Hắn giang hai cánh tay, ôm Tô Mặc Nhi vào trong lòng.
Cảm thụ được nhịp tim đập cùng hô hấp vũng vàng của nàng, lòng hắn rốt cục an định lại.
Lòng bàn tay Phong Đạc ngưng tụ lại một cổ lực lượng thần bí, trực tiếp công kích về phía cái động đen kia!
Động đen vỡ vụn thành tiếng, trong chốc lát đã biến mất vô hình!
Sắc mặt Linh Hàm trong nháy mắt trở nên xám tro, từng ngụm từng ngụm máu tươi từ trong miệng nàng không ngừng tuôn ra!
Phong Đạc hừ lạnh một tiếng.
Kiện pháp bảo kia, đều được rót vào lực nguyên thần của nàng, cho nên, pháp bảo bị phá huỷ, nàng tự nhiên cũng sẽ phải chịu lực cắn trả!
Hai ngón tay Phong Đạc khép lại, rót vào trên mi tâm nàng một luồng ánh sáng trắng chói mắt.
Con mắt của Linh Hàm bỗng dưng trợn to, trên mặt dính đầy máu đen lộ ra một cỗ tuyệt vọng.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu xanh bá đạo ngăn ở trước mặt Linh Hàm!
Phong Đạc thực thi pháp thuật, bị buộc phải ngừng lại!
Sắc mặt Phong Đạc không vui nhìn về phía người tới.
Vị Minh đứng chắn ở trước người Linh Hàm, ánh mắt đen tối nhìn xem Phong Đạc, đáy mắt thoáng che giấu nỗi căm hận!
"Ngươi dám cứu nàng?" Thanh âm Phong Đạc trầm thấp sâu kín vang lên.
"Ngươi nhớ ra rồi?" Vị Minh sắc mặt trầm tĩnh, khẩu khí mang theo tia dò xét.
Phong Đạc không nói, chính hắn cũng không hiểu rõ lắm, hắn đến cùng là ai, tại sao phải ở chỗ này...
Nhưng trong lòng hắn luôn luôn kiên định một tín niệm, nhất định phải bảo vệ thật tốt người ở trong ngực, ai dám tổn thương nàng, đều phải chết!
"Quốc sư!" Hoàng đế thấy quốc sư đến đây, lập tức bày ra uy nghiêm như bình thường, hỏi, "Quốc sư, ngươi xem một chút Phong Đạc đây là thế nào?"
"Tam vương gia, sợ là bị yêu nghiệt mê hoặc rồi!" Hắn nói, liền di chuyển bước chân, muốn tới gần Phong Đạc.
Phong Đạc lại đánh ra một luồng điện sáng tím về phía hắn, ý tứ cảnh cáo mười phần!
Vị Minh che dấu sát ý rất tốt, chỉ ôn nhuận cười cười, "Tam vương gia, vi thần cũng không ác ý."
Phong Đạc mím môi, không mang theo một tia tình cảm tự thuật nói, "Ngươi giúp nàng."
Vị Minh sững sờ, có chút không rõ ý tứ của hắn.
Phong Đạc lại không giải thích nhiều, chỉ hờ hững nhìn xem bọn họ.
Ngoài dự đoán, Vị Minh lại lấy ra bên hông một cây sáo nhỏ, đặt ở trên môi, nhẹ nhàng thổi.
Phong Đạc cảnh giác lên, trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Quả nhiên, hắn từ trong tiếng sáo nghe được vài phần sát khí!
Tiếng sáo càng vội vàng, sát khí càng lộ rõ không thể nghi ngờ!
Phong Đạc chỉ cảm thấy đầu, như bị kim châm, đau đớn đến vạn phần.
Mà hào quang màu lục bích chói mắt kia từ trong tay áo, bắt đầu trở nên lúc sáng lúc tối.
Tầng mây đen như mực không ngừng cuồn cuộn lại, trong khoảng thời gian ngắn, thiên địa như là đột nhiên biến thành u minh địa phủ kinh hoàng lòng người!
Phong Đạc ôm Tô Mặc Nhi thật chặt, một khắc cũng không buông nàng.
Cho đến khi một nam tử đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện, kéo Phong Đạc lập tức tan biến ngay tại chỗ.
Thiên địa, lúc này mới khôi phục bình thường.
Mây đen đậm như mực kia, cũng từ từ tản đi, ánh mặt trời chiếu xuống khắp cả vùng đất, mà một màn vừa mới kia tất cả đều phảng phất như một giấc mộng...
Vị Minh nhíu chặt mày, trong lòng tràn đầy lửa giận.
Nếu không phải là có người đến làm rối, thì Phong Đạc sẽ lập tức ngũ tạng tan vỡ mà chết!
"Người đến! Đuổi theo cho trẫm! Tất yếu phải tìm Tam vương gia trở về!"
"Vâng!"
"Quốc sư, tiên tử nàng..."
"Bệ hạ yên tâm, vi thần chắc chắn dùng hết toàn lực cứu trị tiên tử!"
"Vậy thì tốt rồi."
...
Phong Đạc khi tỉnh lại, động tác thứ nhất chính là theo bản năng vươn tay sang bên cạnh thăm dò.
Mà tay, lại chạm vào một mảnh lạnh buốt, đột nhiên hắn cả kinh từ trên giường ngồi dậy!
Tim "thình thịch thình thịch" nhảy không ngừng.
Chờ hắn bình tĩnh trở lại, trong đầu, nhưng lại xuất hiện một màn khiến cho hắn tê tâm liệt phế.
Ở đó lúc, nghìn cân treo sợi tóc, Mặc Nhi, đẩy hắn ra, bị động đen cắn nuốt vào...