Editor: Trà sữa trà xanh
Tiếu Vân Đào mỉm cười tiến lên đỡ cánh tay mẹ của anh Vương Quang Lỵ, dẫn vào vào trong.
"Mẹ, mẹ xem mẹ thích kiểu gì." Tiếu Vân Đào ở trước mặt Vương Quang Lỵ rất dịu dàng hiếu thuận, đột nhiên anh nhìn về phía Lâm Tĩnh Hảo, khẽ ngoắc tay với cô, "Tĩnh Hảo, cô qua đây."
Lâm Tĩnh Hảo không biết Tiếu Vân Đào muốn làm gì, nhưng vẫn đi tới trước, đứng trước mặt hai mẹ con. Ở khoảng cách gần làn da của Vương Quang Lỵ được bảo dưỡng tốt nên rất trơn bóng, da trắng nõn, không bị nám, ngũ quan rất xinh đẹp, rất mỹ lệ. Vóc người rất thon thả, nếu không nhìn thẳng, căn bản không giống như phụ nữ sắp tuổi.
"Mẹ, đây là học muội thời đại học cũng là bạn của con Lâm Tĩnh Hảo, còn đây là em gái Tĩnh Hảo- Tĩnh Thu." Tiếu Vân Đào giới thiệu, "Tĩnh Hảo, đây là mẹ tôi Tiếu phu nhân."
"Xin chào ngài, Tiếu phu nhân." Hai chị em Lâm Tĩnh Hảo mỉm cười ngọt ngào, lịch sự chào hỏi.
Vương Quang Lỵ cũng tỉ mỉ quan sát Lâm Tĩnh Hảo, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết tinh sảo, rất có khí chất, lộ ra vẻ thanh thuần. Nhìn vẻ ngoài có vẻ nhu nhược, nhưng trong xương cốt có sự quật cường. Mà Lâm Tĩnh Thu là nữ sinh hoạt bát đáng yêu, trên gương mặt luôn có nụ cười ấm áp, làm cho người ta không kháng cự nổi cô.
"Hai đứa là bạn của tiểu Đào, không cần gọi dì là Tiếu phu nhân, cứ gọi dì là dì Tiếu." Vương Quang Lỵ khẽ cười, khiến người ta cảm thấy dễ gần.
"Tĩnh Hảo, cô ấy học thiết kế, hiện tại đang làm trong công ty thiết kế áo cưới, con muốn để cho cô ấy giúp mẹ chọn một bộ lễ phục, con rất tin tưởng ánh mắt của cô ấy." Tiếu Vân Đào nháy mắt xinh đẹp với mẹ, "Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?"
"Nếu Tĩnh Hảo là người trong nghề, mẹ cũng tin tưởng ánh mắt của cô ấy." Vương Quang Lỵ cũng không có ý kiến gì.
Ngô Lệ Tinh bị coi như người tàng hình hận đến cắn chặt răng, cô đè lửa giận xuống, bày ra nụ cười cực kỳ sáng lạn tiến lên: "Tiếu phu nhân, tôi là tổ trưởng tổ thành phẩm của công ty thiết kế áo cưới Hoàn Mỹ, cũng là cấp trên của Lâm Tĩnh Hảo, công ty chúng tôi cùng tập đoàn Trí Mỹ có quan hệ hợp tác. Tôi và Tiếu thiếu cũng là bằng hữu, nếu không để cho tôi giúp ngài chọn lễ phục, nhất định làm nổi bật phong cách của ngài lên, để ngài trở thành tiêu điểm của bữa tiệc."
Vương Quang Lỵ không có hảo cảm với việc Ngô Lệ Tinh đột nhiên đi tới giới thiệu. Bà vẫn khẽ cười, rất lịch sự nhã nhặn từ chối cô: "Tiểu Đào đã để Tĩnh Hảo chọn lễ phục giúp tôi, và tôi đã đồng ý. Hơn nữa tôi đã lớn tuổi như vậy, không giống như những cô gái trẻ trung kia nữa, còn cần gì tiêu điểm hay không tiêu điểm."
Ý cự tuyệt đã rất rõ ràng, nhưng Ngô Lệ Tinh vẫn chưa từ bỏ ý định: "Tiếu phu nhân, mới vừa rồi là tôi quá nóng nảy. Tóm lại tôi nhất định sẽ để cho ngài hài lòng. Ngài hãy để cho tôi thử một chút, được không?"
"Nếu như lần sau có cơ hội gặp lại rồi hãy nói." Vương Quang Lỵ chuyển tầm mắt sang Lâm Tĩnh Hảo, "Vậy làm phiền Tĩnh Hảo rồi."
"Dì Tiếu, không phiền đâu. Đây là vinh hạnh của cháu, có thể chọn lễ phục cho dì cháu thật sự rất vui." Nụ cười hiện rõ trong đáy mắt Lâm Tĩnh Hảo.
"Tiếu phu nhân, tôi là cấp trên của Tĩnh Hảo, tài nghệ của cô ấy thật sự rất bình thường, làm ở công ty hơn một năm cũng không có một chút thành tích nào, còn là một nhân viên cực kỳ bình thường. Còn chưa từng tự mình thiết kế áo cưới nào. Cô ấy căn bản không thể cho ngài ý kiến hay gì." Ngô Lệ Tinh vẫn mặt dày tự đề cử mình, khẽ di chuyển ngăn Lâm Tĩnh Hảo khỏi tầm mắt của Vương Quang Lỵ, "Tiếu phu nhân, tôi dẫn ngài đi lựa chọn lễ phục, ngài tin tưởng tôi chính là đang tin tưởng ánh mắt của ngài."
Lời nói này có bao nhiêu nịnh bợ. Nếu như Vương Quang Lỵ không chọn cô, như vậy chính là không có ánh mắt. Nhưng ngược lại kết quả sẽ rất tệ.
"Ngô Tiểu Thư, lỗ tai của cô chỉ để trang trí thôi sao? Không nghe ra lời cự tuyệt sao?" Mặc dù Tiếu Vân Đào vẫn nở nụ cười, nhưng lời nói ra lại mang theo hơi thở băng tuyết, "Cô đừng có tự tâng bốc mình quan trọng quá như vậy! Bớt nói nhảm trước mặt tôi đi."
"Nếu như hôm nay cô chủ động đi khỏi tiệm này, tôi có thể coi như không xảy ra chuyện gì. Nếu như cô còn ở đây khoe khoang sự lẳng lơ của mình, như vậy thì đừng trách tôi thu phục con yêu tinh không an phận là cô đây. Muốn thử xem hậu quả như thế nào, trước tiên phải bỏ ra một cái giá cao."
Từng đợt khí lạnh như sợi tơ vô hình quấn quanh Ngô Lệ Tinh, khiến Ngô Lệ Tinh cảm giác mình bị mạnh mẽ đàn áp, nhất thời không dám nói lời nào. Cho dù trong lòng có rất nhiều uất ức, đành nuốt hết vào bụng, tức giận đạp giày cao gót màu đỏ cao phân bước đi, lúc đi vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn anh.
"Nhanh chóng đi đi. Bái bai, không tiễn." Lâm Tĩnh Thu nhìn sắc mặt Ngô Lệ Tinh đã tối đen, rất là vui vẻ, vỗ tay khen hay, sau đó cô nhìn Tiếu Vân Đào, bày ra ánh mắt ngưỡng mộ, "Anh Tiếu, vừa rồi anh rất đẹp trai đó, người phụ nữ như vậy thật đáng đánh đòn. Em thấy mặt của cô ta đổi màu liên tục, rất là vui đó."
"Em vui vẻ là được." Tiếu Vân Đào được người khác khen ngợi, đuôi lông mày nhếch lên, "Loại phụ nữ này anh cũng thấy ngứa mắt. Cô ta ở đây chỉ làm chúng ta mất hứng, chướng mắt của chúng ta thôi."
Vương Quang Lỵ thì lại nhức đầu với Tiếu Vân Đào, chỉ cần là người con trai không thích, nó tuyệt đối sẽ không ngụy trang. Cái tính thẳng thắng này vẫn không bỏ được.
"Đi thôi, đi chọn lễ phục." Tiếu Vân Đào dẫn mẹ đi vào trong, nhân viên phục vụ theo sát phía sau phục dịch, đây chính là khách hàng lớn, nên không dám chậm trễ chút nào.
Lâm Tĩnh Hảo chọn được một bộ lễ phục trên giá đồ cho Vương Quang Lỵ, là một bộ váy màu đỏ bằng tơ dài đến đầu gối. Không có chi tiết dư thừa, chỉ là ở sau lưng được viền tơ, góc váy không thẳng mà hơi nghiêng. Một đai lưng màu đen rộng chính là điểm nhấn của bộ lễ phục.
"Màu này rất kén người, dì sợ mặc không hợp." Vương Quang Lỵ có chút do dự.
"Dì Tiếu, da của dì rất trắng, hơn nữa nhìn dì còn rất trẻ, thân hình thon thả cân đối, bộ váy này đơn giản mà hào phóng, đơn giản mà toát ra khí chất của dì." Lâm Tĩnh Hảo gỡ bộ váy xuống, "Dì xem bộ váy màu đỏ này, làm bằng sợi tơ, rất mềm mại, dưới ánh đèn màu sắc sẽ càng phong phú hơn."
"Mẹ, mẹ đi thử đi, nếu như không đẹp mắt thì chọn bộ khác, chắc chắn sẽ có cái thích hợp, sẽ để cho mẹ hài lòng mà." Tiếu Vân Đào tay vịn đầu vai của mẹ mình, đến gần bà nhẹ nhàng khuyên bảo, "Huống chi mẹ con là mỹ nhân trong mỹ nhân, mặc cái gì cũng đẹp."
Vương Quang Lỵ nhìn con trai, khẽ trừng mắt liếc anh một cái: "Cái miệng dẻo của con khiến người ta chết chìm mà."
"Mẹ, lời con nói là thật mà." Tiếu Vân Đào khẽ cười, sau đó nhìn về phía Lâm Tĩnh Hảo, "Tĩnh Hảo, cô nói tôi nói có đúng không?"
"Dì Tiếu, dì phải tin tưởng con trai của dì đó." Lâm Tĩnh Hảo cũng cười đồng ý.
"Đúng vậy, dì Tiếu, dì rất xinh đẹp, nếu so sánh mẹ con với dì, dì giống như là tiên nữ trên trời." Lâm Tĩnh Thu cũng cảm thấy như vậy, Vương Quang Lỵ sống trong nhung lụa hào môn, đương nhiên có cốt cách hơn người.
"Miệng của Tĩnh Thu cũng không kém tiểu Đào. Hai người các con muốn dì chìm chết trong mật ngọt sao?" Vương Quang Lỵ cầm lấy lễ phục mà Lâm Tĩnh Hảo chọn đến phòng thử quần áo.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình chỉ dẫn bà: "Tiếu phu nhân mời tới bên này."
Thấy bóng dáng Vương Quang Lỵ biến mất trong phòng thử đồ, Tiếu Vân Đào cười yếu ớt đứng thẳng lưng, anh và Lâm Tĩnh Thu liếc nhìn nhau một cái, Lâm Tĩnh Thu cười cong mày, rất là đáng yêu.
Đợi Vương Quang Lỵ mặc lễ phục đi ra ngoài, lễ phục màu đỏ rất là mềm mại, làn da của bà lại trắng như tuyết, màu sắc này trên người bà toát ra phong vị phụ nữ, nhưng lại không quá xinh đẹp. Sau lưng viền tơ lộ ra tấm lưng trắng noãn câu mắt người.
"Mẹ, lại trẻ thêm mười tuổi rồi, ngay cả con cũng sắp bị mẹ làm chết mê rồi, nếu như mẹ không phải là mẹ con, con nhất định cưới mẹ về nhà làm vợ." Tiếu Vân Đào thấy Vương Quang Lỵ ra ngoài, trong tròng mắt thoáng qua kinh ngạc, cái miệng đẻo của anh lại hoạt động hết công suất.
"Thật đó, dì Tiếu, dì rất đẹp." Lâm Tĩnh Thu cũng kinh sợ, "Rất có khí chất."
Những nhân viên phục vụ ở đó cũng cảm thấy rất đẹp, đều rối rít cười âm thầm thể hiện sự đồng ý.
"Con đã nói ánh mắt của Tĩnh Hảo rất tốt, thật sự là quá tốt." Tiếu Vân Đào ôm vai mẹ, vừa cảm ơn Lâm Tĩnh Hảo.
"Thật sự là rất tốt sao, vậy thì chọn cái này đi." Vương Quang Lỵ cũng rất hài lòng, đi thay ra đưa cho phục vụ. Sau đó bà kéo Lâm Tĩnh Hảo qua, "Tĩnh Hảo, con cũng đi bộ lễ phục đi."
"Dì Tiếu, không cần ạ." Lâm Tĩnh Hảo lắc đầu.
"Vân Đào, hôm nay con tham gia tiệc rượu từ thiện vẫn chưa có bạn gái đi theo mà? Con thấy Tĩnh Hảo đi cùng con được không? Nó dịu dàng hào phóng, rất thích hợp làm bạn gái của con." Vương Quang Lỵ lại kéo tay Tiếu Vân Đào, "Con dẫn Tĩnh Hảo đi thôi. Để cho Tĩnh Hảo cảm thụ cuộc sống, hoạt động nhiều một chút quen biết thêm nhiều người cũng là chuyện tốt mà."
Tiếu Vân Đào nhìn Lâm Tĩnh Hảo một cái, cô mi thanh mục tú, khí chất trầm tĩnh, chính là một cô gái tốt. Đôi mắt trong suốt chính là điều động lòng người nhất. Khó trách Cố Hạo Thần trầm luân không dậy nổi, si tình nhiều năm như vậy.
"Cũng tốt." Tiếu Vân Đào đồng ý với đề nghị của Vương Quang Lỵ, sau đó hỏi thăm Lâm Tĩnh Hảo, "Tĩnh Hảo, nếu như cô không để ý thì làm bạn gái của tôi nhé. Theo tôi đến tiệc rượu tối nay. Trong buổi tiệc cô có thể nhìn thấy rất nhiều nhân sĩ trứ danh ở Hải Thành, có lẽ cô sẽ thu hoạch được gì đó, như thế nào?"
"Được." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng thuần khiết của Lâm Tĩnh Hảo hiện lên nụ cười yếu ớt.
"Vậy thì đi chọn lễ phục đi, cứ tính cho tôi. Cô không cần khách khí với tôi." Tiếu Vân Đào chỉ sợ Lâm Tĩnh Hảo khách sáo với anh, cho nên chặn hết những lời của cô trước.
Lâm Tĩnh Hảo cũng không nhiều lời, liền đi chọn lễ phục, ánh mắt xẹt qua từng bộ lễ phục tinh xảo.
Tiếu Vân Đào và Vương Quang Lỵ dưới sự hướng dẫn của phục vụ ngồi xuống ghế sa lon nghỉ ngơi uống nước, mà thừa dịp này Lâm Tĩnh Thu đi về phía Tiếu Vân Đào, nói thẳng: "Dì Tiếu, anh Tiếu, em cũng muốn tham gia tiệc rượu mà anh nói, anh có thể dẫn chị đi, vậy có thể dẫn thêm em không.. Em cũng muốn đi mở rộng tầm mắt, được không?" Trong tròng mắt cô tràn đầy khát vọng cùng mong đợi.
Phần lưng của Tiếu Vân Đào tới gần sô pha hơn, hai tay chống ra, khóe môi nhộn nhạo một nụ cười tà: "Em muốn đến tiệc rượu? Vậy phải có thứ trao đổi chứ? Hoặc là em phải bỏ ra thứ gì để anh dẫn em đi?"
Trao đổi?
Lâm Tĩnh Thu gặp chút khó khăn, cô là nữ sinh tầm thường nhất có thể, có cái gì đáng giá để trao đổi với anh đây. Thật lòng là không có, cô khó xử cau mày cắn môi, suy nghĩ kỹ nửa ngày.
Rốt cuộc trong đầu cô cũng lóe lên ý tưởng, giống như là nghĩ đến cái gì, tròng mắt tỏa sáng: "Anh Tiếu, anh thích gì, hoặc là nói trên người em có cái gì anh thích không? Chỉ cần em có, em liền trao đổi với anh. Như vậy, được không?"
Ánh sáng ở đáy mắt Tiếu Vân Đào nhàn nhạt lưu chuyển: "Em biết đàn ông thích gì không?"
"Thích gì?" Lâm Tĩnh Thu đơn thuần suy nghĩ.
"Thích làm......" Tiếu Vân Đào còn chưa nói xong liền bị người khác cắt đứt, "Tiếu Vân Đào, anh đừng có trêu em gái của tôi. Nó rất đơn thuần, anh đừng có mà khi dễ nó."
Lâm Tĩnh Hảo tức giận trừng mắt liếc anh một cái, Tiếu Vân Đào vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như cũ, hai chân thon dài có lực đan vào nhau, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tĩnh Hảo đang tức giận, bộ dáng cô tức giận thật là mê người.
Anh lại không sợ chết tăng thêm một câu: "Tĩnh Hảo, bộ dáng cô nóng giận thật mê người đấy."
"Tiếu Vân Đào, anh bớt nói lại được không. Dì Tiếu vẫn còn ở đây, đừng có mà càn rỡ." Lâm Tĩnh tiện thể đặt hi vọng lên Vương Quang Lỵ, ánh mắt mang theo một chút cầu xin, hi vọng Vương Quang Lỵ có thể để cho Tiếu Vân Đào câm mồm.
Vương Quang Lỵ dĩ nhiên là tiếp thu được thỉnh cầu của Lâm Tĩnh Hảo, liền lên tiếng: "Vân Đào, có mấy lời không thể nói lung tung, đặc biệt là giống như cô gái nhỏ đơn thuần như Tĩnh Thu, con trêu chọc cô ấy làm gì. Cô ấy không giống như mấy thứ oanh oanh yến yến bên người con."
"Mẹ, mọi người đã quá khẩn trương rồi, nghĩ xa quá rồi. Coi như con chưa nói lời nào, được chưa." Khóe môi Tiếu Vân Đào câu lại, nói không ra sự bất đắc dĩ của mình.
"Chị, em thật sự muốn đi tiệc rượu, em cũng muốn được mở mang trí óc." Lâm Tĩnh Thu vô tội nhìn Lâm Tĩnh Hảo, kéo kéo quần áo của chị.
Lâm Tĩnh Hảo quay đầu lại, an ủi cô: "Thu Nhi, em đừng tùy hứng nữa, chúng ta không phải đi chơi. Cuộc họp hằng năm ở công ty năm nay, chị sẽ nghĩ biện pháp dẫn em theo có được không?"
Buổi tiệc ở công ty cô cũng không tính là nhỏ.
"Chị, chị xin anh Tiếu đi mà, anh ấy nhất định sẽ đồng ý với chị, dù sao hai người cũng là bạn học cũ. Quan hệ tốt như vậy, cũng không nên lãng phí phải hay không?" Lâm Tĩnh Thu làm nũng năn nỉ, khát vọng trong đáy mắt rất là nồng đậm, còn có chất lỏng trong suốt đong đưa trong mắt.
Lâm Tĩnh Hảo không chịu nổi em gái làm nũng cầu xin, mấp máy môi, trong lòng rất là mâu thuẫn, nhìn Tiếu Vân Đào. Lời đã tới miệng, nhưng Lâm Tĩnh Thu vẫn không nói ra.
"Vân Đào, dẫn theo một người nữa cũng không sao. Con đừng làm khó chị em Tĩnh Hảo nữa." Vương Quang Lỵ đưa tay vỗ nhẹ vai con trai, "Được rồi, cùng đi đi."
Cứ như vậy, chuyện đã được định xuống.
"Cô chọn lễ phục xong chưa?" Tiếu Vân Đào thấy Lâm Tĩnh Hảo vẫn còn mặc quần áo của mình, tựa như một đóa hoa sen trắng noãn thuần khiết, đơn giản thanh nhã.
Lâm Tĩnh Hảo và Lâm Tĩnh Thu đi ra quầy, Tiếu Vân Đào nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Lâm Tĩnh Hảo cười cười, cô gái này thật là bướng bỉnh. Tiếu Vân Đào đứng dậy: "Mẹ, chúng ta cũng đi thôi."
Tiếu Vân Đào cùng Vương Quang Lỵ bước ra, đúng lúc nghe nhân viên nói: "Tiếu thiếu, lễ phục đã gói kỹ."
"Ừ." Tiếu Vân Đào móc bóp tiển ra, rút ra một tấm thẻ vàng đưa cho nhân viên phục vụ, đã thanh toán xong hai bộ lễ phục. Anh quay đầu nói với Lâm Tĩnh Hảo: "Sao thử lễ phục xong rồi không cho tôi xem? Chẳng lẽ cô muốn cho tôi bất ngờ trong bữa tiệc sao?"
"Anh bớt tự luyến đi." Lâm Tĩnh Hảo nhận lấy lễ phục nhân viên đưa, sau đó lôi kéo Lâm Tĩnh Thu rời đi, chỉ là trước khi đi vẫn rất lễ phép chào tạm biệt Vương Quang Lỵ, "Dì Tiếu, cháu và Thu Nhi còn đồ phải mua, chúng cháu xin đi trước."
"Được." Vương Quang Lỵ cười gật đầu.
"Buổi tối tôi sẽ đến đón cô." Đôi tay Tiếu Vân Đào cắm ở trong túi quần, dáng người to lớn cao ngạo, tươi cười rạng rỡ, "Nhớ ăn mặc xinh đẹp một chút."
Vương Quang Lỵ và Tiếu Vân Đào nói tên cửa hàng cho tài xế biết, khi đã ngồi vào xe, bà hỏi "Vân Đào, con thích Tĩnh Hảo sao?"
Tiếu Vân Đào nhướng mày lên, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn mẹ anh: "Mẹ, sao mẹ lại nghĩ như vậy?"
"Tĩnh Hảo là một cô gái tốt." Vương Quang Lỵ có ấn tượng không tệ với Lâm Tĩnh Hảo.
"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Sao con có thể thích cô ấy, cô ấy không phải gu của con, mẹ hiểu mà." Tiếu Vân Đào nháy đôi mắt hoa đào với mẹ.
Tiếu Vân Đào thích cô gái thành thục xinh đẹp, quyến rũ có mùi vị của phụ nữ, nói rõ hơn là kiểu giống như Trịnh Huệ Nhã. Hơn nữa phụ nữ anh thường lui tới đều giống vậy, kiểu cháo trắng rau dưa giống như Lâm Tĩnh Hảo chưa từng thử qua.
"Tĩnh Hảo khiến người ta ưa thích, không giống mấy dạng phụ nữ khác kiểu cách giả bộ, giả bộ chân thành, con thích cô ấy là chuyện bình thường thôi. Cho nên đừng có ngần ngại mà không thừa nhận." Vương Quang Lỵ dịu dàng nói, đồng thời nở nụ cười, "Huống chi mấy người phụ nữ xung quanh con toàn là gặp dịp thì chơi, có người nào con để trong lòng đâu. Nếu như ngay cả điểm này mẹ cũng không nhìn ra, vậy mẹ không phải mẹ của con rồi. Con ít chơi đùa lại đi. Nếu quả như thật thích Tĩnh Hảo, vậy thì theo đuổi, mẹ ủng hộ con, mẹ và cha con đều không cỗ hủ bắt buộc môn đăng hậu đối, nhớ ngày đó ba con mới tới Hải Thành làm việc trong công ty, khi đó ông ấy chỉ là một nhân viên nhỏ thôi. Mẹ con cũng không có ghét bỏ ba con, không phải cha và mẹ cũng đã sống bên nhau hơn hai mươi năm rồi sao. Thật ra thì những người xuất thân bình thường thì càng trân trọng hạnh phúc. Vân Đào, chắc con đã hiểu rõ lời mẹ nói."
Tiếu Vân Đào thấy mẹ mình nhắc tới cha thì khuôn mặt hạnh phúc dịu dàng, ở giữa mi, ở đáy mắt, ở khóe môi đều có thể nhận ra. Trong lòng của anh liền hiện lên lo lắng, hai hàng mi hơi nhíu lại. Anh xoay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, một tay đỡ cằm, suy nghĩ sâu xa.
Nếu như mẹ biết bà đã toàn tâm toàn ý đối đãi với cha nhưng ông lại tìm kiếm người tình cũ hai mươi mấy năm trước của ông rồi phản bội mẹ, hơn nữa còn có một cô con gái riêng, hơn nữa bây giờ mẹ con bọn họ đều ở Hải Thành, như vậy mẹ sẽ như thế nào? Người mẹ luôn luôn dịu dàng hiền thục rốt cuộc sẽ làm gì, nhưng cho dù mẹ chọn lựa thế nào, mẹ vẫn sẽ đau lòng?
Tiếu Vân Đào vừa nghĩ tới có một ngày mẹ biết chân tướng sẽ khổ sở thì con ngươi của anh liền đông lạnh thêm mấy phần, cắn chặt hàm răng. Ngón tay cũng nắm chặt thành quyền, rốt cuộc anh nên làm gì, mới có thể giảm tổn thương xuống mức thấp nhất?
Nếu như Thẩm Giai Liên không phải con gái của cha, như vậy có phải tổn thương sẽ ít đi? Có thể có khả năng này sao?
"Vân Đào, mẹ đang nói chuyện với con, sao con lại im lặng trốn tránh mẹ." Vương Quang Lỵ thấy con trai nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giống như đang suy nghĩ gì, "Con đang nhớ gì sao? Mẹ cho con biết, con sắp tuổi rồi, đừng chơi bời nữa, đừng mập mờ với mấy người phụ nữ đó nữa, con cũng nên kiềm chế tính tình lại, tìm cô gái dịu dàng như Tĩnh Hảo kết hôn đi. Ba con mới có thể yên tâm mà giao tập đoàn Trí Mỹ cho con. Đồng thời để cha con nghỉ ngơi, ông ấy vì cái nhà này mà bỏ ra quá nhiều, rất vất vả. Hơn nữa có người chăm sóc cho con, mẹ và cha con mới có thể yên tâm đi du lịch, hưởng thụ thời gian hai người, như vậy chúng ta sẽ không quấy rầy đến các con. Không phải vẹn cả đôi bên sao."
Mẹ anh luôn miệng lo lắng cho cha anh, thay cha anh suy nghĩ, điều này làm cho nội tâm Tiếu Vân Đào rất là đau khổ.
"Mẹ, trong lòng của mẹ chỉ có cha, nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó cha có lỗi với mẹ, mẹ sẽ làm sao?" Không biết vì sao, những lời này chợt thốt ra từ trong miệng.
Tiếu Vân Đào quay đầu lại, anh đưa lưng về ánh mặt trời, ánh sáng chiếu sau lưng anh, khiến khuôn mặt của anh có vẻ mơ hồ.
"Vân Đào, mẹ không cho con nói cha con như vậy, cha con đã từng nói cả đời này sẽ đối xử tốt với mẹ, nhiều năm như vậy ông ấy vẫn chăm sóc mẹ chu đáo." Vương Quang Lỵ đương nhiên không nghĩ đến sẽ ngày chồng mình gây lỗi, bởi vì Tiêu Kiến Đức thật sự rất thương bà.
Tiếu Vân Đào cảm thấy mình đã quá kích động, cho nên anh hít sâu một hơi, ngón tay thon dài có lực vuốt quần áo: "Mẹ, con chỉ nói là nếu như. Được rồi, mẹ coi như con không nói gì."
"Mẹ có thể coi như con chưa nói gì, nhưng con không được coi như mẹ chưa nói gì." Vương Quang Lỵ không so đo với con trai, "Lời của mẹ nói con phải suy nghĩ thật kỹ. Những lời mẹ nói đều là vì tốt cho con."
"Mẹ, con biết rồi." Tiếu Vân Đào ngoan ngoãn gật đầu, "Chỉ là mẹ nghĩ quá nhiều rồi. Lâm Tĩnh Hảo không phải là gu của con."
"Con tự suy nghĩ đi." Vương Quang Lỵ cũng không nói nhiều.
Tiếu Vân Đào biết mình nghĩ cũng không thể nghĩ ra, Lâm Tĩnh Hảo là bạn gái của bạn tốt của anh-Cố Hạo Thần, theo đuổi nhiều năm như vậy rốt cuộc mới nắm trong tay, nếu như người nào giành với cậu ta, cậu ta nhất định tranh đến cùng, mà anh cũng sẽ không ngoại lệ.
Cho nên anh không nói cho mẹ biết mối quan hệ giữa Lâm Tĩnh Hảo và Cố Hạo Thần là bởi vì Cố Hạo Thần từng nói qua, hiện tại không nên công khai, nếu không Lâm Tĩnh Hảo sẽ trở thành cái đinh trong mắt mẹ cậu ấy. Vì không để cho Lâm Tĩnh Hảo chịu những tổn thương không cần thiết anh chỉ có thể lựa chọn giữ bí mật đoạn cảm tình này.