Kiếm Đạo Độc Thần

chương 68: uy danh hiển hách. ai có thể chiến một trận ? (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Ra tay đi, ta sẽ cho ngươi biết, coi như là đệ nhất kiếm thuật trong đệ tử ba viện cũng cách xa đệ tử chủ điện nhất mạch chúng ta, không thể nào vượt qua a.

Cánh tay Nhạc Ưng run lên, kéo ra tia lửa, ngạo nghễ nói.

Sở Mộ không nói nên lời, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không có chối từ. Chỉ có Hàn Thụy thì cười thầm trong lòng, để Sở Mộ xuất thủ trước, Nhạc Ưng này quả thực là tự mình tìm đường chết, nhưng mà đệ tử chủ điện nhất mạch từ trước tới nay hung hăng càn quấy, để hắn ta chịu khổ cũng tốt.

Một đạo kiếm quang sáng bóng như tuyết giống như cầu vồng trong gió lạnh đâm ra. Một kiếm được đâm ra, hai mắt Trần Kim co rút lại, tu vi hắn là thập đoạn sơ kỳ, trên phương diện kiếm thuật cũng có tạo nghệ nhất định. Hắn đã liếc mắt nhìn thấy một kiếm này bất phàm, cho nên trong lòng mới rung động như vậy.

Sắc mặt Nhạc Ưng đột nhiên biến đổi, chỉ cảm thấy một kiếm đâm tới này tuy rằng không nhanh, hơn nữa bình thường không có gì lạ, giống như là một kiếm tiện tay đâm ra. Nhưng mà lại làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác không thể tránh né, giống như mặc kệ mình có phản ứng tránh né gì đều khó mà thoát khỏi.

Khẽ cắn môi, một kiếm mạnh mẽ của Nhạc Ưng như sấm sét đánh ra, ý đồ dùng tu vi kiếm khí cường đại của mình và Tấn Mãnh kiếm thuật đánh tan một kiếm của Sở Mộ.

Nhưng mà khi hai kiếm tiếp xúc với nhau, Nhạc Ưng cảm thấy lực đạo của một kiếm của mình như đá chìm biển rộng, còn chưa kịp kinh ngạc thì hắn đã cảm thấy một kiếm của mình bị một đạo lực đạo nhu hòa dẫn dắt quay lại, không còn nằm trong sự khống chế của hắn mà văng sang bên cạnh. Mà đạo kiếm quang trắng bóc như tuyết trước mắt nhanh chóng bành trướng, thậm chí còn chưa kịp có phản ứng gì tiếp theo, mũi kiếm đã dừng lại trên cổ họng hắn.

- Ngươi quá yếu.

Sở Mộ lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Nhạc Ưng đại biến, lúc xanh lúc trắng một hồi, hắn mở miệng ngông cuồng, kết quả lại bị đối phương dùng một kiếm đánh bại. Loại chênh lệch cực lớn này làm cho Nhạc Ưng trong lúc nhất thời căn bản không có cách nào tiếp nhận, chỉ cảm thấy máu dâng lên tận cổ, tiến hay lùi cũng không được.

- Sở sư huynh, hay lắm.

- Kiếm thuật của đệ tử chủ điện nhất mạch cũng chỉ có vậy mà thôi.

- Ha ha, còn một phút đồng hồ nữa mới được năm ngày a. Ai bảo ngươi mạnh miệng muốn khiêu chiến Sở sư huynh, hiện tại ngươi đã biết rõ lợi hại chưa? Hối hận rồi chứ?

Nghe vậy Nhạc Ưng không nhịn được nữa mà phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, hai má đỏ bừng, oán hận trừng mắt nhìn Sở Mộ, lại oán hận nhìn qua mọi người, đề khí bay vọt đi, bóng lưng có chút chật vật.

Sở Mộ cảm thấy đệ tử chủ điện này có lẽ sẽ không từ bỏ ý đồ.

- Kiếm thuật của Sở Mộ này cực kỳ lợi hại a.

Trần Kim hít sâu một ngụm khí lạnh, có lẽ toàn lực ra tay thì hắn có thể đánh bại, thậm chí là chém giết Sở Mộ. Nhưng mà bởi vì đó là tu vi kiếm khí của hắn trọn vẹn hơn Sở Mộ tới ba cấp. Nếu như bỏ qua tu vi kiếm khí, chỉ tính kiếm thuật đơn thuần, hắn cảm thấy mình không địch nổi mười chiêu của Sở Mộ.

- Thực sự là đáng tiếc a. Nhạc Ưng này còn kém một phút đồng hồ này là đủ năm ngày, có thể nhận được một khỏa Luyện Khí hoàn, nhưng...

- Ta thấy Sở sư huynh không còn thích hợp với cái tên đệ nhất kiếm thuật ba viện, phải đổi thành đệ tử có kiếm thuật đứng đầu Thanh Phong kiếm phái mới thích hợp với Sở sư huynh a.

Một gã đệ tử ba viện nói.

- Đúng, ta thấy vậy cũng hợp lý a.

Đối với một ít lời ồn ào này Sở Mộ cũng không để ý tới, đệ nhất kiếm thuật ba viện hay là đệ nhất kiếm thuật Thanh Phong kiếm phái Sở Mộ đều không quan tâm. Hắn cũng không tiếp nhận hay cự tuyệt danh hiệu này, tất cả đều để tùy ý đi.

- Có ai dám chiến với ta một trận?

Sở Mộ nói, thanh âm truyền vào tai mỗi người, lập tức đám người vây xem bên ngoài im lặng, mắt nhìn nhau. Bọn họ đều rõ ràng mình chỉ sợ không địch lại nổi một kiếm của Sở Mộ, cũng không muốn đi lên mất mặt như vậy.

- Ha ha, để ta tới chiến với Sở sư huynh một trận đi.

Một gã đệ tử phi thân lên Đấu kiếm đài, hành kiếm lễ với Sở Mộ rồi nói:

- Tuy rằng ta tự biết không địch nổi một kiếm của Sở sư huynh, nhưng mà có thể chiến một trận với sư huynh, lãnh giáo kiếm thuật quỷ thần khó lường của sư huynh, đối với ta cũng có trợ giúp a.

Lời nói của tên đệ tử này khiến cho những đệ tử khác dưới đài hai mắt sáng ngời, cảm thấy vô cùng có lý.

Đúng vậy a, tuy rằng không phải là đối thủ của Sở Mộ. Nhưng mà đấu kiếm với cao nhân như Sở Mộ, lúc đó không phải là một loại biến tướng của lãnh giáo hay sao?

- Mời Sở sư huynh chỉ giáo.

Một đệ tử nội môn bát đoạn trung kỳ của Bích Thủy Viện nhảy lên đài đấu kiếm, hướng về phía Sở Mộ hành kiếm lễ, giọng nói cung kính. Bản thân hắn đã không nhớ rõ, trong vòng ba mươi ngày qua, đây là lần thứ bao nhiêu lên đài đấu kiếm khiêu chiến Sở Mộ. Nói chung, mỗi lần lên khiêu chiến Sở Mộ, đều bị Sở Mộ một kiếm đánh bại.

Mặc dù như thế, hai mươi mấy ngày liên tiếp, hắn vẫn cảm giác được kiếm thuật của bản thân đã tiến bộ rõ ràng.

Sở Mộ gật đầu. Đối với người này, hắn có chút thưởng thức. Trên thực tế, loại người kiên nhẫn như hắn, có thể nhiều lần chiến nhiều lần bị đánh bại lại liên tiếp bại liên tiếp khiêu chiến, Sở Mộ đều tương đối tán thưởng. Người như vậy, sau này bình thường đều có thể có thành tựu.

Mà có vài người, sau khi vài lần bị mình một kiếm đánh bại, đã đánh mất dũng khí lên đài.

Dưới đài đấu kiếm, rất nhiều đệ tử ba viện và các đệ tử Chủ Điện, thần sắc vô cùng phức tạp. Đối với đệ tử nội môn đã ở trên đài đấu kiếm thủ đến ngày thứ ba mươi, bọn họ không có cách nào sử dụng bất kỳ ngôn ngữ gì, để diễn tả sự sùng bái và kính ngưỡng ở sâu trong nội tâm mình.

Núi cao chỉ có thể ngẩng đầu nhìn!!!

Rất nhiều các nữ đệ tử lại hoàn toàn không che giấu tình cảm ái mộ của mình, thỉnh thoảng ném mị nhãn hoặc xấu hổ thoáng liếc mắt nhìn Sở Mộ cười.

- Sở Mộ này...

Gương mặt Chấp sự Trần Kim ngưng trọng, lại thầm nói với mình:

- Qua ngày hôm nay nữa, hắn đã thủ đủ ba mươi ngày. Thanh Phong Kiếm Phái của ta từ khi lập phái tới nay, thời gian thủ kiếm đài dài nhất, cũng chỉ là ba mươi ngày. Hiện tại, lại sắp có đệ tử, đạt được cái kỷ lục này sao?

- Hơn nữa, nếu như không luận về thời gian, lấy số lần đấu kiếm, Sở Mộ đã vượt xa người thủ đài trước kia. Một nghìn lần thắng liên tiếp đấy.

Trần Kim vô cùng thán phục.

Hắn là chấp sự của đài đấu kiếm, mỗi ngày đều ở chỗ này, nhìn Sở Mộ đứng ở trên đài, tiếp nhận sự khiêu chiến của hết đệ tử này tới đệ tử khác. Mỗi một đệ tử, bình thường đều không thể địch nổi một kiếm của Sở Mộ. Một người xuống lại có một người lên, liên tục thay đổi. Bất tri bất giác, ba mươi ngày đã tới. Sở Mộ đã chiến đấu cả nghìn trận, thắng liên tiếp nghìn trận.

-------

Truyện Chữ Hay