Đem chuyện xảy ra kể lại cho nhóm Tất Nhữ nghe, kết quả bọn họ đều như gà mẹ đem nàng xoay tới xoay lui, thậm chí còn hỏi đủ thứ điều, giống như trên người nàng vừa bị mất miếng thịt nào vậy.
"Cô đã nói là không sao mà." Nạp Thiểu Song phất phất tay đuổi đám người Tất Nhữ xích qua một bên, nàng sắp bị họ làm ngộp chết rồi.
"Không sao thì tốt, cảm tạ nữ thần đã che chở." Tạp Hồng đặt tay lên ngực lẩm bẩm, rồi lại nói: "Thế còn Đạt Lý?"
"Không rõ nữa, chỉ nghe nói là bị cào trúng một cái, cũng không nghiêm trọng lắm."
Nạp Thiểu Song bắt gặp ánh mắt lo lắng của Cơ Thiến, liền cười: "Kiểm tra cũng kiểm tra rồi, không có sao đâu, đừng học theo Tất Nhữ với Tạp Hồng lo lắng thái quá."
Cơ Thiến vẫn buông xuống không được, tay vịn chặt váy của Nạp Thiểu Song, hé môi mấp máy: Đừng giấu Cơ Thiến nhé?
"Tất nhiên, tất nhiên."
Nạp Thiểu Song còn định nói tiếp thì bên trong phát ra tiếng thông truyền, chậm chạp xuống giường đi ra đón thánh giá.
Trong lòng bỗng nhiên nghi hoặc, quái nào mà Ly Chiêu có nhiều thời gian như vậy? Mà nếu có nhiều thời gian sao không ở cùng mấy cung phi của mình, mò qua chỗ nàng làm gì?
Ly Chiêu không đi một mình mà còn dẫn theo hai ba nội giám đi cùng, liếc mắt ra hiệu cho bọn họ đem lễ vật đặt xuống bàn.
"Cái này là gì vậy?"
"Cho nàng."
"A?"
Nạp Thiểu Song nghi hoặc, đem hộp gấm gần mình nhất mở ra xem, bên trong là một đôi vòng tay.
"Là lễ vật từ phía Phù Tang mang đến, trẫm thấy chúng hợp với nàng nên mang đến đây."
"Cho cô hết sao?"
Ly Chiêu thả người ngồi xuống ghế, mỉm cười gật đầu.
Mang theo tâm trạng hưng phấn mở ra từng hộp một, lễ vật không nhiều nhưng vô cùng quý giá, thậm chí còn là độc nhất vô nhị. Có một thứ Nạp Thiểu Song vừa nhìn đã thích, chính là đôi kim thoa phỉ thúy được làm thủ công phi thường tinh xảo, họa tiết điêu khắc đều phản ánh văn hóa truyền thống Phù Tang.
Bất quá mở hộp cuối ra, Nạp Thiểu Song liền mất hứng.
Bên trong chỉ là một chiếc lọ nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn cả lọ đựng kim sang dược, không có mùi thơm lại còn xấu xí thô sơ nữa.
"Cô không lấy cái này." Nói xong còn bài xích đẩy về phía Ly Chiêu.
Ly Chiêu ý vị thâm trường hỏi: "Thật sự không lấy?"
"Không lấy!"
"Hảo." Ly Chiêu thuận tay cầm lấy lọ sứ nhỏ, ngón cái vuốt dọc theo thân lọ, trầm ổn mở miệng: "Thứ này gọi là Hồng Hồi, không có khả năng dưỡng nhan, cũng chẳng giúp gì được cho việc duy trì dung mạo xinh đẹp."
"Ngươi tặng cô thứ đồ vô dụng này làm gì?" Nạp Thiểu Song bất mãn nói: "Dung mạo cô cũng bị hủy rồi, dùng thêm cái này nữa nhất định cả ma quỷ cũng không dám nhìn."
"Đợi trẫm nói hết nào." Ly Chiêu xoay lọ trong tay, đưa mắt nhìn Nạp Thiểu Song, kéo nhẹ khóe môi: "Bất quá, Hồng Hồi tuy không có gì đặc biệt nhưng nó được coi là giải dược của yên chi tuyết."
"Ni? Ngươi nói..."
Ly Chiêu gật đầu: "Phải, dùng thứ này có thể chữa trị dung mạo bị yên chi tuyết tàn phá."
Nạp Thiểu Song lập tức vươn tay muốn đoạt lại Hồng Hồi, kết quả Ly Chiêu nhanh hơn một bước, đem tay thu trở về, còn khiêu khích nhìn nàng.
"Vừa nãy nàng đã bảo không cần."
"Là do cô không biết công dụng của nó nên mới nói không cần!" Nạp Thiểu Song gấp đến độ trán cũng đổ mồ hôi, nhỏ giọng xin xỏ: "Ngươi đưa cô Hồng Hồi đi, được không?"
"Lý do?"
"Ngươi cũng biết dung mạo đối với quân quý có bao nhiêu quan trọng mà! Hơn nữa da thịt máu xương đều là do phụ mẫu ban cho, nếu cô không thể hồi phục như xưa chính là bất hiếu với mẫu hoàng mẫu hậu!! Lẽ nào ngươi muốn cô trở thành kẻ bất hiếu hay sao?"
"Nàng đúng là biết ăn nói." Ly Chiêu lắc lắc đầu cười, đưa lại Hồng Hồi cho nàng: "Cái này trẫm tìm rất khó, nàng nói xem nên báo đáp trẫm thế nào?"
Tiếp nhận Hồng Hồi từ tay đối phương, Nạp Thiểu Song lần đầu nghiêm túc suy nghĩ việc báo đáp ân tình, đầu nhỏ nghĩ cả nửa buổi cũng nghĩ không ra.
"Ngươi muốn gì thì cứ nói, nếu được cô sẽ làm."
"Hiện tại trẫm vẫn chưa có đặc biệt muốn ở nàng thứ gì." Ly Chiêu đưa tay bắt lấy cằm của Nạp Thiểu Song, ôn nhu mở miệng: "Hiện tại hảo hảo khôi phục dung mạo trước, mọi chuyện còn lại không cần lo lắng."
"Vậy cô trước cảm ơn ngươi."
Lần nữa đem nắp mở ra, Nạp Thiểu Song hít thử một hơi liền vội vã đóng lại, thối chết nàng!!
Ly Chiêu nhìn thấy nhịn không được cười lớn, đưa tay vô mạnh vào trán nàng: "Đồ ngốc!"
Bị đánh đau, Nạp Thiểu Song bất mãn ôm trán, trừng mắt: "Ngươi đánh cô? Hoàng thượng còn không nỡ đánh cô!!"
"Trẫm đánh nàng như vậy đau lắm sao?"
Nạp Thiểu Song thiếu điều muốn hét ra lửa: "Đau sao không?"
Trong mắt Ly Chiêu có chút không nỡ, đưa tay ra: "Trẫm cho nàng đánh lại một cái."
"Đạt Lý!"
Tài công công hốt hoảng ngăn Ly Chiêu lại, đùa sao? Đạt Lý là thân phận gì, sao có thể để cho một cô tử đánh như vậy chứ? Dù là Đạt Lý tự nguyện, nhưng như vậy mặt mũi của Lục Du coi như mất rồi.
"Lui xuống."
"Nhưng..."
"Trẫm nói lui xuống!"
Bị quát một cái ba hồn bảy vía đều bay tán loạn, Tài công công run rẩy chấp tay rồi lui về sau, hồi hộp nhìn cô tử đánh vào tay của Đạt Lý. Bất quá hắn lại xem thường Nạp Thiểu Song, nàng tất nhiên sẽ không đánh vào tay của Ly Chiêu mà chuẩn xác vỗ vào trán nàng, còn nghe thấy cả một tiếng bốp rõ to.
"Hắc hắc, thế nào?" Nạp Thiểu Song đắc ý dào dạt nói: "Có phải rất đau không?"
Ly Chiêu sờ thử lên trán, sau đó lại điềm nhiên mở miệng: "Tay nàng đều là thịt, đánh một cái giống như va vào một đoàn bột."
Nạp Thiểu Song: "..."
Lẽ ra nàng nên cầm nguyên bộ trà cụ đập hẳn vào đầu của Ly Chiêu mới đúng!!
Tài công công nhìn không nổi nữa, khom người nhắc nhở: "Đạt Lý, đến giờ phê tấu chương rồi."
"Hảo, mang đến đây đi, trẫm ở đây phê tấu chương."
"Vâng."
"Này, này!" Nạp Thiểu Song bất mãn kêu với theo: "Ngươi sao không về chỗ mình phê tấu chương, mò qua đây làm gì?"
"Cái gì gọi là chỗ của trẫm?" Ly Chiêu liếc mắt nhìn nàng: "Thái Cực điện này là chỗ của trẫm, hoàng thành này là của trẫm, thậm chí cả Lục Du này đều là của trẫm."
Nạp Thiểu Song á khẩu, nàng cãi không lại, dù gì nơi này là Lục Du có phải là Đông Minh đâu. Nếu nàng còn cố sức cãi bướng trước sau gì cũng vướng tội kháng chỉ, nhẹ thì ném vào ngục, nặng thì tru di cửu tộc.
Cúi người ôm hết lễ vật vào lòng, Nạp Thiểu Song cảnh giác nhìn Ly Chiêu thêm một lần nữa mới chịu đi vào buồng trong cất kỹ mấy thứ này. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, đột nhiên Ly Chiêu đòi lấy lại mấy món này, coi như uổng công nàng mở hộp xem từng cái rồi.
Không bao lâu Tài công công quay trở lại, dẫn theo hai ba nội giám bê theo tấu chương đi vào trong điện, đem tất cả sắp xếp ngay ngắn trên thư án.
"Đạt Lý, đây là số tấu chương cần phê hôm nay."
"Được rồi, tất cả đều lui xuống đi."
"Vâng."
Tài công công khom người hành lễ rồi phất tay ra hiệu cho nội giám cùng mình rời khỏi điện.
Lại nói Nạp Thiểu Song, nàng vòng trở ra nhìn thấy mấy chồng tấu chương suýt chút đã ngã bật ra sau, gì đây? Một ngày phải xem nhiều tấu chương như vậy hay sao? Còn không sợ chết người à?
Ly Chiêu nhìn thấy liền nói: "Đến cạnh trẫm."
"Cô không thích xem mấy cái đó."
Nạp Thiểu Song thả chậm cước bộ ngồi xuống bàn trà, tiện tay rót cho mình một chén trà. Đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện hạ nhân đều lui xuống hết, Nạp Thiểu Song cũng cởi bỏ khăn trùm đầu, khăn vải của Lục Du không đủ nhẹ khiến nàng đội một lúc đầu đều đau.
"Tạp Hồng lấy hộ cô cái gương."
"Ni."
Tạp Hồng dừng công việc của mình lại, xoay người lấy gương đồng ở bàn trang điểm đưa cho Nạp Thiểu Song.
Nâng gương lên một góc hợp lý, đầu nghiêng trái nghiêng phải quan sát vết thương trên mặt mình, quả thật là nghiêm trọng hơn trước kia. Những vết đỏ càng sưng to hơn, thậm chí còn mưng mủ, tuy vậy lại không mang đến cảm giác đau nhức gì.
"Cô tử, cái kia Hồng Hồi thật sự trị khỏi sao?"
Nạp Thiểu Song đặt gương xuống, liếc nhìn Ly Chiêu vẫn còn phê tấu chương, chậm chạp nói: "Cô đến đường cùng rồi, không thử không được."
Tạp Hồng yếu ớt thở dài, lời cô tử nói không phải có lý, nhưng nếu nhỡ như Hồng Hồi kia là một cái bẫy nữa thì phải làm sao đây?
"Được rồi, đừng lo lắng nữa." Nạp Thiểu Song đưa mắt nhìn sang Cơ Thiến ở bên cạnh, nói: "Ngươi đưa Cơ Thiến vào nghỉ trước đi."
Cơ Thiến nghe được dùng dằng không chịu, hay tay bám chặt vào eo của Nạp Thiểu Song, đem đầu vùi vào lòng nàng, giống như một tiểu động vật bị thương sợ hãi kẻ xa lạ.
"Sao thế? Nếu trong người không khỏe phải nói cho cô biết, cô giúp ngươi mời thái y đến xem." Nạp Thiểu Song vuốt vuốt tóc Cơ Thiến, trông nha đầu có vẻ không được khỏe.
Cơ Thiến lắc lắc đầu, hé môi chuẩn bị mấp máy nói gì đó thì bị Ly Chiêu chen giữa.
"Loại quân quý như nha đầu đó có bệnh cũng không chết được đâu, nàng tốt hơn nên lo cho bản thân mình thì hơn."
Nạp Thiểu Song giận dữ quay phắt lại: "Ngươi không nói thì chả ai nói ngươi câm đâu!"
"Trẫm chỉ muốn nàng hiểu một chuyện." Ly Chiêu đem tấu chương đặt lại xuống bàn, đôi mắt thuần đen dán chặt trên mặt nàng: "Hãy nhớ thân phận của mình, nàng không phải giống bọn chúng là hạ đẳng tiện nô, nàng là nhất quốc chi hậu, còn là Dư vương quyền cao chức trọng. Đừng quá thân thiết với chúng, kể cả làm bạn cũng không thể."
"Đây là chuyện của cô, liên quan gì đến ngươi?"
Nạp Thiểu Song đứng lên muốn cùng Ly Chiêu lý luận thì tay áo lại bị Cơ Thiến giữ chặt, nha đầu này yếu đuối lắc đầu. Đã rơi vào tình cảnh bất khả kháng như vậy, càng cố đối chọi với Ly Chiêu thì người thiệt thòi cũng chỉ có các nàng mà thôi.