Hứa Tinh Không kiên trì trị liệu việc khó có con, sau khi biết mang thai, tâm tình cô bùng phát vui sướиɠ, cô đắm chìm trong vui vẻ và kích động, thậm chí hai ngày sau cũng chưa thể ngủ ngon.
Cô ngủ không được tốt, Hoài Kinh nằm bên cạnh, nhìn bộ dáng cô trở thành người mẹ mà vô cùng kích động, nói đủ sự tình lung tung rối loạn, anh kiên nhẫn trả lời cho cô đủ loại vấn đề ấu trĩ cô đặt ra.
Từ khi biết Hứa Tinh Không mang thai cho đến khi nói cho cô biết, Hoài Kinh biểu hiện thật bình tĩnh. Thậm chí bình tĩnh đến vẻ như đây là một sự kiện khẳng định sẽ phát sinh, hiện tại chỉ là như anh đã dự kiến mà xảy ra thôi.
Hứa Tinh Không dựa vào trong lòng ngực anh, nhắm mắt lại như buồn ngủ, khóe môi cô đầy vẻ cười, khóe mắt cong thành vành trăng, mang theo chút giảo hoạt nói: "Em biết anh là giả vờ bình tĩnh."
Đêm hôm đó Hoài Kinh còn công việc phải xử lý, Hứa Tinh Không muốn ở thư phòng chờ. Sau đó Hoài Kinh đơn giản dọn dẹp máy tính trở lại phòng ngủ. Áo sơ mi trắng trên người còn chưa cởi ra, cổ áo hơi mở, lộ ra phần xương quai xanh. Dưới ánh đèn, làn da anh trắng nõn đến trong suốt.
Một bàn tay anh đặt nhẹ nhàng trên bàn phím, tay kia đang được Hứa Tinh Không ôm lấy. Khi cô nói chuyện, nhiệt khí cùng hơi ẩm thổi tới lòng bàn tay, ánh mắt Hoài Kinh hơi động.
Rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không còn chưa ngủ được, ngón tay anh cuộn lại một chút, cào cào lên cằm cô. Hứa Tinh Không sợ ngứa, đầu hơi cúi xuống cắn anh một ngụm.
Môi cô thật mềm, thậm chí cái cắn này cũng rất mềm. Như có dòng điện rót vào thân thể, hầu kết Hoài Kinh khẽ nhúc nhích, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm.
Để dời đi lực chú ý, anh hỏi một câu: "Vì sao em nói như vậy?"
Hứa Tinh Không ngẩng đầu, mở to mắt, đôi mắt tròn tròn giống như nai con, ướt dầm dề, đen nhánh thanh triệt. Cô ôm cánh tay Hoài Kinh, trong đầu nhớ lại cảnh tượng hôm đó bọn họ trở về từ tiệc mừng thọ của Dương Văn Du.
"Ngày đó anh từ buồng vệ sinh ra tới, lấy ly nước từ trong tay em." Hứa Tinh Không nhớ lại, nói tới đây, khóe môi cô gợi lên nụ cười, tiếp tục nói: "Tay anh phát run, hơn nữa anh uống cả ly nước bởi vì anh khẩn trương."
Động tác đánh bàn phím hơi chậm một chút, Hoài Kinh quay đầu nhìn lại. Ánh mắt anh trong trẻo, tựa hồ bị Hứa Tinh Không chọc thủng, nhưng lại không có gì quẫn bách. Hay có lẽ, anh cũng không bị chọc thủng.
"Phải, anh khẩn trương." Tay rời khỏi bàn phím, dưới ánh đèn bàn mỏng manh, giữa mày anh thật ôn nhu.
"A ~" Hứa Tinh Không cười rộ lên.
Cô vui vẻ cúi đầu cười, từ trước đến nay thật ôn hòa, giờ cô trở nên hoạt bát rất nhiều. Hoài Kinh thích từng bộ dáng của Hứa Tinh Không, nhưng càng thích khi cô vui vẻ.
Trong mắt anh hiện lên ý cười, duỗi tay nhéo mặt Hứa Tinh Không, sau đó lại đem ngón tay đặt trên bàn phím, đánh nhẹ nhàng. Ngón tay thon dài trên bàn phím đẹp như đang đánh đàn dương cầm.
"Nhưng không phải bởi vì anh có con mà khẩn trương. Bởi vì trong cuộc sống của anh, có em như vậy là đã đủ. Lúc ấy khẩn trương là bởi vì rốt cuộc anh có tư cách làm chồng em."
Tầm mắt Hoài Kinh dừng trên màn hình, vì để Hứa Tinh Không ngủ được thoải mái, anh chỉnh màn hình và đèn bàn đến thật tối, dưới ánh sáng mờ, hình dáng Hoài Kinh trở nên hết sức mềm mại.
Hứa Tinh Không như được đặt lên mây, trong lòng vừa ngọt vừa bay bổng.
Trong lòng Hoài Kinh, vĩnh viễn chỉ có cô là quan trọng nhất.
"Vậy... Em mang thai anh vui vẻ không?" Hứa Tinh Không hỏi.
Ngón tay hơi chựng lại, Hoài Kinh đưa mắt nhìn Hứa Tinh Không. Lông mi anh nhẹ chớp, trong mắt mang theo ý cười hơi bất đắc dĩ.
"Em vui vẻ không?"
Bị anh nhìn như vậy, Hứa Tinh Không tim đập có chút loạn, cô lên tiếng, nói: "Em vui vẻ."
Nhéo nhéo vành tai Hứa Tinh Không, Hoài Kinh thu hồi tay, tay trái tiếp tục đánh bàn phím, cùng lúc trầm giọng nói một câu."Em vui, vậy sao anh có thể sẽ không vui?"
Có lẽ là phụ nữ mang thai đều sẽ hướng tới người mình yêu hỏi vấn đề này, lúc đó hỏi như vậy Hứa Tinh Không không cảm thấy gì, nhưng sau đó cô cảm thấy mình sắp 30 tuổi còn hỏi loại vấn đề này thật sự quá ngây thơ.
Mà những vấn đề ấu trĩ cô hỏi, Hoài Kinh mỗi lần đều trả lời rất nghiêm túc, sau đó lại kiên nhẫn mà dỗ cô ngủ.
Hứa Tinh Không ở nhà điều chỉnh tâm lý vài ngày rồi đi làm trở lại, chuyện cô muốn đi làm, Hoài Kinh vẫn luôn duy trì. Chỉ là trước khi đi làm, Hứa Tinh Không lại được kiểm tra một lần nữa, xác định không có vấn đề gì, Hoài Kinh mới cho phép cô trở về IO.
Lúc Hứa Tinh Không mới vừa biết mình mang thai liền phát tin nhắn thông tri bạn bè thân thích, dĩ nhiên bao gồm Trần Uyển Uyển. Trần Uyển Uyển thấy cô quay trở lại làm, "tạch" một chút chạy đến trước mặt cô, đặt mông ngồi lên bàn, nắm mặt Hứa Tinh Không kích động mà hô lên.
"A a a a a, nhà của chúng ta Tinh Không thật là lợi hại nha nha nha nha ~"
Biết Hứa Tinh Không mang thai, không riêng Hứa Tinh Không ngủ không được ngon, giấc ngủ của Trần Uyển Uyển cũng giảm xuống. Hứa Tinh Không khổ tận cam lai, Trần Uyển Uyển cao hứng đến muốn phát rồ, thường xuyên ngây ngây ngô ngô.
Bị Trần Uyển Uyển nhéo mặt, mặt Hứa Tinh Không đỏ lên, cô nhìn Trần Uyển Uyển, nghe bạn tốt khích lệ, tâm tình cao hứng muốn bay lên.
Cô là nhờ vào sau khi đi khám bác sĩ Bành mới có thể thụ thai, mà ngay từ đầu là nhờ Trần Uyển Uyển kiên trì dẫn cô đi khám chỗ bác sĩ Bành. Vì để cô có thể mang thai, Trần Uyển Uyển lo lắng biết bao nhiêu, cảm kích của Hứa Tinh Không đối với Trần Uyển Uyển thật không thể dùng từ mà biểu đạt.
Hứa Tinh Không tiếp nhận folder trên tay Trần Uyển Uyển, hai người thân mật như vậy làm đồng nghiệp trong phòng đều nhìn đến. Hứa Tinh Không cầm tay Trần Uyển Uyển, nói: "Vẫn là nhờ cậu hỗ trợ quá nhiều."
"Tớ xác thật có hỗ trợ." Trần Uyển Uyển thừa nhận, nhưng cô cũng không ôm toàn bộ công lao, cuối cùng cũng chụp mông ngựa một chút: "Chủ yếu vẫn là Hoài tổng..."
Hứa Tinh Không kinh hoảng thất thố mà nhéo tay Trần Uyển Uyển một chút.
Trần Uyển Uyển cúi đầu vừa thấy, Hứa Tinh Không mặt đã hồng tới cổ.
"Ha ha ha." Trần Uyển Uyển vỗ tay cười ha hả.
Hai người đã lập gia đình, Trần Uyển Uyển nói tới mặt không đỏ tâm không nhảy, nhưng Hứa Tinh Không ở cùng Hoài Kinh lâu như vậy, nhắc tới chuyện này mặt cô vẫn đỏ bừng.
Không tiếp tục nháo với Hứa Tinh Không, Trần Uyển Uyển cầm một cây bút từ ống đựng bút của Hứa Tinh Không, xoay xoay trong tay: "Cậu đi bệnh viện kiểm tra rồi sao?"
Về chuyện mang thai sinh con, Trần Uyển Uyển dĩ nhiên có kinh nghiệm, rốt cuộc con trai cô Khang Khang đã sáu tuổi.
Hứa Tinh Không gật gật đầu, nhìn Trần Uyển Uyển nói: "Kiểm tra qua, khoảng một tháng."
Nghe Hứa Tinh Không nói, Trần Uyển Uyển tính toán một chút, mày nheo lại, nói: "Chính là mấy ngày trước khi cậu đi Lý Thành."
"Đúng vậy." Nói tới đây, Hứa Tinh Không cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, "Trước khi đi gặp Ngạn An."
Khi đó mới vừa mang thai không lâu, que thử thai đều nghiệm không ra, nhưng Ngạn An lại nhìn ra.
"Con nít vẫn là thật linh nghiệm." Trần Uyển Uyển cảm khái xong, nhớ tới cái gì, chợt hỏi lên: "Đúng rồi, Ngạn An lúc ấy nói em bé là trai hay gái?"
"A?" Hứa Tinh Không sửng sốt một chút, hồi tưởng lời Ngạn An nói, nở nụ cười, "Nói là em trai."
Bất quá, trai hay gái cái này hẳn là không chuẩn như vậy đâu. Con nít tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có chút linh nghiệm, nhưng cũng không thể như thần tiên cái gì cũng đoán trúng.
Đối với Hứa Tinh Không, chỉ cần là con của cô và Hoài Kinh, trai hay gái cô đều thích.
Lúc Hứa Tinh Không nói chuyện, đôi mắt đều cười đến cong cong, đây là bộ dáng đắm chìm trong hạnh phúc. Trần Uyển Uyển nhìn cô, tâm tình cũng rất tốt, nói: "Cuối tuần đi dạo phố đi! Tớ dẫn cậu đi cửa hàng đồ dùng trẻ con, chuẩn bị một ít đồ."
Cái này Hứa Tinh Không cũng nghĩ tới, nhưng hiện tại cô còn chưa biết giới tính, chuẩn bị có phải quá sớm hay không. Với vấn đề này, Trần Uyển Uyển thở dài.
"Cậu có thể tự giác mình là người có tiền được hay không, ngay cả cậu mua cả nguyên cửa hàng, đôi mắt Hoài tổng cũng sẽ không chớp một cái. Nam nữ đều mua cả, nói không chừng, cậu có thai long phượng thì sao!"
|Thai long phượng: Thai sinh đôi, một trai một gái.|
Hứa Tinh Không: "......"
Thai long phương nào dễ có như vậy.
Đương nhiên sau khi tan làm, Hoài Kinh đến IO đón Hứa Tinh Không. Sau khi hai người công khai tình yêu, đón Hứa Tinh Không là mỗi ngày Hoài Kinh bắt buộc phải làm. Lúc cô tăng ca, anh sẽ cùng tăng ca. Cô tan tầm sớm, anh sẽ đem công việc về nhà làm.
Kỳ thật Hứa Tinh Không vẫn luôn là người kín tiếng, trước khi công khai tình yêu với Hứa Tinh Không, người trong cùng bộ môn chỉ có ấn tượng với cô sau khi biễu diễn ở cuộc họp thường niên.
Sau khi công bố tình yêu, cô vẫn thế. Hoài Kinh và cô cũng không cố tình tuyên dương, cũng không cố tình tránh né, tựa như đôi tình nhân bình thường.
Mà loại kết giao tình lữ này, bình bình đạm đạm lại được mọi người biết đến, mỗi nhân viên tập đoàn Hoài Thị đều biết Hoài tổng của bọn họ là cực kỳ sủng vợ.
Đón Hứa Tinh Không ra, hai người đi siêu thị mua chút rau dưa. Về đến nhà, Hứa Tinh Không đi nấu cơm, mà Hoài Kinh đem công việc vào thư phòng.
Hiện Hoài Kinh vẫn rất bận, Hứa Tinh Không thấy anh vất vả như vậy, rất nhiều lần nói chính mình sẽ về nhà. Nhưng Hoài Kinh không yên tâm, sau khi cô mang thai càng không yên tâm.
Hai người cùng nhau đi làm cùng nhau tan tầm, mỗi ngày ở bên nhau, trước giờ đều không cảm thấy chán.
Ăn chiều xong, Hứa Tinh Không ôm Meo Meo ở thư phòng đọc sách cùng Hoài Kinh. Sau khi cô mang thai, Hoài Kinh đã đem Meo Meo đi làm đủ loại kiểm tra, chích đủ loại vắc xin phòng bệnh...
Đều nói mang thai không thể nuôi mèo, nhưng Hứa Tinh Không nuôi nó lâu như vậy, bắt cô cả nửa năm không thấy Meo Meo, cô cảm thấy đối với Meo Meo có chút tàn nhẫn. Rốt cuộc lúc cô còn chưa mang thai, Meo Meo vẫn luôn luôn ở cùng với cô.
Meo Meo giống như có thể cảm giác được Hứa Tinh Không mang thai, lúc ở bên cô, nó thật cẩn thận. Trước kia thường xuyên bò bò lên người cô, hiện tại rất ít, trừ phi cô ôm nó.
Giai đoạn đầu mang thai, bệnh trạng còn chưa có gì rõ ràng, nhưng cô rất thích ngủ sớm.
Mới 8 giờ, Hứa Tinh Không nửa dựa vào ghế nằm, tay cầm sách, tầm mắt dần dần mơ hồ, đầu cũng bắt đầu hơi gục xuống.
Meo Meo ngồi ở ghế bên, nhìn cô dần dần híp mắt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bàn làm việc. Vừa muốn kêu một tiếng, người đàn ông ở bàn làm việc nhấc đầu lên, ngón tay đặt nhẹ bên môi.
Meo Meo duỗi cái eo ra, ghé đầu xuống ghế mà an an tĩnh tĩnh nhìn Hứa Tinh Không. Hoài Kinh đứng lên từ bàn làm việc, nhẹ nhàng đi đến bên người Hứa Tinh Không.
Trên người anh còn chưa đổi áo sơ mi quần tay, cổ áo và tay áo đã được mở rộng.
Hoài Kinh đi đến cạnh Hứa Tinh Không, cúi người ôm cô lên. Hứa Tinh Không được bế lên, ngửi được hương vị tươi mát trên người anh. Cô mở mắt ra, lại híp híp mắt, đôi tay ôm lấy cổ anh, cọ cọ vào ngực Hoài Kinh.
"Đã xong việc rồi sao?" Hứa Tinh Không tiếng nói oa oa.
Ôm cô đi hướng phòng ngủ, Hoài Kinh nhàn nhạt lên tiếng. Đẩy ra cửa phòng ngủ, anh đặt cô lên giường, cúi đầu hôn nhẹ lên trán.
Hoài Kinh cũng không đi ngay, anh ngồi xuống mép giường, nhìn Hứa Tinh Không buồn ngủ mông lung, chờ cô ngủ say rồi mới đi.
Mà Hứa Tinh Không ngủ lại không ngoan, cô trở mình, ôm lấy tay anh.
Gương mặt mềm mại ấm áp cọ vào tay, trong mắt Hoài Kinh nhiễm một tầng ấm áp.
Khóe môi Hứa Tinh Không ngoéo một cái, cô mở to mắt nhìn Hoài Kinh, nói: "Em vừa mơ thấy một bé trai, bộ dáng thật giống anh..."
Sau khi mang thai, có nhiều thai phụ sẽ có thai mộng.
Hứa Tinh Không chỉ ngủ trong chốc lát, nhưng giấc mộng này tựa hồ rất dài. Nhưng cô cũng không xác định có phải thai mộng hay không, bởi vì trong mộng còn có một bé gái bộ dáng cũng không khác cô gì mấy.
Cô giương mắt nhìn Hoài Kinh, hỏi: "Anh thích con trai hay con gái?"
Hỏi xong, mặt Hứa Tinh Không lại hơi hơi đỏ lên, mặt cô chôn vào trong tay anh, khẽ cười nói: "Em lại bắt đầu hỏi mấy chuyện ấu trĩ này."
Vành tai hồng hồng, mặt cô cũng nóng lên, Hoài Kinh cảm thụ được cô như lông chim mềm mại uyển chuyển nhẹ nhàng, cúi đầu hôn hôn cô, mũi anh gian hừ một tiếng cười khẽ, giọng nói ôn nhu như nước.
"Em thì sao?"
"A?" Hứa Tinh Không sửng sốt một chút, cô nhấp nhấp môi, nói: "Trai gái em đều thích, bởi vì là con của em và anh."
Nói xong, Hứa Tinh Không nhìn Hoài Kinh hỏi, "Anh cũng vậy phải không?"
Thân thể hai người gần nhau trong gang tấc, Hứa Tinh Không thậm chí có thể nhìn thấy lông mi anh thật dài, Hoài Kinh chớp chớp mắt, lông mi khẽ run, giống như lá rụng, con ngươi màu nâu như nổi một tầng sóng.
"Tình yêu của anh đều dành cho em." Hoài Kinh nói, "Có thể cho con sẽ rất ít."
Hứa Tinh Không bị câu trả lời này làm cho kinh ngạc, cô hơi hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
Duỗi tay ôm lấy Hoài Kinh, Hứa Tinh Không nhéo nhéo mặt anh, nói: "Em và Trần Uyển Uyển cuối tuần muốn đi dạo phố."
"Được." Đi ra ngoài dạo chút cũng tốt, Hoài Kinh lên tiếng, ngón tay cọ cọ gương mặt cô một cái, nói: "Anh đi với em."
"Thôi đừng." Hứa Tinh Không lắc đầu, nói: "Em và Trần Uyển Uyển hai người, lão Chiêm cũng không đi."
Chính là cùng bạn tốt đi dạo phố với nhau, hai người phụ nữ mua này mua kia, anh một người đàn ông một mét chín đi ở phía sau thành bộ dáng gì.
Nghe được Hứa Tinh Không không muốn mang theo mình, Hoài Kinh hơi hơi liếʍ liếʍ môi, ánh mắt nặng nề, bên trong lộ ra chút cảm xúc không rõ. Một lát sau, anh hỏi: "Khang Khang có đi không?"
Sau khi mang thai, Hứa Tinh Không cảm thấy chính mình bắt đầu cái gọi là "mang thai bị ngốc ba năm". Cô không biết Hoài Kinh hỏi cái này làm gì, sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Có đi."
"Vậy vì sao anh không thể đi?" Hoài Kinh hỏi.
Hoài Kinh vừa hỏi ra, Hứa Tinh Không liền dở khóc dở cười, cô gấp đến độ mặt đỏ lên, giới thiệu: "Khang Khang là con nít mà, anh không phải."
"Tại sao lại không phải?" Mắt Hoài Kinh giương lên, bên trong xẹt qua tầng ý cười, "Vừa mới rồi trong mộng của em, không phải anh là con nít hay sao?"
Hứa Tinh Không: "......"