏ.
"Đến tột cùng ngươi dựa vào cái gì?"
Trần Huyền chỉ vào mi tâm nam nhân thấp bé.
Thác Bạt Bồ Tát im lặng cười cười.
Da thịt cứng cỏi của hắn bỗng nhiên phóng ra kim quang, thân hình Trần Huyền chợt lùi lại.
Một quyền lại đánh ra, đem bãi cỏ đánh ra một cái hố tròn đường kính trăm trượng.
"Ngươi là ai?"
Trần Huyền nhìn về phía Thác Bạt Bồ Tát.
Đôi mắt kia không còn thuần túy như trước, trở nên lạnh lùng vô tình, giống như là thần tiên cao cao tại thượng kia.
"Trần Huyền, ngươi thôn phệ Ly Dương khí vận, đã phạm vào tối kỵ, bây giờ sao dám lại vào Bắc Mãng?"
Thác Bạt Bồ Tát lại đánh ra một quyền.
Vị hạ phàm Thiên Nhân kia tựa hồ rất thích bộ thân thể cứng cỏi này, chỉ là lấy pháp lực mênh mông thay thế chân khí vung quyền, lại chưa từng dùng thủ đoạn khác đối phó Trần Huyền.
Trần Huyền đột nhiên nghiêng đầu, một chưởng vỗ vào cánh tay Thác Bạt Bồ Tát.
Đại Hoàng Đình chân khí như mãnh long, đem cánh tay kia đẩy ra.
"Thần Tiên trên trời? Chỉ có bản lĩnh bậc này?"
Trần Huyền lạnh nhạt cười, ngón tay khẽ động.
Long Uyên mang theo chín thanh phi kiếm Đạo môn nhỏ, lơ lửng giữa mi tâm Thác Bạt Bồ Tát.
Khí cơ lại tiêu tán, mười kiếm cùng bay, phá vỡ cương khí hộ thể, theo thứ tự đâm vào mi tâm.
"Thủ đoạn trẻ con."
Thác Bạt Bồ Tát mi tâm mở ra một đạo dựng thẳng mắt, bạch quang lóe lên, chín thanh phi kiếm Đạo môn lập tức dung nhập vào không trung.
Long Uyên tuy rằng hoàn hảo, nhưng ánh sáng lại ảm đạm vài phần.
"Ngươi hao hết tâm tư dụ ta tới nơi này, thật cho rằng ta không hề phát hiện?"
Trần Huyền cầm lấy Long Uyên lướt về, thân hình rút lui mười trượng, một kiếm vung ra, kiếm khí xen lẫn một tia khí vận Bắc Lương.
Trên trời rơi xuống một kiếm.
Dưới đất nổi lên một kiếm.
Ba kiếm chém về phía thần tiên.
"Trần Huyền, ngươi cùng Hoàng Long Sĩ giống nhau, đều là dị số, nếu không có hắn vào Nho gia, ngươi vào Đạo môn, được hai giáo khí vận che chở, chỉ sợ sớm đã tan thành mây khói."
Thác Bạt Bồ Tát mi tâm dựng thẳng khép lại, hắn một tay kết ấn, đột nhiên oanh xuống.
Một đạo đại ấn trăm trượng từ trên trời rơi xuống, vừa vặn va chạm với ba kiếm.
Tiếng nổ vang trăm dặm, Văn Giả thất khiếu chảy máu không ngừng.
"Ngươi vậy mà đem Chỉ Huyền Cảnh tiến thêm một bước?"
Thác Bạt Bồ Tát hôm nay lần đầu tiên cảm thấy kinh ngạc.
Nếu là Trần Huyền một chân bước vào Lục Địa Thần Tiên cũng không tính là ngạc nhiên, dù sao trên trời vị nào không phải năm xưa Lục Địa Thiên Nhân?
Nhưng Trần Huyền vẫn chưa vào Lục Địa Thần Tiên, ngược lại đem Chỉ Huyền Cảnh đưa tới một độ cao trước nay chưa từng có, chỉ lấy sát thương mà nói, đã cùng Lục Địa Địa Tiên Cảnh của Võ Phu thuần túy cũng không kém bao nhiêu.
Nếu là ngày khác Trần Huyền đem cảnh giới này tới ngưỡng cửa Lục Địa Thần Tiên thì Thiên Hạ Nhân giết Thiên Thượng Nhân, có lẽ cũng không chỉ là một câu nói suông.
"Ta từng thấy một kiếm, có thể khai Thiên Môn."
Trần Huyền vung kiếm, một kiếm chém ngang.
Thân hình Thác Bạt Bồ Tát lùi lại ngàn trượng nhưng kiếm khí vẫn theo như hình với bóng.
Gần trăm tòa lều vải bị một kiếm san bằng.
"Ta từng thấy một chỉ, đánh vỡ ngàn dặm sương mù."
Trần Huyền phi thân lên, một chỉ điểm ra.
Không khí trước mặt hắn giống như một cái trống thật lớn, ngón tay như đang đánh trống.
Mặt trống lõm xuống gần mười trượng.
Chỉ lực áp về phía Thác Bạt Bồ Tát, hắn ầm ầm ngồi xuống đất, nửa người rơi vào trong bùn đất.
Phương viên mười dặm, đất rung núi chuyển, từ lúc Trần Huyền bắt đầu, trước sau năm dặm nứt ra một khe cong rộng ba bốn trượng.
Thác Bạt Bồ Tát khóe mắt xuất huyết, hắn bỗng nhiên há miệng, một mạch phun ra.
Ngọn lửa vô sắc nhanh chóng lan tràn, gặp cỏ cháy cỏ, gặp bùn cháy bùn.
“Ta từng lấy nhất khí quét ngang biển mây ngàn trượng.”
Trần Huyền đột nhiên tụ khí, lấy hơi thở ra khiến hỏa diễm không tới gần được.
"Ta từng nhất kiếm tây lai, kiếm áp một thành."
Trần Huyền treo trên khe nứt, điểm về phía Long Uyên đang chặn trước người nhưng vẫn chưa xuyên phá được hộ thể của Thác Bạt Bồ Tát.
Kim vân trên đỉnh Trần Huyền điên cuồng bốc hơi, hóa thành kim khí chảy về phía Long Uyên.
Long Uyên Kiếm chỉ đâm về phía trước một tấc.
Thiên Nhân mất đi.
"Ta sát thần tiên."
Trần Huyền chắp hai tay lại, nhìn lên trời xanh.