Trong Đại Quang Minh Tự có không ít người có thiên phú võ đạo mạnh hơn Hư Ngôn, nhưng lại thiếu hụt tính cách luôn giữ mình thanh tỉnh như Hư Ngôn
Hư Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho dù có người gây chuyện đi nữa cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi, chúng ta không căn phải lo nghĩ nhiều. Để Tông Huyền tới thăm dò một chút là được.
Sau Đại chiến chính ma hắn đã hoàn toàn khống chế được lực lượng bản thân, cũng đã đến lúc để hắn tiếp xúc với một số sự vụ của tông môn”
Tông Huyền được Đại Quang Minh Tự bồi dưỡng làm người thừa kế đời sau, thực lực rất mạnh, thậm chí trong thế hệ trẻ tuổi chỉ vài người có thể sánh vai với hắn.
Nhưng vấn đề là với tính cách của Tông Huyền, muốn hắn trở thành người quản lý toàn bộ Đại Quang Minh Tự, vậy còn thiếu rất nhiều.
Cho nên giờ nhân lúc Tông Huyền còn trẻ, Hư Ngôn cũng muốn để Tông Huyền quản lý thêm một số sự vụ giang hồ, làm việc thuần thục hơn.
Hư Vân gật đầu nói: "Vậy chuyện này giao cho ngươi, ta tới nhờ Hư Tĩnh tính toán xem. Sóng gió trên giang hồ vẫn chưa ngừng”
Nói xong Hư Vân bước chân xuống, nháy mắt đã biến mất trong thiền phòng.
Hư Ngôn ngồi tại chỗ lắc đầu, lại uống một ngụm trà. Có điều lần này hân không uống một hơi cạn sạch mà nhấp từng ngụm, như vậy lại khiến hẳn cảm nhận một ý vị bất đồng.
Lúc này xung quanh Đại Quang Minh Tự, mười mấy thế gia đã bắt đầu đào bới, dáng vẻ như muốn ở luôn tại đây.
Phật môn vốn là vùng đất thanh tịnh, nhưng vị trí mà mười mấy thế gia này chọn lại khiến võ giả Đại Quang Minh Tự đứng trên cao chứng kiến tất cả, chuyện này sẽ khiến bọn họ tức tối tới mức nào.
Có điều bọn họ tức tối thì mười mấy thế gia kia lại càng tức tối. Chuyện này không phải do bọn họ muốn đến mà là bị ép đến.Mặc dù Sở Hưu cho bọn họ một vị trí đại khái bảo bọn họ đào bới ở đây. Có điều theo bọn họ thấy chuyện này rất không đáng tin cậy.
Có điều tới thì cũng tới rồi, bọn họ còn làm gì được nữa? Chỉ có thể để thủ hạ đệ tử tiếp tục đào bới.
Nhưng đúng lúc này lại có đệ tử tới báo cáo, nói là đào được đồ.
Tin tức này vừa xuất hiện, các gia chủ chưởng môn lập tức tập trung lại nhìn.
Trước đó bọn họ còn nghỉ ngờ Sở Hưu nói dối lừa gạt bọn họ, không ngờ lại đào được đồ thật.
Hơn nữa chuyện này không phải không có khả năng. Dù sao xung quanh Đại Quang Minh Tự nhìn như không an toàn nhưng thực chất lại là nơi an toàn nhất.
Bao năm như vậy ai dám đi loạn quanh Đại Quang Minh Tự? Chỉ có Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm trước dám làm vậy.
Tôn Thường Lễ xoa xoa tay nói: “Chư vị, đào tiếp đi, xem rốt cuộc có thứ tốt gì.
Dù sao đây cũng là đồ mà Côn Luân Ma Giáo chôn giấu ngày trước, chắc chắn có nhiều bảo vật hơn xa tưởng tượng của chúng ta.”
Vừa nghe lời này đám người lập tức đào bới không ngừng. Chỉ không đến nửa ngày một cung điện ngầm không lớn đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cung điện này vốn là để Huyết Ma Đường giấu diếm chút tài nguyên cho nên không bố trí nhiều cơ quan nguy hiểm, chỉ có một trận pháp thủ hộ.
Sở Hưu đã giao thủ pháp phá giải trận pháp cho đám người, cho nên bọn họ cũng nhanh chóng mở cung điện ngăm này ra.
Đám người tiến vào cung điện dưới lòng đất, chứng kiến từng rương đan dược đã được luyện chế sẵn, hàng loạt kỳ kim dị thiết, thậm chí còn có đủ loại binh khí ám khí đã được chế tạo sẵn từ trước. Những. thứ này đặt lên giang hồ đều là đồ tốt, khiến mọi người đỏ ngầu cả mắt.
Những thứ Côn Luân Ma Giáo cất giữ năm xưa, cho dù chỉ là những tài nguyên tu luyện bình thường, nhưng đặt trong những gia tộc nhỏ môn phái nhỏ cũng thành bất phàm.
Cho dù mười mấy thế lực này chỉ được chia đều bảy phần bảo vật trong cung điện ngầm, bọn họ cũng được lợi lớn.
Đương nhiên cũng có người nghĩ liệu có nên nói bớt đi, nuốt mất vài thứ. Dù sao Sở Hưu kia cũng không biết rốt cuộc bọn họ phát hiện bao nhiêu bảo bối.
Nhưng suy nghĩ này chỉ vừa lóe lên đã bị bóp nát, bởi vì trong số bọn họ có Thẩm Phi Ưng.
Vị này là chó săn trung thành của Sở Hưu, vì nịnh bợ Sở Hưu đã không để ý tới thanh danh bản thân.
Trước đó Sở Hưu bảo hắn diệt môn Phùng gia, hắn trực tiếp dẫn dắt toàn bộ tính nhuệ của Cự Linh Bang ra tay, thậm chí bản thân cũng xung phong đi đầu. Không đến ba canh giờ sau Phùng gia đã bị hủy diệt.
Giờ nếu bọn họ dám nuốt một mình, Thẩm Phi Ưng chắc chắn sẽ tố cáo.
Hơn nữa không chỉ Thẩm Phi Ưng, ai biết mọi người xung quanh nghĩ ra sao. Vạn nhất có kẻ bên ngoài đáp ứng, sau lưng lại ngăm tố cáo, vậy bọn họ còn không biết mình chết thế nào.
Dù sao một nhà chết, lợi lộc được chia cũng nhiều thêm một phần.
Cho nên đám người cố gắng áp chế lòng tham trong lòng, cùng nói: "Lấy hết đồ ra đã, chia ra phần của Sở đại nhân tới Trấn Võ Đường, còn lại chúng ta chia đều”
Không ai có dị nghị, thế nhưng bọn họ vừa định lấy đồ ra đã thấy một đệ tử thế gia nhỏ hốt hoảng chạy tới nói: "Không xong rồi! Không xong rồi! Người của Đại Quang Minh Tự tới hỏi!"
Đám người liếc mắt nhìn nhau, đều thở dài một tiếng.
Nên tới, kiểu gì cũng sẽ tới.
Bọn họ không dám đối mặt với Sở Hưu, sợ bị giết Vậy chỉ có thể đối mặt với Đại Quang Minh Tự.
Hơn nữa trước đó bọn họ còn cảm thấy kháng cự, nhưng sau khi phát hiện bảo vật trong cung điện dưới
lòng đất, bọn họ lại phát hiện cảm giác kháng cự của mình chẳng còn mãnh liệt như lúc trước nữa
Lợi ích đủ khiến rất nhiều người không thấy rõ bản thân, bí quá hóa liều.
Mặc dù những giáo chủ chưởng môn ở đây đều nghĩ rằng bản thân tự biết mình, có điều giờ còn một địa cung chưa khai quật ra, cho dù giờ Sở Hưu bảo bọn họ đi, bọn họ cũng không nỡ đi.
“Đi thôi chư vị, tới gặp người của Đại Quang Minh Tự một chuyến. Có điều mong chư vị đừng quên lời căn dặn của Sở đại nhân!” Thẩm Phi Ưng ở bên cạnh nói với vẻ sâu xa.