Chương 166 : Vân Trung Luyện Khí
Tam cảnh Nhất phẩm hễ tới cảnh giới "Đại" liền không thể lấy lẽ thường mà cân nhắc.
Đại Chỉ Huyền Hàn Sinh Tuyên lấy Chỉ Huyền giết Thiên Tượng.
Long Thụ Thánh Tăng Lưỡng Thiện Tự, còn có bạch y Lý Đương Tâm đều là tu vi Đại Kim Cương, thể phách cứng cỏi khó lòng đánh bại.
Nhất là Lý Đương Tâm, từng lấy ngón tay khắc ra mười bảy vết trên"Kim Cương Kính Diện".
Kim Cương Kính Diện kỳ thật là một khối sàn nhà thật lớn trong điện Lưỡng Thiện Tự, bóng loáng như gương nhưng cứng cỏi dị thường, cho dù là danh kiếm thiên hạ nổi danh, nếu không có kiếm khí thuần túy gia trì cũng khó có thể tổn thương chút nào.
Thế nhân đều nói Hàn Sinh Tuyên chỉ dưới Lục Địa Thần tiên còn Lý Đương Tâm lại là Kim Cương lực địch Thần Tiên.
Lúc này, bạch y một ngón tay búng nhẹ giường trúc, chấn tán đầy bụi bặm trong phòng.
"Tiểu Tẩy Tượng, Thiên Đạo tu của ngươi thế nào rồi?"
Trần Huyền đi ra ngoài phòng, nhìn Hồng Tẩy Tượng bộ dáng càng tuấn tú.
"Hồi bẩm tiểu sư thúc......"
Hồng Tẩy Tượng ngẩng đầu, nhìn thấy một nụ cười ấm áp.
"Nửa điểm không tu thành."
Hồng Tẩy Tượng len lén lấy quy giáp đồng tiền trên lưng trâu vào trong tay áo.
Trần Huyền mỉm cười.
"Ngươi thì sao, Tiểu Chi Hổ?"
Trần Huyền sờ sờ cái đầu nhỏ của Từ Chi Hổ, lập tức đem một đạo chân khí Đại Hoàng Đình quán thâu vào.
"Mẫu thân nói ước chừng có tu vi hạ Tam phẩm rồi."
Từ Chi Hổ cười híp mắt vươn một bàn tay nhỏ bé ra.
Trần Huyền ngẩn ra, trên người hắn cũng chỉ có chút linh đan linh phù, trừ đó ra chính là một hồ lô một kiếm, ngoài ra không còn vật gì khác, trong khoảng thời gian ngắn, đúng là không nghĩ ra tặng Từ Chi Hổ thứ gì cho tốt.
Hồng Tẩy Tượng đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Đông Nam.
"Phi long tại thiên, lợi kiến đại nhân."
Tiểu đạo sĩ thì thào, hắn lại bói một quẻ trong tay áo.Trần Huyền đột nhiên chỉ ra.
Hơi nước từ các ngọn Võ Đang Sơn liên miên nổi lên, rất nhanh liền hóa thành một biển mây.
Nhất khí tắc vân hải tán, nhất chỉ tắc thủy vụ ngưng.
Chỉ Huyền Cảnh tu đến cảnh giới này, coi như là chưa từng có.
Từ Chi Hổ lặng lẽ chạy tới phía sau Trần Huyền, hai tay nắm chặt vạt áo của hắn, chỉ ở bên cạnh Trần Huyền lộ ra một đôi mẳt trong veo như nước.
Hơi nước bắt đầu khởi động, mây mù nhảy ra một đạo bóng trắng, tức khắc nhập vào ống tay áo Trần Huyền.
Hồng Tẩy Tượng lẳng lặng nhìn chằm chằm ống tay áo Trần Huyền.
Người trong thiên hạ đều truyền thuyết trên Võ Đang Sơn có long hổ, Hồng Tẩy Tượng gặp qua Hắc Hổ, chỉ cảm thấy lão hổ kia ngoan ngoãn như mèo bệnh, về phần con Bạch Long kia lại là chưa từng thấy qua.
Từ Chi Hổ dùng hai tay nắm chặt cổ tay Trần Huyền, lại bị thứ gì đó cuốn lấy.
Bạch Uyên từ cổ tay áo Trần Huyền lộ ra, chẳng qua chỉ to bằng con rắn nhưng lại có thêm một đôi sừng cùng bốn móng vuốt.
Hồng Tẩy Tượng cũng bỏ Thanh Ngưu xuống, đi tới bên cạnh Trần Huyền, ngồi xổm xuống nhìn chân long kia.
"Thật xinh đẹp."
Hai mắt Từ Chi Hổ sáng ngời, dùng ngón tay trắng nõn khẽ chạm vào Bạch Uyên Long Giác.
Bạch Uyên theo cánh tay mảnh khảnh của Từ Chi Hổ leo lên, sau đó trốn vào trong ống tay huyết y không thấy đâu.
"Nàng có vẻ thích ngươi."
Trần Huyền bất đắc dĩ nhìn ống tay áo Từ Chi Hổ, Bạch Uyên đây là đang giận dỗi với chính hắn.
Không có biện pháp, ai bảo hắn đem Tiểu Bạch Long ném ở Thái An Thành đây?
Trần Huyền nghĩ rồi bỗng nhiên sửng sốt.
"Đúng rồi? Sao nàng lại đột nhiên trở về núi?"
"Triệu Lễ?"
Trần Huyền cười nhìn về phía Thái An Thành phương hướng, đã thấy Ly Dương khí vận mãnh liệt sụp đổ một đoạn.
"Đã ăn no sao?"
Thanh âm Trần Huyền lặng lẽ truyền vào trong tay áo Từ Chi Hổ.
Chân Long vẫy đuôi, mơ hồ sấm sét.
Một viên ẩn hiện hào quang hạt châu từ trong miệng Bạch Uyên bay ra, tức khắc nhập Trần Huyền mi tâm, theo kinh mạch trở lại đan điền bên trong.
Trần Huyền cùng Bạch Uyên khí vận tương liên, hắn nhìn về phía bầu trời, đã thấy trên đỉnh kim vân một trận chập chờn, bên trong lại sinh ra một viên kim đan vàng óng, so với viên trước đây thai nghén mà sinh còn lớn hơn một vòng.
Từ Chi Hổ đưa cánh tay phải vào tay áo trái, híp mắt kéo Bạch Uyên ra.
"Ngươi so với Hắc Hổ đẹp hơn nhiều, ngươi tên là gì?"
"Đại sư huynh nói nàng tên là Bạch Uyên."
Hồng Tẩy Tượng nhìn một đoạn đuôi đen lộ ra bên cạnh nhà trúc.
Chân Long Linh Hổ đều ở Võ Đang, cũng khó trách đám đạo sĩ Long Hổ Sơn lo sợ bất an.
"Trần Chân Nhân, ta muốn đi tìm Tiểu Phượng Niên."
Từ Chi Hổ chớp động mắt với Trần Huyền, vội vàng xoay người cưỡi trên lưng Thanh Ngưu, sai khiến Hồng Tẩy Tượng dắt, cứ như vậy xuống Ngọc Trụ Phong.
Trần Huyền cười lắc đầu, liền lần nữa đi vào trong phòng.
Đem Bạch Uyên đặt ở trong giếng cạn Thái An, vốn là một nước cờ nhàn cuối cùng lại thành có thành quả ngoài mong đợi.
Triệu Lễ băng hà, Ly Dương khí vận đại tổn, một phần khí vận nhập vào trong bụng Bạch Uyên, lại có một nửa vào Kim Vân trên đỉnh Trần Huyền.
Lấy khí vận của Trần Huyền giờ phút này lại đủ để đi thả câu chư thiên một lần.
Trần Huyền ngồi xếp bằng trên giường, thần hồn chớp mắt xuất khiếu, đem trên đỉnh Kim Vân một tia rút ra, lại lấy tâm niệm ném về phía trước.
……
Chung Nam Sơn.
Bạch y đạo nhân tay kéo lẵng hoa thủy hỏa, đang muốn đi Hổ Nhi Nhai hái thuốc luyện đan, vừa mới bốc lên mây mù, lại mãnh liệt tâm huyết dâng trào.
"Người nào cùng ta có đại nhân quả này?"
Đạo nhân khuôn mặt thanh tuấn, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời kia một đoạn khí vận ngư tuyến.
"Đã như thế, cho ngươi thì có làm sao?"
Đạo nhân trầm ngâm một lát, lấy từ trong tay áo ra một đĩa ngọc, ném về phía sợi tơ kia.
"Đại kiếp nạn sắp tới, cũng không biết người ứng kiếp ở phương nào?"
Bạch y đạo nhân trông về phía Đông Côn Lôn Sơn phương hướng, chỉ nguyện có thể nhìn thấy tòa kia nguy nga Ngọc Hư Cung.
……
Trần Huyền mở hai mắt ra, đã thấy trong tay trống rỗng nhiều ra một vật.
Hắn lật qua lật lại đĩa ngọc xem xét, cũng không thấy trên đó khắc chữ.
Trần Huyền thử đem Đại Hoàng Đình chân khí rót vào trong đĩa ngọc.
Từng chữ vàng mờ ảo trong nháy mắt khắc sâu trong thần hồn thức hải của hắn.
"Vân Trung Luyện Khí Quyết?"
Trần Huyền trừng lớn hai mắt, chỉ vì thiên pháp quyết này đem hắn chấn đến tinh thần chập chờn.
"Luyện khí trong mây, có thể chứng Thiên Tiên."
Đạo môn có Quỷ Nhân Địa Thần Thiên Ngũ Tiên, trong đó Thiên Tiên khó tu nhất nhưng có thể chân chính trường sinh.
Đến Thiên Tiên tầng thứ này, chỉ cần tránh đi đại kiếp nạn, liền có thể từng bước tu thành Đại La.
Trần Huyền nhìn về phía đĩa ngọc trong tay, đã thấy nó đã hóa thành bột mịn, theo gió tiêu tán.
"Nếu thực sự là Vân Trung Tử, sao có thể dễ dàng đạt được pháp quyết này như thế?"
Trần Huyền vê vê ngón tay, bình tâm tĩnh khí nhưng không vội tu tập Vân Trung Luyện Khí Quyết .
Với cảnh giới hiện giờ của hắn, còn chưa có tư cách tu tập huyền môn tiên quyết này.
Trần Huyền bắt đầu đọc thầm Hoàng Đình.
"Tĩnh dưỡng đạo căn khí dưỡng thần, Nguyên Dương bất tẩu tàng kỳ chân."
"Hoàng Đình thực hữu Trường Sinh Liên, vạn lượng hoàng kim bất dữ nhân."
Chân khí trong kinh mạch của Trần Huyền chảy qua các huyệt khiếu lớn, cuối cùng toàn bộ rót vào đan điền.
Tử kim liên hoa chập chờn, đã có tám mươi mốt đóa, Đại Hoàng Đình đã tiểu viên mãn, chỉ kém tu thành một trăm lẻ tám đóa liền có thể chứng được Lục Địa Thần Tiên, đến lúc đó có lẽ mới có tư cách tu tập Vân Trung Luyện Khí Quyết.