Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

chương 161: ngũ niên lưu ức (nhị)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi Lam Vân đến Gia Niên Điện, chỉ thấy một đám đại thần quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy.

Đông Phương Tuyệt giận dữ, kiếm mâu đỏ ngầu, “Hai người bọn hắn thật láo xược, dám cự tuyệt trẫm! Thể diện của trẫm ném đi đâu ?!”

“Bệ hạ bớt giận ────” Chúng thần cúi thấp đầu, không ai dám nhiều lời.

Tầm mắt Lam Vân đảo qua đám đại thần đang run rẩy đến mức không thành bộ dáng, liền hiểu rõ hết thảy.

Hai người đi truyền khẩu dụ đều thất bại mà về !

Ba ngày trước, Phó Thiện tự mình đi Thần Nguyệt Cung, lại bị Thần Nguyệt cung chủ một lời từ chối, Đông Phương Hạo đến Thánh Tuyết vương thành quá ba ngày vẫn chưa quay về. Vốn dĩ tưởng rằng thành chủ Thánh Tuyết Thành tuân theo quy củ triều đình, không dám ngỗ nghịch Đông Phương Tuyệt. Nào ngờ ba ngày sau, Đông Phương Hạo trở về từ Thánh Tuyết vương thành, không biết trúng phải tà thuật gì mà đến nay vẫn nằm liệt giường không tỉnh. Thái y trong hoàng cung cũng đều thúc thủ vô sách. (thúc thủ vô sách: bó tay, không có biện pháp)

Chưa từng có người nào dám chống đối mệnh lệnh của đế vương, Đông Phương Tuyệt vừa đăng cơ không lâu lại gặp phải hai kẻ cuồng vọng ngạo mạn như thế, há có thể bình ổn lửa giận ?

Đông Phương Tuyệt xoay người, kiếm mâu lướt qua nữ tử khuynh thành đứng bên ngoài cửa điện. Hắn phất tay ý bảo chúng thần ly khai, tòa cung điện lạnh như băng chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của đế vương.

“Đông Phương Hạo thế nào rồi ?” Thanh âm tao nhã từ đế tọa vang lên, Đông Phương Tuyệt mệt mỏi nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, vẻ âm trầm trong mắt không khỏi đậm thêm vài phần.

“Phụ hoàng, nữ nhi đã cho truyền Thái y giỏi nhất, vận dụng phương thuốc tốt nhất nhưng vẫn không thấy hoàng thúc chuyển hảo.” Lam Vân thoáng rũ mâu, vài giọt sương đầu xuân vương trên làn mi nữ tử lấp lánh từng tia trong suốt, mỹ lệ động lòng người.

Gân xanh trên trán Đông Phương Tuyệt đột ngột nhảy lên, song mâu hàm chứa tức giận.

Thánh Tuyết thành chủ thần bí kia rốt cuộc đã giở trò gì trên người Đông Phương Hạo ?

Với hắn mà nói, địch nhân ẩn trong bóng tối mới là đáng sợ nhất !

Thành chủ Thánh Tuyết vương thành, danh xưng: Minh Tà.

Chưa ai nhìn thấy diện mục thật sự của Minh Tà, càng không người hay biết võ công của hắn đến từ môn phái nào.

Hiện giờ Thánh Tuyết vương thành đang trên đỉnh huy hoàng, mà vị thành chủ này luôn khước từ xuất hiện trước mặt thế nhân.

Giang hồ đồn đại, Minh Tà như yêu lại như ma, tính cách quỷ dị khó dò, võ công cũng thần bí tà dị.

Minh Tà luôn mang đấu bồng che mặt, có người nói hắn phong tư tuyệt đại, có kẻ bảo tướng mạo của hắn xấu xí vô cùng. Từng có một người muốn xốc đấu bồng lên để nhìn xem diện mạo vị thành chủ trong lời đồn như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi này, song Minh Tà chỉ khẽ búng đầu ngón tay, kẻ mạo phạm bỗng chốc như trúng tà, tự móc hai mắt, tự chặt hai chân, cuối cùng tự sát mà chết.

Bởi vậy những lời đồn đại vô căn cứ liên quan đến hắn có rất nhiều.

Sau khi Đông Phương Hạo trở về từ Thánh Tuyết Thành, tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng như quỷ vật, hai mắt trừng lớn, không thể khép miệng, giống như mất đi hồn phách. Ngoại trừ vẫn có thể hô hấp như người bình thường, còn lại tứ chi đều vô pháp nhúc nhích, hệt như rối gỗ.

Thần Nguyệt cung chủ coi thường triều đình, Thánh Tuyết thành chủ thậm chí ngay cả hoàng thân quốc thích cũng dám xuống tay. Lần đầu tiên tiếp xúc với hai người này không ngờ lại khiến Đông Phương Tuyệt mất hết mặt mũi !

Rất nhiều giang hồ nhân sĩ suy đoán, khi nào thì Minh Tà có thể đối đầu với Hách Liên Cô Tuyết ?

Hai phương đều xưng bá chốn võ lâm, đồng dạng cao thâm mạc trắc, đồng dạng âm hiểm độc lạt. (cao thâm mạc trắc: thâm sâu khó dò)

Hiện giờ thiên hạ lại bắt đầu nổi lên mưa gió. Thánh Tuyết Thành, Thần Nguyệt Cung và triều đình tạo thành thế chân vạc. Võ lâm đối kháng triều đình, bá chủ đối kháng bá chủ. Thiên hạ loạn thế, rốt cuộc cuối cùng hươu chết về tay ai ?

“Phụ hoàng, nữ nhi có chuyện muốn cầu.”

“Nói.”

Lam Vân suy tư một trận, ngữ khí thong dong trấn định, “Nữ nhi muốn đi một chuyến đến Thánh Tuyết vương thành, đích thân điều tra thân phận chân thật của Minh Tà, cũng giúp hoàng thúc tìm ra phương pháp chữa trị, thuận tiện truy tra tung tích của đại điện hạ.”

“Không được !” Đông Phương Tuyệt một lời cự tuyệt, “Vân nhi, ngươi là công chúa thân phận tôn quý nhất triều ta. Giang hồ long xà hỗn tạp, chiến loạn không ngớt, Thánh Tuyết vương thành lại dám ngang nhiên đối nghịch với trẫm, nếu Minh Tà phát hiện thân phận của ngươi, làm sao có khả năng bỏ qua ?!”

Lam Vân quỳ một gối xuống đất, nghiễm nhiên một bộ tác phong giang hồ nhi nữ hiệp nghĩa. Nàng tuy rằng thân tại hoàng cung nhưng không câu nệ tiểu tiết, tâm hệ giang hồ.

“Lam Vân tâm ý đã quyết, sẽ không thay đổi !” Thân ảnh lả lướt nhanh chóng biến mất khỏi cung điện, không mang theo chút do dự.

Đông Phương Tuyệt vừa muốn đuổi theo Lam Vân, nào ngờ Phó Thiện lúc này lại đi vào đại điện, cung kính hành lễ, “Bệ hạ, công chúa tính tình cương liệt, thông minh hơn người, thần cho rằng đến lúc đó nàng sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh, để nàng đi thôi.”

“Tính tình của nàng là do ngươi nuông chiều mà ra !” Đông Phương Tuyệt tức giận, ngữ khí có chút buồn bực.

“Bệ hạ, thần nghe được một sự kiện.”

“Chuyện gì ?”

Phó Thiện đến gần đế vương, cung kính nói, “Nghe nói ba ngày sau, đại tế ti của Thánh Tuyết vương thành chuẩn bị bán một chiếc cổ cầm vô giá tại Vân Thủy Lâu.”

Đông Phương Tuyệt nhíu chặt mày kiếm, khẽ lẩm bẩm, “Đại tế ti của Thánh Tuyết Thành. . .”

“Đúng vậy.” Phó Thiện nhìn chung quanh, gật đầu cung kính, “Bệ hạ, địa vị đại tế ti của Thánh Tuyết vương thành trong võ lâm không phải là nhỏ. Thần dự tính ba ngày sau, Vân Thủy Lâu nhất định không thể thiếu nhân sĩ quyền khuynh võ lâm đến tham dự, có lẽ người của Thần Nguyệt Cung cũng hiện thân. Bệ hạ sao không nhân cơ hội này tiếp xúc với giang hồ nhân sĩ, âm thầm tra xét một phen.”

Khóe môi Đông Phương Tuyệt vạch nên một đường cong nguy hiểm quỷ dị, tinh mâu nheo lại, “Trẫm cũng đang có ý đó.”

Quân vương nhìn về phía chân trời phương xa, có vẻ suy nghĩ nói, “Việc này chỉ có ta và ngươi biết, không được tiết lộ ra ngoài.”

“Thần minh bạch.”

“Sự tình nơi võ lâm tứ đại gia tộc thế nào rồi ?”

Phó Thiện rũ mi, trong mắt xẹt qua một tia ám trầm.

Năm năm trước, Thiên Địa Minh đứng đầu bạch đạo bị hủy diệt, lâu chủ Mộ Vân Khuynh của Phi Vân Lâu ra mặt đem bạch đạo nhân sĩ hội tụ thành một thể, thống nhất nghe lệnh Thần Nguyệt Cung.

Về sau, bốn đại thế lực độc lập với bạch đạo cùng hắc đạo bất ngờ quật khởi.

Tứ đại gia tộc của võ lâm ──── Thần Kiếm sơn trang, Ảnh Phù Môn, Linh Hoa Các, Thiên Tuyền Lâu. Bốn vị thủ lĩnh đều làm tay sai triều đình, là nội tuyến mà lịch đại Hoàng đế của Lưu quốc xếp vào giang hồ, đời đời kiếp kiếp thề trung thành với triều đình. Nhưng hiện tại, tứ đại gia tộc đã bắt đầu có dấu hiệu dựa vào Thánh Tuyết vương thành và Thần Nguyệt cung. . . Triều đình một khi thiếu sự nâng đỡ của tứ đại gia tộc sẽ triệt để mất đi tất cả lợi thế để chưởng khống võ lâm. Việc này đối với thế lực của triều đình là một đả kích cực kỳ to lớn.

Đông Phương Tuyệt khẽ nhắm mắt, song quyền nắm chặt.

Vô luận thế nào cũng không thể để cho võ lâm tứ đại gia tộc rơi vào tay Thánh Tuyết vương thành và Thần Nguyệt Cung !

“Bệ hạ có điều không biết, Thánh Tuyết vương thành cùng Thần Nguyệt Cung đang tranh đoạt tứ đại gia tộc. Bệ hạ có thể lặng yên theo dõi kỳ biến, đợi Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết mải đấu đá, tận dụng triệt để đem thế lực của tứ đại gia tộc đoạt lại !”

Tiếng cười trầm thấp uy nghiêm vang khắp tòa cung điện, Đông Phương Tuyệt tán thưởng nhìn về phía Phó Thiện, thần sắc quỷ dị ẩn giấu nơi đáy mắt.

.

Lúc này, tại Minh Thần Điện trong Thần Nguyệt Cung, môn chủ Lăng Tiêu của Ảnh Phù Môn biểu tình hoảng sợ, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn thân ảnh yêu hồng cao cao tại thượng trên chủ vị.

Một cỗ khí lạnh nháy mắt trải rộng toàn thân Lăng Tiêu, hắn đột nhiên nâng mâu, chỉ thấy hồng y nam tử không biết từ khi nào đã đứng trước mặt hắn. Nhãn mâu băng hồng kiều mị nhiếp phách, làm cho hô hấp của hắn cũng lâm vào chấn động.

“Lăng Tiêu, việc bản cung hỏi ngươi còn chưa muốn trả lời sao ?”

“Hách Liên cung chủ cảm thấy hứng thú với thành chủ Thánh Tuyết Thành ?”

Hách Liên Cô Tuyết lãnh mị nhếch môi, một lọn tóc màu ngân bạch khẽ phất qua hồng mâu, ẩn hiện vẻ yêu lãnh giấu sâu trong mắt, “Gia hỏa kia luôn đối nghịch với bản cung, ta có thể không hứng thú sao ?”

Lăng Tiêu giật mình thất thần, lập tức cẩn cẩn dực dực mở miệng, “Vài ngày trước, Minh Tà không biết vì sao lại đột nhiên đến Ảnh Phù Môn bái phỏng, sau đó nói mấy câu rất kỳ quái rồi biến mất.”

Hồng mâu lạnh lùng nheo lại, “Hắn nói cho ngươi cái gì ?”

Lăng Tiêu suy tư nói, “Minh Tà lời ít mà ý nhiều, chỉ có ba câu.”

“Ba câu thế nào ?”

Lăng Tiêu ngẩng đầu, ý vị thâm trường nhìn cặp yêu mâu băng hồng, trong lòng không khỏi nảy lên vài phần phỏng đoán.

“Câu đầu tiên, ‘Hách Liên cung chủ gần đây biệt lai vô dạng’; câu thứ hai, ‘Hách Liên cung chủ đang bày trò gì ta đây rõ ràng nhất’; câu thứ ba, ‘Hách Liên cung chủ vĩnh viễn cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta’.”

Một khắc kia, toàn thân hồng y nam tử tựa hồ kịch liệt run rẩy, đáy lòng vốn dĩ bình tĩnh không chút gợn sóng bỗng nhiên rối loạn, huyết dịch lạnh lẽo phảng phất bị lưỡi lửa thiêu đốt.

Ký ức thoáng hiện đâm buốt nhói tâm trí, khiến Hách Liên Cô Tuyết không thể bình ổn được hô hấp.

Ngày trước, nam tử tà mị luôn nở nụ cười tuấn lãng, nhìn hắn nói:

Hách Liên cung chủ, biệt lai vô dạng ?

Yêu nghiệt ngươi đừng cho là ta không biết ngươi giở trò.

Tuyết nhi, ngươi vĩnh viễn đều chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.

. . .

Khẩu khí của yêu tinh kia, cả đời hắn cũng sẽ không quên.

Vĩnh viễn sẽ không quên !

Vô luận đã qua bao nhiêu năm, Hách Liên Cô Tuyết vĩnh viễn không quên mỗi một lời của yêu tà nam tử, vĩnh viễn nhớ kỹ từng biểu tình mỗi khi hắn thì thầm nói chuyện.

Lăng Tiêu nhìn hồng y nam tử giống như mất đi hồn phách, mở miệng khẽ gọi một tiếng, “Hách Liên cung chủ ?”

Hồng y nam tử từ trong rung động nhanh chóng hoàn hồn, cánh môi mỏng có chút run rẩy, “Lúc Minh Tà đến tìm ngươi, có phải là một đêm trước ngày bản cung thu phục Ảnh Phù Môn ?”

Lần này đến phiên Lăng Tiêu á khẩu ngây người.

Qủa thật như thế.

Sau ngày Minh Tà gặp hắn, Hách Liên Cô Tuyết bất ngờ thừa dịp Ảnh Phù Môn chưa chuẩn bị đề phòng đem một gia tộc trong tứ đại gia tộc của võ lâm bỏ vào túi !

Kể từ đó, Ảnh Phù Môn vô luận là tại võ lâm hay triều đình, như trước vinh diệu vô hạn, nhưng thế nhân không hay biết gia tộc này sớm đã trở thành thuộc hạ dưới trướng Thần Nguyệt Cung.

“Ngươi có từng nhìn thấy bộ dáng của Minh Tà ?”

Trong mắt Lăng Tiêu xẹt qua một tia tiếc nuối, “Hách Liên cung chủ hẳn là minh bạch, Thánh Tuyết thành chủ từ trước tới nay không hề hiện thân, cho nên. . .”

“Vậy sao ?” Nhãn thần Hách Liên Cô Tuyết lóe lên một đạo quang mang thâm sâu khó dò, “Hắn đã không hiện thân, còn chạy đến nói cho ngươi ba câu ?”

Lăng Tiêu nhất thời nghẹn họng, ba câu mà Minh Tà nói thật sự quỷ dị, mỗi một câu đều không thiếu bốn chữ ‘Hách Liên cung chủ’.

Không lẽ. . .

“Ngươi có thể lui.” Thần sắc Hách Liên Cô Tuyết lập tức khôi phục vẻ băng lãnh như xưa, nháy mắt đã liễm đi biểu tình thất thần vừa rồi, “Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, những gì ngươi nói với bản cung hôm nay không được tiết lộ cho bất kỳ ai. Nếu Minh Tà có hỏi ngươi sự tình liên quan đến bản cung, ngươi nhất định phải quản cho tốt miệng lưỡi của mình, bằng không hơn ngàn mạng người từ trên xuống dưới Ảnh Phù Môn các ngươi sẽ không sống yên ổn !”

“Hách Liên cung chủ có thể an tâm, chúng ta thật tâm quy phục, tuyệt không có ý dối trá.”

Mục quang của Hách Liên Cô Tuyết thoáng trầm xuống, “Về phần triều đình bên kia, ngươi không cần lo lắng, bản cung sẽ không để cho ngươi lộ ra dấu vết trước mặt Đông Phương Tuyệt.”

Lăng Tiêu gật đầu, lập tức lạnh nhạt thối lui.

Hồng y nam tử dựa lưng vào nhuyễn tháp, mệt mỏi nhắm mắt lại. Ngân phát như tuyết từ trên bờ vai trượt xuống giống như nhành liễu vờn gió, lấp lánh ngân huy.

Nỗi lòng xao động nôn nao chậm chạp không thể bình tĩnh. Đạo tử ảnh yêu dã kia hệt như vì sao sáng ngời trong đêm tối rọi sáng giấc mộng của hắn.

Năm năm đã trôi qua, nhưng một khắc vẫn chưa hề tan biến.

Phảng phất gần trong gang tấc lại không có cách nào tiếp cận, cũng vô pháp chạm vào.

Nhất là những ngày gần đây, loại cảm giác này thường xuyên xuất hiện, càng lúc càng mãnh liệt, khiến Hách Liên Cô Tuyết không thể phân biệt đến tột cùng là hư ảo hay chân thật.

Mỗi khi đêm đến, bên tai hắn luôn vang lên thanh âm nhu hòa êm ái nhất, không ngừng thì thầm kêu gọi:

Tuyết nhi, Tuyết nhi, Tuyết nhi của ta. . .

Nhiệt độ ấm áp từ đầu lưỡi giao triền làm cho hắn mê say tê dại, khiến hắn không muốn hồi tỉnh.

Cho dù chỉ là mộng cảnh, hắn cũng nguyện ý vĩnh viễn lưu luyến, vĩnh viễn cũng không thanh tỉnh, vĩnh viễn trầm mê trong đôi phượng nhãn thâm tử sắc kia.

Song mỗi lần hắn tỉnh giấc, hết thảy mộng ảo đều tan thành mây khói.

Vẫn như trước lẻ loi một mình, cô độc lay lắt sống trên thế gian.

Năm năm qua đi đã lau khô toàn bộ nước mắt của hắn, tước đoạt hết thảy nụ cười chân thật.

Năm năm qua đi giúp hắn học được cách chịu đựng cô độc, biết làm sao để ngụy trang biểu tình điềm nhiên như không trước mặt mọi người.

Bởi vì Hách Liên Cô Tuyết ngay từ đầu vẫn tin chắc một điều.

Nguyệt của hắn, một ngày nào đó sẽ trở về. . .

Hắn sẽ chờ, chờ tới lúc đạo tử ảnh yêu dã kia trở về bên hắn.

Mãi cho đến khi tóc bạc da mồi. . .

.

“Nguyệt. . . Vừa rồi là ảo giác sao ?” Hách Liên Cô Tuyết than nhẹ một tiếng, thoáng mở hồng mâu. Móng tay sơn đỏ lấp lóe hồng mang yêu dị, đầu ngón tay khẽ phất qua khóe mắt, thế nhưng lại chạm đến một tia lạnh lẽo mà chính hắn cũng không hề phát giác. (nước mắt tràn mi từ lúc nào)

“Nếu ngươi đã quay lại thì đừng giày vò ta nữa. . .”

Hồng y nam tử đứng dậy, chậm rãi đi đến phía trước tòa thạch thai, nhìn chăm chú vào một hộp gấm hình dáng thon dài.

Mùi tử đàn hương nhàn nhạt lượn lờ xoay quanh trong làn khói mờ ảo trên thạch thai, hương thơm thánh khiết thoang thoảng tản ra khắp bốn phía.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt trên chiếc hộp gấm được giữ gìn hoàn mỹ vô bì, trong tâm khảm bất chợt vang lên một thanh âm bá đạo khí phách:

──── Ta muốn ngươi dùng chiếc ‘Hồng ngọc phượng vĩ cầm’ thiên hạ độc nhất vô nhị này, vì ta gảy khúc ‘Si tâm thương’ cả đời. . .

.

Si tâm thương. . .

Si tâm thương. . .

Vì ai si tâm, vì ai thương. . .

.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, Cô Tuyết khẽ mở nắp hộp gấm. Đột nhiên, toàn thân hắn nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

Chiếc cổ cầm độc nhất vô nhị trên thế gian, Hồng ngọc phượng vĩ cầm mà yêu tà nam tử đưa cho hắn.

Đã biến mất. . .

Truyện Chữ Hay