Editor: Tử Sắc Y
Phong Đạc dùng một tay ôm Tô Mặc Nhi siết chặt vào trong ngực.
Tô Mặc Nhi nhíu mi giãy giụa một hồi lâu, không tránh ra được, lập tức hơi tức giận nói, "Phong Đạc, thả ta ra! Ngươi muốn làm cái gì..."
Phong Đạc cảm thấy bực mình, cúi người trực tiếp bế Tô Mặc Nhi lên, cắn răng nói, "Ở nơi này nói không được tiện, trước ngươi cứ rời đi với bản vương."
"Ngươi không ở chung với tiên tử của ngươi đi, chạy tới đây làm gì!" Tô Mặc Nhi vung nắm đấm nhỏ đánh hắn vài cái.
Phong Đạc bị lời nói của nàng làm bật cười, hiện tại tâm tình của hắn rất là vui vẻ, khóe môi không khỏi giương lên, "Mặc Nhi đây là đang ghen sao?"
Bên tai Tô Mặc Nhi ửng đỏ, nghiêng đầu nhìn về phía khác, hung ác nói, "Ngươi nghĩ ngươi là ai, tỷ đây dựa vào cái gì mà ghen với ngươi chứ!"
Phong Đạc mím môi cười, Tô Mặc Nhi giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái, nói, "Ngươi nhanh viết xong hưu thư đi! Dù sao bây giờ ta chỉ là trắc phi, chuyện ngươi bỏ ta cũng không cần qua được quyền của hoàng đế!"
"A? Làm sao mà bản vương không biết ngươi là trắc phi của bản vương?" Phong Đạc nhướn mày, cố ý biết mà còn hỏi.
"Vừa mới..."
"Vừa mới đó phụ hoàng có hạ thánh chỉ phế phi đâu?"
"Nhưng rõ ràng là ngươi đã đồng ý đón cái vị tiên tử kia làm dâu rồi!"
"Khi nào bản vương đã nói qua những lời này?" Phong Đạc vẫn một bộ dáng mây trôi nước chảy hỏi.
Tô Mặc Nhi nổi cáu, yên lặng quay đầu không nói một lời.
Chưa thấy qua loại người vô sỉ như vậy! Nói ra, vẫn có thể đổi ý được sao?
Phong Đạc ôm lấy Tô Mặc Nhi, nắm thật chặt cánh tay của nàng, cùng nhau đi về phía cửa cung.
Nhưng tại lúc này, đột nhiên từ sau lưng truyền đến một tiếng gọi lanh lảnh, "Tam... Tam vương gia... Tam vương gia!"
Phong Đạc nhàn nhạt nhíu mày lại, không kiên nhẫn mà dừng bước, rất nhanh người ở phía sau đã đuổi kịp, là Tiết công công ở bên người hoàng đế.
Tiết công công dẫn theo vài thị vệ một đường thở hồng hộc chạy theo, đi đến trước mặt Phong Đạc, lễ cũng không hành, mà vội vàng nói, "Tam vương gia, hoàng thượng có chỉ, mệnh ngài nhanh trở về đại điện Thanh Hà Viên."
Phong Đạc nghe vậy, dung nhan tuấn tú trong nháy mắt lại âm trầm, lạnh nhạt nói, "Bản vương không rảnh."
Nói xong, cất bước rời khỏi.
Trong lòng Tiết công công run rẩy, vội vàng cản hắn lại, đưa tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên thái dương, nói, "Hoàng thượng đã nói rõ, nếu như Tam vương gia không muốn trở về, thì sẽ giam Tô trắc phi vào đại lao!"
"Ai dám!"
"Vương gia còn chưa biết sao, vào ngày hôm trước quốc sư ở trong đế đô bắt được một con hồ yêu, mà con hồ yêu kia lại đi từ trong tam vương phủ ra ngoài! Cho nên hoàng thượng mới hạ lệnh, ai ai trong tam vương phủ đều có thể là tình nghi, cho nên trước mệnh cho nô tài dẫn Tô trắc phi đến đại lao, chờ sau khi kiểm tra xong, mới dẫn nàng hồi phủ!"
Sắc mặt của Tô Mặc Nhi cũng thay đổi, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống tay áo của Phong Đạc cũng vô ý siết chặt lại.
Ngày hôm trước có hồ yêu đi ra từ trong tam vương phủ... Thiên Chi...
Phong Đạc cảm thấy sự khác thường của nàng, hắn cho rằng là nàng bị hoảng sợ, cho nên dựa sát vào bên tai nàng nhẹ nói, "Yên tâm, có bản vương ở đây, không có việc gì."
Tô Mặc Nhi gật gật đầu, mỗi lần nghe được những lời này của hắn, không hiểu sao nàng lại dần dần bình tĩnh, lần này cũng không ngoại lệ.
Phảng phất như chỉ cần có hắn ở bên người, cho dù trời có sập xuống, nàng cũng không cần lo lắng.
"Bản vương trở về với các ngươi là được rồi." Phong Đạc không có ý định để Tô Mặc Nhi xuống, cứ như vậy mà ôm nàng, đi về phía Thanh Hà Viên.
Tiết công công thấy vậy, nơm nớp lo sợ mở miệng nói, "Vương, vương gia, Hoàng thượng nói, Tô trắc phi không cần trở về theo. Xin ngài giao nàng cho các nô tài trước..."
"Ngươi nói cái gì?" Phong Đạc hỏi, ánh mắt mang theo sự uy áp đánh về phía người Tiết công công.
Hắn không phát giác ra là mình đang nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói, "Đây là Hoàng thượng giao phó... Nô tài cũng không dám không theo!"
Phong Đạc khinh thường hừ lạnh một tiếng, dừng bước, nói, "Được rồi! Vậy một mình ngươi trở về phục mệnh đi! Nói là bản vương dẫn theo vương phi hồi phủ rồi!"