Kiếm Hiệp Tình

chương 10: khác biệt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe Lưu Ân Tĩnh nói vậy, trong nhóm không có ai lên tiếng gì nữa. Lưu Ân Tĩnh đi trước, bốn người Trương Anh Hào lại phân ra hai bên như sắp xếp trước đó, đi sát theo phía sau cô nàng.

Ngọn núi này tương đối hoang vắng, xung quanh không một bóng người, khắp nơi là cành cây khô. Nhóm của Trương Anh Hào ngoặt trái ngoặt phải, cũng không biết đi được bao lâu, ngôi trường cao cấp số đã ở không còn ở trong tầm mắt.

Sắc trời dần chuyển sang đỏ cam, báo hiệu hoàng hôn sắp đến. Đi được gần ba tiếng đồng hồ, Trương Anh Hào với thể lực yếu nhất nhóm đã sắp chịu không nổi. Không chỉ có mệt, hắn còn cảm thấy cái họng đau rát vì khát, như bị ai đó dùng giấy nhám cọ sát lên cổ họng mình, cọ đi cọ lại, một lần rồi lại một lần theo từng tiếng hít thở.

Nhìn bốn người còn lại vẫn im lặng đi tới, bất đắc dĩ, Trương Anh Hào đành phải mở miệng đánh vỡ không khí yên tĩnh này: “Dừng lại nghỉ ngơi chút đi.”

Bốn người đi trước đồng loạt dừng chân, quay người nhìn về phía Trương Anh Hào. Trương Anh Hào cảm thấy áp lực chợt tăng, hắn đành nở nụ cười khổ: “Nghỉ một chút đi, hai chân của mình sắp không chịu nổi rồi.”

Trương Anh Hào xác định đây là một cuộc rượt đuổi đường trường, ba tiếng đồng hồ không có con Quái thú nào đuổi theo nhóm, nên khả năng cao là trong khoảng thời gian ngắn cũng không có con Quái thú nào đuổi kịp bọn họ. Bởi thế, hắn cảm thấy không nên mù quáng tiêu hao thể lực bản thân cho đến kiệt sức chỉ vì bắt kịp tốc độ của bốn người còn lại trong nhóm, mà phải kết hợp giữa đi tới và nghỉ ngơi, để thể lực có thời gian khôi phục, qua đó có thể đi được quãng đường dài hơn.

Trương Anh Hào đang suy nghĩ cho bản thân mình, không phải đặt lợi ích của cả nhóm lên trên hết. Tất nhiên, Trương Anh Hào cũng đã tính tới trường hợp xấu nhất là bốn người kia sẽ không vì hắn mà dừng lại, họ sẽ bỏ mặc hắn ở đây. Rơi vào trường hợp ấy, hắn càng không quản bọn họ, đường ai nấy đi, họ muốn đi cứ đi, mục tiêu trước mắt của hắn đã đạt thành, hắn chẳng có gì cần phải lưu luyến.

Với Trương Anh Hào mà nói, đi theo nhóm mạnh như nhóm Lưu Ân Tĩnh sẽ an tâm hơn, nhưng nếu họ gặp Quái thú thì cũng sẽ có một kết quả là bị Quái thú băm thành thịt vụn. Ngược lại, Trương Anh Hào cảm thấy hắn thích hợp đơn độc hành sự hơn là đi chung với nhóm. Hắn có lòng tin với bản thân mình.

Nhìn nhìn sắc trời, rồi nhìn Trương Anh Hào khoảng mười giây, sau khi suy nghĩ một thoáng, Lưu Ân Tĩnh nói: “Tạm thời chúng ta đã an toàn, chúng ta nghỉ ngơi một lát cũng không sao.”

Đồng ý với việc dừng chân nghỉ ngơi, nhưng Lưu Ân Tĩnh lo tính sâu xa hơn, cô lập tức phân công nhiệm vụ đâu vào đó: “Anh Hào chịu khó dùng cành cây đào một cái hố ở ngay đây, Lệ Nguyên đi nhặt củi khô, Phu Tân đi kiếm trái cây, Mộc Vận đi kiếm nước, mình sẽ đi săn thú làm thức ăn lót dạ cho bữa tối hôm nay. Mọi người phải nhanh chóng lên nhé, tốt nhất trong khoảng mười đến mười lăm phút nữa là phải trở về vị trí này.”

Nhận thấy đôi chân Trương Anh Hào không còn đủ sức đi lại, Lưu Ân Tĩnh phân cho hắn một công việc tại chỗ. Triệu Lệ Nguyện có lẽ cũng sắp tới giới hạn, cho nên Lưu Ân Tĩnh dành cho y một công việc gần nơi đây, không tốn bao nhiêu thể lực. Phu Tân nhỉnh hơn Triệu Lệ Nguyên một chút, cho nên công việc vất vả hơn chút là đương nhiên. Lưu Ân Tĩnh và Lạc Mộc Vận còn có thể lực khá dồi dào, nên công việc của họ vất vả nhất trong nhóm.

Phải nói rằng Lưu Ân Tĩnh rất có con mắt nhìn người, chỉ qua một thời gian ngắn mà đã có thể nắm được tình huống đại khái, qua đó phân công việc thích hợp nhất cho mọi người trong nhóm, đảm bảo họ đều có thể hoàn thành một cách tốt đẹp.

“Ừ, bắt đầu thôi.” - Nghe Lưu Ân Tĩnh phân phó, Lạc Mộc Vận gật đầu, tiếp theo nhìn về xung quanh, chọn hướng đông, rồi thản nhiên rời đi.

Lạc Mộc Vận vừa đi, Lưu Ân Tĩnh cười cười, sau đó chọn đi về phía tây.

Triệu Lệ Nguyên và Phu Tân nhìn nhau một cái, sau khi trao đổi ánh mắt thì bắt đầu chia nhau đi về hai phía khác.

Trương Anh Hào nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, ánh mắt lấp lóe, song cũng không thể hiện gì khác thường. Hắn yên lặng bẻ một cành khô tròn, to bằng hai ngón tay, dùng chân giẫm mặt đất ở dưới những đống lá khô xung quanh, chọn một nơi đất khá mềm, bắt đầu đào một cái hố to bằng bốn bàn tay.

Vừa đào hố, Trương Anh Hào lại rơi vào dòng suy nghĩ của chính bản thân hắn. Không có cách nào, hắn vốn đa nghi xưa nay.

Việc Quái thú tấn công trường học cao cấp số , rồi việc các học sinh phải chia thành các nhóm nhỏ, chạy trốn vào rừng cây của ngày hôm nay có nhiều điểm rất đáng ngờ.

Điểm thứ nhất. Tuy nói trường cao cấp số cách thành phố Bôn Mộc Lâm khá xa, nhưng qua hơn ba tiếng đồng hồ lại chưa có cứu viện tiến tới, Trương Anh Hào cảm thấy rất quái lạ. Theo suy nghĩ của hắn, khi Quái thú tấn công trường học, trường học chắc chắn sẽ báo động cho thành phố Bôn Mộc Lâm. Nhân loại bấy giờ không thiếu phương tiện di chuyển, máy bay, phi thuyền đều có, một đội Võ giả từ Bôn Mộc Lâm đến chi viện cho trường cao cấp số sẽ mất bao lâu? Hai lăm phút? Hay ba mươi phút? Cao lắm là một tiếng chứ? Không đến nỗi qua ba tiếng đồng hồ mà vẫn bặt vô âm tín như thế này đúng không? Trừ khi thành phố Bôn Mộc Lâm cũng đang bị Quái thú tấn công, họ đang gằn mình chống đỡ, không thể cử người chi viện cho trường cao cấp số được.

Cho rằng giả thiết trên không thành lập, nghĩa là thành phố Bôn Mộc Lâm cũng bị Quái thú tập kích. Vậy thì có thể khẳng định đây là một trận âm mưu đã được tính toán sẵn của đám quái vật khát máu ấy. Mà đã là một âm mưu được tính toán sẵn, chắc hẳn chúng đã lường trước mọi việc. Khi đó học sinh trong trường cao cấp số sẽ không đơn giản thoát ra khỏi trường, càng không nói là đã qua ba tiếng đi bộ trong rừng, không có con Quái thú nào đuổi theo và đuổi kịp nhóm người Trương Anh Hào. Điều đó cực kỳ bất hợp lý.

Điểm thứ hai. Bây giờ có thời gian chải vuốt suy nghĩ, Trương Anh Hào nhận ra phản ứng của các Võ giả trong trường cao cấp số , nhất là người thầy Võ giả tên Phục của lớp hắn có chút không thích hợp. Họ vốn có thể liên hợp với nhau, đưa học sinh đến một địa hình dễ thủ khó công, sau đó cùng nhau ngăn cản, chặn đứng bước tiến của đám Quái thú, chờ đến khi Võ giả thành phố Bôn Mộc Lâm chi viện cơ mà? Như thế không tốt sao? Có cần thiết để đám học sinh cừu non chia thành các nhóm nhỏ, rồi phải trực tiếp đối mặt với những con Quái thú chuyên ăn tươi nuốt sống?

Đương nhiên điểm thứ hai cũng có thể là suy đoán sai lầm. Có thể số lượng Quái thú vượt trội hơn số lượng Võ giả trong trường cao cấp số , Võ giả trong trường biết không địch nổi, cố gắng ngăn cản một phần lớn Quái thú, tranh thủ thời gian cho học sinh. Trường học có khoảng hai mươi vị Võ giả, số lượng Quái thú vượt trội thì ít nhất cũng phải gấp ba lần trở lên. Hai phần kéo chân Võ giả trong trường, một phần khoảng mười chín, hai mươi con Quái thú xông vào dãy phòng học mà một tầng chỉ có năm lớp, như vậy nhóm của hắn sẽ không rời khỏi trường và chạy vào rừng một cách dễ dàng như vậy. Ít nhất sẽ có một đến hai con Quái thú để mắt đến cái nhóm đầu tiên từ những tầng trên chạy xuống bên dưới này.

Điểm thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, là gia đình Lưu Ân Tĩnh. Một gia đình có điều kiện sẽ không để một đứa con chưa đủ sức tự vệ đối mặt với nguy cơ mất đi tính mạng trong thời gian dài. Cho dù Võ giả thành phố Bôn Mộc Lâm vì lý do gì đó không chi viện được cho trường cao cấp số , gia đình Lưu Ân Tĩnh nhất định sẽ phái Võ giả tìm đến cô nàng thông qua định vị trên điện thoại mới phải. Gia đình cô nàng hẳn sẽ không từ bỏ một món đầu tư siêu lợi nhuận trong tương lai, trừ khi gia đình cô nàng cũng rơi vào tình huống nguy cấp, không thể phái người đi được.

Kết hợp ba điểm đáng ngờ, Trương Anh Hào cho rằng chỉ khi các khu vực xung quanh và cả thành phố Bôn Mộc Lâm đều lọt vào tập kích có quy mô lớn, số lượng kẻ địch đông đảo, nếu không, mọi chuyện đều sẽ không thể có lời giải thích phù hợp.

Khu vực xung quanh và cả thành phố Bôn Mộc Lâm đều bị tập kích? Thành phố Bôn Mộc Lâm nằm ở phần giữa phía đông Liên bang, không phải nằm ở biên giới giữa Liên bang và khu vực của Quái thú. Nếu như ngay cả Bôn Mộc Lâm đều bị Quái thú tấn công, sợ rằng khu vực phía đông Liên bang, thậm chí là cả Liên bang cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Liên bang không thiếu Tông Sư và Đại Tông Sư tọa trấn khắp nơi, một cuộc tập kích bao trùm một khu vực rộng lớn mà không ai trong số họ có bất kỳ phát giác nào là điều không có khả năng xảy ra. Nếu có, Liên bang đã sớm bị Quái thú xâm chiếm, không cần phải đợi đến ngày hôm nay.

Tóm lại, Trương Anh Hảo cảm thấy việc này có nhiều điểm đáng ngờ, sợ rằng việc Quái thú tấn công trường cao cấp số không phải là do bất ngờ, mà là có người thúc đẩy. Ai là người thúc đẩy kế hoạch này? Vì sao người đó lại làm thế?

Vì muốn giết chết một bộ phận học sinh ở trường học? Trương Anh Hào có chút không hiểu được.

Ở cách vị trí Trương Anh Hào đang đào hố khoảng ba trăm mét về phía tây, Lưu Ân Tĩnh nhàn nhã bước đi, khuôn mặt không bất kỳ gì lo lắng.

Trương Anh Hào thiếu nhiều thông tin, vậy nên suy luận của hắn cũng chỉ là suy luận. Khi không hề chứng cứ gì cụ thể chứng minh cho suy luận đó, nói cho cùng, suy luận của Trương Anh Hào cũng như cây không rễ, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã gục.

Lưu Ân Tĩnh khác Trương Anh Hào, dù bố mẹ cô không nói rõ ràng, chỉ nhắc nhở khá mờ mịt, xưa nay cũng không nhắc gì nhiều đến việc này. Tuy vậy, khi chính thức trải qua, nhớ lại những chuyện xưa, sau khi liên hệ mọi thứ với nhau, cô rất nhanh biết được chân tướng của sự việc ngày hôm nay.

Có biết rõ chân tướng, Lưu Ân Tĩnh mới có thể bình thản từ trong ra ngoài như bây giờ. Có biết rõ chân tướng, Lưu Ân Tĩnh mới chấp nhận yêu cầu dừng lại nghỉ ngơi của Trương Anh Hào, bằng không, cô đã sớm cùng những người khác trong nhóm bỏ hắn lại phía sau để tiếp tục cuộc đào vong.

Truyện Chữ Hay