U ám, đỏ tươi, yên tĩnh, trầm luân.
Xung quanh Sở Hưu là hoàn cảnh như vậy, u ám khiến người ta thấy áp lực, đỏ tươi khiến người ta thấy dữ tợn, yên tính khiến người ta thấy quỷ dị, cuối cùng khiến người ta trầm luân
Đúng lúc này mọi thứ xung quanh chợt sáng bừng lên.
Chỉ có điều sau khi sáng lên, Sở Hưu lại hít một hơi lạnh thật sâu
Không phải Sở Hưu ngạc nhiên mà là thế giới này quả thật quá kinh khủng, khiến cảm nhận của Sở Hưu thay đổi hoàn toàn.
Lúc này y như đứng trên mặt biển vô biên vô tận, nhưng dưới chân lại là một làn nước vàng vẩn đục tỏa ra mùi hôi thối gay mũi
Giữa không trung là ba văng trăng tròn, mặc dù có ba mặt trăng nhưng ánh sáng lại cực kỳ mỏng manh. Quỷ dị nhất là ba mặt trăng này đều có màu đỏ tươi.
Đương nhiên điểm quỷ dị hơn nữa là lúc này Sở Hưu đang đứng trên một bộ xương khổng lồ.
Bộ xương đó có hình người, cao hơn mười trượng, đã chỉ còn xương khô.
Nhưng đây rốt cuộc là thứ gì? Người khổng lồ hay ma thần thời thượng cổ?
Nhưng đúng lúc này mặt nước màu vàng đục bắt đầu sôi trào, vô số hung linh ác quỷ dữ tợn ẩn mình dưới mặt nước không ngừng gào thét.
Màu đỏ tươi từ từ dâng lên từ mặt nước vàng đục bên dưới, vương tọa bắn xương trắng lấp loáng ánh sáng quỷ dị được biển máu nâng lên. Trên vương tọa bằng xương trắng kia là một bóng người, rõ ràng thân mặc áo đen nhưng trên người lại tỏa ra màu đỏ máu vừa dữ tợn vừa chói mắt.
Ngay khi thấy người này, Sở Hưu lập tức biến sắc.
Độc Cô Duy Ngã!Tướng mạo người này giống hệt Độc Cô Duy Ngã mà Sở Hưu thấy trong ảo cảnh.
Sở Hưu muốn ghi lại dung mạo hắn để lúc ra hỏi thẳm Lục Giang Hà, nhưng không biết vì sao rõ ràng người này đang đứng trước mặt y nhưng Sở Hưu lại không cách nào miêu tả lại dung mạo hắn, thậm chí không thể nhớ được vào trong lòng.
“Ngươi đang kháng cự”
Độc Cô Duy Ngã ngồi trên vương tọa bằng xương trắng đột nhiên mở miệng, dưới mặt nước vàng đục vô số oán linh đột nhiên im bặt, như rất e ngại người này.
Sắc mặt Sở Hưu lại biến đổi.
Mặc dù đây đã không phải lần đầu tiên y chứng kiến Độc Cô Duy Ngã, có điều lần trước chỉ là hình chiếu mà Độc Cô Duy Ngã, còn lần này đối phương có về có suy nghĩ thật sự.
“Khi ngươi biết sự tồn tại của mình là một bí ẩn, chẳng lẽ ngươi không kháng cự ư? Ta chỉ muốn hỏi một câu. Ta, rốt cuộc là ai?”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Độc Cô Duy Ngã, hỏi nghỉ vấn lớn nhất trong lòng mình ra.
Người hỏi câu 'ta là ai' hoặc là kẻ điền, hoặc là đồ ngốc.
Sở Hưu không điên cũng chẳng ngốc, y chỉ là người trong bàn cờ, không thấy được làn sương mù trước mắt.
"Ngươi là ta, ta là ngươi. Ta, là chúng ta”
Sở Hưu cau mày nói: “Nghĩa là sao? Ta rốt cuộc là thân thể chuyển thế của ngươi hay là thân thể đoạt xá của ngươi?"
Gương mặt Độc Cô Duy Ngã lộ ra một nụ cười: “Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử. Ngươi không chết, ta sẽ bất bại.
Nếu không chết lấy đâu ra chuyển thế? Lại càng không đoạt xá chính mình.
Không cần kháng cự, chờ tới lúc ngươi đi lên tới đỉnh phong ngươi sẽ thấy ta. Ta ở đây chờ ngươi."
Lời nói của Độc Cô Duy Ngã khiến Sở Hưu nhướn mày, không phải chuyển thế cũng chẳng phải đoạt xá, vậy rốt cuộc mình là cái gì?
'Sở Hưu chợt ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Ta không chết ngươi sẽ bất bại, nếu giờ ta chết thì sao?”
Độc Cô Duy Ngã chợt cười to: “Chết? Ngươi không nỡ chết. Ta đã nói rồi mà, ngươi chính là ta. Dùng tính mạng của mình để uy hiếp chính mình, chuyện ngu ngốc này ta sẽ không làm, ngươi cũng sẽ không làm”
Sau khi cười xong, Độc Cô Duy Ngã thu lại nụ cười nói: “Thời gian không còn nhiều, ta chỉ lưu lại được chừng đó trong giọt máu này thôi, đây là một hạt giống, một hạt giống đế lại cho ngươi."
Sắc mặt Sở Hưu hơi đổi: “Ngươi đoán được năm. trăm năm sau Lục Giang Hà sẽ tới tay ta? Ngươi biết được chuyện năm trăm năm sau?"
Độc Cô Duy Ngã thản nhiên đáp: “Thiên tử vọng khí, đàm tiếu giết người.
Ngươi chỉ dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn người, nhưng Thiên Tử Vọng Khí Thuật chân chính lại nhìn cả thiên địa này!
Thiên địa còn nhìn được, ta chỉ dùng nó nhìn một mình Lục Giang Hà mà thôi chẳng lẽ còn không nhìn thấu được sao?
Nếu không ngươi nghĩ vì sao năm trăm năm trước. Lục Giang Hà lại lấy được một giọt máu tươi của ta?”
Ngay khoảnh khắc này, Sở Hưu lập tức hiểu ra rất nhiều thứ.
Những thứ mình nhớ được sau khi chuyển sinh có thật là tương lai?
Dựa vào tiên đoán của mình, Sở Hưu nhận được rất nhiều thứ, được Lưu Ly Kim Ti Cổ, được Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Nhưng càng về sau ký ức của mình đối với tương lại càng mơ hồ.
Giờ có vẻ Sở Hưu đã hiểu, cái gọi là tương lai không nhất định là thật, cũng chưa chắc đã xảy ra.
Tương lai mà mình thấy chỉ là kết quả mà người khác tính ra, khiến hắn cho rằng đó là “tương lai!”
Sở Hưu còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này Độc Cô Duy Ngã lại nói: “Đến giờ rồi, ta, ở đây đợi ngươi”
Dứt lời ba văng trắng máu trên bầu trời rơi xuống, mặt biển màu vàng đục dấy lên sóng dữ ngập trời, xé tan vô số ác linh quỷ vật, toàn bộ không gian chớp mắt đã sụp đổ!
Khi tinh thần Sở Hưu trở lại cung điện ngâm, Lục Giang Hà nấp trong Huyết Hồn Châu cảnh giác nhìn Sở Hưu: "Tiểu tử ngươi rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ ngươi là Độc Cô giáo chủ chuyển thế?”
Lực lượng vừa bộc phát ra chắc chắn là của Bất Diệt Thiên Ma Điển, là lực lượng chỉ thuộc về Độc Cô. giáo chủ.
Lại liên tưởng tới tướng mạo tiểu tử này không ngờ lại giống hệt hóa thân địa ồn của Độc Cô giáo chủ, Lục Giang Hà cũng phải nghỉ ngờ thân phận Sở Hưu.
Lúc này Sở Hưu cũng đang nhìn Lục Giang Hà, nói thật y cũng thấy tên này đáng thương.
Hắn bị nhốt năm trăm năm có thể từ đầu đã do Độc Cô Duy Ngã cổ ý.