Kí Sự Nghiệp Quật Của Công Cặn Bã

chương 28: [28]kí sự 'nghiệp quật'

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quãng thời gian đắm chìm cơn lốc xoáy tình dục do nhu cầu cao của cơ thể trong thai kì cũng đã đi đến giai đoạn cuối cùng.

Đứa bé ra đời vào một đêm tuyết.

Sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Tư Vinh nằm ở trên sô pha ngủ một lát.

Nhưng trong lúc ngủ mơ màng, y lại cảm nhận thấy bụng mình bị co rút đau nhói. Mà Cố Dục Hành đang ngồi cạnh chơi game với y, sờ lên sau quần của y thấy ướt nhẹp sũng nước lập tức ẵm y lên, đi vào phòng sanh để chuẩn bị. Cậu sốt ruột gọi điện báo cho hai anh trai biết, cùng lúc phải phân phó bác sĩ gây mê, y tá, xe lăn, mở ra cánh cửa phòng giải phẫu dự phòng sát vách.

Tuy thoạt nhìn, toàn bộ quá trình cực kì bình chuyên nghiệp. Nhưng dù có bình tĩnh chuyên nghiệp ra sao, thì từng cơn co rút một tăng dần lên nỗi đau đớn chồng chất vẫn làm Nghiêm Tư Vinh đau đến không rên nổi một tiếng nào. Trên trán y đổ ra toàn là mồ hôi lạnh, chỉ có thể hít thở thoi thóp dồn dập. Tiếng nói chuyện rầm rì bên tai y cũng hoàn toàn không nghe rõ gì cả. Mấy bóng đèn trên đỉnh đầu quá chói mắt. Nỗi đau đớn cơ thể làm cho y mỏi mệt. Từng cơn đau sôi trào dồn dập ở trong khoang bụng y thoạt như toàn bộ nội tạng tươi sống bị túm lấy sờ sờ kéo ra ngoài. Y kêu tên của ba anh em nhà họ Cố, muốn nói mình không sinh nữa đâu, đau quá.

Nhưng lại có người đang dùng sức đè xuống phần bụng y rồi đẩy vuốt xuôi xuống thân dưới mình. Sức đẩy này mạnh đến mức làm y cảm thấy cơ thể mình đang bị nghiền qua dưới bánh xe ô tô vậy. Y nghe thấy có tiếng người ở bên tai kêu y cần phải dùng sức. Y bắt tay cậu lại bấu chặt lấy. Y dồn hết sức lực cuối cùng cố rặn ra, may mà trước lúc ngất xỉu thì y loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của đứa bé.

Chờ đến khi y tỉnh lại lần nữa, đã là giữa trưa ngày hôm sau. Y giật giật thân thể đã ngủ đến tê dại. Trong lúc hoảng hốt, y mới phát hiện ra cái bụng mình đã nhẹ đi rất nhiều. Theo đó, cánh tay y đụng phải thứ gì đó, y nhấc chăn lên liền thấy, có một vật nho nhỏ xấu xấu nằm ngủ cạnh bên mình.

- Bé con rất xinh, có phải không?

Cố Dục Hành dùng hai bàn tay nâng má, lộ rõ vẻ mặt hiền từ mà nhìn chăm chú vào bé khỉ con xấu xí này.

Lần này Nghiêm Tư Vinh đã hoàn toàn tỉnh táo, thân dưới vẫn còn đau rát âm ỉ. Mà y đối với đứa bé mà mình đã dùng hết sức sinh ra lại không có chút cảm giác chân thật nào cả. Y cũng không thể nói rõ là thích hay là không chán ghét nữa.

- Cố Thận Hành đâu?

Thần sắc y uể oải hỏi.

- Đang nấu cơm á. Anh hai thì đi mua quần áo rồi. Mấy bộ quần áo mà bọn em mua sẵn mặc vào làm bé cưng không thoải mái.

Trong lúc nói chuyện, đôi mắt của Cố Dục Hành cũng chưa từng rời khỏi bé khỉ con xấu xí kia.

- Tôi đói.

- Chờ chút.

Rốt cuộc, Cố Dục Hành mới chịu ngẩng đầu lên nhìn y một cái. Chưa được bao lâu, Cố Thận Hành bưng mâm vào đây. Nghiêm Tư Vinh liếc mắt nhìn sơ qua liền trực tiếp sửng sốt. Đó là đủ loại canh; nào là canh suông, canh hầm đậm đà, cháo nhuyễn; sáu phần lớn bày ra đầy bàn.

Thấy được cảm xúc đờ đẫn ngơ ngác ở trong mắt Nghiêm Tư Vinh, Cố Dục Hành mới giải thích cho y nghe:

- Anh vừa mới sinh đẻ xong, hiện tại chỉ có thể ăn đồ lỏng mà thôi.

Cố Thận Hành ngồi xuống mép giường y, múc từng muỗng một đút cho y ăn.

Chưa bao lâu, y nghe thấy Cố Ngạn Hành mở cửa ra, tiếp theo truyền đến một đợt tiếng động chuyển đồ nhốn nháo xen lẫn tiếng nói chỉ huy người đặt để đủ thứ đồ linh tinh này ở những chỗ nào. Ngay khi hai anh em Cố Thận Hành nghe thấy thì cả hai lập tức cùng đi ra ngoài. Nghiêm Tư Vinh trợn tròn mắt nằm trên giường, nghe thấy ba anh em đang thảo luận xem đồ mua cho bé con nhiều mức đã chất thành đống lớn ở phòng khách mà vẫn không đủ chỗ. Mà, đây lại là căn phòng khách rộng hơn một trăm mét vuông.

Giờ vẫn còn đang đổ tuyết, dưới ánh mặt trời cộng với ánh tuyết trắng sáng đến quá chói mắt, nên Nghiêm Tư Vinh xoay mình nhắm mắt lại ngủ mất.

Nhưng rắc rối cứ liên tiếp nối đuôi nhau mà tới.

Y còn chưa ngủ được bao lâu, thì bé cưng bị đói mà liền khóc ré lên. Cố Ngạn Hành lay tỉnh y, rồi dạy y cách cho bú sữa, đến tư thế ẵm cho bú.

Trình độ chuyên nghiệp này của hắn, làm cho y còn tưởng hắn là Cố Dục Hành đó chứ.

Nhưng bé cưng vẫn luôn khóc lóc, Cố Ngạn Hành thoáng sực nhớ gì đó, làm cho hắn hơi đổi sắc mặt, vội ôm lấy đứa bé vào trong phòng tắm.

Nghiêm Tư Vinh kéo kéo lớp áo trong không biết tự lúc nào đã ướt mồ hôi. Y chầm chậm đi xuống giường, nỗi thống khổ sau sanh nở vẫn còn để lại di chứng trên cơ thể. Y tìm quần áo để tắm rửa, mở cửa phòng tắm ra.

Cố Ngạn Hành đang luống cuống tay chân mặc tã giấy cho bé khỉ thúi kia. Lại nhìn thấy y cầm lấy quần áo bước vào thì hắn lập tức đổi sắc mặt ngay mà nói:

- Vinh Vinh, không thể tắm rửa đâu. Phải kiêng một tuần mới được tắm lại. Nếu không thì rất dễ bị cảm cúm sau sinh lắm!

Đã cho rằng sau khi sanh xong thì mọi chuyện sẽ trở lại suôn sẻ, cho nên ở ngay tại chỗ Nghiêm Tư Vinh bị bắt quay về nằm yên trong ổ chăn.

Y còn chưa biết tháng ngày 'cực khổ' của mình chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.

Giữa đêm khuya, cả người sũng mồ hôi mà thức giấc, tim đập dồn dập, Nghiêm Tư Vinh chống tay nâng người lên chờ một hồi mới bình phục xuống nhịp tim kịch liệt. Y chưa ngủ được bao lâu, lại bị Cố Dục Hành lay tỉnh để cho bú sữa.

bé khỉ con xấu xí đang gào lên mấy tiếng khóc bén nhọn, làm ồn đến mức y không ngủ tiếp được.

- Giờ là hai giờ sáng đó!

Nghiêm Tư Vinh ôm bé khỉ con xấu xí với vẻ mặt nổi điên.

Cố Dục Hành khô khan an ủi y:

- Ba tháng đầu chăm em bé sẽ rất khó khăn, nhưng về sau thì sẽ đỡ hơn mà. Bé con vừa mới sinh ra, dạ dày chỉ nhỏ xíu xiu hà, nên mới hay mau đói phải bú nhiều lần.

Cố Dục Hành nhìn thấy bọng mắt xanh đen của Vinh Vinh cũng rất là đau lòng, nhưng mà đâu còn cách nào khác, bởi sữa mẹ có dinh dưỡng và bổ sung đề kháng tốt hơn hẳn sữa bột. Hơn nữa, bé con còn quá nhỏ, uống sữa mẹ là sự lựa chọn tốt nhất. Cậu chưa từng dám nhắc đến những vấn đề này với Vinh Vinh trong thời gian mang thai, lo sợ Nghiêm Tư Vinh vốn đã cực kì chán ghét việc mang thai nghe xong thì sẽ mắc phải chứng hậm hực trước sanh.

- Vinh Vinh vất vả rồi, chờ thêm chút nữa để em nghiên cứu ra được loại sữa bột tốt nhất dành cho bé con là hết à. Nên Vinh Vinh chịu khó cho bú đi mà, được lần nào hay lần đó ha?

Cố Dục Hành nâng đầu gác lên trên mép giường năn nỉ y.

Nghiêm Tư Vinh đành phải vén áo lên cho bú sữa. Lúc này, y mới biết được quãng thời gian ham muốn xác thịt quá độ rồi bị động để ba anh em nhà này bắt nạt suốt thai kì cũng chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi. Còn bây giờ, y phải hết sức chịu đựng bé khỉ con xấu xí này mút ngực y đến phát đau.

Nếu mà ba anh em Cố Ngạn Hành dám dùng sức như này, thì có lẽ y đã sớm giáng cho một bạt tay rồi. Nghiêm Tư Vinh đang nhẫn nại chịu đựng, bấu chặt lấy mặt sau tã lót đến nhăn nhíu lại.

Chỉ toàn ăn canh suông, cháo nhuyễn, làm cho y không lúc nào không đói bụng. Đêm hôm thì cả người y sũng mồ hôi nhớp nháp, vừa chịu đựng nỗi khổ không được đi tắm vừa cứ phải cách hai tiếng mà thức dậy cho bú một lần......

Phải sống mỗi một ngày như thế này, kêu Nghiêm Tư Vinh phải sống qua hơn một tuần thì y lập tức không chịu nổi nữa.

Nhìn người khác được ăn đồ thơm ngon, còn có thể sung sướng vui vẻ đi tắm rửa. Chỉ là những việc làm bình thường được thực hiện hàng ngày, lại khiến cho Nghiêm Tư Vinh tức thì sinh ra ghen ghét suýt tức chết luôn.

Dù cho Cố Thận Hành có biến đổi đủ loại cách nấu đa dạng, nhưng canh thì vẫn là canh. Có uống đến căng tràn cả cái dạ dày, nhưng y vẫn cứ bị đói. Đã rất lâu rồi, y chưa được từng được ăn no. Trong lúc soi gương trong phòng vệ sinh, nhìn thấy cả người mình đã ốm xuống rõ. Y tủi thân muốn chết, rớt nước mắt đầy cả một xô, mới được phép ăn cơm trắng.

Cố Dục Hành còn tóm lấy cơ hội này mà cố ý nói bóng nói gió mà dạy dỗ y:

- Anh xem, nếu lúc trước anh tìm người mang thai hộ mà nói, thì người đó cũng sẽ khó chịu như vậy đó.

Nghiêm Tư Vinh tức đến điên lên được. Nhưng y lại không thể phản bác lời nào cả, bởi vì đúng thật là y đã từng tìm người mang thai hộ, cũng đang trong giai đoạn chuẩn bị thực hiện. Nếu không phải là do Cố Dục Hành nhảy xổ ra chặn đường, thì chắc không chừng đứa bé được sanh hộ kia cũng đã chập chững biết đi rồi.

Dưới sự chỉ đạo của Cố Dục Hành, hai anh trai nhà họ Cố đã chăm sóc đứa bé rất tốt. Sau nửa tháng, dáng vẻ của bé khỉ con xấu xí hoàn toàn thay đổi, trở nên trắng trẻo bụ bẫm được gói kĩ trong tã lót. Nghiêm Tư Vinh vươn tay đến sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, làm bé con cười rộ phát ra cả tiếng 'ha ha ha'.

Lúc này, y mới chú ý tới đứa nhỏ này lại hao hao có chút bóng dáng của mình. Mắt hai mí, đôi mắt to tròn và con ngươi sáng ngời nhấp nháy long lanh như trái nho đen to mọng, chiếc miệng nhỏ chúm chím cong lên mỉm cười nhìn chăm chú về phía y.

Vào giờ phút này, thoạt như huyết thống thể hiện rõ lên sức mạnh hiệu nghiệm của nó.

Trong lòng Nghiêm Tư Vinh mềm mại thành một đống bông tơ, giơ di động lên chụp một bức hình bé con trắng trẻo bụ bẫm này.

****

Sau hai tuần bận rộn thì cuối cùng Cố Dục Hành đã nghiên cứu ra loại sữa bột tốt nhất để thay cho sữa mẹ, nên đã giảm từ hai người thành chỉ cần một người để canh cho y và bé con đi ngủ.

Vì vậy, y nhân lúc chỉ có một mình, hỏi Cố Thận Hành, đứa bé là con của ai.

Cố Thận Hành ôm bé con vào trong lòng ngực, đang dỗ bé ngủ, rũ mắt xuống nói với y rằng, cả ba anh em họ đều thích đứa bé này, sẽ được hưởng cả tình yêu thương nhân ba, ba anh em cũng không muốn làm giám định nữa.

Nghiêm Tư Vinh nằm ngủ cạnh đứa bé, nhìn Cố Thận Hành thuần thục thay tã dơ đổi thành tã mới mặc quần lại cho bé rồi dỗ bé ngủ.

Nhắc đến mới nhớ, từ sau khi sanh đứa bé ra đã qua nhiều ngày, y còn chưa từng tự tay chăm sóc bé con lần nào cả, ngoại trừ cho bú sữa ra. À, sau đó đến cả việc cho bú sữa cũng đã được Cố Dục Hành nhận thầu.

Trong ba anh em, thì Cố Thận Hành phụ trách nấu cơm ba bữa cho cả nhà ăn, ban đêm thì phụ dỗ em bé. Cố Ngạn Hành bận rộn đi làm kiếm tiền thuận tiện đi mua đồ ăn. Cố Dục Hành thì chăm em bé vào ban ngày còn phải giặt giũ phơi quần áo của cả nhà. Ba người đều phân công rõ ràng. Trái lại, chỉ có mỗi Nghiêm Tư Vinh tự cảm thấy bản thân mình mới là người dư thừa trong cái nhà này.

Ba người bàn bạc đến khi đầy tháng lại đặt tên cho đứa bé, hỏi Nghiêm Tư Vinh có thích cái tên nào không.

Nghiêm Tư Vinh không nghĩ ra nổi, y vốn chưa từng chờ mong đứa nhỏ này, thậm chí là cũng đã từng có một lần muốn bỏ đi đứa nhỏ này. Ngay từ ban đầu, đứa nhỏ này không phải là kết tinh của tình yêu, mà trái lại là trói buộc.

Với mối quan hệ mập mờ với ba anh em nhà này, y không có cách nào xác định được vị trí chính thức của mình, giờ lại xuất hiện thêm một sinh mệnh nhỏ ngoài ý muốn càng trực tiếp thúc đẩy mối quan hệ phức tạp đầy vấn đề giữa bốn người họ bước lên một nấc thang mới.

Mỗi đêm khó ngủ, y đã bừng tỉnh vô số lần từ ác mộng. Trong bóng tối, y trợn trừng mắt nhìn trân trân lên trần nhà, tự hỏi bản thân mình: về sau, đứa nhỏ này nên gọi mình là gì đây? Ba? Hay là mẹ?

Bé con có cảm thấy mình chính là quái vật hay không?

Trong hai anh em nhà họ Cố, ai mới là cha ruột của bé con đây?

Hai anh em họ sẽ đối xử tốt với đứa nhỏ này sao?

Cố Dục Hành thật sự có thể trở thành nơi nương tựa cuối cùng để đảm bảo cuộc sống tương lai của đứa nhỏ này sao?

Y không có cách nào tự trả lời được, nhưng từ khi y nhìn ra được tình yêu nồng nhiệt của ba anh em nhà họ Cố với đứa nhỏ này, thì cũng tự nhận ra bản thân mình gần như trở thành nhân vật dư thừa trong nhà này, thì y mới miễn cưỡng có thể tìm ra một đáp án rõ ràng.

—— Ba anh em nhà này thực sự rất yêu thương đứa nhỏ này.

Vì thế, vào một buổi chiều thứ sáu của tháng hai dương lịch, cách Tết Nguyên Đán không xa. Nghiêm Tư Vinh thấy hai anh em dỗ em bé ngủ rồi. Mặt trời lặn dần, dưới chân trời cũng đã nhuốm dần lên màu xanh đen loang lổ.

Y khẽ cử động tay chân lặng lẽ mà mặc lên quần áo ngoài chỉnh tề, quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ, cầm theo di động và thẻ ngân hàng, hít vào một hơi thật sâu, ngay sau đó liền mở cánh cửa lớn của bệnh viện, cất bước đi vào gió tuyết không hề ngoảnh đầu lại.

【 Vinh Vinh quá bất an, hơn nữa do nồng độ hormone giảm xuống, mà ba anh em lại không đủ quan tâm, nên làm y mắc chứng trầm cảm sau sinh.

Ở đoạn này, nhịn không nổi muốn càm ràm hai câu, sau khi sinh xong thì nồng độ hormone trong cơ thể người mẹ sẽ bị tụt giảm rất nhanh, nếu đổi thành một người đàn ông để trải nghiệm qua một lần, thì chắc là anh ta cũng chẳng chịu nổi được bao lâu mà thậm chí còn sẽ tự tử.

Mà phàn lớn nguyên nhân gây nên chứng trầm cảm sau sinh đều là do mọi thành viên gia đình chỉ biết chú ý đến em bé mới sanh. Nhưng thật ra, tâm lí và sinh lí của người mẹ vừa mới sinh con xong cũng rất là yếu ớt, cực kì cần sự quan tâm yêu thương.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời

2. Kẹo Sữa Bò

3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác

=====================================

Dù sao thì, hy vọng cho tất cả người mẹ và em bé luôn được yêu thương ha...... tất cả đều được bình an hạnh phúc ~ Amen. 】

Truyện Chữ Hay