Sau khi nhận được tin tức về Sở Hưu trong thời gian này, Tông Bình mới rời khỏi quán rượu.
Có điều sau lưng hắn, gã buôn tin giang hồ kia đã chẳng còn vẻ hoảng hốt kia, khinh thường nhổ nước bọt một cái nói: "Hòa thượng Đại Quang Minh Tự cũng dám hung hãng đe dọa như vậy? Ngươi có hung ác đến đâu cũng hơn được vị đại nhân kia chắc?
Do ngươi không tuân thủ quy củ trước, vậy đừng trách ta đây lảm miệng. Dù sao ta với vị đại nhân kia cũng quen biết đã lâu"
Tông Bình cho là mình rất may mắn, nhưng thật ra hắn rất xui xẻo.
Yên Kinh Thành lớn như vậy, có vô số người buôn tin của Phong Mãn Lâu cùng người buôn tin của một số thế lực nhỏ. Thế nhưng hắn lại chọn phải một người buôn tin có quan hệ với Sở Hưu.
Kẻ buôn tin bị Tông Bình ép hỏi chính là Lộ Du, trong Phong Mãn Lâu hẳn không phải người có chức có quyền gì nhưng trong phân bộ Phong Mãn Lâu ở Bắc Yên vẫn có chút danh tiếng.
Nhưng mấy năm trước, khi Lộ Du còn ở Yến Đông, hắn là người buôn tin đầu tiên của Phong Mãn Lâu hợp tác với Sở Hưu.
Có thể nói ngày trước Sở Hưu bước lên Long Hổ Bảng mặc dù do Tẽ Nguyên Lễ đánh nhịp định đoạt, nhưng tin tức lại do Lộ Du đưa lên.
Mấy năm trôi qua, Sở Hưu đã từ một tán tu giang hồ ngày trước nhảy lên thành kiêu hùng Ma đạo danh chấn giang hồ, thậm chí có thể xưng là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Ma đạo, uy thế kinh người.
Còn Lộ Du ư, hẳn vẫn rất bình thường.
Người buôn tin giang hồ của Phong Mãn Lâu thăng chức không nhanh. Phong Mãn Lâu làm việc theo quy củ, ngươi kiếm được bao nhiêu tin tức, ngươi sẽ ngồi ở vị trí bấy nhiêu.
Nhưng Bắc Yên trời sinh có thiếu hụt, thế lực võ lâm không cách nào so với Đông Tê, thậm chí là Tây Sở. cho nên không có bao nhiêu chuyện xảy ra. Lộ Du chỉ dùng mấy năm đã từ người buôn tin bên khu vực Yến Đông thành người buôn tin ở Yên Kinh Thành đô thành của Bắc Yên, hơn nữa còn là một trong những người phụ trách.Hòa thượng Đại Quang Minh Tự tới mua tin về Sở Hưu, lại còn là một hòa thượng hung ác như vậy, có là kẻ ngu cũng nhận ra đây không phải chuyện tốt lành gì.
Phong Mãn Lâu có quy củ không được phép để lộ thông tin khách hàng, nhưng vừa rồi tòa thượng kia đã không phải khách hàng, hẳn đã uy hiếp mình.
Nếu vậy mình để lộ tin của hẳn cũng không có vấn đề gì.
Quan trọng nhất là trực giác nói cho Lộ Du, chuyện này có tin tức đào được. Nếu mình trở thành người chứng kiến, lấy được tin đem về, vậy địa vị của hẳn trong Phong Mãn Lâu sẽ lên một nấc thang mới
Mặc dù Tông Bình hành tẩu trên giang hồ một thời gian, đã có một ít kinh nghiệm giang hồ, nhưng hẳn lại quên một điểm, đó là mỗi người đều có tư tâm. Hắn vẫn quá dễ tin người, cho dù là Phong Mãn Lâu thanh danh tốt đẹp cũng vậy.
Thời gian vừa qua Sở Hưu vẫn luôn bế quan trong Trấn Võ Đường, vừa hay y đang làm quen với Huyết Ảnh Đại Pháp lại bị ngắt đứt, lần này có thể bù đắp được rồi.
Bên ngoài có người bẩm báo có người quen cũ tới thăm, chuyện này khiến Sở Hưu lấy làm lạ. Ở Bắc Yên này y còn có người quen cũ gì?
Đến khi thuộc hạ mời Lộ Du vào, Lộ Du mỉm cười chắp tay với Sở Hưu nói: “Chẳng hay Sở đại nhân còn nhận ra tại hạ không?”
Sở Hưu nheo mắt nhìn Lộ Du, y thật sự thấy đối phương rất quen mắt, nhưng không nhận ra đối phương là ai.
Dù sao đã nhiều năm qua đi, mà lúc đó Lộ Du chỉ là tôm tép trong giang hồ mà thôi.
Lộ Du không hề để tâm, Sở Hưu không nhớ được hắn mới là bình thường, cho nên hắn nói thẳng: “Người buôn tin dưới trướng Phong Mãn Lâu, trực thuộc phân lâu Bắc Yên, Lộ Du. Ngày trước khi Sở đại nhân còn trong phân đà Thiên Tội của Thanh Long Hội từng tới chỗ ta mua không ít tình báo.”
Nghe Lộ Du nói vậy Sở Hưu lập tức nhớ ra nói: “A, hóa ra là ngươi. Lần trước tình báo của Lộ huynh đã giúp ta bớt không ít công sức đấy.”
Lộ Du vội vàng nói: “Tại hạ nào dám xưng huynh gọi đệ với Sở đại nhân. Lần này tại hạ tới là muốn đưa cho Sở đại nhân một tin tức”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ồ? Có tin gì?”
Lộ Du trầm giọng nói: “Có người muốn giết Sở đại nhân ngài!”
'Sở Hưu như cười như không nói: “Trên giang hồ này người muốn giết Sở mỗ không đến một vạn cũng phải tám ngàn, không khéo giờ có người đang nghiến răng nghiến lợi muốn chém ta cả ngàn cả vạn nhát, không cần ngươi nói ta cũng biết.”
Lộ Du gãi gãi đầu, cười cười xấu hổ nói: “Là ta nói không rõ rồi. Kẻ muốn giết Sở đại nhân là người của Đại Quang Minh Tự, hơn nữa đã tới Yên Kinh Thành, còn định cưỡng ép ta đòi thông tin tình báo về Sở đại nhân ngài.
Ngài cũng biết thực lực của ta rồi đấy, ta không thế phản kháng, chỉ có thể làm theo.
Có điều ta chỉ đưa cho hẳn tin tức ngày trước về đại nhân, không đưa những bí mật sâu hơn”
Sở Hưu cau mày nói: "Người của Đại Quang Minh Tự muốn giết ta? Không thể nào!”
Nếu Đại Quang Minh Tự muốn động thủ, vậy lúc trước khi Hư Ngôn tới đã sớm động thủ, sao còn phải chờ tới giờ?
Lộ Du giải thích: “Là Tông Bình, đệ tử Kim Cương của Đại Quang Minh Tự. Hẳn xuất thân từ Phùng gia, thời gian trước phụ thân hẳn chết trong tay Sở đại nhân ngài, Phùng gia cũng bị Sở đại nhân phái người diệt môn.”
Thông tin của Phong Mãn Lâu cực kỳ tỉ mi, trừ khi ngươi thật sự không có chút danh tiếng nào, nếu không chỉ cần ngươi hơi có tiếng vang trên giang hồ, Phong Mãn Lâu đều sẽ thu nhận lưu trữ.
Trên đường tới, Lộ Du đã lấy được tài liệu cặn kẽ về Tông Bình.
Sở Hưu vuốt cằm, hóa ra là vậy, có điều y vẫn chẳng để ý.
Võ giả bối phận chữ Tông trong Đại Quang Minh Tự, ngoại trừ Tông Huyền ra chưa ai bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.
Đối với Sở Hưu hiện giờ, dưới tông sư võ đạo hầu hết đều là con sâu cái kiến, không cần để ý.
Mấy năm nay y làm không ít chuyện phá gia diệt môn, số người muốn giết y khéo dựng được cả một tông môn. Chỉ một võ giả tiểu bối mà thôi, nếu không phải thân phận đối phương là đệ tử của Đại Quang Minh Tự, khéo Lộ Du đã chẳng tới báo cáo tranh công.