Mưa thu như tơ, liên miên không dứt.
Mưa giăng đầy trời, xối ướt khoảng sân.
Mùi bùn đất nồng đậm bốc lên, ta nâng tay đón vài giọt mưa, cảm giác thấm lạnh lan khắp lòng bàn tay.
Trong mưa gió mờ mịt, xa xa có một bóng người chậm rãi đến gần, ta nheo mắt nhìn, nhận ra đó chính là Tô Diêu. Nàng bế theo một đứa bé trai tầm bảy tuổi, mặt mũi kháu khỉnh, con mắt sáng ngời lúng liếng nhìn quanh. Ta rất kinh ngạc, chẳng lẽ tới tìm ta? Nay ta đã là người không quan tâm thế tục, nàng tìm ta có mục đích gì?
Nghĩ đến đây, trong lòng ta hiện lên dự cảm không lành, xưa nay ta và Tô Diêu chưa từng thân thiết, chín năm trước tuyển thái tử phi cũng chỉ coi là có chút quen thuộc mà thôi, hôm nay nàng đến, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Khi Tô Diêu buông đứa bé xuống, ánh mắt nàng hàm chứa ý cười khuê các nhẹ nhàng, nhưng lại xen lẫn chút mâu thuẫn và sầu lo.
Ta kính cẩn hành lễ, "Không biết Vương phi đến có chuyện gì chỉ giáo?"
"Ta muốn bàn chuyện thiên hạ phân tranh với cô." Tô Diêu từ ái vỗ nhẹ trán đứa bé, không nhìn thẳng mắt ta, dường như đang trốn tránh.
"Nay Tĩnh Tâm quy y cửa Phật, việc thiên hạ không liên quan tới ta nữa." Ta cúi đầu cười khẽ.
"Việc thiên hạ, đâu thể nói không liên quan là không liên quan?" Tô Diêu rảo bước tiến lên Phật đường, nhìn quanh bốn phía, "Chuyện tình yêu trần duyên, không phải cô nói bỏ là bỏ được."
Nghe ra ý ở ngoài lời, ta cũng không lòng vòng quanh co, "Vương phi có chuyện mời nói thẳng."
Nàng hơi cúi người lau nước mưa trên mặt đứa bé, "Diệc Phàm, con vào nội đường tìm sư bà Tĩnh Tuệ đi, mẫu thân có chuyện cần nói với vị thẩm thẩm này."
"Vâng." Đứa bé nghe lời gật đầu, kiễng chân hôn lên má nàng, sau đó nâng cặp chân ngắn chạy vào nội đường. Nhìn bọn họ, ta không khỏi mỉm cười, tình cảm vô tư trong sáng nhất thế gian, đâu gì khác ngoài tình mẫu tử. Từ đầu tới cuối, ta vẫn luôn hâm mộ Tô Diêu, bởi vì nàng có một trượng phu yêu thương mình hết mực, một đứa con đáng yêu đến nhường này, nhân sinh được vậy, chết không hối tiếc.
Tô Diêu dần dần chuyển ánh mắt từ Nạp Lan Diệc Phàm sang ta, "Nhã phu nhân..."
Một tiếng "Nhã phu nhân" này đánh vào lòng ta, chuyện cũ nhiều năm hiện lên khiến ta sợ hãi. Nhất định Tô Diêu có chuyện lớn muốn nói, hơn nữa... Chỉ có thể nói với ta.
"Ba chữ "Nhã phu nhân" đã không tồn tại từ lâu rồi, mong Vương phi đừng gọi nữa."
Tô Diêu kinh ngạc nhìn chằm chằm ta hồi lâu, dường như do dự có nên mở miệng hay không, mâu thuẫn rõ ràng nơi đáy mắt, "Tô Diêu tới đây muốn cầu xin cô hai việc."
Ta bước qua bước lại mấy bước, cuối cùng quỳ xuống tấm bồ đoàn, đợi nàng nói tiếp.
"Hy vọng cô có thể khuyên bảo Triển thừa tướng đừng tranh đấu với cha ta nữa. Lúc này hai nước đối chọi gay gắt, nếu trọng thần còn đối địch lẫn nhau sẽ là chuyện rất tệ cho Kỳ Quốc." Nàng cũng tiến lên, chậm rãi quỳ xuống tấm bồ đoàn, chắp tay dập đầu bái Phật Di Lặc.
"Tĩnh Tâm lấy tài đức gì để khuyên can Triển thừa tướng?" Ta thản nhiên cười khẽ, thấy nàng hé miệng, lập tức chặn lời, "Mời Vương phi nói chuyện thứ hai."
Đôi mắt đẹp chuyển động, nàng nhẹ nhàng liếc ta một lượt, "Cô biết không, Hàn thái hậu từng buôn bán phi pháp, tích góp tiền lén chuyển sang Dục Quốc. Nay Dục Quốc chuẩn bị sung túc mọi sự, mà binh sĩ Kỳ Quốc mỏi mệt cả thể xác lẫn tinh thần vì nhiều năm liên tục chiến chinh, quốc khố cũng từ từ rỗng ruột."
"Ý Vương phi là?"
"Nay tác chiến ở tiền tuyến là Nạp Lan Kì Vẫn, chỉ cần cô đến đó kéo dài chút thời gian, cho Kỳ Quốc một hơi thở dốc, trận này chắc chắn sẽ thắng."
"Hoàng Thượng nói vậy?"
"Không, Hoàng Thượng không biết việc này, là ý của cha ta..."
Giọng Tô Diêu nhỏ dần, mà nụ cười của ta lại càng lớn, thì ra quy y cửa Phật vẫn không đổi được bình an. Thiên hạ tranh đoạt, sao cứ phải kéo ta vào? Hơn một năm yên lặng của ta tính là cái gì? Bi ai? Trò cười?
"Cha cô? Năm đó trên triều trước mặt bách quan, cha cô mắng ta là hồng nhan họa thủy, nói ta sẽ hại nước hại dân. Mà nay cha cô lại muốn cô tới cầu xin ta? Nực cười, dựa vào đâu?"
"Cha ta chưa bao giờ cúi đầu cầu xin ai, nhưng nay vì đại nghĩa thiên hạ, thỉnh cầu cô giúp đỡ việc này. An nguy của dân chúng Kỳ Quốc đều nằm trong tay cô, chúng ta biết, cô rất giống mẫu thân của Kì Vẫn, cô lại từng là phi tử của tiên hoàng Dục Quốc. Nếu cô ra mặt, ta tin..."
"Đại nghĩa nhiên hạ cần hy sinh lòng tự trọng của ta?" Bàn tay siết chặt tràng hạt, dây đứt, hạt rơi, tạo nên những âm thanh chát chúa.
Nét mặt Tô Diêu bùi ngùi, đôi mắt rưng rưng lệ, "Ta biết, ta đã nghe Hạo kể rất nhiều chuyện, ta biết cô là người đáng thương. Bước vào Không Minh đường ta cũng đầy do dự, ta không muốn quấy nhiễu cuộc sống yên bình hiện giờ của cô... Nhưng không còn cách nào khác, thiên hạ, nhất định phải thống nhất."
"Thiên hạ thống nhất, quan hệ gì tới ta?" Ta bật dậy khỏi tấm bồ đoàn, sắc mặt trắng bệch, tay chân dần dần lạnh lẽo.
"Cứ nghĩ cô là người hiểu đạo nghĩa lớn, nào ngờ đâu, trái tim cô lại giá băng nhường này."
Nghe xong, ta điên cuồng cười lớn, nước mắt chảy dài trên má, "Hiểu đạo nghĩa lớn? Ta chưa biết, ổn định giang sơn cần nhờ một nữ tử."
"Nhã phu nhân..."
"Bảo cha cô đến xin ta." Ta ngừng cười, sắc bén nhìn Tô Diêu, "Đường đường một đại tướng quân lại nhờ con gái mở miệng giúp, không xấu hổ hay sao?"
Nét mặt Tô Diêu ảm đạm, áy náy còn nhiều hơn. Nàng, đến đây cũng là điều bất đắc dĩ.
"Cô đi đi, bảo cha cô tới gặp ta." Xoay người, ta vén mành bước vào nội đường, vừa ngẩng đầu liền thấy sư bà Tĩnh Tuệ nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp.
Một đôi tay nhỏ bé kéo kéo làn váy của ta, "Thẩm thẩm đừng cãi nhau với mẫu thân của con..."
Ta cúi đầu nhìn Nạp Lan Diệc Phàm, ngực nóng lên, nước mắt ngã nhào xuống, "Không phải cãi nhau... Con mau ra xem mẫu phi thế nào."
Nạp Lan Diệc Phàm ngóng ta một hồi, nói "Thẩm thẩm đừng khóc", liền chạy ra khỏi nội đường.
Vì một câu "Thẩm thẩm đừng khóc" này, nước mắt của ta càng không ngừng được, nhào vào lòng sư bà Tĩnh Tuệ nức nở, "Vì sao người đời lại ích kỷ như vậy..."
Sư bà Tĩnh Tuệ không đáp, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi ta, dường như đang trầm tư điều gì.