Cuối cùng thì chuyến dã ngoại đến bán đảo Izu đáng mong đợi cũng đến. Đợt thi cử vừa rồi quả thực đã khiến cho tinh lực của học sinh trường Kokka tiêu hao quá nhiều. Vì thế, ai ai cũng trông mong cuộc đi chơi này. Dù rằng đối với những thiên kim quý tử theo học ở trường Kokka, tổ chức một bữa chơi bời chẳng khó khăn gì, nhưng đây là chuyến đi chơi với cả trường, do chính gia tộc Tian tài trợ phần lớn đó!
Hiện tại, vẫn không ai rõ gia tộc này ở đâu đến và kinh doanh về cái gì, nhưng ở cái trường này, họ dường như đã trở thành vị thần trong mắt hầu hết các học sinh rồi. Chưa kể là lịch trình chuyến du lịch nghe cũng rất hấp dẫn nữa, nào là leo núi, du ngoạn, tham quan, các bữa tiệc mặn ngọt đủ cả, có cả những trò chơi ngoài trời cực kỳ thú vị, và đặc biệt là học sinh có thể tắm biển nghịch cát thỏa thích. Phải nói đây là hoạt động được mong chờ nhất đối với các nam sinh. Thử nghĩ xem, sẽ có rất nhiều... rất nhiều nữ sinh mặc bikini đó. Trong đó có búp bê không son phấn Tian Jun, còn có cả nữ Hội trưởng tài năng xinh đẹp, và các thiên kim tiểu thư với thân hình bốc lửa...
Nyahhh, xịt máu mũi mất rồi!
Thôi đành tạm gác vấn đề này lại vậy. Chúng ta chuyển máy quay đến bảng tên nhà Haru nhé.
Hiện tại mới hơn là ba giờ rưỡi sáng thôi. Izu vẫn đang loay hoay cột dây giày thể thao cao cổ của mình. Hôm nay cô mặc một bộ váy xòe dài quá gối màu vàng nhạt có chấm bi ở chân váy, chiếc áo khoác lửng tay phồng cột ngay giữa eo màu trắng đầy cá tính. Mái tóc mềm mượt vàng óng không cột hết lên như mọi khi mà để xõa dài qua thắt lưng, hai bên tóc mai vén lên xoắn nhẹ và được cố định bởi một chiếc kẹp tóc có đính hình hồ điệp màu nâu nhạt, để lộ hai vành tai nhỏ xinh với đôi bông tai dễ thương có đính hai viên hồng ngọc lấp lánh. Gương mặt vốn đã xinh đẹp của Izu lại càng trở nên sắc sảo hơn với lớp trang điểm nhẹ nhàng nhưng đầy tinh tế. Tuy nhiên, Izu chẳng có thời gian để tự ngắm mình lâu hơn nữa. Cô quơ vội chiếc ba lô đã soạn sẵn các vật dụng cần thiết cho chuyến đi rồi phóng vội ra cửa, miệng liên tục trách cứ bản thân quá ư là sơ suất. Anh Daizu đã đi công tác từ hai bữa trước rồi, mà cô lại quên không nói với chú Toshi là hôm nay cô cần phải đến trường sớm để kịp thời tập trung lên các chuyến xe chở ra sân bay. Bây giờ thì... có báo cũng không biết còn kịp không nữa...
Tuy nhiên, cửa trong vừa được khóa lại, Izu chợt nghe thấy tiếng xe lăn bánh đang tiến đến gần biệt thự Haru. Dù tiếng máy xe rất êm tai, nhưng trong không gian tĩnh mịch như thế này thì những âm thanh đó vẫn có thể nghe được rất rõ ràng. Izu vốn chỉ nghĩ đó là xe của ai đó đi làm về khuya thôi nên cũng không để tâm lắm, cho đến khi bóng dáng chiếc xe hơi sang trọng màu đen ấy đỗ xịch ngay trước cửa nhà thì cô bắt đầu phải gạt đi suy đoán vừa rồi của mình.
Cô nhớ rất rõ là cô vẫn chưa kịp báo cái gì cho chú Toshi, mà chiếc xe kia cũng không phải xe của chú ấy, càng không phải xe của anh Daizu đi làm về đột ngột, nhưng mà... nhìn đi nhìn lại, chiếc xe này trông vẫn rất quen thuộc...
Trong khi Izu vô thức nghiêng đầu nheo mắt cố nhìn cho kĩ hơn, chợt cửa kính xe cạnh ghế tài xế hạ xuống, để lộ một bóng dáng quen thuộc với mái tóc bạch kim ôm gọn xuống cổ và đôi mắt màu hổ phách đang hờ hững nhìn cô.
- Hội trưởng, cậu định ngắm tớ đến bao giờ? Còn không mau khóa cửa rồi leo lên xe? Muốn lết bộ tới bán đảo luôn sao?
Izu giật mình. Quả thực là cô đang kinh ngạc mà vô ý nhìn chằm chằm Mochi. Dù lòng vẫn còn ngổn ngang đầy thắc mắc, nhưng hắn nói đúng, cô không còn thời gian nhiều nữa. Cô cố khóa cửa thật nhanh rồi phóng luôn lên ghế bên cạnh Mochi. Chàng trai chỉ liếc nhìn cô một cái rồi trở xe chạy thẳng, miệng không quên đả kích:
- Nhà Tian là tài trợ chính. Nếu cậu lỡ kẹt chuyện gì thì chỉ cần báo một tiếng thôi, sẽ có người lo liệu, làm gì phải quýnh quáng lên như thế?
- Thì... tại tớ không muốn gây phiền phức cho mọi người. Nhưng sao cậu biết tớ gặp rắc rối mà đến đây?
Mochi chợt tủm tỉm cười:
- À... Cậu thì khi nào mà chẳng rắc rối!
Izu hình như cảm thấy máu nóng dồn lên tới cổ, hắn ta chỉ cần gạt bỏ có mỗi một chữ thôi là đã có thể chuyển hướng chĩa mũi dùi sang cô rồi, nhưng mà... sự thật thì hắn vẫn đang là người giúp cô, cô không thể một cước đá bay hắn ra đường được, mặc dù chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm là cô sẽ thất bại. Cuối cùng, cô chỉ có thể nguýt dài: "Không thèm đôi co với cậu!" rồi dời mắt sang nhìn những cảnh vật đang lướt qua trước mắt.
Không hẳn là lướt qua, phải gọi là thấp thoáng rồi biến mất... Liên tục... Giống như một cuốn phim tua nhanh.
- Cậu đang chạy với cái vận tốc bao nhiêu thế? - Izu hoảng hồn hét.
- Bàn thờ!
Mochi thản nhiên trả lời, không hề chú tâm gì đến gương mặt đang ngày một tái mét của cô gái.
- Chạy... chạy chậm lại bớt giùm tớ. Tớ sai rồi, không đôi co với cậu nữa. Cậu làm ơn chạy chậm lại, tớ chưa muốn lên bàn thờ ăn xôi đâu...
- Cậu mà còn làm loạn nữa... Tớ mất tập trung thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Một câu thôi, liền khiến cho Izu im bặt. Hiện tại cô chỉ có thể lẳng lặng thắt dây an toàn lại thật chặt, đồng thời lia mắt nhìn về hệ thống phanh và túi khí trên xe, lòng thầm cầu mong là nó vẫn hoạt động tốt. Xe của nhà Tian dùng, chắc chắn sẽ phải bảo trì thật kĩ ha...
Izu ngồi nhắm tịt mắt cầu nguyện khoảng hai mươi phút thì chiếc xe giảm tốc độ rồi dừng hẳn. Mở mắt ra, Izu lại càng ngơ ngác khi thấy bản thân đã đến sân bay luôn rồi. Theo đúng như kế hoạch thì cô phải đến tập trung ở trường trước rồi mới được đưa ra sân bay, nhưng bây giờ thì sao? Cô được rước thẳng ra sân bay luôn. Quá tốt rồi...
Tốt con khỉ ấy, rốt cuộc thì tên trời đánh này đã chạy với tốc độ bao nhiêu vậy? Có thể rút ngắn thời gian đến mức đáng sợ. Ơn trời ơn Phật là cô ăn ở tốt nên vẫn còn giữ được mạng dài đến giờ này mà không chút sứt mẻ. Hic...
Vừa theo Mochi bước ra khỏi xe, hướng bên tay phải liền có giọng nói thánh thót vang lên:
- Anh Mochi, chị Izu! Bên này nè!
---------
T/g: Chuyến đi này sẽ rất... rất đáng mong đợi đấy, cho cả học sinh trường Kokka và quý độc giả luôn.
Nyahhhhh~~~ Những phút giây ngọt ngào, và những tình tiết cao trào sắp bắt đầu rồi!!!