Hơn nữa, coi như rảnh rỗi hắn cũng sẽ không quan tâm những chuyện ấy, có thời gian không bằng nghĩ cách kiếm tiền thì hơn.
Hai người nhất thời không nói chuyện, nhờ ánh sáng của ngọn đèn chân không, Ôn Gia mắt sắc liếc đến vài dấu vết đỏ ửng bên dưới hai nút áo sơ mi của Bành Vũ.
“Anh……” Hắn ngạc nhiên mở to mắt. Bành Vũ biểu hiện khó hiểu nhìn ra sau, “Cái gì?”
“Không, không có gì.” Ôn Gia dời tầm mắt, trong lòng suy nghĩ rốt cục hôm qua Bành Vũ ở với ai. Là ai đã ra tay mạnh với anh như vậy.
Ăn xong cơm tối, Ôn Gia tựa vào cửa nhà bếp nhìn bóng lưng bận rộn của Bành Vũ, làm bộ lơ đãng hỏi: “Hôm qua Tiểu Quách đi du lịch với nhà trường à?”
Hỏi xong, hắn thấy bóng lưng Bành Vũ dừng một chút, sau đó mới trả lời hắn thật chậm, vẻ mặt của anh lúc này hắn không nhìn thấy được, “Ừ, đi sáng sớm hôm qua.”
“Vậy chắc nguyên ngày hôm qua anh buồn chán lắm phải không?” Ánh mắt hắn rực sáng, dù ngơ ngơ như Bành Vũ cũng có thể cảm giác được.
Anh cúi xuống nhìn miếng bọt biển còn dính nước rửa chén, tình hình khi sáng không thể kìm nén được hiện ra trong đầu —- Đôi mắt Hứa Minh Trạch tràn ngập bi thương cùng không thể tin.
Dù ngay cả như thế thì sao? Cái gì nên gạt bỏ thì phải sớm buông tay. Anh đoán không ra nguyên nhân Hứa Minh Trạch làm vậy, thật sự anh không dám suy nghĩ sâu xa về hàm nghĩa của hành động này. Đã từng nghe từ miệng Hứa Minh Trạch rất nhiều lời nói hạ thấp anh, nên đôi khi trong anh tự nhiên nảy sinh cảm giác “à thì ra mình kém cỏi như thế”. Anh không biết, người kia đã sớm có tình cảm với anh, chỉ là tính tình kỳ quặc vụng về khiến gã biểu đạt thứ tình cảm ấy một cách vặn vẹo, do đó làm hai người càng lúc càng cách xa.
Chờ lâu không thấy Bành Vũ đáp lời, trong lòng Ôn Gia thêm chắc chắn đêm qua Bành Vũ đúng là đã ở với ai đó. Chẳng qua, điều làm hắn tò mò là ngoại trừ con hoa khổng tước Hứa Minh Trạch kia, còn ai khác lọt vào mắt Bành Vũ nữa.
Mọi người đều có tâm lý thích cái đẹp, hắn vẫn cho rằng Hứa Minh Trạch sở dĩ được Bành Vũ yêu, cũng chỉ vì ngoại hình lộng lẫy của gã thôi, chứ tính cách thối như hầm cầu thì ai chịu cho nổi?
Còn nhớ lúc đầu hắn bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của Hứa Minh Trạch, nhưng về sau khi tiếp xúc nhiều với Bành Vũ, hắn lại thích tính cách của anh vô cùng. Người đâu tính tình tốt bụng, nấu ăn siêu ngon, ra phòng khách xuống nhà bếp đều được, làm tình nhân là không thể tốt hơn, quan trọng nhất Bành Vũ cũng có công ăn việc làm —- giảng viên đại học.
Nếu hai người đến với nhau, có thể chia sẻ gánh nặng cho nhau, sẽ không xuất hiện tình trạng một nhược một cường. (Ý ảnh muốn hỗ công đây mà ^^)
Cuối cùng Ôn Gia vẫn không hỏi nguyên do, Bành Vũ ngậm miệng không đáp, hắn xem như tò mò cũng vô dụng.
Đối với sự “chần chừ” của mình, Ôn Gia không biểu hiện ra ngoài, hắn biết rõ tính tình Bành Vũ, nếu can thiệp quá nhiều chuyện của anh sẽ chỉ càng đẩy anh ra xa, tuy nhiên hắn thường xuyên có những cử chỉ ám muội mà chẳng ngại ngùng gì, đôi lúc Bành Vũ lảng tránh để xác định rõ ràng, hắn cũng không phải hoàn toàn không biết.
So với thờ ơ không động lòng, thái độ lảng tránh của anh đối với hắn có thể tính là điềm tốt.
Nói về Hứa Minh Trạch, từ khi bắt đầu ý thức được tình cảm của mình, gã cắt đứt liên hệ ngay với đám trư bằng cẩu hữu trước kia —- dồn mọi sức lực vào một mình Bành Vũ —- đến lúc đám bạn tìm tới gã mới nhận ra đã rất lâu rồi không liên lạc.
Trước đây giao du với đám bạn ấy, nơi lui tới nhiều nhất là quán bar, hoặc những chỗ giải trí thư giãn khác.
Lúc này cũng vậy, bọn họ không biết làm gì thì tụ tập với nhau, thông thường có gì chơi vui hoặc buồn chán muốn nhậu nhẹt mới hẹn gặp, chẳng bằng gọi là bạn nhậu, nông cạn vô cùng.
Hứa Minh Trạch có chút mất tập trung, nhóm người kia lại nghĩ rằng gã đang bị kìm nén dục vọng, vì gần đây họ không thấy Hứa Minh Trạch cặp kè với ai, gọi điện rủ đi chơi thì bảo không có thời gian rảnh. Hôm nay không biết ăn trúng gì, lập tức đáp ứng ngay.
Đổi tính rồi sao? Không thể, thà bảo họ tin ngày mài mặt trời mọc hướng tây còn dễ hơn.
“Ôi, Minh Trạch này, sao không thấy bảo mẫu cậu đâu?!” Lời vừa nói ra, người ngồi xung quanh đều bật cười, họ đương nhiên biết rõ người ‘bảo mẫu’ kia trừ Bành Vũ còn có thể là ai. Một người khác nghe vậy, vội tiếp lời, “Ngốc quá, nhất định là Minh Trạch chán nên vứt đi rồi!” Nói xong thì tự cười rộ lên trước.
“Câm miệng!” Hứa Minh Trạch hạ giọng cảnh báo một tiếng. Một người khác không thấy rõ mặt tiếp tục nói: “Trước đây Minh Trạch chế nhạo cỡ nào anh ta cũng không phản ứng, tao còn tưởng da mặt anh ta dày lắm ấy.”
Nếu người kia chỉ châm chọc trên đầu môi một chút thì cũng không có gì, nhưng hắn không biết tốt xấu mà đứng lên khỏi chỗ ngồi, bắt chước theo cách bước đi của người què làm nhóm bạn cười phá lên. —- Tuy chân trái Bành Vũ hơi có vấn đề nhưng không đến mức khập khiễng phóng đại như vậy.
Tâm tình Hứa Minh Trạch vốn không được tốt —- gã đồng ý ra ngoài uống rượu cũng là muốn giải sầu —- không ngờ đám người kia chẳng biết điều, hành động hùa nhau cười nhạo Bành Vũ như một mồi lửa bùng cháy thiêu đốt gã. Gã bật ra khỏi chỗ ngồi, thừa dịp mọi người không chú ý, lấy tốc độ cực nhanh nhào tới người dám bắt chước tướng đi tàn tật của Bành Vũ, đánh một cú thật mạnh ngay giữa cằm.
“A” Người kia không kịp ứng phó, bị ngã ngửa ra sau theo lực đánh.
“Mày điên rồi hả Minh Trạch?” Mọi người phản ứng lại, kinh ngạc nhìn về phía Hứa Minh Trạch, sau đó chia ra hai, ba tên đỡ người bị đánh dậy, số khác thì ngăn cản Hứa Minh Trạch còn đang sấn tới.
Người kia sau khi được đỡ lên vẫn không phục, vô duyên vô cớ bị đánh thì tức giận cũng là bình thường, “Mày điên sao!” Hắn hùng hùng hổ hổ quệt tơ máu nơi khóe miệng.
Hứa Minh Trạch thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ai tinh tường nhìn vào cũng biết gã đang áp chế lửa giận trong lòng, vài tên khác vội chạy đến làm nhiệm vụ hòa giải, “Được rồi, được rồi, đừng căng thẳng.” Có người đã nhận ra nguyên nhân vốn liên quan đến Bành Vũ, “Đùa giỡn thôi mà, chỉ là chuyện cười, đừng nghiêm trọng quá.”
Hứa Minh Trạch bình tĩnh lại, gã thật không thấy mình có lỗi gì, trước đây nếu nghe những câu nói này tuy rằng rất chói tai —- khi đó gã chỉ muốn duy nhất mình gã có quyền bắt nạt Bành Vũ —- nhưng chưa bao giờ tỏ thái độ quá đáng, từ khi nhận rõ tình cảm của mình, gã sẽ không chấp nhận bất cứ ai nói không tốt về Bành Vũ dù chỉ là một ít.
Hứa Minh Trạch không xin lỗi, nhóm người kia thấy thế định nói gì đó thì bị tiếng chuông điện thoại của đối phương đột nhiên reo lên ngắt ngang, gã nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, rồi ngập ngừng nhấn nút nhận cuộc gọi.
“A lô, tôi là Hứa Minh Trạch đây.”
Không biết đầu dây kia nói gì, sắc mặt vừa khôi phục của gã lại có chiều hướng trở nên đen như mực.
Chạy đến quán bar Thần Quang, Hứa Minh Trạch theo lời người nữ trong điện thoại bước đến ghế cao ngồi lên, sau đó gã nhìn thấy một cô gái mặc chiếc sườn xám màu xanh đậm, đôi môi đánh son đỏ thẫm. Cô gái này rất ưa nhìn, dù lớp trang điểm dày cộm cũng không che lấp được nét đẹp tự nhiên trắng mịn, đôi môi màu đỏ rực lửa kết hợp với gương mặt trái xoan thanh tú, càng tô thêm vẻ xinh đẹp phong trần của người con gái.
“Cô đến đây làm gì?” Gã buồn bực chỉnh sửa lại mái tóc đã vuốt gel, nhìn người bên cạnh với ánh mắt không thân thiện.
“Tôi đang có con của anh.” Cô gái lạnh nhạt nhìn người đàn ông đưa ra một tin chấn động.
Hứa Minh Trạch cười gằn, “Gì cơ, định dùng cách này hòng bước chân vào nhà họ Hứa để làm mợ chủ của cậu ba sao?” Nhà họ Hứa đời nào chịu thu? Nằm mơ!
Người con gái cười nhạo một tiếng, “Ừm, đừng tưởng nhà họ Hứa các anh ngon lành, ai cũng muốn tranh giành chen vào.” Nói đến đây, cô buồn rầu buông mí mắt xuống, “Nếu anh ấy chịu tôi, coi như để tôi làm bà nội trợ cả ngày bị hun khói dầu trong nhà bếp tôi cũng đồng ý…… Thay vì sinh con cho anh thà là sinh cho anh ấy!” Đương nhiên cô biết quan hệ lúc đó giữa Hứa Minh Trạch và Bành Vũ, nguyên nhân bắt nguồn từ việc người đàn ông trước mặt biết được cô là hàng xóm của Bành Vũ, sau khi nghe nói lại biết cô có ý đồ đối với Bành Vũ, cuối cùng gã vẫn định phun ra câu “Không xứng”. Phụ nữ loại này không xứng với Bành Vũ.
“Đừng nằm mơ!” Người đàn ông nổi giận lông mày dựng thẳng đứng, hung tợn quát: “Thứ dùng để mua vui, xứng với anh ấy sao?”
“A……” Cô gái không chịu yếu thế đáp trả, “Ai kia thì xứng quá nhỉ, có tìm mọi cách dán dính vẫn chẳng được anh ấy nhìn đến một cái!”
“Cô!” Bị đâm trúng nỗi đau, gương mặt Hứa Minh Trạch lập tức trắng bệt. Phải rồi, tuy rằng anh ấy không trốn tránh gã như trước, nhưng cũng chẳng để cho gã đến gần, gã hiểu nếu anh ấy biết được cô gái này đang mang thai con gã, trái tim anh đối với gã vốn thật vất vả mới dần dần mềm ra, nhất định sẽ đóng kín lại lần nữa, mà quan hệ giữa hai người cũng sẽ từ cục diện bế tắc như hiện giờ trở nên không còn cơ hội cứu vãn.
“Cô nghĩ sao?”
“Tôi không biết.” Vẻ mặt cô gái có chút mờ mịt.
“Phá đi.” Hứa Minh Trạch quyết định thật nhanh.
“Không được!” Cô gái phản đối ngay, “Không thể phá.” Dù cô thật sự không muốn đứa bé này, nhưng sinh mạng nhỏ đã hình thành được hai, ba tháng, làm sao cô nhẫn tâm như thế được.
“Vậy cô muốn gì?” Hứa Minh Trạch không còn tâm trạng thương lượng, bất luận thế nào đứa bé này cũng là không thể!