"Hoàng thượng, có tin từ Lục Du."
Đương dùng bữa, nghe được giọng nói của Hồng Lam, Khanh Nhược Lan liền bỏ việc ăn uống quá một bên, gấp gáp đi ra đón.
Hồng Lam mừng rỡ đem thư đưa cho nàng: "Không ngoài dự đoán của chúng ta, hoàng hậu nương nương đúng là đang ở Lục Du."
"Chết tiệt!" Khanh Nhược Lan giận dữ nói: "Chúng ta làm mất quá nhiều ở gian ở Nam An, giờ đến Nhữ Phồn gây chuyện. Nếu sớm biết Song nhi ở Lục Du, trẫm đã có thể cứu nàng trở về Đông Minh rồi."
"Hoàng thượng yên tâm, quân chúng ta đã thành công lẻn vào Lục Du cung rồi, không sớm thì muộn cũng sẽ tìm ra nơi ở của nương nương."
"Trẫm cũng mong như thế..."
Khanh Nhược Lan siết chặt phong thư, trong lòng vô cùng tưởng niệm. Gần nửa năm phu thê xa cách, không rõ đối phương sống chết thế nào, tương tư dày vò nàng ngày đêm mệt nhoài.
Ngay từ đầu, yêu chính là dày vò dùng tương tư ngọt ngào che lấp chờ đợi bi thương.
"Nếu là Lục Du gây ra chuyện này, vậy thì Lục Du công chúa tính thế nào?"
Hai chân mày thình lình chau lại: "Lập tức gọi Ly An đến."
"Vâng."
Hồng Lam chấp tay nhận mệnh, nhanh chóng rời khỏi trướng bồng, một đường tìm đến chỗ của Ly An công chúa.
Từ sau cái ngày hoàng hậu nương nương mất tích, Ly An này đeo bám không buông, thậm chí còn quá phận đòi ở chung một chỗ với hoàng thượng. Bất quá Ly An này chọn nhầm đối tượng rồi, trên dưới Đông Minh không ai không biết hoàng thượng như thế nào nặng tình, chẳng thể chỉ trong một sớm một chiều mà quên mất nương nương.
Nghe thông truyền, Ly An đang trang dung có chút nghi hoặc, liếc mắt nhìn thiếp thân nha hoàn phân phó: "Ngươi ra xem thử."
Nha hoàn cung kính vâng dạ rồi vén mành ra ngoài, hỏi: "Hồng tướng quân có gì sao?"
Hồng Lam chấp tay cầm kiếm, nghiêm túc nói: "Mạt tướng nhận lệnh từ bệ hạ, mời Ly An công chúa diện kiến."
"Tướng quân chờ một lát."
Tiểu nha hoàn vội vàng chạy lại vào trong, nho nhỏ thì thầm vào tai của Ly An, truyền đạt toàn bộ lời của Hồng Lam.
Ly An mừng rỡ hỏi lại: "Thật như vậy?"
"Thật." Tiểu nha hoàn tủm tỉm cười nói: "Hồng tướng quân vẫn còn chờ ở bên ngoài."
"Hảo, phải như vậy chứ." Ly An siết chặt khăn the, kéo khóe môi: "Nếu vậy chúng ta đã sắp hoàn thành nhiệm vụ Đạt Lý giao rồi."
"Chúng ta sẽ sớm trở về Lục Du!!"
Ly An đặt tay lên ngực, nhìn chính mình trong gương, nàng không tin với dung mạo này không đủ mê hoặc Khanh Nhược Lan. Bản thân nàng ta là tước quý, càng không phải sỏi đá, trước ngọt ngào tin tức tố của nàng căn bản là không khống chế được.
Chậm rãi đứng dậy xoay người đi ra ngoài, bắt gặp Hồng Lam, đối phương làm động tác mời để nàng đi trước.
Một đường thẳng đến trướng bồng của hoàng thượng, Ly An đưa tay chỉnh lại búi tóc, ra hiệu bảo nha hoàn thiếp thân ở bên ngoài chờ.
Hồng Lam vươn tay vén mành, nói: "Công chúa mời!"
Ly An xoay người đi thẳng vào trong trướng bồng, vừa vặn phát hiện Hồng Lam cũng nối gót theo sau.
Ở trong trướng chỉ có duy nhất mỗi mình Khanh Nhược Lan, như cũ ung dung dùng ngọ thiện, tóc dài nhuốm màu phong sương đổ trên hai bờ vai, so với trước đây thì gầy đi rất nhiều.
"Bệ hạ, ngài gọi thần thiếp đến là có chuyện gì?"
Đối phương như cũ xa cách, hoàn toàn không muốn mở miệng nói chuyện với nàng. Ly An có chút xấu hổ, liếc nhìn Hồng Lam đi ở phía sau, nàng ta cũng dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra.
"Bệ hạ..."
Nhịn không được mà gọi thêm lần nữa, trộm quan sát long nhan, thật sự khiến người ta sợ hãi.
Khanh Nhược Lan buông đũa xuống, tiện tay cầm khăn lên lau miệng: "Trẫm gọi ngươi đến là muốn nghe một lời giải thích."
"Giải thích? Bệ hạ nói gì Ly An không hiểu."
"Còn giả vờ được nữa sao?" Hồng Lam bước đến trước mặt Ly An, gương mặt giận dữ vặn vẹo: "Ngươi có phải là gián điệp của Lục Du vương phái đến hay không?"
"Sao? Gián điệp?" Ly An sửng sốt không thôi, vội vàng biện minh: "Không phải, Ly An nào phải gián điệp, chắc có sự nhầm lẫn ở đây rồi!"
"Nhầm lẫn?" Khanh Nhược Lan trực tiếp cầm tất cả tấu chương trên bàn ném mạnh vào người của Ly An, tức giận quát: "Ngươi cùng Lục Du vương thông đồng cấu kết bắt cóc ái hậu của trẫm, nói đi, mục đích của các ngươi là gì?"
Gương mặt Ly An vặn vẹo trắng bệt, run rẩy nhìn tấu chương rơi vãi trên đất, chính nàng không ngờ Khanh Nhược Lan lại phát hiện kế hoạch của nàng nhanh như vậy.
"Ngươi còn lời gì để nói?"
Hồng Lam đối với Ly An là quân quý vẫn còn nhẹ nhàng, nếu là tước quý đã bị nàng đánh một trận thừa sống thiếu chết rồi.
"Nói sao?" Ly An ngẩng đầu lên, đôi sóng mắt lay chuyển, biến thành nghẹn ngào cùng bi thương: "Bách tính Lục Du sống tạm bợ, không cách nào thoát khỏi đói nghèo, vậy mà các ngươi vẫn nhẫn tâm tăng cao sưu thuế, lễ vật cống nạp càng ngày càng yêu cầu nhiều. Căn bản các ngươi không để cho bọn ta cơ hội sống, chỉ có vùng vẫy thoát khỏi, chỉ có đấu tranh, ta làm tất cả chỉ vì bách tính trăm họ, đây chính là tín ngưỡng của Lục Du công chúa!"
"Nói hay lắm."
Khanh Nhược Lan ngả người dựa vào lưng ghế, quét mắt nhìn Ly An: "Ngươi nghĩ các ngươi đang sống ở đâu? Loạn thế cá lớn nuốt cá bé đã là chuyện quá hiển nhiên, thắng làm vua mà thua làm giặc, đã không thể bảo vệ giang sơn thì cần chi giữ lại tín ngưỡng."
Trong nháy mắt mặt Ly An cắt không còn một giọt máu, giận đến hai vai kịch liệt run rẩy: "Cẩu hoàng đế, ngươi dám sỉ nhục bản công chúa!?"
"Một vong quốc công chúa cũng dám ngạo mạn ngẩng cao đầu trước mặt trẫm, vậy xem ra trẫm đã quá nhẹ tay với Lục Du rồi."
"Ngươi..."
"Nói!" Khanh Nhược Lan đánh gãy lời Ly An, quát: "Các ngươi có âm mưu gì!"
"Âm mưu sao?" Ly An cười khẩy: "Khôi phục Lục Du, thống nhất thiên hạ!"
"Đúng là ngông cuồng." Khanh Nhược Lan đưa mắt nhìn Hồng Lam, nói: "Liên lạc với Lục Du vương, nói nàng ta nếu muốn cứu tiểu hoàng muội của mình thì hảo hảo giao trả Song nhi lại, còn bằng không trẫm san bằng cả Lục Du."
"Vâng."
"Ngươi nghĩ bản công chúa sẽ để yên cho các ngươi muốn làm gì thì làm sao?"
Dứt lời Ly An liền chạy đến đoạt lấy kiếm trên tay của Hồng Lam, không nói không rằng quyết tuyệt tuẫn tiết!
Loạt động tác kia không tính là nhanh nhưng lại quá bất ngờ, ai trong các nàng cũng không kịp trở tay, định thần lại thì Ly An đã đổ gục giữa vũng máu đỏ.
Mắt mở to nhìn trần trướng, hàng mi dài rung rung. Tưởng chừng như nhìn thấy bầu trời trong trẻo ở Lục Du, nhìn thấy yên hoa rực rỡ bên bờ Cấm Nguyệt. Phật tang hoa trước cửa cung nở rộ, một dãy kéo dài vô tận, mãi cũng không thấy điểm dừng.
"Ly An, ngươi hảo hảo giúp trẫm, chỉ cần đại nghiệp thành rồi, trẫm đưa ngươi trở về Lục Du, cho ngươi nhìn thấy yên hoa tháng ba..."
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hàng mi dài buông rũ, tín ngưỡng trong lòng nàng vẫn chưa từng đổ vỡ.
Hoàng tỷ, xin lỗi, có thể Ly An không thể cùng ngươi ngắm yên hoa tháng ba rồi...
================
Ly Chiêu tiêu sái bước vào trong điện, đưa mắt nhìn xung quanh, mãi khi bắt gặp bóng lưng bé nhỏ kia mới tăng nhanh cước bộ bước đến bên cạnh.
"A Song nàng xem, trẫm mang đến cho nàng cái gì này."
Nạp Thiểu Song vẫn chăm chú xem sách, hoàn toàn không chú ý đến Ly Chiêu.
"Đừng xem nữa, trẫm tặng nàng cái này."
Vừa nói Ly Chiêu vừa ngồi xuống trước mặt Nạp Thiểu Song, trong tay áo lấy ra một hộp gỗ đào dài hai tấc.
Nạp Thiểu Song liếc nàng bằng nửa con mắt, sau đó lại cúi xuống đọc sách.
Ly Chiêu lại vẫn rất phấn khởi, vươn tay mở hộp gỗ đưa đến trước mặt Nạp Thiểu Song: "Nàng xem đi, thứ này trẫm phải nhờ người đến tận Dư quốc mua cho nàng."
Bên trong hộp là một chiếc kim thoa, đường nét hoa văn vừa nhìn đã nhận ra là hàng Dư quốc. Thân trâm bóng loáng phát ra hào quang nhàn nhạt, điêu khắc nhật nguyệt tỉ mỉ, thậm chí còn có vài ký tự Dư quốc cổ.
"Có thích hay không a?"
Nạp Thiểu Song không trả lời, vươn tay cầm lấy kim thoa nhìn ngắm một chốc.
"Trẫm nghe nói đây là mẫu kim thoa thịnh hành ở Dư quốc hiện nay, nếu như nàng thích trẫm sẽ..."
Lời còn chưa dứt đối phương đã lưu loát vung tay ném bỏ kim thoa trong tay, kim thoa trượt dài trên sàn nhà rồi va đập mạnh vào tường vỡ làm đôi.
Nạp Thiểu Song lạnh lùng phun ra từng chữ: "Thứ chướng mắt đều nên vứt bỏ."
Tâm Ly Chiêu dường như sắp vỡ ra, hốc mắt hơi đỏ, lồng ngực bóp nghẹn không cách nào hô hấp nổi: "Nàng có thể nói với trẫm là nàng không thích."
"Cô không thích nhiều lời với kẻ cặn bã."
"A Song..." Ly Chiêu hít một hơi thật sâu trấn an trái tim buốt đau của mình: "Có thể nàng đúng, trẫm không bao giờ nỡ trách phạt nàng, nhưng trẫm là thật sự yêu thương nàng, dù cho nàng thật sự không thích cũng không đến mức phải làm như vậy."
"Cô muốn làm như vậy đấy!!" Nạp Thiểu Song đặt mạnh thi thư xuống bàn, tức giận đẩy mạnh vào vai Ly Chiêu: "Ngươi cút! Lập tức cút cho cô!!"
Sức lực như bị rút đi toàn bộ, đối phương chỉ đẩy một cái liền có thể đem nàng đẩy ra khỏi thế giới của nàng ấy. Nhìn đại môn chậm rãi đóng lại, âm thanh chua chát như chùy nặng đánh thẳng vào đầu, cả người tê liệt chết lặng.
Bàn tay run rẩy chạm vào cánh cửa, nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết: "A Song, hóa ra nàng hận trẫm đến như vậy sao?"
Cả người vô lực ngã ngồi xuống đất, tay vịn chặt trái tim trong ngực vẫn đang buốt đau từng cơn, gương mặt trắng bệt không còn chút huyết sắc. Đau đớn thể xác vẫn không bằng một phần đau đớn linh hồn, cách một cánh cửa như cách cả thế giới, hóa ra yêu là chuyện chẳng dễ dàng gì.
"A Song, xin lỗi..."
Cơn đau đột ngột ập đến khiến Ly Chiêu không kịp trở tay, cả người đổ sụp xuống đất hôn mê.
Vừa vặn một cung nữ đi ngang qua nhìn thấy, thất thanh gào lên: "Đạt Lý!?"