Kiếm Động Trung Châu

chương 50: trong mộ địa tam quái luận bàn nhờ giúp đỡ yến, đường thoát nạn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại nói, sau khi được Công táng lão nhân cho phép ở lại, Đường Thế Toàn cung kính vái tạ, rồi cùng Yến Vân đi vào gian nhà phía sau nghỉ ngơi. Khi ấy, bên tai chàng vẫn còn nghe tiếng của Công táng lão nhân :

- Lão đồ kiết. Lão đến tìm lão phu có việc gì.

Có tiếng của Điệu vong tú sĩ cười nói :

- Lão huynh đoán thử xem.

Công táng lão nhân lạnh nhạt nói :

- Lão phu không muốn bắt đầu óc làm việc vì những chuyện không đâu. Lão muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi.

Điệu vong tú sĩ nói :

- Đệ đến đây tìm lão huynh là vì chuyện Cửu Trùng Giáo định kết minh với Cửu đại môn phái ấy mà. Lão huynh chưa nghe tin này hay sao.

Đường Thế Toàn khẽ giật mình. Vì vấn đề đặt biệt nhạy cảm, chàng không muốn bỏ qua câu chuyện nên ngồi xuống tựa lưng vào vách nhà, vừa điều tức vừa chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại ở gian nhà phía trước. Yến Vân thấy chàng hành động như thế, cũng làm theo ngay.

Lại nghe tiếng Công táng lão nhân :

- Mấy hôm nay lão phu chưa hề ra khỏi tiểu trấn này.

Điệu vong Tú sĩ nói :

- Hèn gì mà chuyện lớn như thế lão huynh lại không hay biết.

Công táng lão nhân hững hờ nói :

- Có biết cũng chẳng ích gì, Đã từ lâu rồi, những chuyện tranh hùng trong võ lâm đã không còn khiến lão phu cảm thấy hứng thú.

Ở ngoài gian nhà phía trước, không gian lại yên ắng một lúc lâu. Lát sau, Điệu vong tú sĩ mới nói :

- Lão huynh không nên nói vậy. Một sự kiện lớn như thế, chúng ta mà bỏ qua thì thật đáng tiếc.

Công táng lão nhân hỏi :

- Lớn đến mức nào.

Điệu vong tú sĩ nói :

- Đấy là cơ hội làm ăn lớn, nghìn năm có một, lão huynh có muốn cùng tiểu đệ hợp tác hay không.

Công táng lão nhân hỏi :

- Vụ làm ăn gì.

Điệu vong tú sĩ không đáp thẳng vào câu hỏi, mà hỏi lại :

- Theo lão huynh thì Cửu Trùng Giáo đề nghị cùng Cửu đại môn phái kết minh với mục đích gì.

Công táng lão nhân hờ hững đáp :

- Thì để đối phó với Thông Thiên Giáo chứ còn gì nữa.

Điệu vong tú sĩ nói :

- Đó cũng là một nguyên nhân. Nhưng chưa phải là nguyên nhân chính yếu. Lão Tư Thám. Theo lão thì sao.

Tư Thám lão nhân ngửa cổ uống một ngụm rượu, rồi cười nói :

- Dễ hiểu quá mà. Bọn họ muốn hùng bá võ lâm đấy thôi.

Nghe đến đây, Đường Thế Toàn giật mình kinh hãi, quay sang nhìn Yến Vân. Và dường như nàng cũng có cảm giác tương tự. Hai người họ đều cố ngồi yên, dỏng tai nghe ngóng câu chuyện phía ngoài kia.

Lại nghe Điệu vong tú sĩ nói tiếp :

- Lão Tư Thám nói chí phải. Hiện tình võ lâm đương đại xem ra chỉ có Thông Thiên Giáo và Cửu Trùng Giáo là có ý đồ tranh bá. Thời gian gần đây, cả hai giáo phái này đều hoạt động rất mạnh, và luôn trong thế đối nghịch nhau. Thế nhưng xem ra song phương vẫn đồng cân đồng sức, chẳng ai hơn ai. Còn Cửu đại môn phái tuy thực lực không có gì đáng kể, nhưng lại giữ vai trò cũng khá là quan trọng. Bọn họ mà ngã về phe nào là ưu thế sẽ nghiêng về phe đó ngay.

Lão Tư Thám nói :

- Có điều, giữa Cửu đại môn phái và Thông Thiên Giáo có mối oán thù vô cùng sâu nặng, không thể nào hóa giải được. Vì thế, chẳng bao giờ Cửu đại môn phái lại ngả về phe Thông Thiên Giáo. Nếu tình thế bắt buộc thì bọn họ chỉ có thể liên kết với Cửu Trùng Giáo mà thôi.

Điệu vong tú sĩ nói thêm :

- Đúng thế. Và cả phía Cửu Trùng Giáo cũng đã nhận ra điểm mấu chốt ấy nên mới có lời đề nghị kết minh. Gần đây, vì phải củng cố tổ chức mà hoạt động của Cửu Trùng Giáo có phần giảm sút, trong khi Thông Thiên Giáo lại tăng cường khuếch trương thanh thế. Nếu để cho thế lực của Thông Thiên Giáo lớn mạnh thêm nữa thì cả Cửu Trùng Giáo lẫn Cửu đại môn phái đều khó lòng đứng yên được. Vì vậy, tất yếu hai bên phải liên kết với nhau để cùng chống lại kẻ thù chung là Thông Thiên Giáo.

Lão Tư Thám tán đồng :

- Do giữa song phương trước nay chưa hề có động chạm gì với nhau nên việc liên kết rất có triển vọng sẽ thành công. Vả chăng, danh hiệu của cả song phương đều giống nhau ở chỗ có chữ “Cửu” mà.Điệu vong tú sĩ tiếp :

- Cửu đại môn phái thì chỉ muốn tiêu diệt Thông Thiên Giáo, nhưng phía Cửu Trùng Giáo thì không chỉ muốn vậy. Chỉ cần sau khi Thông Thiên Giáo bị tiêu diệt, bọn họ quay sang thâu tóm Trường Hận Môn là xem như có thể xưng bá võ lâm được rồi.

Công táng lão nhân nói :

- Chuyện đó chưa chắc. Nếu Cửu Trùng Giáo muốn liên kết với Cửu đại môn phái thì Thông Thiên Giáo không biết liên kết với Trường Hận Môn à.

Lão Tư Thám nói :

- Không đâu. Tuy gần đây Trường Hận Môn khuếch trương thế lực rất nhanh chóng, nhưng mối quan tâm của bọn họ lại là ở chỗ khác chứ không phải muốn hùng bá võ lâm. Vì vậy, nếu như muốn bọn họ dốc hết lực lượng để xưng hùng trong võ lâm thì không có chuyện đó đâu. Và hơn nữa, bọn họ vẫn còn đang trong giai đoạn củng cố thế lực, vai trò trong võ lâm chưa đáng kể. Dù cho Thông Thiên Giáo có liên kết với bọn họ thì cũng chẳng có tác dụng bao nhiêu.

Công táng lão nhân hỏi :

- Còn Thiên Vô Giáo thì sao.

Lão Tư Thám đáp :

- Bọn họ không có tham vọng hùng bá võ lâm.

Công táng lão nhân lại hỏi :

- Thế còn Võ lâm Tam cung.

Lão Tư Thám nói :

- Võ lâm Tam cung trước nay vẫn đứng ngoài, không can thiệp vào mọi sự trong võ lâm. Mà nếu như Cửu Trùng Giáo có thể chinh phục các thế lực khác mà xưng bá võ lâm thì đâu còn sợ gì Võ lâm Tam cung nữa.

Không gian yên lặng giây lâu, rồi Công táng lão nhân lại hỏi :

- Hai lão thuyết trường giang đại luận như thế với mục đích gì.

Điệu vong tú sĩ nói :

- Đệ muốn rủ lão huynh cùng xuất hành làm ăn một chuyến. Lần này võ lâm chắc sẽ đánh nhau loạn xạ cả lên, chúng ta tha hồ mà hành nghề.

Công táng lão nhân hờ hững nói :

- Tình hình như vậy thì chỉ có lão Tư Thám là hốt bạc.

Điệu vong tú sĩ hỏi :

- Lão huynh quyết định ra sao.

Công táng lão nhân nói :

- Nếu đã vậy thì lão phu cũng xuất hành một chuyến xem sao. Đã lâu rồi lão phu không ra ngoài võ lâm.

Ba lão còn ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa, nhưng chỉ là bình luận những thiên cố sự trong võ lâm. Bọn Yến Vân, Đường Thế Toàn thấy toàn là những chuyện không đáng quan tâm nên không còn chú tâm lắng nghe nữa. Lát sau, vì quá mệt mỏi nên cả hai đã dần dần mơ màng trong giấc điệp.

Sau đó khá lâu, bóng tịch dương đã bắt đầu xuống núi.

Trong khu mồ mả, các ngôi mộ đã chuyển thành màu xám nhạt. Bóng tối chập chờn đó đây. Bóng tịch dương le lói nhợt nhạt. Gió thổi vèo vèo. Cảnh sắc khu mộ địa thật thê lương, kinh rợn.

Bỗng nhiên, từ ngoài xa có tiếng nói âm trầm truyền đến, thanh âm vang vọng ngân dài chứng tỏ nội lực không phải tầm thường :

- Xin cho hỏi, Công táng lão tiên sinh có ở đây không.

Công táng lão nhân cất giọng lạnh lùng hỏi :

- Ai đó.

Người kia vẫn từ ngoài xa nói vọng vào :

- Tại hạ là bằng hữu trong giang hồ, có chút chuyện muốn được thỉnh giáo lão tiên sinh.

Công táng lão nhân hừ lạnh hỏi :

- Chuyện gì thế.

Người kia hỏi :

- Lão tiên sinh đang có khách phải không.

Công táng lão nhân đáp gọn :

- Phải.

Người kia lại hỏi :

- Chẳng hay lão tiên sinh có thể cho tại hạ được biết quý khách là những vị nào được chăng. Tại hạ biết hỏi như thế là mạo muội, nhưng vì trách vụ, cúi mong lão tiên sinh lượng thứ cho.

Điệu vong tú sĩ hắng đặng nói :

- Ngươi đã biết là mạo muội thì đừng có hỏi nữa. Đừng làm mất tửu hứng của bọn lão phu chứ.

Người kia nói :

- Hóa ra là Điệu vong lão tiên sinh, tại hạ thất kính mất rồi.

Đến lượt lão Tư Thám lại lớn tiếng hỏi :

- Ngươi là người bên Cửu Trùng Giáo phải không.

Người ngoài kia không đáp thẳng vào câu hỏi, chỉ nói :

- Thì ra là Tư Thám lão tiên sinh. Tại hạ lại thất kính mất rồi. Mong tam vị lão tiên sinh lượng thứ cho. Bọn tại hạ phát hiện thấy có dấu tích hai người vào trấn nên mới đến xem xét cho rõ, cũng chỉ vì chức trách, chứ thật sự bọn tại hạ không dám mạo muội mạo phạm tam vị lão tiên sinh. Đã vậy, tại hạ không dám làm phiền tam vị nữa, xin phép được cáo từ.

Thanh âm chỉ đến đây là yên lặng, dường như người kia đã đi rồi. Đến lúc này, Đường Thế Toàn cùng Yến Vân mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Hai người thừa hiểu dấu tích kia là do hai người đã lưu lại, và người mà kẻ ngoài kia muốn tìm chính là hai người chứ không phải ai khác.

Lúc ấy trời đã tối, ngoài gian phía trước, ba lão nhân vẫn tiếp tục uống rượu đàm đạo. Còn ở gian trong này, phần vì mệt mỏi, phần vì đã hết lo lắng, Yến, Đường hai người lại chìm vào giấc mộng.

Thời gian chầm chậm trôi qua …

Tác độ canh hai …

Yến Vân và Đường Thế Toàn đang nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe có tiếng của Công táng lão nhân gọi :

- Này. Hai ngươi đã đói chưa. Cơm nước đã có rồi đây, hai ngươi ra ngoài này ăn uống chút gì đi chứ.

Hai người nghe gọi liền vội đi ra gian nhà phía trước. Mùi thức ăn thơm phức đã khiến cho bụng hai người như sôi lên.

Lúc này, hai người nhìn thấy trên bàn đã bày sẵn một liễn cơm khói bốc nghi ngút, một đĩa rau luộc, một nồi canh nóng và mấy con cá nướng thơm lừng. Tại bàn giờ chỉ còn lại hai người là Công táng lão nhân và Điệu vong tú sĩ. Riêng lão Tư Thám thì lại không thấy đâu nữa.

Thấy hai người đi ra, Công táng lão nhân cười nói :

- Chỉ có cơm rau đạm bạc, hai ngươi dùng tạm vậy.

Đường Thế Toàn chắp tay xá dài :

- Được lão trượng cho phép ở lại, lại còn được cho ăn uống nữa, bọn vãn bối cảm kích vô cùng.

Điệu vong tú sĩ cười cười :

- Thôi đủ rồi. Mấy người đừng có khách sáo nữa. Hãy mau ngồi vào bàn đi. Lão phu đã thấy đói lắm rồi đây.

Yến, Đường hai người vội kéo ghế ngồi xuống, rồi ba người xới cơm ăn. Chỉ có Công táng lão nhân là vẫn ngồi trầm ngâm. Dường như lão đang có điều cho nghĩ ngợi. Điệu vong tú sĩ nói :

- Lão huynh sao không ăn, còn nghĩ ngợi chi nữa thế.

Công táng lão nhân lắc đầu nói :

- Các người cứ ăn trước đi. Lão phu còn chờ lão Tư Thám.

Ngay giữa lúc ấy, bên ngoài bỗng có tiếng cười khanh khách :

- Khỏi cần chờ nữa. Lão phu đã về rồi đây.

Rồi một bóng hắc y lao vút vào, hạ thân xuống ngồi chỗm chệ trên chiếc ghế còn trống, miệng cười khanh khách. Thì ra đó chính là Tư Thám lão nhân. Công táng lão nhân lộ vẻ sốt ruột, vội hỏi :

- Chuyện thế nào rồi.

Lão Tư Thám nhìn Công táng lão nhân, hấp háy mắt, nói :

- Mọi việc đều đã xong cả. Hiện giờ trong trấn chỉ còn lại mấy người chúng ta đây mà thôi.

Công táng lão nhân lại hỏi :

- Thế còn ngoài trấn.

Lão Tư Thám đáp :

- Trong vòng mười dặm quanh đây cũng chẳng có ai. Còn ở ngoài mười dặm thì lão phu không dám chắc.

Giờ thì hai người bọn Đường Thế Toàn đã hiểu ra lão Tư Thám đã vì hai người họ mà ra ngoài thám thính tình hình. Không chỉ riêng hai người họ mà cả Công táng lão nhân khi nghe lão Tư Thám đáp thế thì khẽ thở phào. Công táng lão nhân nhìn hai người lúc ấy đang nuốt vội mấy miếng cơm, nói :

- Hai ngươi ăn cơm xong là có thể đi được rồi. Dù hiện đang là lúc đêm khuya tăm tối, nhưng quanh đây không có ai, chính là lúc lên đường thuận tiện nhất. Nếu chờ đến sáng mai e có biến cố gì chăng.

Đường Thế Toàn vội vòng tay nói :

- Đa tạ lão trượng cùng nhị vị lão nhân gia đã giúp đỡ bọn vãn bối. Bọn vãn bối vô cùng cảm kích.

Công táng lão nhân xua tay nói :

- Không có gì. Hai ngươi hãy ăn cho thật no, phòng khi phải kiêm trình, không có cơ hội dừng lại ăn uống.

Hai người vâng dạ rồi cắm cúi ăn uống. Không biết có phải vì Công táng lão nhân khéo tay nấu nướng, hay là vì lúc này nguy hiểm đã qua, đã tạm được an tâm nên cả hai người bọn họ đều cảm thấy bữa ăn rất là ngon miệng. Cả liễn cơm lớn mà hai người họ đã ăn hết một nửa, chỉ còn lại chưa đến một nửa dành cho ba lão nhân. Đường Thế Toàn ngượng ngùng nói :

- Bọn vãn bối …

Công táng lão nhân hiểu ý, cười nói :

- Không sao. Bọn lão phu đã lớn tuổi rồi, ăn uống chẳng được bao nhiêu. Còn hạng thanh niên các ngươi phải ăn thật nhiều mới tốt.

Đường Thế Toàn ra hiệu cho Yến Vân đứng dậy, rồi kính cẩn chắp tay vái chào ba lão nhân, nói :

- Giờ bọn vãn bối xin phép được lên đường.

Công táng lão nhân gật đầu nói :

- Được rồi. Các ngươi đi đường bình an.

Đường Thế Toàn đáp :

- Dạ. Xin đa tạ lão trượng.

Hai người vái dài lần nữa rồi mới cất bước lên đường. Nhưng khi cả hai vừa bước tới ngưỡng cửa, Công táng lão nhân đã gọi lại :

- Khoan đã.

Hai người vội quay lại, Đường Thế Toàn chắp tay hỏi :

- Chẳng hay lão trượng có điều chi chỉ giáo.

Công táng lão nhân lấy ra mấy đỉnh bạc mà lão đã thu của Đường Thế Toàn lúc sáng, đưa trả lại cho chàng, nói :

- Trên đường đi mà các ngươi không có chút tiền bạc nào làm sao được. Thôi thì hãy tạm cầm đỡ đi.

Đường Thế Toàn có vẻ ngần ngại không dám nhận, ấp úng nói :

- Lão trượng …

Công táng lão nhân xua tay nói :

- Không có chi đâu. Ngươi không cần phải ngại. Sau này có dịp ngươi sẽ hoàn lại cho lão phu là được rồi.

Đường Thế Toàn cúi mình thật sâu :

- Đa tạ lão trượng. Vãn bối vô cùng cảm kích.

Công táng lão nhân xua tay nói :

- Thôi. Hai ngươi mau lên đường đi.

Đường Thế Toàn vâng dạ, thu lấy bạc, rồi cùng Yến Vân lên đường. Lúc ấy, Công táng lão nhân mới quay sang nhìn lão Tư Thám, hỏi :

- Thế nào rồi.

Lão Tư Thám gật đầu nói :

- Lão phu đã thỉnh mệnh rồi. Công việc của hai lão đến đây là xong. Sắp tới là phần việc của lão phu.

Nói đoạn lão lao mình phóng vút ra bên ngoài, lẫn khuất vào màn đêm tăm tối. Công táng lão nhân gọi với theo :

- Khoan đã. Lão chưa ăn cơm mà …

Có tiếng của lão Tư Thám vọng lại :

- Khỏi. Lão phu đã ăn rồi.

Thanh âm của lão càng lúc càng nhỏ, chứng tỏ lão đã đi rất xa. Điệu vong tú sĩ quay lại nhìn Công táng lão nhân, hỏi :

- Sao lão huynh lại làm vậy.

Công táng lão nhân thừ người, nói :

- Lão phu thấy hai đứa nó thật dễ thương, không nỡ … Cũng may mà chúa công hiểu và thông cảm.

Bên ngoài chợt nghe có tiếng cú kêu đêm. Không gian khu mộ địa lại chìm vào yên tĩnh lạnh người.

Truyện Chữ Hay