Editor: Tử Sắc Y
Đuôi mắt hắn xếch lên, khinh miệt nhìn nam tử kia một cái, rồi lập tức ôm Tô Mặc Nhi phi thân rời khỏi.
Sau lưng, truyền đến tiêng hô hổn hển của nam tử kia, "Đứng lại! Tiểu gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Hắn cũng không hề để ý tới nam tử, chỉ dùng một phút đồng hồ để tới dưới lầu các Tinh Nhã.
Bên tai truyền đến vài thanh âm ngọt ngào mang theo thẹn thùng của nữ tử, ầm ĩ một mảnh.
Tô Mặc Nhi mơ mơ màng màng tỉnh táo lại, lại mơ hồ thấy ba chữ rồng bay phượng múa được viết to ở trên lầu các "Thiên hương lâu" !
"..."
Nàng nhớ rõ trước đó không lâu, nàng còn từng đi ngang qua này lâu này. Lúc đó Phong Đạc có nói lời gì ấy... Nơi này, nhưng là thanh lâu đó!
Người này đem nàng tới nơi này làm gì? ! Hiện tại nàng còn đang trúng tình độc!
Thật sự không nên dễ tin tưởng vào bất cứ kẻ nào, không lẽ đêm nay nàng bị thất thân sao?
Sau đó, nàng cảm thấy hắn ôm nàng bay lên lầu các, theo một cửa sổ đang mở mà trực tiếp nhảy vào một gian phòng.
Trong phòng, đang trực tiếp vận động gieo giống không lành mạnh, thanh âm không ngừng từ sau màn giường truyền tới.
Tô Mặc Nhi chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì bị tình dục lây nhiễm, mà vô cùng dễ thương đến mê người.
Gân xanh trên thái dương của người nọ không ngừng giật mạnh, hiển nhiên là không ngờ tới sẽ xuất hiện tình huống này, trong nháy mắt sắc mặt dần trầm xuống.
Không do dự, bước nhanh ôm Tô Mặc Nhi rời khỏi gian phòng này.
Ngoài cửa, có hai vị cô nương trùng hợp đi qua, thanh âm hắn cứng nhắc nói, "Đi sai người chuẩn bị một thùng nước lạnh đến đây!"
"Là... Là, công tử." Hai vị cô nương nơm nớp lo sợ đáp.
Hắn ôm Tô Mặc Nhi xoay người bước vào một gian phòng khác.
Trước mắt Tô Mặc Nhi đã là một mảnh mơ hồ, bàn tay nhỏ không tự giác đưa tới trước ngực hắn, xé rách áo bào của hắn.
Hắn trầm mặt xuống, không chút khách khí vuốt ve bàn tay nhỏ của nàng, cắn răng nói, "Thành thật chút đi! Ta cũng không phải là nam nhân của ngươi!"
Tô Mặc Nhi bĩu môi, hơi ủy khuất trừng mắt nhìn, đáng thương nói, "Nhưng ta rất khó chịu."
"Chịu đựng!" Trong khi nói chuyện, hắn đã đặt Tô Mặc Nhi ở trên giường.
Tự mình lại bước đi đến trước bàn, rót mạnh mấy chén nước lạnh.
Mỹ nhân trong ngực, còn lộ ra vẻ mặt mê hoặc người như thế, mà kích thích này, ai là nam nhân cũng nhịn không được!
Hắn tìm kiếm lục lọi ở trong phòng, một hồi lâu mới tìm thấy một bình sứ nhỏ màu trắng ngà ở trong tủ âm.
(Tủ âm: tủ xây trong tường)
Hắn đi đến bên giường, từ trong bình sứ đổ ra một viên thuốc, rồi nhét vào trong miệng Tô Mặc Nhi.
Hai mắt Tô Mặc Nhi nhắm chặt, nhưng cảm giác trên đầu lưỡi lại rất nhạy cảm, chỉ nếm qua một chút đắng, thì đã phun viên thuốc ra.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nét ghét bỏ.
Khóe môi hắn khẽ run rẩy, lại đổ ra một viên thuốc lần nữa.
Lần này, hắn tự tay mở đôi môi nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi, ngón tay thon dài bóp viên thuốc trực tiếp rơi vào trong cổ họng của nàng.
Tô Mặc Nhi ho hai tiếng, viên thuốc thuận lợi được nuốt xuống.
Sắc mặt người nào đó rốt cục cũng biến đổi sang tốt đẹp, mà trái tim lơ lửng cũng chầm chậm thả xuống, rốt cục cũng xem như là thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài cửa, đột nhiên có gã sai vặt đến báo, "Công tử, Tam vương gia đến đây!"
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn Tô Mặc Nhi một cái, mới phân phó, "Mời hắn đi vào."
"Vâng."
Không đến một lát, cửa được đẩy mạnh ra.
Phong Đạc một thân hàn khí xông vào, nhìn thấy nam tử đứng ở trong phòng hỏi, "Nàng ở đâu?"
"Chỗ kia." Người nọ lười biếng chỉ chỉ trên giường, rồi nhàn nhã ngồi tại một bên.
Phong Đạc đi đến bên giường, sau khi thấy dáng vẻ của Tô Mặc Nhi, ánh mắt không khỏi tối lại.
Bàn tay chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhiệt độ, nóng đến kinh người!
Lòng hắn cũng từ từ treo lên, trầm giọng hỏi, "Lúc này nàng đã làm sao?"