Kiềm Chế Là Không Thể

chương 65

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chủ nhật Hứa Tinh Không muốn hoàn tất công việc Nhan Gia Lâm giao cho cô, hơn nữa chuyện Hoài Kinh đột nhiên đưa ra, dẫn cô đi gặp người lớn làm cô có chút trở tay không kịp, cho nên chuyện đi gặp người nhà được hoãn đến cuối tuần sau.

Thứ bảy tuần sau, Hoài Kinh chở Hứa Tinh Không đi chùa Khang Bình.

Núi Thanh Cửu vào giữa tháng tư, trên núi trùng điệp một màu xanh biếc. Ngọn núi cao ngất trong mây, ánh xanh tỏa sáng trong không trung.

Hôm nay thời tiết thật đẹp, không khí như được mặt trời chiếu đến loãng ra, non xanh nước biếc, chuông chùa vang lên, thật dài thật trầm.

Hồ Cửu Tiên vào mùa xuân đã không có tầng hơi nước quanh quẩn trên mặt hồ như ở mùa đông. Mặt hồ có thuyền qua lại, sau đuôi thuyền có từng vòng gợn sóng, mở ra tứ tán, xuyên qua mặt nước hồ có thể nhìn thấy được những tảng đá dưới đáy.

Núi Thanh Cửu giống như một bức thủy họa nhẹ nhàng bâng quơ, chùa Khang Bình như điểm chấm phá nổi bật nhất trên bút họa này.

Mới vừa vừa xuống xe, Hứa Tinh Không ngửi được mùi đàn hương trong chùa Khang Bình bay ra, như một làn khói vuốt phẳng lo sợ trong lòng, Hứa Tinh Không đi theo Hoài Kinh vào trong chùa.

Hôm nay tuy là thứ bảy, nhưng khách hành hương không nhiều lắm. Cũng có thể do bọn họ đến sớm, hiện tại tăng lữ trong chùa đang tụng kinh ở Phật đường.

Thanh âm tăng nhân tụng kinh giống như Phật châu trên tay bọn họ, hồn hậu mà lại trầm tĩnh, Hứa Tinh Không đứng dưới ánh mặt trời, trong lòng dần dần an bình lại.

Chờ sau khi gặp mẹ Hoài Kinh phải nhớ quay vào thắp nén hương rồi đi.

"Đi đến phòng chờ đi, tụng kinh còn một đoạn thời gian." Dưới ánh mặt trời, Hoài Kinh nhìn lướt qua tăng lữ tụng kinh ở Phật đường, thần sắc nhàn nhạt nói một câu.

Hứa Tinh Không nhìn anh một cái, Hoài Kinh đối diện tầm mắt cô: "Năm đó lúc cha anh qua đời, mẹ anh xuất gia ngay. Hoài Hoàn khi đó mới năm tuổi, mỗi ngày khóc nháo đòi mẹ, anh cơ hồ mỗi ngày đều mang em ấy lại đây cho nên biết được thời gian tụng kinh ở nơi này."

Hoài Hoàn năm tuổi, anh cũng bất quá mới 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ. Cha qua đời, mẹ xuất gia, thân nhân trong tập đoàn như lang tựa hổ, anh ôm em gái còn nhỏ đi đến tìm mẹ...

Ý chí cương cân thiết cốt của Hoài Kinh chính là đến từ đó.

Gia đình bình thường có chuyện buồn rầu của gia đình bình thường, mà gia đình Hoài Kinh đâu phải là chuyện buồn đơn giản như vậy.

Hoài Kinh đứng ở giữa sân, hương khói vây chung quanh bị ánh mặt trời chiếu thấu, quấn quanh bên người anh, đôi mắt nâu ánh vẻ đạm nhiên tựa hồ đã nhìn thấu hết thảy.

"Biết lúc mẹ anh tụng kinh, anh mang Hoàn Hoàn làm cái gì không?" Hoài Kinh cười nhạt hỏi.

Nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của Hoài Kinh, Hứa Tinh Không cười cười, lắc đầu: "Không biết."

Cô vừa nói xong, tay đã bị Hoài Kinh giữ chặt, mười ngón tay đan vào nhau, Hoài Kinh nắm tay Hứa Tinh Không vào thính đường bên cạnh tiểu viện.

Trong tiểu viện, trên cây nhân duyên treo đầy thẻ bài nhân duyên màu đỏ, những dải lụa màu đỏ giống nước mưa rũ xuống. Gió nhẹ phất qua, thẻ nhân duyên phát ra tiếng thanh thúy. Cây nhân duyên vào mùa xuân đã xanh um tươi tốt, giống như một cây dù thật to màu xanh lục bao phủ lên mặt đất.

Đứng yên dưới tàng cây, Hoài Kinh chỉ chỉ thẻ bài nhân duyên trên cây, mắt nheo nheo lại, nói: "Nhìn kỹ đi, có thể tìm được không ít tên Hoài Hoàn."

Cùng với thời gian, thẻ bài trên cây đã nhiều như lông trâu, Hứa Tinh Không nhìn lá cây bị chiếu sáng dưới ánh mặt trời, trên mặt cô có vài tia nắng chiếu đến làm cô có chút ngứa.

"Không tìm được?" Hoài Kinh thấy cô tìm thật nghiêm túc, hỏi một câu.

Cổ ngẩng lên đến có điểm mỏi, Hứa Tinh Không liếc Hoài Kinh một cái, gương mặt không biết là do bị phơi nắng hay như thế nào mà nhiễm một tầng hồng nhạt, cô nói: "Em tìm anh."

Đuôi lông mày Hoài Kinh nhếch lên.

"Không có anh sao?" Hứa Tinh Không ngẩng đầu lên tiếp tục tìm. Khi còn nhỏ cùng ném với Hoài Hoàn, không có khả năng chỉ ném tên Hoài Hoàn thôi chứ?

Hứa Tinh Không vẫn đang tìm, trước mặt chợt xuất hiện một bàn tay trắng nõn thon dài. Ngón trỏ vươn ra, chỉ về một phương hướng.

Nhìn theo hướng này, Hứa Tinh Không nhìn được giữa đám thẻ bài rậm rạp hai cái.

Một cái trên mặt viết Hứa Tinh Không, một cái viết tên Hoài Kinh.

Tầm mắt Hứa Tinh Không như chậm rãi hòa tan đi, cô nhớ rõ cái thẻ bài kia là lần đầu tiên tới chùa là Trần Uyển Uyển bảo cô ném. Cô đến chính mình đã quên ném ở vị trí nào, Hoài Kinh thế mà lại tìm thấy.

Đây là vào ngày Hứa Tinh Không chia tay Hoài Kinh quay lại Hoài Thành, Hoài Kinh sau khi từ phòng mẹ đi ra, thừa dịp ánh trăng tìm được thẻ bài của Hứa Tinh Không mà ném lên.

Đã nhớ không rõ đêm đó tìm mất bao lâu. Tầm mắt Hoài Kinh rũ xuống, đối diện với đôi mắt Hứa Tinh Không, anh đạm cười: "Cầu nhân duyên dưới tàng cây vẫn là rất linh nghiệm."

Trong cổ họng như có một vòng lửa chạy trốn, trêu chọc cả người Hứa Tinh Không, làm cổ họng cô muốn khan lên. Cô cười cười, nhìn thẻ bài, nói: "Vậy Hoài Hoàn nên có bao nhiêu bạn trai nha?"

"Hoàn Hoàn có bạn trai?" Ở cửa tiểu viện truyền tới thanh âm khϊếp sợ của một người phụ nữ.

Dưới tàng cây nhân duyên, hai người đem tầm mắt chuyển hướng cửa tiểu viện.

Ở cửa đứng một người phụ nữ chỉ khoảng trên 40, bà mặc một áo trường bào màu xanh lá, trường bào to mà rộng, nhìn không ra dáng người. Nhưng cho dù mặc tăng bào thô ráp như vậy, gương mặt người phụ nữ lại tinh xảo tuyệt mỹ.

Trên mặt bà không trang điểm lại thập phần xinh đẹp. Lông mi dài đào hoa, mũi anh đào, môi mọng, khuôn mặt tiêu chuẩn trứng ngỗng, cổ thon dài.

Tuổi bà có thể lớn, nhưng bà không mang lại cảm giác già nua. Đôi mắt màu nâu thật có thần, còn lộ ra chút siêu thoát thiên chân vô tà, tựa hồ như hoa bách hợp mới nở sau cơn mưa.

Nhìn đôi mắt cùng hàng mi đó, Hứa Tinh Không nhận ra ngay tức khắc. Hoài Kinh bên người để tay lên vai cô, hướng tới người nọ: "Mẹ, đây là Hứa Tinh Không."

Hứa Tinh Không mặt đỏ lên, cúi đầu kêu một tiếng: "Chào dì."

Hà Thanh Như vừa mới tụng kinh xong, trên tay còn mang một chuỗi Phật châu, bà tuy thật đẹp nhưng không có bất luận vẻ công kích gì, nhìn thật nhã nhặn lịch sự. Nhìn Hứa Tinh Không, mắt bà sáng ngời, nói: "Chào cháu, dì nghe Hoài Kinh nói về cháu rồi, đã chờ lâu rồi phải không, chúng ta đi về phòng đi."

Hà Thanh Như nói chuyện giống như một đứa trẻ, hồn nhiên mà sang sảng. Hứa Tinh Không dần dần bớt khẩn trương, đi theo bà về phòng.

Ở chùa Khang Bình, phòng cơ bản đều khoảng ba bốn mươi mét vuông, tường trắng ngói đen, lộ ra chút ý vị cổ xưa.

Hứa Tinh Không tiến vào theo sau hai mẹ con, cô cởi giày ra. Cửa sổ trong phòng đang mở, một mảnh ánh nắng hình vuông dừng trên mặt bàn nhỏ.

Trên bàn nhỏ có một cái đèn, bên cạnh là kinh thư được bao lại. Bên cạnh còn có một ống đựng bút có vài cày bút, bên cạnh có một bình mực nhỏ.

Trừ bỏ những thứ này, còn có một bộ trà cụ. Trà cụ nhìn thật cổ xưa, loại trà cụ này pha ra trà thật ngon.Ba người ngồi xuống, Hoài Kinh mở ra ấm trà bắt đầu pha trà, nắp ấm vừa mở ra, Hứa Tinh Không ngửi được một cổ trà hương, tựa hồ như ấm trà là tự mang mùi hương. Lúc Hoài Kinh đang pha trà, Hứa Tinh Không nhìn lướt qua cái bàn, ở gần mới thấy rõ ràng một bàn của Hà Thanh Như toàn hàng hiểệu.

Đèn là Gucci, bao ô vuông bao kinh thư là Blueberry, ống đựng bút là Prada, bình nhỏ bên cạnh chính là Chanel...

Nhìn những thứ này, Hứa Tinh Không nhớ tới lần trước Trần Uyển Uyển nhìn thấy một ni cô cả người hàng hiệu, xem ra thật là mẹ Hoài Kinh.

"Dì thích thu thập này nọ kia." Thấy Hứa Tinh Không nhìn nhìn, Hà Thanh Như cười rộ lên, nói: "Mấy thứ này đều không quý, nhưng là đồ khá xinh đẹp."

Không...... Không quý sao?

Bất quá cũng đúng, Hà Thanh Như ở Hà gia chính là công chúa, gả cho cha Hoài Kinh sau đó vẫn luôn luôn được sủng. Hàng hiệu đối với kẻ có tiền đều là đồ vật có dễ như trở bàn tay. Giống Hà Thanh Như, bà căn bản không thèm để ý tới hiệu gì, chỉ là cảm thấy đồ vật đẹp nên mua mà thôi.

Trong ấn tượng của cô, người phụ nữ cả người hàng hiệu hẳn là một phu nhân cao quý lãnh diễm, mà mẹ Hoài Kinh...

Hoài Kinh bên cạnh pha trà, Hà Thanh Như vẻ mặt ôn hòa rót ra một ly mời Hứa Tinh Không, giống như một đứa trẻ dụ dỗ người ăn kẹo mυ"ŧ, "Trà này uống rất ngon, thật thật ngon, cháu mau nếm thử!"

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Hà Thanh Như, Hứa Tinh Không không tự giác cũng bị lây theo, cô tiếp nhận chén trà, lễ phép gật gật đầu, nói: "Cảm ơn dì."

Mẹ Hoài Kinh rất đáng yêu.

Bởi vì tính cách Hà Thanh Như, chuyện gặp gỡ gia trưởng trở nên thập phần thân mật.

Hà Thanh Như chẳng những yêu thích giỏ xách, cũng là người thuốc sản phẩm dưỡng da, Hứa Tinh Không vừa mới uống xong trà, nói chuyện phiếm vài câu xong, không biết thế nào lại nói tới chuyện làn da.

Bà ngồi xếp bằng, mông hơi hơi nâng lên, hai tay giống như học sinh tiểu học để lên trên bàn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn mặt Hứa Tinh Không nghiêm túc một hồi, sau đó bắt đầu phân tích vấn đề da trên mặt cho cô nghe. Trình độ làu làu như lòng bàn tay kia có thể so với chuyên gia chăm sóc da.

Bà phân tích xong, lấy một cây bút máy ghi ra một danh sách đưa cho Hứa Tinh Không, "Cháu sau này mỹ phẩm dưỡng da đổi thành mấy thứ này..."

Hứa Tinh Không nhìn trên giấy kê ra một đống tên, không riêng mỹ phẩm dưỡng da, Hà Thanh Như còn ghi thêm nhãn hiệu nước hoa cùng kích cỡ.

"Không cần cháu tiêu tiền, Hoài Kinh có thể kiếm tiền. Con mua, nghe không?"

Ngón tay sạch sẽ chỉ vào con trai mình, như bà đang kêu con mình đi mua bình nước tương.

Hoài Kinh nheo mắt lại, như ngựa quen đường cũ cầm danh sách lên, thần sắc nhàn nhạt trả lời một câu: "Dạ."

Xem ra Hà Thanh Như ngày thường không thiếu an bài anh làm những việc như vậy.

Sau đó đề tài chuyển đến chỗ hai người cùng ràng buộc – Hoài Kinh.

"Hoài Kinh rất giống ba, nghe lời vợ. Nhưng có một chuyện nhỏ, nhiều khi giải quyết vấn đề thật đơn giản thô bạo, không lãng mạn chút nào."

Nghe bà nói vậy, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn Hoài Kinh ngồi bên cạnh. Anh ngồi dựa bên cửa sổ, đôi tay chống bên cạnh người, thân thể hơi hơi ngửa ra sau, tư thái lười biếng nhàn tản.

Ở trước mặt Hà Thanh Như, anh tựa hồ phá lệ thật thả lỏng, lông mi ánh lên dưới ánh nắng mặt trời, con ngươi màu nâu lộ ra ý cười, thần sắc nhẹ nhàng tự nhiên, khác hẳn so với bình thường.

Bình thường anh giống một khối băng, hiện tại giống như một ly kem dâu tây.

Lúc cô nhìn anh, Hoài Kinh tựa hồ đã nhận ra, đôi mắt hướng về phía bên này, ý cười trong mắt càng gia tăng.

Hứa Tinh Không thu hồi tầm mắt, mặt hơi hơi nóng lên, uống một ngụm trà, cô nói: "Anh ấy cũng được."

Hoài Kinh nhìn vành tai Hứa Tinh Không bị phơi ra dưới ánh mặt trời dần dần trở nên hồng thấu, khóe môi anh cong lên.

"Thật sự?" Câu trả lời này của Hứa Tinh Không làm Hà Thanh Như chấn kinh. Bà tỏ vẻ khϊếp sợ, cuối cùng cảm khái mà tổng kết một câu, "Ít ra gien ưu tú của dì đã trung hòa được một chút."

Hứa Tinh Không: "......"

Nói chuyện phiếm với Hà Thanh Như thật nhẹ nhàng sung sướиɠ, tựa như phơi nắng ngày đông, không chói mắt mà thật thoải mái. Hà Thanh Như là một người cực dễ dàng thỏa mãn, hơn nữa là người tâm tư đơn thuần. Nhìn qua thật vui tươi hớn hở, sự việc gì cũng không để trong lòng.

Điểm này, Hoài Hoàn hoàn toàn được di truyền.

Nhắc tới Hoài Hoàn, Hà Thanh Như lo lắng sốt ruột hỏi: "Các con nói Hoàn Hoàn có bạn trai? Thiệt hay giả?"

Nghĩ đến việc bà nghe được Hứa Tinh Không nói đùa với Hoài Kinh mà tưởng thật, hiện tại vẫn còn chưa tiêu tan đi, Hứa Tinh Không vừa muốn giải thích, Hoài Kinh bên cạnh nhấc cằm lên, nói: "Đúng vậy."

Hứa Tinh Không sửng sốt, liếc Hoài Kinh một cái, Hà Thanh Như bên cạnh sắc mặt đã thay đổi mấy lần.

"Hai anh em các người, một người một đống tuổi mới tìm bạn gái, một người tuổi chút xíu đã có bạn trai, mẹ đây cũng thật rầu thúi ruột."

Cũng không biết bà suy nghĩ tới đâu, Hoài Kinh chỉ nói: "Học kỳ này xong là em ấy kết thúc sẽ về nước, mẹ có thể về nhà quản giáo em ấy."

Hứa Tinh Không hiểu được ý đồ của Hoài Kinh.

Hà Thanh Như lúc ấy là vì tị hiềm mới xuất gia, hiện tại mọi việc đã kết thúc, đã có thể hoàn tục.

Nhìn nhìn con trai một hồi, Hà Thanh Như thần sắc trầm xuống, sau một lúc bà nói: "Thôi, để em con tìm đi. Mẹ sinh em con xinh đẹp như vậy, tìm bạn trai thì có sao?"

Hứa Tinh Không: "......"

Có chút thời điểm, di truyền thật sự là rất cường đại.

Hoài Kinh và Hứa Tinh Không ăn cơm trưa ở trong chùa Khang Bình. Hà Thanh Như được rất nhiều người trong chùa biết, trên đường đến trai đường có không ít tăng lữ chắp tay trước ngực chào hỏi bà.

Lúc bà chào đáp lễ, Hứa Tinh Không nhìn thấy bà thần sắc thành kính mà khiêm tốn, cô nhận thấy được khả năng về sau bà sẽ không hoàn tục.

Mỗi người đều cho rằng bà vì tị hiềm mà ra khỏi nhà, mà có lẽ trong lòng bà, kỳ thật là vì tình yêu nồng đậm và lòng trung thành đối với cha của Hoài Kinh.

Ăn cơm xong, Hoài Kinh có điện thoại từ công ty nên đi ra khỏi trai đường trước, Hứa Tinh Không và Hà Thanh Như cùng nhau đi ra sau.

Trai đường ở chùa miếu thường là ở chỗ cao nhất, nơi ánh mặt trời chiếu sáng nhất. Ra cửa, Hà Thanh Như đứng ở một bên, nhìn ra xa tới núi Thanh Cửu cao cao, cười cười nói.

"Tên của cháu rất êm tai, Hoài Kinh từ khi còn nhỏ đã thích tinh không." (* trời sao)

Hoài Kinh từ khi còn nhỏ thích Tinh Không, tự nhiên không phải là cô. Nhưng Hà Thanh Như nói như vậy vẫn làm cho cô có chút ngượng ngùng.

"Hoài Kinh là người thâm tình." Thanh âm Hà Thanh Như trầm thấp, tròng mắt màu nâu đạm nhiên như nước. Nhưng sâu trong vẻ đạm nhiên này lại lộ ra một tầng tưởng niệm thật dày.

Hứa Tinh Không nhìn thần sắc của bà, tròng mắt cô khẽ nâng lên.

Lúc cô vừa muốn nói chuyện, Hà Thanh Như cười trở lại, khôi phục bộ dáng bình thường. Bà đối diện với tầm mắt Hứa Tinh Không, cười tủm tỉm, "Con trai của dì giao cho cháu."

Cổ họng như có sáp, Hứa Tinh Không nhìn Hà Thanh Như, đạm cười, gật đầu nói: "Dạ."

Hà Thanh Như đang tu hành, Hoài Kinh và Hứa Tinh Không không thể quấy rầy quá lâu. Sau khi ăn cơm chay, hai người chuẩn bị khởi hành về. Trước khi đi, Hà Thanh Như đem lễ vật đã chuẩn bị cho Hứa Tinh Không.

Bà đã chuẩn bị một hộp lễ vật thật lớn, Hoài Kinh ôm cái rương kia, bên trong toàn là các giỏ xách phiên bản hạn chế cùng châu báu các loại.

Hứa Tinh Không chưa từng gặp qua đưa tặng châu báu cùng giỏ xách hàng hiệu mà giống như hào phóng đưa tặng bánh bao như vậy. Cô nhất thời có chút vô thố, giương mắt nhìn Hoài Kinh.

Ôm cái rương đầy đồ vật, Hoài Kinh rũ mắt nhìn đám đồ phía trong. Đồ vật đều là mới, châu báu đều là lúc Hà Thanh Như còn ở gia đình đã mua.

Thần sắc trấn định, Hoài Kinh nhìn một cái vòng cổ, hỏi: "Đây không phải đều là bảo bối của mẹ cả sao?"

"Đúng vậy ~" Hà Thanh Như sảng khoái mà thừa nhận, bà nhìn thoáng qua Hứa Tinh Không, trong ánh mắt tràn đầy yêu thích, "Tinh Không cũng là bảo bối của mẹ, mẹ đem bảo bối đưa bảo bối, thì làm sao?"

Khóe môi Hoài Kinh hơi cong lên, anh nhìn Hứa Tinh Không ở một bên, nhàn nhạt nói: "Không làm sao cả."

Đem đồ vật để lên trên xe, biết mẹ con họ có chuyện muốn nói, Hứa Tinh Không kéo cửa lên xe trước.

Đợi Hứa Tinh Không lên xe, Hà Thanh Như thu hồi tầm muốn, trong ánh mắt còn mang theo ánh cười, bà nói: "Mang Tinh Không đi đại trạch đi."

Rũ mắt nhìn mẹ, Hoài Kinh trả lời ngắn gọn mà lưu loát.

"Không đi."

"Con dẫn đi gặp bà nội đi." Hà Thanh Như nói, "Bà không đồng ý là chuyện của bà, mẹ là mẹ con, mẹ đồng ý là được."

Nói xong, Hà Thanh Như nhấp nhấp môi, nói: "Mang đi gặp bà nội con, coi như là gặp ba con."

Hoài Kinh nhìn Hà Thanh Như, thần sắc trên mặt không có gì biến hóa, nhưng Phật châu trên tay dừng lại, móng tay sạch sẽ phản xạ ánh mặt trời.

Mở cửa lên xe, Hứa Tinh Không vẫy tay từ biệt với Hà Thanh Như đứng bên ngoài, chờ khi không còn thấy bóng người nữa, Hứa Tinh Không thu hồi ánh mắt.

"Mẹ anh nói chúng ta nên đi đại trạch."

Thấy cô thu hồi tầm mắt, Hoài Kinh nói với cô chuyện anh và mẹ nói với nhau.

Ánh mắt Hứa Tinh Không vừa động, nhìn thoáng qua Hoài Kinh lái xe bên cạnh. Anh ngồi ở ghế điều khiển, thần sắc thật bình đạm.

Nói thật, Hứa Tinh Không lý giải được ý tưởng của Hà Thanh Như, giống như mẹ cô, cũng muốn cô và Tinh Viễn không cần quá xa cách Hứa gia.

Hoài Kinh lời này tuy rằng là câu trần thuật, nhưng kỳ thật là dò hỏi ý kiến Hứa Tinh Không. Hứa Tinh Không không có ý kiến, gật gật đầu nói: "Được."

Nghiêng mắt nhìn Hứa Tinh Không một cái, khóe môi Hoài Kinh nhếch lên: "Vậy hiện tại đi qua đi."

Hứa Tinh Không: "......"

Nhanh như vậy?

Lúc hai người từ chùa Khang Bình đến đại trạch đã là bốn giờ chiều. Hoài Kinh vừa vào cửa, một người phụ nữ tròn trịa khoảng 50-60 tuổi đã đi tới. Nhìn thấy anh và Hứa Tinh Không, trên mặt đầy vui vẻ nói: "Thái thái ở trong sân chăm sóc hoa cỏ."

Mùa xuân vừa đến, trong biệt viện mọi hoa cỏ đều là Mai lão thái tự mình tu bổ. Không khí đại trạch và chùa Khang Bình hoàn toàn khác nhau, Hứa Tinh Không đã tới một lần, nhớ rõ lần trước tới đều quạnh quẽ cùng trống trải. Mà lần này tới tựa hồ so với lần trước càng cô tịch, lộ ra cảm giác thật lạnh nhạt.

Hai người lướt qua hành lang, tới chỗ phòng khách lần trước Hứa Tinh Không gặp Mai lão thái. Phòng khách không có ai, Hoài Kinh vặn ra cửa hông, hai người tới biệt viện cạnh phòng khách.

Mai lão thái mặc một bộ sườn xám màu xanh, trên cổ đeo một chuỗi trân châu loại tốt nhất. Tóc bà cuộn lên không chút cẩu thả, trên mặt còn trang điểm nhẹ, làm cho thần sắc bà tốt hơn nữa.

Lúc Hoài Kinh vào cửa, bà đang tu bổ hoa sơn trà, nghe được tiếng mở cửa, Mai lão thái đứng dậy, nhìn thấy Hoài Kinh và Hứa Tinh Không, bà lộ ra nụ cười, nói: "Các con tới rồi?"

Nói xong, bà đem dao đang tỉa cây đưa cho người làm vườn bên cạnh, nhìn Hứa Tinh Không chào đón: "Cháu là bạn gái Hoài Kinh?"

Mai lão thái sắc mặt ôn hòa, mang theo vẻ hiền lành của người già, tâm địa Hứa Tinh Không tự giác thả lỏng lại, cô gật gật đầu: "Dạ, chào bà."

"Kêu ta là bà nội." Mai lão thái thân thiết nói, cầm tay Hứa Tinh Không, tay bà vừa cầm dao tỉa cành, lòng bàn tay có chút lạnh, giương mắt nhìn Hoài Kinh, nói: "Nếu là bạn gái Hoài Kinh thì kêu giống như cháu ta đi."

Nếu Mai lão thái đã nói như vậy, Hứa Tinh Không mặt hơi đỏ lên, nhìn thoáng qua Hoài Kinh, kêu một tiếng, "Bà nội."

"Đêm nay ở đây ăn cơm đi." Mai lão thái nói, "Cháu thích ăn gì? Bà nói dì Hà chuẩn bị cho cháu."

"Cô ấy thích ăn cá." Hoài Kinh bên cạnh đáp thế cho Hứa Tinh Không.

Nghe được Hứa Tinh Không thích ăn cá, trên mặt Mai lão thái lộ ra vẻ hiểu rõ, cười rộ lên, "Trách không được mỗi lần đều nói dì Hà làm cá, bà nhớ rõ lúc còn nhỏ cháu không thể nào ăn cá."

Khi nói chuyện, mặt Mai lão thái lộ ra vẻ cảm khái, bà nhìn xung quanh trong viện, cười nói: "Khi còn nhỏ cháu thường xuyên cùng bọn tiểu Hàn ở đây chơi đùa, thời gian đã qua, cháu hiện tại cũng đã muốn thành gia lập thất. Khi còn nhỏ, ông nội cháu nói với ta, chớp mắt các cháu lớn lên kết hôn sinh con, về sau chúng ta sẽ nhìn được con cái các cháu vui đùa trong viện này. Nhưng mà các cháu sau khi thành gia đều dọn ra ngoài đại trạch sinh sống, ngay cả có con, cũng sẽ không ở đây chơi đùa nữa."

Bà nói thập phần vô tâm, nhưng Hứa Tinh Không vẫn tinh chuẩn mà cảm giác được bà nhắc tới câu kia "con cái các cháu."

Có lẽ là cô đa tâm, có lẽ là cô mẫn cảm, tay Hứa Tinh Không vừa mới ấm áp lại giống như tâm cô trở nên lạnh lẽo.

"Đi thôi, vào phòng đi." Mai lão thái tựa hồ không nhận thấy được Hứa Tinh Không biến hóa, bà kéo tay Hứa Tinh Không, hướng về phía phòng khách.

Hoài Kinh nhìn bóng dáng bà nội, khóe môi mím lại, ánh mắt nặng nề đi theo.

Hiện tại cũng gần đến giờ cơm chiều, dì Hà trong phòng bếp chuẩn bị cơm, bọn họ ba người ở phòng khách ngồi uống trà. Tới phòng khách, Hứa Tinh Không bị Hoài Kinh kéo đến bên người mình. Cô còn đang suy nghĩ sự tình mới vừa rồi, ngón tay anh đã cầm tay cô, mang lại cho cô chút ấm áp.

Hứa Tinh Không giương mắt nhìn anh, Hoài Kinh ngồi ở chỗ kia, thần sắc lười biếng mà thanh lãnh, biểu tình hoàn toàn bất đồng với lúc anh ở chùa Khang Bình.

Người làm trong nhà giúp rót trà, Mai lão thái nói chuyện phiếm với Hứa Tinh Không một hồi, đề tài cũng về chuyện gia đình. Bà tựa hồ chỉ biết tên Hứa Tinh Không, mặt khác không biết gì, hỏi Hứa Tinh Không quê quán nơi nào, trong nhà có mấy anh chị em.

Nhìn vẻ quan tâm trong mắt bà, Hứa Tinh Không đều nhất nhất trả lời, tay cũng dần dần ấm lại.

Lúc cô uống nước trà, nghe Mai lão thái nói chuyện, đột nhiên

lão thái thái bưng chén trà, hỏi một câu.

"Các cháu chuẩn bị khi nào muốn có con?"

Một câu, tinh chuẩn mà chọc tới trái tim Hứa Tinh Không.

Tay Hứa Tinh Không run một chút, nước trà đổ lên trên người, cô cuống quít buông chén trà, bên cạnh Hoài Kinh đã cầm khăn giấy tới.

Anh hơi cúi đầu, cầm khăn giấy thấm nước trà đổ trên quần áo cô. Thần sắc anh đạm mạc, nhìn không ra cảm xúc gì.

Sau khi lau hộ quần áo cho Hứa Tinh Không xong, anh giơ tay sờ sờ lên mặt cô, ý bảo đừng khẩn trương. Sau đó, anh nắm chặt khăn giấy trong tay, ngẩng đầu đối diện với Mai lão thái.

"Cơm ngày hôm nay, muốn ăn thì nói, chúng con ăn. Không ăn thì nói, chúng con sẽ đi."

Mai lão thái là người thành tinh, nhìn bề ngoài thật hòa khí, kỳ thật bên trong đã sớm điều tra xong về Hứa Tinh Không, biết Hứa Tinh Không bởi vì vô sinh nên ly hôn với chồng trước.

Anh không nghĩ tới đại trạch, Mai lão thái vì phần sản nghiệp này của Hoài gia, đến cháu ruột còn có thể vô tình như vậy, huống chi là người phụ nữ như Hứa Tinh Không.

Nếu ở đình viện bà im miệng không đề cập tới, hôm nay anh vì cha mẹ còn có thể nhẫn chưa tính, nhưng lần này đề cập thẳng thừng như vậy, anh cũng không tính toán nhịn.

Hoài Kinh rõ ràng tức giận, mà Mai lão thái thần sắc lại bình đạm, bà dùng miệng lưỡi thập phần lý tính nói với Hoài Kinh: "Vậy Hoài thị làm sao bây giờ?"

Hoài Kinh mím môi, nhìn đối diện lão thái thái, trầm giọng nói: "Có thể làm sao bây giờ? Cứ cơ cấu lại thôi."

Bữa cơm hôm nay, cuối cùng là không ăn thành.

Trên đường trở về, so sánh với Hứa Tinh Không, Hoài Kinh thật ra càng trầm mặc. Về đến nhà, Hứa Tinh Không đi phòng bếp nấu cơm, Hoài Kinh gọi điện thoại cho Leo. Sau khi Leo tới, hai người ở trong phòng không biết thảo luận sự tình gì.

Sau khi Hứa Tinh Không làm xong đồ ăn, cô đi kêu Hoài Kinh.

Ở thư phòng, Leo đã đi rồi, chỉ còn Hoài Kinh ngồi sau bàn, ngón tay khớp xương rõ ràng gõ bàn phím, lông mi thật dài, đôi mắt đào hoa nheo lại.

Bên cạnh anh, Meo Meo ngồi trên bàn, con mắt xanh thẳm nhìn nhìn màn hình máy tính đến phát ngốc.

Cô đi vào, Meo Meo nhận ra ngay, hướng về phía cô kêu miêu ô một tiếng, nhảy từ trên bàn vào lòng ngực của cô.

Phía sau máy tính, Hoài Kinh nhấc mắt lên, thần sắc nghiêm túc nhìn cô đang đến, động tác trên tay dừng lại, Hứa Tinh Không ôm Meo Meo đi qua.

Trên màn hình máy tính, Hoài Kinh đang soạn thảo một văn bản.

"Thư chuyển nhượng cổ quyền?" Lông tóc Meo Meo trong lòng ngực cọ cọ vào mặt cô một chút, mắt Hứa Tinh Không hơi hơi nhíu lại.

"Phải." Hoài Kinh nhàn nhạt lên tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, "Anh đem cổ phần ở Hoài thị chuyển cho em một nửa."

Hứa Tinh Không: "......"

Hà Thanh Như đưa hàng xa xỉ giống như đưa bánh bao, Hoài Kinh đưa cổ phần giống như đưa trái cây, nhà bọn họ thật là một mạch hoàn toàn giống nhau.

Hứa Tinh Không còn chưa phản ứng kịp, Hoài Kinh đã kéo người cô lại, Hứa Tinh Không ôm Meo Meo ngồi trong lòng ngực anh. Nhìn trên màn hình, giấy trắng mực đen, Hoài Kinh không giống như là đang nói giỡn.

"Anh là muốn trả thù bà nội anh sao?"

Mai lão thái xem Hoài thị quan trọng như vậy, mà anh lại đem đồ bà cho là quan trọng như vậy cho một người ngoài.

"Sính lễ." Hoài Kinh duỗi tay nhéo nhéo vành tai cô, cười nói: "Lúc ấy ba cưới mẹ anh, cũng là như thế này."

Chẳng qua là, sau khi cha anh qua đời, Hà Thanh Như đem toàn bộ cổ phần chuyển nhượng cho Hoài Kinh. Mà phần của cha anh thì bị Mai lão thái thu hồi.

Cùng với nói là sính lễ, chi bằng nói là Hoài Kinh cho cô cảm giác an toàn.

Hiển nhiên lời Mai lão thái nói hôm nay kí©h thí©ɧ Hoài Kinh thật lớn. Anh sợ hãi Hứa Tinh Không bởi vì lời nói của Mai lão thái mà trở nên mẫn cảm tự ti, cho nên đơn giản dùng phần "sính lễ" này trừ đi tận gốc nỗi lo về sau của Hứa Tinh Không.

Trong cổ họng Hứa Tinh Không có chút chua xót, cô giương mắt nhìn Hoài Kinh, lại nghĩ đến chút cổ phần đó là anh đã dùng mười năm lấy về, trong lòng càng thêm trầm trọng.

Cô cười cười, nhìn Hoài Kinh, nói: "Anh không sợ chuyển cho em xong, em cuốn gói đem đám cổ phần này trốn chạy sao?"

Dưới ánh đèn, đuôi mắt anh nheo lại, hỏi: "Em mang theo cổ phần chạy đi, có thể kinh doang được không?"

Hứa Tinh Không sửng sốt.

Khóe môi Hoài Kinh cong lên, mặt mày mang ánh cười, ôn nhu nói: "Mang theo anh, chúng ta cùng chạy, anh còn có thể giúp em kinh doanh công ty."

Lông mi khẽ run, Hứa Tinh Không nhìn Hoài Kinh, nhẹ nhàng than một tiếng.

Mặc kệ là cổ phiếu hay là bất cứ gì khác, Hứa Tinh Không đều không cần. Hiện tại cô muốn nhất chính là cô có thể mang thai, cô có thể sinh một đứa con thuộc về cô và Hoài Kinh.

Hoài Kinh nói đúng, muốn sinh con, tưởng tượng là không thể sinh ra, mà phải hành động thực tế.

Nhưng mà trải qua cả đêm hành động thực tế, hài tử chưa thấy đâu, kinh nguyệt của Hứa Tinh Không đã tới.

Truyện Chữ Hay