Linh Hàm oán hận trừng Tô Mặc Nhi một cái, Phong Đạc như cảm nhận được ác ý từ nàng, mắt phượng khẽ nheo lại, mang theo một ít hơi thở nguy hiểm.
Sắc mặt Linh Hàm cứng đờ, đi theo hoàng đế rời khỏi.
Phong Đạc vẫy lui những nha hoàn gã sai vặt đang đứng ở một bên, kéo Tô Mặc Nhi ngồi xuống, lo lắng hỏi, “Mặc Nhi, ngươi làm sao vậy? Ở đâu không thoải mái sao?”
Trong lòng Tô Mặc Nhi rất hoảng loạn, nghe vậy, chậm rãi nhìn Phong Đạc, cánh môi run rẩy nói, “Khối ngọc bội...”
Phong Đạc có chút kinh ngạc, không biết làm sao nàng lại đột nhiên nói đến chuyện khối ngọc bội ấy, nhưng vẫn trả lời, “Đó là Ngưng Bích Lưu Quang.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi càng thêm vài phần tái nhợt.
Lúc trước... Chính khối ngọc bội này đã mang nàng đến nơi này!
Ngưng Bích Lưu Quang? Thì ra nó luôn ở bên người nàng...
Phong Đạc nhíu mi lại nhìn nàng, thật lâu, mới phân phó với Niếp Nghị ở phía ngoài, “Đi mời thái y đến!”
“Không cần!” Tô Mặc Nhi đột nhiên ngăn cản nói, “Ta không sao.”
“Không được! Lần này nhất định phải nghe bản vương !”
Sắc mặt nàng tái nhợt gần như trong suốt, có thể nào mà không khiến cho hắn lo lắng?
Tô Mặc Nhi bất đắc dĩ gật đầu, cảm thấy rối rắm, không biết nên phải mở miệng như thế nào.
Mới trong xe ngựa, nàng muốn nói cho hắn biết tất cả các chân tướng, mà khi đó nàng cũng không thấy khối ngọc bội kia.
Hiện tại, ngọc bội gần ngay trước mắt, không phải nàng có thể mượn ngọc bội để trở về hiện đại sao?
Vậy Phong Đạc...
Phong Đạc tỉ mỉ nhận ra sự bất an của nàng, đưa tay bao lại đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng trong lòng bàn tay hắn.
Đáy lòng Tô Mặc Nhi có chút ấm áp, nhưng lại càng nhiều chua xót hơn.
Nếu như tình cảm nàng với Phong Đạc chưa được làm sáng tỏ, vậy thì nàng tự nhiên có thể thích làm gì thì làm, quyết định đi hay ở.
Nhưng nàng mới vừa có quyết tâm cùng hắn cả đời, vậy mà ông trời lại cho nàng thấy được trò đùa lớn như vậy.
Một lát, thái y ở dưới sự hướng dẫn của Niếp Nghị vội vã vào phòng.
“Vi thần tham kiến Tam vương gia!”
“Đứng lên đi. Đến xem cho vương phi một chút, thân thể của nàng có cái gì đáng ngại hay không?” Phong Đạc đi vài bước sang bên cạnh, nhường chỗ cho thái y.
“Vi thần tuân mệnh.” Thái y run rẩy tiến lên, lấy một sợi tơ quấn trên cổ tay Tô Mặc Nhi, thay nàng bắt mạch.
Một lát sau, hắn thu hồi về, bẩm báo với Phong Đạc, “Tam vương gia, thân thể của vương phi không chuyện gì, chỉ là trong lòng có chút tâm sự, vi thần sẽ khai vài phương uống thuốc để điều dưỡng một chút là được.”
“Được. Niếp Nghị, dẫn thái y đi kê đơn thuốc đi.”
“Vi thần cáo lui.”
Đợi Niếp Nghị và thái y rời đi, trong phòng to như vậy, chỉ còn lại hai người Phong Đạc và Tô Mặc Nhi.
Tô Mặc Nhi cắn cắn môi, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Phong Đạc không chớp mắt, thấp giọng nói, “Phong Đạc, nếu như ta nói, ta không phải là Tô Mặc Nhi?”
Vẻ mặt Phong Đạc ngẩn ra, lập tức sủng ái nhìn xem nàng, ôn nhu nói, “Lại đang nghĩ bây cái gì đó? Ngươi không phải là Tô Mặc Nhi thì sẽ là ai?”
“Ta nói là, ta... Không phải là Tô Mặc Nhi ở trong thế giới này. Phong Đạc, ngươi đã từng nghe qua chuyện mượn xác hoàn hồn chưa?” Tô Mặc Nhi thử dò xét hỏi.
Dung nhan tuấn tú của Phong Đạc bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt càng thâm thúy nhìn nàng.
Hắn dường như, hiểu được ý tứ của nàng...
Tô Mặc Nhi thấy sắc mặt hắn đột biến, trong lòng nàng đau như bị kim châm, nhưng vẫn tiếp tục nói, “Ta mượn thân thể của Tô Mặc Nhi, mới tới cái thế giới này.”
“Không, không cần biết ngươi là cái gì, bản vương chỉ biết là, người ở cạnh bản vương vẫn là ngươi, trong lòng bản vương cũng chỉ có một mình ngươi. Cho dù ngươi chỉ là một luồng du hồn, ngươi cũng là thê tử mà bản vương nhận định!”
Trong nháy mắt nước mắt của Tô Mặc Nhi trào ra như vỡ đê, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn xem Phong Đạc, nức nở nói, “Nhưng ngươi biết không? Ta thật sự tồn tại ở đó, ở một thế giới khác, có người thân bằng hữu của. Nơi đó... Mới là nơi chân chính ta thuộc về.”