Yu Jitae lấy một bộ đồng phục ra khỏi tủ quần áo, phủ lên cơ thể một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần trang trọng. Kích thước của nó quá nhỏ so với cơ thể cậu nhưng ngay khoảnh khắc ma tay cậu chạm vào, bộ quần áo biến lớn vừa vặn với cơ thể cậu.
Đây là nhờ kĩ năng mà cậu sở hữu
[Thay đổi tính chất (S)]
Thông thường thì kĩ năng này được dùng để con người có thể che cơ thể mình bằng những thứ không thể mặc được nhưng
kĩ năng cao cấp này lại đang được cậu dùng để mặc lên mình bộ đồng phục nhỏ hơn so với cơ thể.
Sau khi đã thắt cà vạt trên cổ, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc gương đang phản chiếu bộ đồng phục cảnh sát mà cậu đang mặc. Cảm giác như mọi thứ vừa bắt đầu lại vậy. Hình như hàng trăm năm trước, cậu đã rất tự hào khi được mặc thứ này nhưng đó đã là những kí ức xa xôi mà cậu chỉ còn mơ hồ nhớ được.
Cậu nhìn đồng hồ và phát hiện rằng đã 7 giờ rồi, đã đến giờ đi làm.
Dù đang là sớm nhưng đường phố Gangnam vẫn đầy ắp dân chúng. Có những thương gia mặc vét đang gọi điện thoại cũng như các siêu phàm giả đang hút thuốc với bộ giáp trên mình.
Họ chỉ đang sống cuộc sống thường ngày của mình mà thôi, do đó cậu không thấy điều này xấu hổ chút nào cả.
Cậu lên xe buýt và đi về phía Cổng Bureau. Bên trong tòa nhà trôi nổi một viên đá lớn cho phép người sử dụng dịch chuyển tức thời.
“Cậu đến Lair à?”
“Vâng”
Ngay khi Yu Jitae bước vào cổng dịch chuyển, ánh sáng dần dần phủ lấy cơ thể cậu và lúc mở mắt ra, cậu đã ở ‘Lair’ rồi.
*
Vào thế kỷ thứ 21, lấy Đại Hàn Dân Quốc làm trung tâm, các cánh cổng xuất hiện trên khắp thế giới rồi quái vật từ trong đó ùa ra. Đồng thời, những người mang sức mạnh siêu nhiên được trang bị ‘Phước lành’ và ‘Quyền năng’ bắt đầu xuất hiện.
Quãng thời gian này được gọi là Kỷ Nguyên Mới, Hàn Quốc thuộc phía những nước may mắn. Đất nước này có nhiều dungeon với nhiều chủng loài có trí tuệ và ác quỷ hơn các quốc gia khác.
Thu nhập từ ác quỷ và các loài có trí tuệ cực kì cao và Hàn Quốc có thể được coi như một quốc gia sản xuất dầu mỏ trước đây, và nhờ vậy mà giờ đây Hàn đang nằm trong top 3 những quốc gia có sức mạnh quân sự mạnh nhất thế giới.
Và mười năm về trước, Hàn Quốc đã bắt đầu tập hợp các thợ săn trẻ với tiền lực xuất sắc tới một nơi để giáo dục. Đó chính là sự khởi đầu của thành phố học viện ‘Lair’.
Ngoài chính phủ Hàn Quốc ra thì học viện nhận một lượng tiền đầu tư vô cùng lớn trên khắp thế giới và dùng số tiền đó thuê các pháp sư top đầu, kỹ sư ma pháp và kỹ sư xây dựng, họ đã thành công trong việc dựng nên một hòn đảo nổi rộng xấp xỉ 1/10 Seul (Seul: 600km vuông), ‘Haytling’.
Haytling chậm rãi quay xung quanh trái đất như một vệ tinh và hiện tại, nó đang bay lơ lửng bên trên Đại Tây Dương.
Lair là tên của Thành Phố Học Viện xây trên đỉnh Haytling và lúc Yu Jitae 27 tuổi, cậu đã trở thành một phần của lực lượng cảnh sát địa phương ở Lair.
Cậu nhìn ra bên ngoài. Nhờ việc trôi nổi giữa không trung, cậu có thể ngắm nhìn những đám mây phía xa xa. Rời khỏi Cổng Bureau, cậu tản bộ xung quanh Thành Phố Học Viện, nơi mà học sinh trong những bộ đồng phục hiện diện khắp nơi.
Có một đồn cảnh sát không xa nơi đó lắm.
“Chào Jitae!”
“Jitae cũng ở đây à? Tối qua bọn tôi uống nhiều quá."
Khi cậu bước vào, các đồng nghiệp chào hỏi cậu nhưng họ đều trông lạ hoắc. Đương nhiên là vậy rồi vì sau khi quay ngược thời gian, cậu chưa đi làm lần nào cả.
Nhưng lần này thì khác vì Yu Jitar đang cố gắng hòa nhập vào cuộc sống thường ngày.
Cho tới tận thời điểm hiện tại, cậu đã luôn tin vào sức mạnh và nỗi khiếp sợ. Cậu cho rằng hầu hết mọi vấn đề đều có thể giải quyết bằng nắm đấm và khi dẫn dắt những người khác, cậu tin rằng nỗi sợ hãi chính là phương pháp hiệu quả nhất. Đó là lí do tại sao Yu Jitae đạt được sức mạnh tuyệt đối trong suốt các lần quay ngược thời gian cũng như nắm giữ độc quyền các bí mật và thông tin trên khắp thế giới trong tay.
Tuy nhiên, sau khi cậu chạm tới trình độ mạnh nhất mà một sinh vật có thể đạt được trong vòng lặp thứ sáu mà vẫn thất bại, tư tưởng ấy của cậu đã sụp đổ.
Đó là một phương pháp sai lầm, và do đó cậu phải thay đổi ngay lập tức.
Nhưng có lẽ bởi vì mọi thứ đã đi quá xa nên tình hình hiện tại không khả quan chút nào. Trong suốt quá trình xuyên thời gian của mình, cậu đã mất đi rất nhiều thứ.
Dù Yu Jitae có thể nhảy sang một chiều không gian lân cận nếu muốn nhưng đi đến chỗ làm bằng xe buýt lại thật lạ lẫm với cậu. Bẻ cổ một ma vương và đe dọa nó thật dễ dàng nhưng uống rượu với một người bạn lại thật khó khăn.
Thế nhưng điều cần thiết để có thể ngăn chặn Tận thế đang tới lại chính là cuộc sống hàng ngày tầm thường ấy.
May thay, công việc của cậu cũng không đến nỗi tệ. Cậu có thể lại bỏ những đối tượng thúc đẩy thế giới tới thảm họa một cách hợp pháp và cậu còn có được cả mối quan hệ gần gũi với ‘Lair’.
“Xin chào.”
Yu Jitae chào mọi người và tìm chỗ ngồi. Tài liệu xộc xệch được đặt khắp mọi nơi trên chiếc bàn lộn xộn. Chúng làm cậu liên tưởng tới bản thân mình hàng trăm năm trước.
Không chút càu nhàu, cậu dọn dẹp lại mặt bàn và mỗi khi cầm một thứ gì đó, kí ức thi thoảng lại lóe lên như một thước phim cũ.
“Hử?”
Các đồng nghiệp nhìn Yu Jitae một cách tò mò.
“Sao?”
“Cậu không nghĩ tiền bối Jitae trông có hơi khang khác hay sao?”
“Hmm? Uhhh…!”
“Đúng không?”
“Đợi đã? Cậu ta vẫn luôn cao đến vậy à?”
Cậu nguyên bản đã thuộc dạng cao sẵn rồi mà lại cao lên trông thấy và vươn tới tận khoảng 187 cm. Ngoài ra thì cơ vai và tay ẩn hiện dưới lớp đồng phục hé lộ một dáng vóc săn chắc khiến những người khác tự hỏi cậu vẫn luôn như vậy từ trước đến giờ ư.
Không kìm lại được, một trong những cấp dưới của cậu bước tới.
“Tiền bối Jitae. Có chuyện gì đó vừa xảy ra à?”
Yu Jitae quay đầu lại và nhìn người cấp dưới. Tên cậu ta là gì ấy nhỉ, cậu thầm nghĩ, nhưng may là trên người cậu ta có một bảng tên ghi Kim Minsoo.
“Sao cơ?”
“Không có gì cả nhưng cảm giác như anh đột nhiên cao lên và cả cơ thể anh nữa…dường như tốt hơn trước rất nhiều.’
“Chẳng có gì xả ra cả.”
Thấy cậu đột ngột ngừng nói chuyện, người hậu bối đỏ mặt. Không chỉ bởi chiều cao và giọng nói mà con do là ánh mắt sâu không thấy đáy cùng với biểu cảm huyền bí không thể nhìn thấu của cậu trông thật xa lạ.
Dù cậu có tính cách khá hòa nhã và là người tiết kiệm lời nhưng điều đó rất khác so với bầu không khí mà cậu đang tỏa ra. Cảm giác cứ như thể một người hoàn toàn khác vậy.
“Anh ổn chứ?”
“Đó chính là điều tôi đang nói đấy.”
“Hay là anh kiểu….được khai sáng hay gì đó à?”
Khi một con người tiếp nhận mana vào trong cơ thể và trở thành siêu phàm giả, quá trình đó được gọi là ‘thức tỉnh’. Và khi một siêu phàm giả nhận một phước lành của thế giới, đó chính là ‘khai sáng’.
Nghĩ lại thì đúng là cậu đã được khai sáng vì cậu đã nhận được các phước lành ít nhất là hàng trăm năm rồi.
Yu Jitae hờ hững gật đầu.
“Em biết mà! Wahh, chúc mừng tiền bối.”
Nhưng lời đáp lại tới từ đằng sau cậu.
“Chúc mừng cái rắm. Ngưng lảm nhảm đi. Các cậu đang ở trong tình trạng có thể chúc mừng nhau à?”
Một giọng nói lớn vang vọng khắp phòng, theo sau là sự xuất hiện một người trung niên với khuôn mặt đầy nhưng nét thăng trầm của thời gian. Đó là tổ trưởng phân bộ của Lực Lượng Điều Tra Siêu Phàm giả, thanh tra Park
Lúc ông bước vào, cả văn phòng chìm trong tĩnh lặng như thể bị cả xô nước lạnh dội lên đầu vậy. Người đội trưởng vội vàng đứng thẳng dậy còn các đồng nghiệp cũng lần lượt chạy tới bên cạnh anh ta.
Ahhh, đúng rồi, ở đây có cả thủ tục như vậy nữa. Yu Jitae rón rén bước tới đứng vào giữa.
"Đã bao nhiêu tuần trôi qua rồi? Cậu nhặng xị hết cả lên nói là sẽ bắt được Jo Hosik và nhận hết lính mới vào làm việc. Nhưng tại sao vẫn chả có tí tim tức gì mới thế hả?”
Tổ trưởng phân bộ phóng thích cơn giận dữ của mình.
Ji Hosik?
Dù cậu có lục tung lại trí nhớ của mình thì cũng không thể tìm được cái tên đó. Khả năng cao là đây chỉ là một tên tội phạm tầm thường phạm pháp bên trong Lair rồi lẩn trốn đâu đó.
Với dáng đứng kiên quyết, người đội trưởng trả lời cộc lốc.
“Chúng tôi đã gần như tóm được dấu vết của hắn! Nếu ông cho tôi thêm một ít thời gian…”
“Một ít? Một ít á??”
Thanh tra bước tới và dùng tay ấn vào trán người đội trưởng.
“Cậu không biết Đội 1 đang nói gì sau lưng cậu đâu đúng không?”
“Sao cơ?”
“Tất nhiên là cậu không biết rồi. Và cậu cũng sẽ chẳng bao giờ biết được cả”
“H, họ đang nói gì cơ?”
“Họ bảo rằng sẽ tốt hơn nếu để cho họ xử lí việc này. Họ nói mình sẽ bắt được Jo Hosik nhanh hơn nhiều cậu nhiều ngay cả khi bắt đầu điều tra từ thời điểm hiện tại. Nhưng cậu biết điều gì làm tôi tức giận nhất không? Đó chính là tôi không thể bắt họ ngậm mồm lại. Cậu biết lí do tại sao lại vậy không?
“Đ, điều đó…”
“Ngay cả trong mắt tôi thì trông như học cũng sẽ
bắt được hắn trước vậy! Aigu yêu quý ạ!
[note35478]
Rồi ông ta bắt đầu ấn vào trán từng thành viên một.
“Đồ ngón cái.”
“Utt.”
“Đồ là ngón trỏ.”
“Ayat.”
“Đồ ngón giữa.”
“Akk! Tại sao ông lại ấn tôi mạnh hơn nhưng người khác vậy!”
“Đm cậu. Cậu nữa! Cậu…!”
Và rồi, người thanh tra dừng tay lại trước mặt Yu Jitae, người đứng ở vị trí thứ tư. Ông ta trợn mắt ngạc nhiên.
“Hửm?”
Yu Jitae đang hờ hững nhìn thẳng vào ông ta từ trên cao.
“Huh? Ai đây? Tại sao cậu ta lạ đứng đây?”
Ngài đang nói gì vậy. Jitae đấy, Yu Jitae.
“Hửm? Yu Jitae đây ư?
Yu Jitae không đáp lại mà chỉ gật nhẹ. Thanh tra Park liếc Yu Jitae từ trên xuống dưới và lẩm bẩm, “Hả?” trong sự ngờ vực.
“Hử… Cậu ta trông cứ khác khác thế nào ý. Thôi, sao cũng được! Tôi sắp phải đi bây giờ. Tôi sẽ cho các cậu một deadline.”
“Thứ lỗi? Về deadline, ý ông là…”
“Tôi sẽ cho các cậu chính xác một tuần. Trong một tuần đó, hãy bắt Jo Hosik hoặc nghỉ việc đi. Cậu rõ chưa?
“T, Thưa ngài! Một tuần thôi á?”
“Tự đi mà làm gì đó đi?”
Nói rồi, thanh tra Park biến mất trong khi thả một củ khoai tây nóng bỏng tay lên các thành viên trong đội.
“Haigo. Chúng ta đã không thể bắt hắn
trong suốt ba thàng, làm sao mà làm được trong một tuần đây…”
“Ngài thanh tra thật có hơi quá.”
“Có phải chúng ta đang đuổi bắt mấy gã ngẫu nhiên nào đó đâu? Đây không phải ai khác ngoài Jo Hosik thoắt ẩn thoắt hiện như ma đâu đấy.”
“Tôi biết mà.”
Các thành viên trong đội thốt ra những tiếng thở dài.
Không chắc là họ đang lo lắng về điều gì nhưng trên mặt ai nấy đều lo âu thấy rõ. Thấy vậy, Người xuyên không tự suy đoán. Xét theo những gì mà cậu thấy, dường như là họ đang sợ rằng ba tháng làm việc vất vả của họ sẽ thành công cốc.
Chỉ vẻn vẹn có ba tháng thôi mà, tại sao họ lại căng thẳng đến vậy cơ chứ? Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không thể hiểu nổi cảm giác của bọn họ. Có lẽ sự khác biệt mà cậu cảm thấy chính là bằng chứng cho những gì cậu đã đánh mất đang ở cách cậu rất xa.
Tuy nhiên, cậu hoàn toàn hiểu được hoàn cảnh và tình huống hiện tại. Khi cần thiết, miễn là họ cần, miễn là nó không chạm đến mức độ làm ảnh hưởng cuộc sống thường ngày thì cậu luôn sẵn giúp đỡ họ với mục đích phục vụ cuộc sống thường ngày của chính cậu.
Miễn là nó không phiền toán quá mức.
*
Cuộc sống là cuộc sống nhưng vẫn có những thứ cần được giải quyết.
Đêm đó, Yu Jitae bay qua miền phía Nam Châu Âu, qua Địa Trung Hải. Ở Firenze, Italy, trên con đường đầy rẫy các toàn nhà cao tầng giống trong thời kì Phục Hưng (Thế Kỷ 14-16) – thời kì mà các nhạc sĩ chơi những bản nhạc tuyệt vời trên đường phố, Yu Jitae gặp một cô gái.
Cô trông khoảng mười bảy hoặc mười tám tuổi.
“…”
Cô gái ấy dừng chân lại. Yu Jitae cũng đứng lại và nhìn chằm chằm đứa trẻ một lúc lâu. Cô mang mái tóc tựa như màu đá peridot với đôi mắt sáng lấp lánh như đá quý.[note35480]
Trải qua năm tháng dài dằng dặc, cậu đã mất hết sự hứng thú đối với phụ nữ. Lí do mà ánh mắt của cậu tồn tại trên mặt cô lâu đến vậy chính là bởi dù câu có nhìn như thế nào đi chăng nữa thì đây cũng không phải khuôn mặt của một con người.
Khuôn mặt của cô vượt xa con người với một vẻ đẹp có pha chút lạnh lùng.
Cô chính là Lục Long.
“…”
Có lẽ cảm nhận được gì đó, nó hướng ánh nhìn có chút sắc bén về phía cậu.
Yu Jitae suy nghĩ một lúc. Mặc dù cậu đã tìm được nó, nhưng cậu phải làm gì với nó bây giờ? Trong các vòng lặp trước, cậu chẳng có lí do gì để nói chuyện với các con rồng con quá lâu nên cậu đã bắt cóc và nhốt chúng trong một mê cung dưới mặt đất.
Cuối cùng là điều đó đã không như những gì cậu mong đợi.
Vì vậy, cậu phải ‘bình thường’ hơn cả những lần trước.
“Chào.”
Cậu buông lời chào hỏi.