Phủ công tước Wall, sau một bữa tiệc tối hơi náo nhiệt, mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu bi. Bọn người hầu đang dọn dẹp đại sảnh bừa bãi, không giống trước đây, hôm nay trong sảnh chính xa hoa có thêm mùi máu tươi mơ hồ.
Nhìn con trai Sting trước mặt, công tước Wall lắc đầu. Vất vả quá độ khiến mái tóc vị Tể tướng đế quốc vừa qua tuổi năm mươi này đã hoa râm, trên mặt lộ rõ tuổi già đang đến gần.
"Hôm nay con làm ta rất thất vọng!" Nói xong câu này, Wall nặng nề thở dài một hơi, vẻ mặt uể oải.
Sting không hề cãi lại, hắn biết phụ thân còn có lời phải nói.
"Đừng nhìn bệ hạ đã già mà lầm, trong lòng ông ta vẫn sáng như gương. Những người bên dưới có hành động gì, suy nghĩ những gì ông ta đều thấy rõ như đang xem kịch, miễn là không vượt qua giới hạn ông ta có khả năng chịu đựng được.
Chúng ta và vương phi Segni dạo này qua lại quá mức mật thiết, đã chạm đến phòng tuyến giới hạn trong lòng ông ta. Hai vị hoàng tử coi cháu trai nhà Stedman như quân cờ trong cuộc chơi của mình cũng chạm đến giới tuyến đó. Cho nên ông ta hạ thánh dụ gả Kafiny cho cháu lão Shuster, vừa cắt đứt hi vọng của chúng ta, vừa lau mông cho hai gã con trai ông ta".
Nghe đến đó, Sting hô hấp trở nên hơi dồn dập. Hắn không thể chịu được việc người mình ái mộ lại bị đưa cho một thằng ngu giống như một món quà.
"Sting, không được xem thường bất cứ con cháu nào trong gia tộc Stedman. Năm trăm năm qua, gia tộc bọn họ đã xuất hiện tướng quân anh dũng vô địch, xuất hiện chính khách xảo quyệt âm trầm, xuất hiện thương nhân danh tiếng vang vọng đại lục, cũng xuất hiện anh hùng uy chấn thiên hạ, ngay cả Giáo hoàng cũng cảm thấy run rẩy, nhưng gia tộc bọn họ chưa bao giờ xuất hiện thằng ngu!"
Hình như thấy rõ suy nghĩ trong lòng con trai, công tước Wall liền tận lực nhắc nhở, "Sting, cách Kafiny xa một chút. Đối với gia tộc chúng ta, người phụ nữ đó chính là một lọ thuốc độc. Bây giờ con còn lâu mới có bản lãnh khống chế cô ta. Còn nữa, hãy điều chính lại thái độ của con khi đánh giá Geriferry, một thằng ngu sẽ không thể giành được tâm hồn của công chúa!"
Nói xong công tước Wall vỗ vỗ vai con trai rồi rời đi, để lại một mình Sting đứng trong phòng sách suy nghĩ gì đó.
Một lúc lâu sau, Sting ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ không cam lòng, cũng lộ vẻ kiên quyết. Từ khi sinh ra đã không biết thất bại là gì, Sting quyết không thừa nhận mình sẽ thua một thằng ngu.
Sau khi đưa phụ thân đi nghỉ ngơi, Sting ra khỏi phủ Tể tướng, lên một chiếc xe ngựa không có bất cứ dấu hiệu nào. Sau khi xe ngựa chạy mấy vòng quanh đế đô, đến rạng sáng mới chạy vào một ngõ nhỏ ở đông bắc đế đô, dừng lại trước sân một tiểu viện hai tầng. Nhìn từ bên ngoài tiểu viện này không có gì khác các tiểu viện trong ngõ, ở chỗ này chủ yếu là giai cấp trung lưu như tiểu thương, từng tiểu viện thấp bé và sân viện nhỏ hẹp không thể nói là xa hoa nhưng lại đủ thực dụng và ấm áp.
Sting vừa mới chuẩn bị vén màn xe ra, bàn tay đang vươn tới đột nhiên dừng lại.
Một tiếng két rất nhỏ vang lên, cửa viện đột nhiên mở ra, từ bên trong đi ra ba người đàn ông mặc áo choàng đen đội mũ rộng vành, trong đó có một người cảnh giác nhìn vào trong xe với ánh mắt cảnh giác lúc đi qua bên cạnh xe ngựa. Chính vì vậy Sting đã nhìn thấy chữ thập màu đỏ dưới vành mũ của người đó, "Người thi hành chữ thập máu của sảnh phán xét dị đoan? Tại sao lại đến đây? Bọn chúng không có quyền đến đế quốc bắt người mà?"
Mang theo nghi vấn, Sting xuống xe đi vào tiểu viện. Trong một phòng khách trên tầng hai, Sting nhìn thấy chủ nhân của tòa viện này, nhị hoàng tử Simba của đế quốc.
Tuy nói nhị hoàng tử Simba bị bộ giám sát đế quốc giam lỏng nhưng đó cũng chỉ là làm ra vẻ, chỉ cần hắn không trắng trợn đi ra phủ thì cũng không có ai dám làm càn giám thị hắn cả ngày. Nhưng nếu hắn muốn tiếp tục thực hiện một vài âm mưu bí mật thì lại phải lén chuồn ra tìm đến một cứ điểm bí mật.
"Người chấp hành của sảnh phán xét dị đoan, Simba, ngươi điên rồi". Nhìn mấy chén trà vẫn đang bốc hơi nóng trên bàn, Sting lập tức hiểu ra Simba vừa gặp ai, hắn khẽ kêu lên với Simba. Phải biết đế quốc Menied quy định rõ, nghiêm cấm tôn giáo nhúng tay vào chính trị. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Giáo đình thần thánh khó có thể phát triển mạnh mẽ ở đế quốc Menied.
"Nghệ thuật cao nhất của âm mưu không phải tự mình vu hãm chính mình để giá họa cho người khác mà là mượn đao giết người". Simba không hề cảm thấy lo lắng vì mình lại một lần nữa đụng vào giới hạn của hoàng đế đế quốc, "Hơn nữa, ngươi cũng nhìn thấy, thế lực của ta đều bị đàn chó của bộ giám sát nhìn gắt gao, kiếm tay chân làm việc cho mình không dễ dàng gì. Còn sau này, đó là chuyện sau này".
"Ngươi tin chỉ dựa vào bọn họ là có thể giết được Geriferry sao? Không được quên lão quản gia già mà còn không chết của nhà họ, còn cả hắc kỵ nữa". Vừa nghĩ đến ba trăm cái đầu bị lão Khuê Nô đốt cháy trước cửa bộ thống soái cấm quân, trong lòng Sting đã lạnh buốt, đó là trọn ba trăm chiến sĩ cao cấp.
"Còn có phụ thân hắn, kỵ sĩ thứ hai thân ái của chúng ta nữa", Simba nhắc Sting, có điều trên mặt hắn không hề có vẻ sợ hãi.
"Ngươi biết thì tốt. Hơn nữa bây giờ ngươi giết hắn, nếu như không đạt được mục đích giá họa cho Ite thì cũng không có bất cứ ý nghĩa gì". Sting hơi buồn bực, giết Geriferry quả thật không có bao nhiêu ý nghĩa đối với Simba mà lại có ý nghĩa rất quan trọng đối với hắn. Nhưng làm như vậy Simba sẽ hoàn toàn bộc lộ, cần biết một gia tộc cổ xưa như Stedman luôn cố chấp đến mức điên cuồng khi báo thù cho người thân.
Simba mỉm cười vỗ vai Sting ra hiệu cho hắn ngồi xuống, "Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, hoàn toàn không cần phải vậy". Simba trấn an Sting một câu, đi tới bên cửa sổ nhìn bóng đêm mịt mờ, tiếp tục nói, "Nghe nói phù thủy Liêu Sa bên người Deron dạo này đã mất hết ma lực, ba người phán quyết vịnh quang (ca ngợi ánh sáng) của sảnh phán xét dị đoan đã lên đường. Cho dù Deron không chết thì cả đời này cũng rất khó còn có cơ hội bước ra khỏi vực sâu Devil. Còn lão Khuê Nô, ngươi không được quên đám huyết tộc của nhà ta ở phía nam, nghe nói bây giờ bọn họ vô công rồi nghề đến mức chuyên đi hút máu muỗi. Geriferry cứ giao cho đám người thi hành không coi ai ra gì kia là được. Nghe nói Giáo hoàng rất có hứng thú với hắn, ta nghĩ chắc chắn không phải hứng thú hẹn hắn đến uống trà chiều".
"Bọn chúng làm trắng trợn như vậy, đế quốc sẽ không can thiệp sao?" Sting không ngờ Simba đã tính toán hết mọi vấn đề.
"Đế quốc? Đế quốc phong hắn làm kỵ sĩ thứ chín, đế quốc cũng thưởng thần khí Tầm ma đỏ cho hắn, còn gả công chúa cho hắn. Còn hắn chỉ là một thằng ngu, một người có linh hồn bị ác ma nguyền rủa, nhưng đế quốc vẫn cho hắn nhiều như vậy. Sting, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra có chuyện gì không đúng sao?" Simba nhìn Sting, trên mặt lộ ra vẻ suy ngẫm.
"Ý ngươi là hoàng đế bệ hạ cố ý cho hắn nhiều như vậy để làm chúng ta ghen ghét rồi động thủ với hắn?" Nghĩ tới đây trái tim Sting chợt nặng trĩu, liên tưởng đến việc hoàng đế bệ hạ đột nhiên rời kinh khi Geriferry bị mai phục ở núi Vọng Nguyệt, lại nghĩ đến lời cảnh báo của phụ thân, Sting không khỏi toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm than gừng quả nhiên càng già càng cay, cảnh giới cao nhất của âm mưu thì ra là ngư ông đắc lợi.
"Một kỵ sĩ đế quốc có danh tiếng mà không có sức mạnh, cho dù hắn là anh hùng thì cũng làm bẩn danh hiệu kỵ sĩ đế quốc vĩ đại này. Thay vì sau này bị những kẻ thèm muốn thần khí giết chết rồi đế quốc bị người khác cười nhạo, không bằng khiến hắn chết trong những âm mưu khó bề phân biệt để nhanh chóng bảo vệ thể diện đế quốc. Ta nghĩ phụ hoàng bệ hạ của ta sẽ rất vui được nhìn thấy hắn chết". Làm xong việc này nhất định phụ hoàng sẽ coi trọng ta. Trong bóng đêm tối tăm, dường như Simba đã nhìn thấy một con đường rộng rãi lấp lánh ánh vàng.
Sting gật đầu, hắn thừa nhận Simba nói có lý. Trên thực tế, tâm cơ âm trầm của Simba chính là nguyên nhân chủ yếu khiến Sting đặt tương lai của gia tộc vào cửa hắn.
"Còn ngươi, lần trước không phải nói có kỵ sĩ rồng tương trợ à? Nhưng rồi cho dù một cái vảy rồng ta cũng không nhìn thấy". Tâm tình rất tốt, Simba không nhịn được cười nhạo.
Sting đỏ mặt phản bác, "Ngươi còn không biết xấu hổ, thử suy nghĩ xem vúi Vọng Nguyệt ở chỗ nào? Triệu tập rồng khổng lồ ở đó, không lẽ đế quốc đã chuẩn bị khai chiến với pháo đài của các thần sao?"
Simba suy nghĩ cũng thấy đúng, nếu một sinh vật mạnh mẽ như rồng xuất hiện ở phụ cận đế đô thì chắc chắn sẽ khiến các cường giả ở đế đô cảnh giác, lúc đó chắc chắn sẽ dẫn tới cuộc đại chiến kinh thiên động địa giữa những người mạnh, cuộc phục kích của bọn họ sẽ trở nên vô nghĩa.
Sau khi Kafiny rời khỏi, Geriferry đã tỉnh lại, đột nhiên hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và cười, "Lão Khuê Nô, ngươi đã về rồi à?"
Đúng vậy, lão Khuê Nô đã về, xuất hiện không một tiếng động bên cửa sổ phòng Geriferry trong một đêm trăng khuyết lặng gió. Lão Khuê Nô nhìn Geriferry nằm ngủ với vẻ mặt bình tĩnh, có điều Geriferry đột nhiên lên tiếng cũng khiến ông ta giật mình, không phải giật mình vì sợ hãi mà vì không ngờ cảm giác của thiếu gia lại nhạy cảm như vậy. Nếu không phải nhìn thấy Geriferry mở mắt ra, lão Khuê Nô gần như cho rằng hắn đang nói mê.
Trên thực tế không phải Geriferry phát hiện lão Khuê Nô đã trở về mà là con mắt trong cơ thể hắn, đương nhiên Geriferry nhất quyết không nói điều này với lão Khuê Nô.
Geriferry từ trên giường ngồi dậy, nhìn lão Khuê Nô với vẻ mặt từ ái bên cửa sổ, mừng mừng tủi tủi. Hắn đã quen được cầm bàn tay của lão Khuê Nô, ao bảo hai tay lão Khuê Nô còn mềm mại hơn cả tay phụ nữ. Đây không phải nói hắn có sở thích quái dị, mà đôi tay này có thể khiến hắn thấy ấm áp, thấy được quan tâm, và cả tự tin.
"Lão Khuê Nô, sao lại đi lâu như vậy?" Geriferry nhặt một chiếc lá khô vương trên đầu lão Khuê Nô đã đi đến bên giường, trong giọng nói lộ rõ vẻ ỷ lại và làm nũng.
"Thiếu gia của ta, xem ra mấy ngày ta đi ngài sóng cũng không tồi!" Trên gương mặt hơi mệt mỏi của lão Khuê Nô lộ vẻ tươi cười, dạo này trong liên minh thần thánh có vô số tin đồn thú vị về thiếu gia này, lão Khuê Nô thật sự không nghĩ tới một thằng ngu cũng có thể sống đặc sắc như vậy.
Geriferry nhìn lão Khuê Nô càng ngày càng có khuynh hướng tọc mạch, cúi đầu cười khổ một tiếng bất đắc dĩ, "Lão Khuê Nô, thay vì gây ra những chuyện thị phi để mọi người đồn đại này, ta sẵn lòng để ngươi đưa ta tới vùng rừng núi hoang vu làm một tên dã nhân không có người hỏi thăm hơn".
Lão Khuê Nô nhẹ nhàng gật đầu, lấy một cây nến trên giá đặt lên đầu giường Geriferry, sau đó giơ ngón giữa trên bàn tay trái trắng muốt và mịn màng lên, trên ngón tay có một chiếc nhẫn màu bạc, trên nhẫn khắc đầy ký hiệu phức tạp. Lão Khuê Nô đưa tay phải vuốt lên chiếc nhẫn, miệng khẽ ngâm nga, sau một làn ánh sáng lờ mờ, một chiếc bình sứ xinh xắn xuất hiện trong tay ông ta.
"Thiếu gia, đây chính là mục đích lần này ta ra ngoài, trogn này có một viên Tỉnh long đan, có dùng hay không là do ngài tự quyết định". Nói rồi lão Khuê Nô đặt chiếc bình sứ vào tay Geriferry.
Tỉnh long đan là kết quả do các thuật sĩ luyện kim và dược sư trong học phái ma thuật liên hợp luyện chế mà thành. Ngoài cường thân kiện thể, loại đan dược có chứa tủy rồng này còn có thể tăng đấu khí hoặc ma lực của người uống thuốc thêm từ một đến ba cấp mãi mãi. Đương nhiên, sức mạnh khi uống thuốc càng cao thì khả năng thăng cấp càng nhỏ. Đối với rất nhiều người dừng lại ở cấp chín thì đây chính là loại thuốc trời cho, vì vậy từ xưa tới nay tỉnh long đan đều là thứ có tiền cũng không mua được, bởi vì thành phần tạo thành của nó có dính dáng đến rồng cho nên mức độ đắt đỏ và hiếm có của nó chỉ thấp hơn thần khí.
Đương nhiên, đây là một thế giới rất công bằng, nhận được tất có mất đi. Người dùng tỉnh long đan, sức mạnh bản thân sẽ vĩnh viễn dừng lại sau khi thăng cấp, đây cũng là lý do lão Khuê Nô bảo Geriferry tự quyết định. Dù sao bây giờ Geriferry cũng mới là chiến sĩ cấp năm, cho dù tăng lên đủ ba cấp cũng chỉ tới cấp tám, chiến sĩ cao cấp trung giai. Hơn nữa từ trước tới giờ Geriferry đều không tin mình sẽ may mắn như vậy.
"Lão Khuê Nô, ngươi đang sợ hãi điều gì?" Geriferry lắc lắc chiếc bình sứ trong tay rồi thu vào trogn lòng. Hắn biết, nếu không phải đã đến thời khắc nguy cấp thì lão Khuê Nô sẽ không lấy loại thuốc đốt cháy giai đoạn này đến cho mình dùng.
"Thiếu gia, ngài đã về kinh lâu như vậy nhưng gia chủ vẫn không để hắc kỵ rút ra khỏi kinh đô, chẳng lẽ ngài không nhận ra điều gì sao?" Cho dù vẻ mặt lão Khuê Nô rất thoải mái nhưng qua lời ông ta Geriferry vẫn nghe ra một thoáng ngưng trọng.
"Ngươi nói, sợ là có rất nhiều người đang muốn giết gã kỵ sĩ đế quốc rởm này để rạng danh thiên hạ đúng không? Khaong đã..." Nói đến đây, mồ hôi lạnh túa ra trên mặt Geriferry, "Còn có thần khí, hơn nữa cứu công chúa khỏi tay một thằng ngu, nhất định sẽ có rất nhiều người tự coi là chính nghĩa muốn giết ta, lão hoàng đế chó má này thật là ác độc!" Geriferry tức giận chửi bới ầm ĩ.
"Có thể hắn cũng không nghĩ tới ngài có thể dùng tiểu xảo giết được Gosa. Ngài nên biết danh hiệu kỵ sĩ đế quốc là thứ không thể bị bôi nhọ, dù sao thì cũng phải có sức mạnh mới có thể đững vững được". Trong khi Geriferry nổi giận lôi đình thì lão Khuê Nô vẫn nói rất bình tĩnh.
"Nhưng, lão Khuê Nô này, ta cũng không nhất định là một kỵ sĩ rởm. Trên thế giới này, để đánh bại kẻ thù không nhất định chỉ có thể dựa vào vũ lực. Sức mạnh còn bao gồm cả trí tuệ". Geriferry dụi mắt phải, đó chính là hi vọng của hắn. Hơn nữa hắn còn có một bộ óc không đến nỗi quá ngốc.
"Thiếu gia, cuộc chiến trong hẻm núi Vô Hồi đã khiến lão nô hiểu rõ về trí tuệ của ngài". Lão Khuê Nô nheo mắt lại.
Trong lòng Geriferry lạnh buốt, nếu như không phải Cado khiến Gosa thả lỏng cảnh giác, có mười Geriferry cũng không đủ để Gosa chém. Mặc dù như vậy, trong sự xem thường của lão Khuê Nô, da mặt hắn vẫn đủ dày để không đỏ mặt.