“Ngươi bực mình vì quên mất?”
“Ân, ta cảm thấy như vậy a.”
Vưu Lai Nỗ Thư cầm cuốn sách, đứng đắn nhìn hắn. Hắn mặt nhăn mày nhíu, nghĩ lại lại cảm giác thấy từ “bực mình” kia không phù hợp với hình tượng của mình cho lắm.
“Ngươi có lầm không a! Bộ ta là ma quỷ hay sao chớ?” Hắn chuyển mình nằm trên salon—thật thoải mái, “Ngươi không phải đã xác định ta trời sinh trí nhớ đã không được tốt sao? Thế cho nên ta cũng sẽ quên mất một cái gì đó chứ.”
“Tuy là nói như vậy, nhưng không phải loại tâm lý này ngươi không phải đã quen thuộc lắm rồi sao? Cái dễ quên của ngươi là thuộc về, không, phải nói là giống như thường xuyên không tập trung, mơ màng không biết đang suy nghĩ về cái gì, cũng không phải là ngẫu nhiên đi?”
“Thì sao nào? Ta gần đây đâu phải đều như vậy phải không?”
“Ông trời! Ngươi hiện đang nghĩ gì vậy?” Vưu Lai Nỗ Tư đi tới, sắc mặt ngưng trọng trừng mắt nhìn hắn, “ Ngươi không phải rất quen thuộc với chứng tâm lý này sao? Ngươi không có khả năng không biết những biểu hiện này tựa như chứng u buồn…..”
Đối thoại đột nhiên dừng lại.
Hai người nhìn nhau, thoáng cái chạm đến vấn đề nhạy cảm như vậy làm cho không khí nói chuyện giữa hai người có chút xấu hổ. Hắn duỗi người, nhưng vẫn có chút gượng gạo ẩn chứa bên trong.
Hẳn là hắn cũng có chút cảm giác đi?
“Chứng u buồn…..” Ta sao? Hắn gối đầu lên tay mình.
“……Chỉ là phán đoán của ta thôi.” Vưu Lai Nỗ Tư thở dài, “Chính là không phải ngươi nói mình hay có cảm giác rất khó chịu nên mới hướng ta hỏi ý kiến sao?”
“Nhưng mà ngươi vẫn không biết là ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không biết chứng u buồn này liên quan gì tới ta?” phiền phiền phiền…
“Bản thân ta chẳng phải đã nói rồi.” Vưu Lai Nỗ Tư ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Giảng a.” dù sao y so với hắn vẫn là cẩn thận hơn.
“Ta cũng không biết nói thế nào để cho ngươi hiểu,” y nhìn hắn, giống như để đánh giá cái gì,”…. ngươi có điểm buồn bực.”
“Buồn bực?”
“Ân, chính là rõ ráng vẫn đang là ban ngày nhưng lại cảm thấy một cảm giác ẩm ướt rất nặng nề, rất không sảng khoái.” y nghĩ ra một cái gì đó so sánh để dễ dàng giải thích hơn.
“….” Là thế này sao? Hắn ôm lấy đầu, hắn không biết.
Chính hắn vẫn luôn muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó, muốn nói cái gì thì chính mình nhất quyết sẽ nói ra, cho dù gặp phải khó khăn gì cũng sẽ tự vạch ra hành động cho chính mình để vượt qua. Trong mắt hắn không hề có hai chữ quy tắc.
Nhưng lại có khi có một cảm giác khó hiểu rất khó chịu.
Phiền.
…..Chính là như vậy?
Hắn gẩy gẩy vài cọng tóc, cẩn thận suy nghĩ.
“Vưu Lai Nỗ Tư, ngươi giải thích giúp ta đi. Ta cảm thấy kỳ quái một chỗ….. Ta chẳng phải bình thường chả có bí mật nào sao?” hắn nỗ lực tự hỏi, “Ta cảm thấy ta cũng chả có áp lực nào cả.”
“Ân, đây cũng là điều nên để ý. Ta cảm thấy như vầy a….” Vưu Lai Nỗ Tư vuốt lại chỉnh tề mái tóc cho hắn, “Khả năng ngươi không nhớ được chuyện khi ngươi còn bé, tỷ như đã xảy ra một chuyện gì đó rất đáng sợ hoặc là một điều gì đó tiếc nuối. Có lẽ ngươi vì quá sợ hãi hoặc là quá bi thương cho nên đã không tự giác mà đem chuyện đó quên đi, nhưng vẫn không phải là thực sự quên mà là đem nó cất vào sâu trong nội tâm làm cho ngươi về sau cảm thấy tâm tình vì sao lại không tốt như vậy. Hơn nữa cũng tạo cho ngươi thói quen dùng việc quên đi để cởi bỏ ưu sầu.”
“….Thì ra là thế.” Thường thì khi biết rõ sự tình thì người ta sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng hắn lại càng chìm sâu vào nghi hoặc.
Đã quên mất chuyện gì khi còn bé?
“…..Arni?” Vưu Lai Nỗ Tư lắc vai hắn.
“Di? Ngươi gọi ta?” hắn mờ mịt nói.
“Ai! Ngươi bộ dạng như vậy—-” y thở dài một hơi, “Ta nói, ngươi nếu muốn được giải thích rõ ràng, có muốn hay không ta tìm cho ngươi một vị bác sĩ tâm lý? Cũng không cần phải chờ có bệnh mới chịu chữa, khám một chút cũng không có tổn thất gì.”
“Di? Không cần a!” Hắn đột nhiên thanh tỉnh, ngồi bật dậy [còn làm đụng vào mũi Vưu Lai Nỗ T] kêu to, “Cũng không phải là vấn đề to tát gì! Thật sự đừng lo lắng a.”
“Ta…..Ta biết rồi.” Vưu Lai Nỗ Tư xoa xoa mũi mình, âm thanh phát ra có chút thay đổi, “Ngươi tối nay muốn ăn gì?”
“Sandwich gà hoặc mỳ ý cũng được.”
“Ta đi lấy cho ngươi.”
Vưu Lai Nỗ Tư đi vào phòng bếp rồi, sắc mặt hắn cũng trầm hẳn xuống. Hắn thật sự nghĩ không ra mình đã quên mất chuyện gì không tốt đã xảy ra khi còn bé, nhưng khi có một điểm hình ảnh hoài niệm xưa hiện lên, nội tâm sẽ bỗng chốc buồn bực đau nhức. Hắn nhắm mắt cố nhớ lại.
Tại một chỗ sâu u tối tựa như có người đối với hắn mỉm cười.
“Vì…. Cái gì” hốc mắt tự nhiên nóng lên, “lại muốn khóc?”
Chất lỏng ấm nóng từ từ rơi xuống mặt. Cái này rõ ràng như vậy ôn hòa nhưng nội tâm lại không ngừng co rút cùng đau đớn, rốt cuộc là cái gì đây?
Hắn rốt cuộc đã quên cái gì?
Hắn không dám hồi tưởng nữa. Bởi vì quá đau nhức, quá đau nhức…. Hắn bắt đầu chán ghét bản thân mình như nhược, vươn tay xóa đi dấu vết trên mặt. Hắn không muốn cho người khác nhìn thấy như vậy.
Dù sao hồi tưởng cũng không có ý nghĩa gì.
Dù sao cũng đã không còn cảm giác.
Dù sao…..
Không biết đã khi nào bắt đầu? Rất nhanh toàn thân đều tựa như trở thành không khí.
Đã không cần lại phiền não,
Đã không cần lại tự hỏi,
Đã không cần cử động nữa làm gì.
Chỉ là ngủ thật say, đem cả chính mình quên mất.
Làm, sao, vậy.
Ngẫu nhiện lại cảm thấy được bàn tay người kia ôn nhu vuốt mặt mình.
Tại bên tai nói thầm, âm thanh vẫn còn vang vọng.
Lúc này cảm thấy không hề bi thương.
Thật cao hứng, bờ ngực người kia ấm áp như vậy, đã không còn tiếc nuối cùng trâm trầm buồn bực.
“Ta cảm thấy cực kì hạnh phúc.”
Đúng vậy….. Tuy vẫn chưa thể nói ra, nhưng đích thật là loại cảm giác này.
Bởi vì, đã chiếm được rồi.
…
Đó là một buổi tối mùa xuân.
Những giọt mưa nhỏ nhẹ rơi lác đác, từng giọt từng giọt bám vào trên cửa sổ, nhẹ nhàng chảy xuống tạo thành từng đường nét tiết tấu thanh thúy. Từng giọt rơi tí tách, tí tách, rồi ngày càng dày đặc, chuyển dần thành những dòng chảy lớn, rầm rầm gõ vào cửa sổ.
Người kia cũng lẳng lặng lắng nghe.
Trước kia chưa từng chú ý tới, nghe mưa rơi như vậy cũng có thể làm cho tâm tình bình tĩnh trở lại. Y cười nhẹ, cầm cây bút trong tay nhẹ nhàng xoay xoay, chuẩn bị kết thúc phần sau của bản thảo y đang viết gửi nhà xuất bản. Mặc dù có điểm ứng phó, nhưng luôn là vì cuộc sống.
Thực tế, y bây giờ là vì hai người mà sống.
Không có gì ngoài chính mình, nhưng y không tiếc bán đứng linh hồn mình chỉ vì muốn một con sơn dương phải chuộc lại lỗi lầm…
Cũng là chính vì y đã hại hắn không thể đứng lên được nữa.
Y thu hồi bút, công tác trước mắt đã xong. y không khỏi nhắm lại hai mắt, hưởng thụ âm thanh tinh tế này của buổi mưa xuân.
Rầm, rầm.
–oo–
“Tình huống của đứa nhỏ này… Aiz, ta cũng đã sớm nói cho ngươi a.” Bạn tốt của Lucifer mang trên mặt một chút nhàn nhạt tiếu dung nói, “ Ngươi đem hắn ép quá chặt.”
Mặt y không chút biểu tình gì. Những lời bằng hữu y nói cũng đã có trong dự đoán sao?
Dù sao cũng vẫn mong chờ nghe được một điểm hi vọng.
“Bối Lợi Á….” y thấp giọng thở dài một hơi, “Như vậy, hắn thật là….”
“Tinh thần đã hỏng mất, bởi vì không chịu nổi áp lực quá lớn.” Bối Lợi Á thì thào nói, “ Hắn như bây giờ cũng chả khác với người sống đời thực vật, cũng vẫn sẽ hô hấp, khi nói chuyện cũng sẽ có cảm giác nhưng lại sẽ không cử động, một chút cũng không đáp trả lại.”
“….” y ôm đầu của mình, “Trời ạ….”
Nói gì đi nữa cũng sẽ không cứu được trở lại. Hối hận sẽ được gì cơ chứ? Y cắn chặt răng, không phát ra âm thanh nhưng cảm xúc phức tạp sắp bức y đến mức điên khùng.
“Là như thế này sao? Ngươi muốn làm ta phát điên lên mất! Đây là trừng phạt của ngươi đối với ta sao!” y càng ngày càng kích động, cứ như vậy rống lên: “Hỗn đản!”
“Nơi này là giáo đướng a, Luci….”
Nghe Bối Lợi Á nhắc nhở, y mới nhớ tới, y không phải đi đến chỗ bằng hữu, Thần Phụ, ở nhà thờ lớn St. Paul nói chuyện sao?
Y thở hổn hểnh, dù sao nghe được kết luận này chỉ càng làm cho chính mình thêm tuyệt vọng mà thôi.
Y vốn đã có cơ hội lấy được nụ cười hồn nhiên vô cùng kia, nhưng chính mình lại dùng đôi bàn tay dơ bẩn này đập nát nó đi, kết cục như vậy chẳng phải là đúng quá rồi sao?
“Cáp….Ha ha….”
Y cười, cười đến điên khùng, mà chính y cũng không biết tại sao vào lúc này lại có thể cười,đây chả phải là cực đoan a? Hoặc là đang cười nhạo chính mình ngu xuẩn? Không biết hối cải chả phải chính là lập trường của chính mình sao?
“Cáp…..Đáng giận…..”
Y ngưng cười, biểu tình trên mặt có chút hoang mang. Chờ đợi lâu như vậy, theo đuổi lâu như vậy…. nhưng hủy đi chỉ trong chốc lát. Thật là như vậy! Chỉ có hình ảnh suốt cả đêm kia thật ônn tồn, châm chọc hiện lên trong đầu.
Rõ ràng trước mắt một bộ dạng điềm đạm đáng yêu đến mê người kia…. chính là điều mong chờ đã lâu, không ngừng làm cho mình phấn khích mộng tưởng đến, là thứ mà đã làm cho mình gần hơn mười năm vẫn không cách nào quên được….
Rốt cuộc làm cái gì?
“Lucifer?”
“…..Cái gì?”
“Đó cũng không phải là không cứu được.” Bối Lợi Á nửa mắt khép hờ, bộ dạng rất nghiêm túc, “Chính là đối với ngươi mà nói, không cần phải ôm chặt hy vọng có thể sẽ tốt hơn.”
“….”
“Hy vọng rất thấp, nhưng vẫn sẽ có cơ hội hồi phục lại như cũ. Trên lập trường của tôn giáo, không có chuyện gì chúa trời không thể làm được.”
“Cho nên ngươi nói ta không cần phải ôm chặt hy vọng?” y cười lạnh.
“Không phải ý này,” Bối Lợi Á lại mỉm cười, “Cơ thể con người có thể điều tiết công năng, đối với loại bị ảnh hưởng tâm lý này, chỉ là vì hắn không thừa nhận được mới bị như vậy a? Nhưng là cũng sẽ có khả năng tự hồi phục lại như cũ a!”
“Phải không?!” Lucifer kích động kêu lên.
“Chờ ta nói xong đã,” Mặt Bối Lợi Á có chút chìm xuống, “Loại cơ hội này rất thấp, thấp đến nỗi gần như là không có. Hơn nữa, khi đã tỉnh lại rồi cũng đại khái là không thể giống như người bình thường.”
“….Đúng vậy, thì ra là thế….”
“Bất kể như thế nào, chính ngươi tự mình quyết định tiếp theo nên làm như thế nào đi? Ít nhất đối với người ngươi yêu kia, như vậy chính là giải thoát rồi, không phải sao?”
Bối Lợi Á cười, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt hung dữ của y.
Tuy nhiên chính y cũng biết rõ, hết thảy đều là do một tay y tạo thành.
Rầm Rầm.
“Di?”
Tầm mắt đưa về phía cửa sổ, mưa cứ một mực trút xuống như thác đổ, không ngừng đánh vào trên mặt cửa. Đầu tiên là sửng sốt một chút, lẳng lặng nhìn xuống cái bóng của chính mình.
Im lặng thật lâu.
Nguyên lai…. là rơi vào hồi tưởng. Thật sự là không nên nhớ lại, y thở dài một tiếng.
Tính từ lúc đó đến giờ, đã là một năm rồi?
Y nghĩ, trong miệng phả ra một tầng hơi nước đọng lại trên cửa sổ. Y đưa mắt nhìn tầng hơi nước này, có điểm không tự giác mà nhẹ nhàng viết lên đó một chữ “Khải”. Chữ này hơi ẩm trong không khí làm nhòe đi, y lại tiếp tục phả vào, viết lên “Lucifer”. Chăm chú nhìn chữ từ từ nhòe đi, y nheo mắt lại, đơn giản dùng tay bôi đi không để lại chút dấu vết nào.
Tính cả “Khải” cùng “Lucifer”….
Hai linh hồn mâu thuẫn.
“Cũng nên đi xem hắn a?”
Chậm rãi mở cửa ra, ánh sáng từng chút len lỏi vào trong gian phòng âm u. Trong phòng bừa bộn không chịu nổi, duy nhất chỉ có một chỗ sạch sẽ, chính là chiếc giường lớn kia cùng một người nằm trên đó.
Người kia chính là người đã dây dưa thật lâu với y.
Y cẩn cẩn dực dực cầm chiếc đèn nhỏ đi đến bên giường nhìn xem, sửa sang lại một chút.
Người kia vẫn như trước lẳng lặng, an tường nằm ngủ say, hô hấp ổn định từ đôi môi truyền ra, ấm áp, từng đợt từng đợt.
Y nhẹ nhàng đưa tay gẩy những lọn tóc đen che trên gương mặt nhu như tơ lụa ra lộ ra làn da trắng hồng non mềm cùng với đôi môi hồng hồng như môi son đến mê người. Y cứ như vậy không một lời nhìn ngắm, rõ ràng cũng hưng phấn phá ra tiếng thở dốc.
“Bảo bối, con cừu nhỏ của lòng ta, hôm nay trời lại mưa nữa rồi….” y quỳ gối bên giường, nhẹ nhàng xoa lấy bàn tay người nọ, hôn lên lỗ tai có chút lạnh giá, rồi theo thói quen thì thầm với hắn, “Nhớ rõ ngươi không thể nào chán ghét trời mưa có phải không? Bảo bối, hôm nay tim đập cũng rất vững vàng.”
Tay hắm chậm rãi trượt vào bên trong áo, nhẹ nhàng vỗ về ngực hắn. Còn sống, y các định lần thứ nhất, nhiệt độ cơ thể vẫn giống như thường ngày, hô hấp cùng tiếng trống ngực vẫn đều đặn vang lên. Y cởi bỏ chiếc áo sơ mi đơn bạc trên người hắn, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi vẫn chưa chịu nói chuyện kia.
Không có kịch liệt hôn, chỉ là lãnh đạm tiếp xúc.
Hôn lên đôi môi mềm mại kia, y bò lên trên giường, khẽ hôn rồi liếm láp, sau đó lại biến thành bá đạo cường hôn…. Đối phương cũng hoàn toàn tiếp nhận loại này bá đạo xâm nhập, đầu lưỡi bạo lực không chút tiến hành mà trong miệng giao hoan, chỉ là đòi hỏi đơn phương.
Nhưng mà người bị ép kia lại tùy ý để người kia xâm phạm. Mặc dù y đã làm thập phần cường hôn làm cho hắn bởi vì thiếu dưỡng khí mà phát ra tiếng than nhẹ thống khổ, thì y lại dừng lại hành động thô bạo của chính mình, rời đi đôi môi kia để hắn có thể hô hấp. Điều này cùng quá khứ kia không giống nhau. Y cố gắng bảo trì hô hấp an ổn của hắn, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt mềm mại kia.
Đây chính là người y yêu, là con cừu nhỏ chịu hi sinh, người làm y vừa yêu lại vừa hận.
Y nhìn hắn, đột nhiên duỗi tay phải ra muốn bóp cổ hắn, nhưng tay trái lại nắm thật chặt cổ tay phải. Y biết rõ y muốn giết hắn, y muốn băm thây hắn thành trăm mảnh, dùng hết các loại phương pháp để lăng nhục hắn. Y muốn người nam nhân này hướng y tha thứ, hướng y xin lỗi. Y nguyền rủa thế giới này tất thảy, cũng chỉ là do người nam nhân này làm hại, làm cho y phải trốn đến nơi không gian không chút cảm giác này, làm cho y phải gánh chịu hết tất thảy!
“Hô, hô….”
Y rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cũng lần nữa tự hỏi, phát hiện tay trái mình cầm chặt cổ tay phải đến tái nhợt đi. Y muốn cười, nhưng mà cười không được. Y lần nữa nhìn xem gương mặt kia, cư nhiên như vậy mà bình tĩnh ngủ.
Thấy như vậy, y cũng có chút nở nụ cười, là y vẫn chưa từng đối với người khác lộ ra tiếu dung ôn nhu như vậy.
“Ngủ ngon.” nhẹ nhàng thì thầm vào trong tai, rồi lại hôn lên trên đó.
Y nguyện ý chờ đợi, cho dù đối phương không bao giờ…. lần nữa tỉnh giấc.
–oo—
Sau một đêm mưa, sáng sớm xua tan đi mây đen làm người ta không còn chút cảm giác bực bội nữa.
Y vẫn như thường ngày, hướng đến chỗ Arni nói lời tạm biệt, sau đó cầm lấy bản thảo đi đến nơi công tác. Y vừa vặn đêm qua làm xong công việc, cho nên hôm nay muốn đem bản phác thảo giao cho nhà xuất bản, cũng thuận đường mua thêm một số nhu yếu phẩm. Từ lúc hai người cùng sống chung một chỗ, cuộc sống của y quả thật bắt đầu bận rộn thêm một chút, bởi vì cuộc sống đó không còn là cuộc sống của một người nữa rồi.
Người khác nhận xét hiện tại y trở nên sáng sủa hơn, biên tập cũng cảm thấy y không còn cố chấp như ngày xưa nữa, mà trở nên dễ dàng cầu thông hơn. Trước kia, bất luận là đông nghiệp hay biên tập đều cho rằng y có một loại khí thức nguy hiểm rất đáng sợ nhưng cũng lại rất hấp dẫn, nhưng y bây giờ lại giống như là một người nam nhân mới có con, tràn ngập tình yêu thương của cha đối với con trai mình.
Coi như y đã tìm thấy tình yêu.
Y là thật sự tìm thấy một tình yêu không trọn vẹn.
Lần công tác này so với thường ngày thuận lợi hơn, biên tập cũng không có tận lực làm khó xử người họa sĩ nổi tiếng trước mắt mình. Chỉ sau một chút bàn bạc, y ly khai nhà xuất bản, đi đến siêu thị mua đồ dùng. Ngoại trừ mua thức ăn hàng ngày ngay khoai tây thịt gà cùng một số nhu yếu phẩm như giấy vệ sinh, tả, quần cũng phải bổ sung. Cuộc sống hiện tại của Arni đều do một tay hắn quản lý, kể cả vệ sinh tiểu tiện cho hắn, y cũng không ngại phiền toái hoặc sợ bẩn.
Khi đã mua hết những thứ cần thiết, y rất nhanh bỏ vào chiếc xe màu đỏ, chạy một mạch về nhà. Y mang theo cõi lòng đầy mừng rỡ chờ mong có một thân ảnh sẽ hội mở cửa ra chào đón hắn trở về, mang theo tiếu dung ôm hắn, hỏi han y có phải hay không hôm nay gặp phải chuyện gì khó khăn, chân thật trao cho hắn yêu thương. Y biết đây là không có khả năng, nhưng là vẫn rất chờ mong. Chưa tưởng tượng hết tất thảy cảnh tượng tình cảm sẽ xảy ra sau đó như thế nào, thì cuối cũng y cũng đã về tới nhà.
Trong nhà, đèn vẫn chưa bật sáng.
“….Ta đã trở về.”
Y nở ra một nụ cười có chút bi thương, giọng điệu không chút biểu lộ.
Y mệt mỏi đem những thứ mua được ném lên trên bàn ăn. Ngay lúc y không nghĩ cố gắng nữa bởi vì tinh thần đã quá mệt mỏi đến cực điểm rồi thì hình ảnh Arni lẳng lặng ngủ thật say mặc dù hắn đã trở thành tượng gỗ không chút linh hồn lại hiện lên… Y thấy như vậy, cơ thể có chút buông lỏng cước bộ đi lên lầu, mò mẫm từng bước đi đến.
Y mở cửa phòng ngủ ra, lại ngây ngẩn cả người.
Trên giường không có người.
Ga giường, chăn mền bị kéo dài trên mặt đất. Cả căn phòng một mảnh trống rỗng, người vốn phải nằm trên chiếc giường kia hiện tại lại không thấy đâu. Y kinh ngạc, cơ hồ muốn hét to lên, xông vào phòng tìm kiếm khắp nơi…. Có thể hay không là lăn xuống giường? Nhưng vẫn không thấy. Không có khả năng, loại sự tình này như thế nào có thể phát sinh? Y buồn rầu mà bi phẫn, người y yêu thương lại lần nữa biến mất. Y có chút dừng lại tự hỏi, sau đó một quyền dánh vỡ cửa sổ kính.
Từng miếng thủy tinh văng rơi xuống đất, tay của hắn cũng đầy vết cắt mà chảy máu.
Y vẫn hay dùng loại hành động khác thường này để giúp mình trở nên tỉnh táo, nhưng lại cảm nhận được tiếng tim mình đập càng lúc càng lớn, thở dốc cũng ngày càng kịch liệt hơn. Đột nhiên, y cảm giác được trong phòng còn có một âm thanh khác.
Y cảm thấy kinh ngạc, âm thanh nhỏ đó phát ra từ phòng vệ sinh, như tiếng nghiến răng của động vật, sụt sịt phát ra, hơn nữa còn phát ra âm thanh gì đó tựa như run rẩy. Y mang theo hoang mang, chậm rãi tiến đến trước cửa nhà tắm. Ngây dại…
Một thân ảnh nhỏ gầy đang ngồi co rúm bên cạnh bồn tắm lớn, cả người sợ hãi mà phát run lên, đưa mắt nhìn y.
Đôi mắt to, mông lung mà đen láy kia, thật lâu rồi y vẫn chưa được nhìn thấy.
Y sững sờ nhìn thân thể ngồi bên cạnh bồn tắm lớn kia, bộ dạng rất đáng thương, thật lâu không biết như thế nào có thể đáp lại. Hắn là Arni, đúng vậy, hơn nữa còn không ngừng nức nở, giống như đã khóc đến chảy không ra nước mắt. Hai mắt hắn dính đầy lệ quang, đôi mắt không ngừng chớp nháy, cho thấy rõ hiện tại bây giờ hắn đã có được ý thức trở lại.
Tỉnh.
Y có cảm giác như tim mình bỗng nhiên tê dại.
Đây không phải sự thật…. Tuy y nghĩ như vậy nhưng vết thương trên tay vẫn không ngừng nhắc nhở chính mình đây không phải là mơ. Đây là sự thật, y như vậy lại mặc niệm một lần, cảm giác hưng phấn chưa từng có. Y cúi người, nghĩ một lần nữa chạm đến người này, không phải là người không có phản ứng như khi trước nữa.
Mà khi ngón tay y đụng vào gò má hắn, hắn trong nháy mắt kêu lên một tiếng, cả người rụt về phía sau. Phản ứng đầu tiên này làm y sững sờ, sau đó trong thoáng chốc lại nổi lên cơn giận giữ. Y nắm chặt lấy cổ áo hắn rống to: “Ngươi trốn cái gì?! Ngươi có biết hay không một năm qua ta như thế nào sống?! Ta như thế nào có thể nhẫn nhịn? Ngươi làm cho ta phải chịu đựng? Giờ tỉnh lại, ngươi cho ta loại này phản ứng! Trả lời a! Tiện nhân!”
Y vừa nói xong liền bắt lấy Arni đang sợ hãi tới mức ngây người kia, nước mắt như từng dòng trân châu không ngừng rơi xuống, cả người cũng co lại ngày càng chặt hơn. Y trong cơn tức giận kéo hắn tới bên mình làm hắn ngã nhào xuống trên mặt đất. Hiện tại y chả khác nào một con mãnh thú, thô bạo xé rách quần áo trên người hắn, mãnh liệt hôn rồi cắn lên trên lưng hắn. Việc này đã làm hắn thét lên liên tục, nhưng một chút cũng không hề phản kháng.
“Làm sao vậy? Chuyện này không giống ngươi với bình thường đó! Như thế nào lại không phản kháng?” Y hưng phấn đưa tay vói vào trong quần lót hắn mò mẫm, vừa cắn vào vành tai của hắn, lầm bầm, “Không nói ta biến thái? Ân? Ngươi không phải rất chán ghét loại hành vi như vậy sao?”
Hắn bỗng chốc bị y đụng trúng bộ vị nhạy cảm kia, không khỏi y y la hét, nhưng lại vẫn không nói lên lời nào, chỉ dùng đôi mắt đen tràn đầy sợ hãi nhìn vào y.
Lúc này y mới phát ra có điều gì đó thật kì lạ, không biết bộ dáng này của hắn là gì.
“Arni?”
Sờ sờ đầu Arni, Bối Lợi Á nở ra một nụ cười.
Bối Lợi Á để hắn ngồi trên ghế dài trong một góc của giáo đường rồi đi đến phía Lucifer đang đứng chờ đợi ở cửa ra vào: “ Thực sự là một kỳ tích, hắn đã tỉnh lại rồi.”
“Đừng nói vòng vo nữa. Arni rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Y không kiên nhẫn gõ vào bức tường giáo đường làm cho Bối Lợi Á có chút bất mãn.
“Hắn hiện tại không phải rất tốt sao?”
“Tuyệt đối không hảo, hắn vẫn không nói lời nào a!” y đầu tiên là phàn nàn, nhưng lại đột nhiên nhớ đến lời Bối Lợi Á đã từng nói, cho dù tỉnh lại cũng sẽ không giống người bình thường.
Bối Lợi Á nở một nụ cười nhàn nhạt, vỗ vỗ vai y: “Tỉnh lại là đã rất may mắn rồi. Hắn bị đả kích lớn như vậy, tự nhiên cũng phải có chút ít kháng cự phản ứng chứ. Nhưng là hắn cũng không phải là đơn thuần mất đi ngôn ngữ.”
“Cái gì?” y khó hiểu.
“Tinh thần xuống cấp, hiện tại ước chừng đang là một tuổi.” Bối Lợi Á vừa nói xong, y cũng không nói ra được lời nào, mà người kia cũng chả để ý đến y mà nói tiếp: “Loại trường hợp này cũng là có khả năng bởi vì sự thật quá đáng sợ cho nên mới không chịu tiếp nhận vì vậy tự quên đi chính hắn. Bất quá không có vấn đề gì, hiện tại hắn tâm tình rất bình tĩnh, ta đoán ngươi một năm nay đối với chiếu cố của ngươi hắn cũng có cảm giác.”
Nghe được những lời này của Bối Lợi Á, y quay đầu lại nhìn Arni đang ngồi ở góc phòng kia, hiện tại vẫn là an phận ngồi đó, có điểm như đang ngần người nhìn dàn ngọc lưu ly đính trên trần, cảm giác thật bình thản, y lại nghĩ đến vẻ mặt sợ hãi của hắn khi y vội vã muốn dẫn hắn đến gặp Bối Lợi Á.
“Ta nên làm như thế nào?” y bất an hỏi.
Bối Lợi Á chỉ nhùn vai: “Bệnh này ta cũng là lần đầu tiên chứng kiến nhưng ta nghĩ hẳn là không có vấn đề gì a. Theo thời gian trị liệu, trí lực hắn hẳn sẽ chậm rãi tăng trưởng trở lại thôi.”
“Tăng trưởng? Thời gian?” y vội vã hỏi.
Bối Lợi Á cười đến thần bí: “Trong vòng một ngày, hoặc vĩnh viễn đều có thể có khả năng.”
Y đem Arni mang về nhà, cảm thấy thấy tinh thần thập phần sa sút.
Hắn biến thành như vậy…. chỉ còn lại trí lực của một đứa bé. Y cắn chặt răng, y không cam lòng kết quả như vậy, nhưng cũng có chút làm cho y ủng hộ hơn, đó là bởi vì Arni không còn là bộ dạng hôn mê bất tỉnh như trước nữa. Y ôm lấy hắn vào trong nhà, đặt lên trên giường trong phòng ngủ trên lầu hai.
Trở lại trên giường làm tâm tình hắn ổn định hơn rất nhiều, không giống như lúc trước khóc sướt mướt nữa. Hắn ôm lấy chiếc gối đầu mềm mại, liếm lên giống như là hưởng thụ hương vị trong đó vậy. Y nghiền ngẫm nhìn hắn có những hành động như vậy, liền nhịn không được đưa tay chạm đến, mà hắn cũng không giống như ngày trước phản kháng lại mà rất hưởng thụ tiếp nhận vuốt ve của y. Y vuốt nhẹ những lọn tóc của hắn, di chuyển từ từ đến lưng, làm cho hắn thoải mái nheo lại đôi mắt kia.
Thật muốn chạm vào.
Nhưng mà hắn nghĩ phải nhịn, vì người đáng yêu trước mặt. Sau đó y mới phát hiện ra chính mình đã đem tất cả thù hận quên đi, chỉ còn nghĩ muốn trân ái một người này thôi. Y chăm chú ôm hắn, thật lâu cũng không buông ra.
“Thật tốt quá….. Thật là…..”
Tinh thần Arni so với y tưởng tượng tiến triển được hơn rất nhanh, ước chừng chỉ cần một ngày sẽ tăng trưởng thêm một điểm. Điều này làm y mỗi ngày đều có thêm một điều ngạc nhiên mới, tựa như ngày thứ ba tỉnh lại liền thấy trong phòng một mảng hỗn độn, hắn còn ra vẻ vô tội làm y không biết là mình nên sinh khí hay nên cười.
Cái cuối tuần đầu tiên, hắn khi gặp y trong nhà đều gọi lớn “Lucifer, Lucifer”, còn ra cửa nghênh đón y khi y trở về nhà, cũng hội đối với y nói rất nhiều từ ngữ khác. Sự tình quả tiến triển thật nhanh thực làm y không biết phải làm sao, cũng có khi nghĩ chính mình cùng hạnh phúc là vô duyên.
Mà hắn, dường như cái gì cũng không biết, cứ vui vẻ cọ cọ trong lồng ngực y.
Hiện tại, thời gian chung chăn gối với hắn quả rất xấu hổ. Y muốn làm, nhưng lại không dám. Hiện tại hắn như vậy khờ dại, một mực tin cậy y. Y hiện tại chẳng những sợ sẽ tổn hại hắn, mà còn sợ hãi hắn mất đi tin tưởng đối với mình.
Ước chừng ngày thứ mười, hắn đã bắt đầu nói về chuyện xưa của mình, nào là ba ba hiền lành, nào là mụ mụ ôn nhu, tất cả những điều này làm cho y ngày càng thêm bất an. Nguyên lai tinh thần hắn hồi phục rồi, đồng thời cũng sẽ khôi phục luôn trí nhớ.
Hắn có thể hay không sẽ nhớ đến ước định của hai người? Hoặc là nghĩ đến ân oán cùng y? Y sợ hãi hắn sẽ lần nữa hỏng mất, tại lúc hắn đang cười nói với y hết tất thảy, y không biết có nên hay không để cho hắn nói tiếp.
Ngày thứ mười ba, lúc y ra ngoài mua đồ dùng cần thiết hàng ngày trở về, trên mặt hắn còn lộ ra chút vẻ ngượng ngùng ửng đỏ.
Hắn dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ, cũng đã nấu xong thức ăn. Y đến xem tay nghề của hắn, có vẻ như đây không phải là thói quen của hắn thì phải, nhưng lại là nỗ lực của hắn cho nên làm cho y rất cảm động. Mà lúc đang ăn bữa tối thì hắn tựa như muốn nói, nhưng lại thôi.
“Muốn nói cái gì?” y hỏi. Y không thích hắn che dấu mình chuyện gì, cũng đồng thời vì biểu hiện của hắn như vậy làm y cảm thấy lo lắng.
Hắn thẹn thùng cắn bánh mì, mỉm cười, “Ta…. nhớ lại lần đầu tiên cùng ngươi gặp mặt.”
Miếng bánh mì từ trên miệng y rớt xuống.
Thấy phản ứng của y như vậy, hắn càng thêm nhát gan nói: “Chúng ta tại thư viện gặp qua, tuy nhiên sau đó thế nào thì ta vẫn không nhớ rõ…. Chính là bây giờ chúng ta hiện cùng một chỗ. Ta năm nay hai mươi lăm đúng không a? Tuy thế nào ta không rõ, nhưng chính là ngươi nhất định phải là một người rất quan trọng đối với ta, theo trí nhớ như vậy ta có thể cảm giác được….”
Lúc này nhất định hắn cũng biết loại “quan trọng” này có nghĩa là gì, cho nên mặt hắn đã đỏ đến chóng mặt.
Mà y thì vẫn yên lặng chăm chú nhìn hắn.
Hắn thấy thế, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Không cao hứng sao?”
Y lắc đầu, cảm thấy có chút phiền muộn. Lúc này hắn hẳn là đang đổi đến lúc mười ba tuổi, là lúc mà y yêu tha thiết, mà cũng là thời kì hắn đối với y cảm kích cực kì. Điều mâu thuẫn hiện tại chính là, lúc hắn nói với y những lời này, y thà rằng hắn vĩnh viễn là cái dạng này.
Y rơi vào trầm tư, đôi mắt to đen đầy linh động của hắn không khỏi nổi lên một tầng hơi nước. Hắn rời bàn ăn đi đến chỗ y, nhẹ nhàng cầm lấy tay y: “Không có vấn đề gì.”
“Cái gì?” y đối với hành động của hắn có chút hoang mang.
“Không có vấn đề, ngươi có thể làm…. bất cứ chuyện gì.” lúc hắn nói những lời này, lại không dám nhìn thẳng vào y: “Ta… vài ngày nay cũng cảm giác được ngươi vì cái gì mà nhẫn nại, nhưng mà ngươi không cần phải như vậy. Ta…. ta hiện tại biết rằng, ngươi làm như thế nào cũng được, ta không có vấn đề.”
Hắn nói, môi cũng không run rẩy. Hắn không biết có phải là do sợ hãi hay không, nhưng là hắn cảm thấy ánh mắt y làm hắn không nói ra lời. Hắn cảm thấy bất an, vụng trộn liếc về phía y. Y kéo hắn vào trong lồng ngực mình, thấp giọng nói: “Ta rất thô bạo đó.”
Hắn trong lồng ngực y không khỏi run rẩy, ừ một tiếng. Hắn khẻ ngẩng đầu, nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi y, không lưu loát, động tác tựa như nụ hôn mơ hồ trong trí nhớ của mười hai năm trước.
Lý trí y đã hoàn toàn hỏng mất rồi, y tự tay giữ lại khuôn mặt hắn đang muốn thoái lưu, đầu lưỡi lập tức tiến vào bên trong khoang miệng hắn. Y tận lực càn quấy, mút lấy, giống như đem tình cảm chôn dấu mười hai năm này phát tiết đi ra. Hắn đối với loại hôn môi đầy tính xâm lược này có điểm chống đỡ không ngừng, hắn thở gấp, tận lực phối hợp theo những gì y muốn, cũng vụng về cử động đầu lưỡi đáp trả lại. Thật lâu sau y mới nới lỏng tay ra để cho người bị hôn đến mềm nhũn kia có cơ hội hít thở. Y đẩy chén bát trên bàn sang một bên, để chừa ra không gian đặt hắn ngồi lên mép bàn, còn mình thì vẫn như cũ ngồi trên ghế.
“Đêm nay coi như ngươi là bữa tối của ta a, con cừu của lòng ta.” Hiện tại hắn còn chưa hiểu ra ý tứ của bữa tối là gì thì tay y đã với vào bên trong áo lông, tại trong ngực hắn chơi đùa. Từng nơi được đầu ngón tay kia lướt qua truyền đến một hồi tê dại làm hắn thẹn thùng thoáng rụt lại thân thể, cũng không tự chủ rên lên một tiếng. Y càng nhìn càng thấy hưng phấn, đơn giản đem áo lông trên người hắn kéo cao lên đến quá ngực, làm cho hai điểm phấn hồng của hắn bạo lộ trong không khí, y nhẹ nhàng nắm bắt, thong thả mà có quy luật bắt đầu xoa bóp.
“Ân…. Hảo ngứa….” Cảm giác tê dại ngày càng mãnh liệt làm hắn không biết tự giác khoác tay lên bả vai y, thân thể mềm nhũn kia liền muốn dựa vào bờ ngực y, lại hồn nhiên không biết cử động này lại như mời gọi y nhấp nháp hai quả anh đào trước ngực mình. Y khẽ hôn bốn phía đầu v, vươn đầu lưỡi trêu chọc thoáng cái, sau đó hơi thô bạo cắn lấy, hút lấy. Tâm trí chỉ mới hơn mười tuổi của hắn hiện tại không chống đỡ được, chỉ có thể không ngừng rên rỉ đến phát tiết loại cảm giác không biết là đau đớn hay là tê dại ngứa ngáy.
Mà tay y hiện cũng không còn nhàn rỗi, y tự tay cởi khóa quần hắn, dọc theo trên đùi hắn lục lọi, tìm lấy khát vọng kia đã lâu.
“Ân…..Không…..” Tuy trước kia y đã từng giúp hắn tắm rửa, toàn thân đều đã bị y sờ qua cũng không còn gì lạ lẫm nữa, nhưng mà hắn biết chuyện này cùng ngày thường kia bất đồng. Hắn đỏ mặt muốn bắt lấy tay y nhưng y đã rất nhanh cầm lấy tính khí kia xoa lấy. Hắn cảm thấy thẹn cực kì, liều mạng vặn eo muốn tách khỏi y, nào biết đâu bộ dạng y muốn nhìn thấy nhất chính là như vậy.
“Ngươi vừa mới nói không có vấn đề.” y cười nhẹ, thoáng tăng thêm lực đạo, tiếp tục khuấy động, hại hắn lại thêm một hồi run rẩy. “Ngoan, mở chân ra một chút.”
Hắn nghe theo lời y nói, có hơi chút đem chân mở ra, làm tất thảy bạo lộ trước mặt y. Có thể là vì hắn xấu hổ không nhìn được, cho nên đành lấy tay che mặt mình lại, mặc cho y muốn làm gì thì làm. Y thực nằm mộng cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày hắn lại phối hợp cùng y làm chuyện này. Y thực sự yêu chết cái dạng của Arni hiện tại này, cũng không khỏi nghĩ muốn chọc ghẹo hắn một chút.
Hắn đột nhiên cảm thấy giữa hai chân mình lành lạnh, chính là tại vì y đang làm cái gì đó, liền vụng trộm hé ngón tay ra nhìn một chút, đâu biết rằng nguyên lại dùng muỗng đem bơ bôi lên bộ vị trọng yếu của mình.
“Chán ghét, làm cái gì vậy a….A…..” Vẫn còn đang suy nghĩ, y đã đem hắn ăn tươi. Một cảm giác điện giật lập tức truyền khắp toàn thân hắn, một lời cũng phát ra không được. Y tựa như đang ăn bữa tối, cẩn thận liếm sạch bơ phía trên, sau đó đem hết ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi cứ như vậy vờn quanh đùa cùng mũi nhọn kia, khi thì nhẹ nhàng, khi thì kiên quyết quấy phá. Một luồng khoái cảm rất khó nói từ nửa người dưới xông đến, hắn cảm thấy thân thể mình trở nên thật kì quái, toàn thân như nhũn ra, nhưng cự vật trong miệng y lại càng lúc càng trở nên cứng ngắc.
Y một bên liếm láp tính khí của hắn, một bên đem ngón tay mình trét đầy bơ, cẩn cẩn dực dực dò xét tiến vào huyệt đạo nhỏ kia nhẹ nhàng đào khoét, vẫn không quên ranh mãnh nói: “Hiện tại thêm vào ngón tay tiến vào được không?”
“Ân, không biết…..A…..” Lúc này hắn hiện tại yếu đuối trên bàn ăn cơm, hắn chỉ thấy trong đầu một mảng trống rỗng, trong miệng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ từng hồi. Trong lúc đó hắn cảm thấy vật trong miệng y ngậm vào kéo ra rất nhanh, ngón tay bên trong bí huyệt kia cũng không ngừng kích thích làm hắn thoải mái không chịu được, cảm giác điện giật từ nửa người dưới thoáng cái như chợt nổ tung lên.
“A, a a a!” Hắn cong lên thân thể, một cỗ bạch dịch phát tiết tại trong miệng y. Hắn mềm liệt trên bàn ăn, không ngừng thở dốc.
Y chứng kiến bộ dạng mê người này của hắn cũng không tránh khỏi hưng phấn mà thở gấp. Y đặt hắn nằm xuống trên bàn ăn, móc ra dương vt nóng rực đã nhẫn nại thật lâu đặt tại động khẩu mà ma xát. Điều này càng làm cho hắn càng thêm vặn vẹo cùng rên rỉ.
“A….Đau quá!” không hề báo động trước, y trong lúc đó eo một cái, dương vt cự đại tựu như xỏ xuyên vào chỗ sâu nhất trong người hắn. Vật này so với ngón tay còn cực đại hơn tiến vào bí huyệt nhỏ hẹp làm hắn đau nhức đến chảy ra nước mắt. Hắn nức nở nghẹn ngào, co người muốn tách rời khỏi, hai tay cũng không ý thức mà giãy dụa trên bàn, hất tung thức ăn rơi xuống đất, vỡ tung. “Đau quá….Không cần phải….”
“Đừng lộn xộn, thoáng chút là sẽ không sao.” nhẫn nại quá lâu làm y thực sự không rãnh rồi đễ đi trấn an hắn. Y đem hai tay hắn cầm chặt ra phía sau lưng, đem hắn chăm chú cố định tại trên bàn ăn, miễn cho hắn khỏi lộn xộn đụng phải mấy loại thủy tinh vỡ vụn kia mà làm tổn thương chính mình, một bên vừa chậm rãi bắt đầu đong đưa hạ thân làm cho dục vọng của chính mình ma xát với thành trong.
“Ân…..Ô ân……” Trong lúc nhất thời đau đớn cùng tê dại truyền khắp toàn thân, hắn chỉ có thể phát ra không phải là tiếng nức nở nghẹn ngào hay là tiếng kêu rên rỉ. Dần dần mật huyệt cũng có chút thích ừng với sự xâm nhập của dị vật, tê dại tựa như áp đảo đau đớn, hắn cũng dần dần cảm nhận được dị vật thô to nóng rực ma xát với thành trong mang đến một cảm giác khoái cảm đến dị thường.
“A….Cảm giác…..Thật kì quái……” Hắn yêu kiều, bắt đầu đong đưa mông đón y, làm y tiến vào chỗ sâu nhất của chính mình.
Y đặt hắn nằm lên bàn để chính mình tiện thưởng thức nét mặt của hắn. Lúc này đầu óc hắn đã hoàn toàn trống rỗng, hai mắt nửa mở mờ mịt, hai tay vô thức ôm lấy bả vai y, càng mở rộng chân hơn để dương vt y chôn vào chỗ sâu nhất. Nhìn khuôn mặt phía dưới liên tục rên rỉ, bộ dàng âm yếm hưởng thụ y mang đến khoái hoạt, y cảm thấy dị vật bị kẹp chặt bên trong thành trong ướt át kia đã muốn sung huyết đến cực đại. Y một tay vịn eo hắn mãnh liệt đong đưa kéo ra đưa vào, một tay dùng sức xoa bóp tính khí đang kẹp giữa bụng hai người làm cho hắn càng phát ra âm thanh lớn hơn, bốn phía tràn ngập tiếng rên rỉ cùng thở dốc, còn có bàn ăn bị luật động ảnh hưỡng sắp suy sụp mà vang lên tiếng kẽo kẹo đẩy đưa.
“A…..Ân, ân a —!” hắn ôm chặt lấy cổ y, phát ra một tiếng kêu rên rỉ đặc biệt cao vút, tất cả mật dịch đều tiết trong tay y. Y cũng theo sự co rút của thành trong, hạ thân bỗng chốc run lên bần bật, đem dục hỏa kiềm ném bấy lâu tất cả đều bắn vào tận trong chỗ sâu nhất. “Tấm tắc, ăn thật ngon đó.” y trêu chọc cười, đem bàn tay dính đầy tinh dịch của người đang kịch liệt thở dốc kia trước mặt hắn mút lên thành tiếng chụt. Hiện tại trên mặt hắn vẫn còn chút ửng hồng của hưng phấn, nay lại càng đỏ hơn.
“Chán ghét….” Hắn tự tay đẩy y ra, nhưng mà cũng không như kháng cự, ngược lại còn giống như đang gọi mời.
Y thấy thế cười đem hắn ôm vào trong ngực, trong nội tâm có chút co thắt lại.
Hạnh phúc có thể duy trì đến khi nào đây?