Khi tỉnh lại, ta đã nằm trong quân trướng, ngơ ngác nhìn đỉnh lều màu xanh đậm, bên trong không có một bóng người, yên tĩnh đến mức không chân thật.
- - Phức Nhã, ta yêu nàng. Dù phải đổi bằng chính giang sơn này, ta cũng sẽ không thả nàng rời đi, không ai có thể cướp nàng khỏi tay ta.
- - Được nhìn nàng từ xa, ta cũng thấy vui rồi.
- - Phức Nhã, nếu kiếp này có nàng làm bạn, vậy là đủ rồi.
- - Ta nghe thấy con gọi "Cha", con đang gọi ta đó.
Giây lát, ta nhúc nhích cơ thể cứng đờ, nhẹ tay vuốt lên bụng. Con... Con gọi cha thật ư? Nhưng con còn chưa ra đời, cha con đã lìa thế, con có trách mẹ không? Là tại mẹ hại chết cha con!
Nếu, ngày ấy ta không ngu ngốc muốn đỡ tên cho Kì Hữu, Liên Thành đã không bỏ mình; Nếu, ngày ấy không tùy hứng đòi về tìm đáp án, ta đã không bị Kì Hữu giữ lại; Nếu, ngày ấy không bị thù hận che mắt, ta đã không ích kỷ đi tìm Liên Thành.
Đúng vậy, ta chính là tai họa, đi đến đâu gieo rắc cái chết đến đó. Phụ hoàng, mẫu hậu chết, Vân Châu chết, Kì Tinh chết, Dịch Băng, Ôn Tĩnh Nhược chết, hiện tại Liên Thành cũng đã chết.
Nước mắt rốt cuộc tràn mi, thấm xuống gối, giữa ngày hè chói chang, ta lại cảm thấy rét lạnh. Ta chết lặng đứng dậy khỏi giường, tới cạnh bàn, tìm được một cây bút lông và tờ giấy, run rẩy viết một bài thơ:
"Cận lai vô hạn thương tâm sự, thùy dữ thoại trường canh?
Tòng giáo phân phó, lục song hồng lệ, tảo nhạn sơ oanh.
Đương thì lĩnh ngộ, nhi kim đoạn tống, tổng phụ đa tình.
Hốt ngưng quân đáo, tất đăng phong, si sổ xuân tinh."
(Trích từ tuyển tập "Mãn Thanh đệ nhất tài tử - Nạp Lan Dung Nhược")
Viết xong, cảm giác vị tanh nồng trào lên cổ họng, ta không nhịn được ho nhẹ một tiếng, vài giọt máu bắn ra, thấm đỏ tờ giấy. Đánh rơi bút xuống bàn, ta dùng tay áo cố lau vết máu trên giấy, nhưng càng lau càng loang lổ, càng lau giấy càng nhàu. Vết máu này, cực kỳ giống vết máu trên người Liên Thành, ta muốn lau sạch sẽ, sạch đến không còn một chút khuyết điểm.
Kì Hữu vừa tiến vào quân trướng liền thấy cảnh như vậy, lập tức vọt tới cạnh ta, ôm chặt ta vào lòng, "Phức Nhã!"
Ta giãy dụa, ta không thể dựa vào Kì Hữu, chàng không còn là trượng phu của ta, trượng phu của ta là Liên Thành, ta là Thần phi! Ta là Thần phi! Liên Thành chết vì ta, sao ta có thể ôm ấp người khác, ta không thuyết phục mình làm vậy được, ta sẽ căm ghét chính bản thân mình.
Ta ra sức phản kháng, "Chàng đừng đụng vào thiếp!"
Kì Hữu lạnh lùng quát: "Nàng ho ra máu, cần phải nghỉ ngơi!" Chàng tiến, ta liền lùi, kiên quyết duy trì khoảng cách ba bước.
"Thiếp không cần..." Ta nâng tay áo lau vết máu trên môi, lắc đầu.
"Nàng không cần cái thai trong bụng nữa? Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nó cũng bị sinh non vì nàng. Liên Thành chết rồi, nàng chỉ sót lại đứa bé này với hắn, chẳng lẽ nàng không muốn giữ? Vừa vặn, ta cũng chướng mắt nó, đi, ta giúp nàng tìm cách giết nó." Nói xong liền tiến lên dắt tay ta, như thật sự muốn mang ta ra ngoài phá thai. Ta lập tức leo lên giường, sợ hãi ôm bụng.
Kì Hữu thở gằn một hơi, buông lỏng tay ta ra, "Nàng quan tâm đứa bé như vậy, phải biết tự chăm sóc mình cho tốt, sinh hạ nó, bởi vì nó là cốt nhục của nàng và hắn."
Nghe chàng dịu dàng khuyên bảo, ta rốt cục bình tĩnh lại, mệt mỏi gục xuống bàn, nước mắt chảy dài, thấm ướt trang giấy.
"Chúng ta về nhà được không?" Chàng đứng lặng bên ta, nhưng không chạm vào ta.
"Nhà?" Ta còn nhà ư?
"Kỳ Quốc, Chiêu Phượng cung."
"Không, thiếp không đi."
"Hiện tại nàng rất yếu, lưu lạc bên ngoài không những khó lòng giữ thai, mà chính tính mạng nàng cũng không được bảo đảm." Kì Hữu nói, giọng điệu cường thế lạ thường, uy nghiêm không cho phép cự tuyệt, "Ta không biết vì sao nàng lại yếu như vậy, độc ta hạ, nàng đã uống thuốc giải rồi không phải sao? Chẳng lẽ chưa đào thải hết?"
"Tự thiếp dùng độc, không liên quan đến chàng." Ta tĩnh tâm tự hỏi hồi lâu, chàng nói đúng, vì con, ta phải chăm sóc mình thật tốt, không được hành động theo cảm tính, không được đắm chìm trong bi thương. Ta cần tỉnh táo lại, nuôi nấng giọt máu của Liên Thành, "Chàng vẫn đang đánh giặc..."
"Không đánh, chúng ta về nhà." Kì Hữu thấy ta bình tĩnh, tiến lên đỡ ta dậy, cẩn thận đưa ta về giường, "Nếu trận này đánh thật, nhất định cá chết lưới rách, không có lợi cho ta. Hiện tại phải nghĩ cách khác để thế lực của bọn họ dần tan rã."
Lúc nói chuyện triều chính, nét mặt Kì Hữu rất có sức thuyết phục, thể hiện nhuần nhuyễn khí chất vương giả. Đây là nét thu hút của chàng, chẳng trách Vân Châu lại cam tâm vì chàng mà lấy thân thử độc. Nam tử vĩ đại như vậy, ta không xứng, không dám xứng, nay lại càng không có tư cách xứng.
Buồn bã cười khẽ một tiếng, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ta vùi mình trong chăn, suy nghĩ mơ hồ. Ta thật sự phải về hậu cung của Kì Hữu ư? Nếu thật sự phải về, ta cần ẩn nhẫn, không được bộc lộ tài năng, như vậy mới có thể bảo vệ con, bảo vệ chính mình.
Nói là làm, ngày đó Kì Hữu lập tức ra lệnh cho tất cả tướng sĩ nhổ trại lui binh, cát vàng cuồn cuộn. Đến nơi đây, ta tận mắt chứng kiến Liên Thành uổng mạng, uổng mạng vì ta. Về thâm cung hiểm ác nơi Kì Quốc, liệu ta nên hành xử thế nào? Dục Quốc lại nên hành xử thế nào? Hoàng đế của bọn họ băng hà, xã tắc tất nhiên đại loạn.
- - Ta viết di chiếu, truyền ngôi cho Hi rồi.
Di ngôn của Liên Thành văng vẳng bên tai...
Nhớ ánh mắt tàn độc đáng sợ trước khi Hi rời đi...
Ta vẫn biết, Hi là một kẻ vô tình, hắn từng nói, cuộc đời hắn chỉ có ba người quan trọng nhất, một là mẫu thân, hai là phụ thân, ba là Liên Thành. Nay ba người này đều mất, dĩ nhiên hắn không còn điều vướng bận. Như vậy nếu hắn đăng cơ, Dục Quốc sẽ biến chuyển thế nào? Huy hoàng chưa từng có, hay sẽ là cực khổ lầm than?
Kì Hữu, lấy tài trí và sự vô tình của chàng, liệu có đối đầu với Liên Hi được không?
Đột nhiên, ta cảm thấy Liên Hi sẽ trở thành Kì Hữu thứ hai, bởi vì bọn họ đều cô đơn, bọn họ... Rất giống.
Chương : Trọng chủ Chiêu Phượng cung
Chiêu Phượng cung.
Lại bị Kì Hữu đưa về đây, đám nô tài không khỏi khe khẽ bàn luận, hậu cung phi tần tỏ ra bất mãn, điển hình nhất là Tô Tư Vân. Ta và Kì Hữu còn chưa vào Chiêu Phượng cung, Tô Tư Vân đã nổi giận đùng đùng dẫn theo nô tài của mình bước nhanh về phía chúng ta. Bộ xiêm y màu trắng làm nổi bật lên khí chất thoát tục, không trang sức rườm rà, chỉ có chút phấn hồng dặm trên gò má giúp dung mạo cô ta càng thêm vẻ ngây thơ. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến Kì Hữu đối xử với cô ta rất đặc biệt.
"Hoàng Thượng, Chiêu Phượng cung là nơi Tuyết tỷ tỷ từng ở, sao ngài có thể đưa một nữ nhân không rõ lai lịch tiến vào đây? Làm thế là không công bằng với tỷ ấy." Cô ta còn chưa dừng chân đã giương giọng, thậm chí còn không hành lễ với Kì Hữu, có thể thấy địa vị trong cung cao đến mức nào.
Thấy Tô Tư Vân chăm chú nhìn chàng, ta cảm giác có chút buồn cười, cô ta đến vì "Tuyết tỷ tỷ" thật ư? Hay là vì chính mình? Từ đầu đến cuối không thèm liếc ta lấy một cái, có vẻ khinh thường ta lắm nha.
Dù cô ta làm càn, Kì Hữu cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói, "Đừng gây sự."
"Hoàng Thượng nói thiếp gây sự? Hoàng Thượng niêm phong Chiêu Phượng cung không cho ai tiến vào, có thể thấy ngài thâm tình với Tuyết tỷ tỷ biết bao. Thế mà nay, ngài lại ban Chiêu Phượng cung cho cô ta, thiếp thấy buồn, thấy bất công thay cho Tuyết tỷ tỷ." Tô Tư Vân càng nói càng cao, có thể hợp tấu với tiếng chim hót.
Nghe những lời dối trá của cô ta, ta lại không cảm thấy ghét, bởi vì chất giọng ngọt ngào quá, tựa như chim Bách Linh hát ca trong khe núi. Nếu hiện tại ta nói, "Tuyết tỷ tỷ" đang đứng ngay trước mặt cô ta, liệu cô ta sẽ phản ứng thế nào? Nghĩ đến đây ta liền bất giác nở nụ cười.
Tiếng cười này rốt cục khiến Tô Tư Vân chú ý, cô ta nhíu mày nhìn ta một lượt, giọng điệu có vài phần cảnh cáo, "Buồn cười lắm hả?"
Không khép miệng cười, nhưng thu lại tiếng cười, ta đáp, "Tô quý nhân và vị Tuyết tỷ tỷ kia thật đúng là tỷ muội tình thâm."
"Đương nhiên rồi, bản cung luôn coi tỷ ấy là tỷ ruột của mình." Tô Tư Vân dứt lời, lại chuyển ánh mắt về Kì Hữu, "Hoàng Thượng, cô gái này không rõ lai lịch, không có danh phận, vào ở Chiêu Phượng cung là không hợp lý."
Lúc này, Kì Hữu nắm lấy tay ta, cảm giác ấm áp thấm vào lòng bàn tay, chàng nói: "Nàng ấy là chủ tử của tất cả nô tài nơi đây."
"Chủ tử? Hoàng Thượng sắc phong cho cô ta?" Tô Tư Vân kinh ngạc, pha lẫn chút nghi ngờ.
Ta thở phào một hơi, chặn trước lời Kì Hữu, "Hoàng Thượng nói, về sau ta sẽ là Thần chủ tử của Chiêu Phượng cung."
Kì Hữu đột nhiên buông lỏng tay ta, hơi ấm trôi đi tựa như hoa quỳnh chóng tàn, ta ảm đạm, nhưng vẫn nở nụ cười.
Tô Tư Vân nhìn ta, có chút trào phúng lặp lại một lần, "Thần chủ tử?"
Kì Hữu tiến lên một bước, nắm lấy tay cô ta, "Đúng vậy, sau này nàng ấy chính là Thần chủ tử của Chiêu Phượng cung." Giọng chàng đột nhiên êm dịu, đúng vậy, đêm ấy ở Trường Sinh điện, Kì Hữu đã nhìn Tô Tư Vân say đắm biết bao, khiến ta không phân biệt được thật giả.
Tô Tư Vân vừa nhận được ánh mắt như vậy, sắc mặt lập tức trở nên thẹn thùng, ăn nói cũng nhỏ nhẹ hơn, "Chủ tử là tước vị thế nào?"
Kì Hữu cười cười, gõ nhẹ lên trán cô ta, "Chủ tử lớn nhất Chiêu Phượng cung."
Cô ta hô đau một tiếng, xoa xoa trán, "Chỉ là Chiêu Phượng cung?"
"Đúng vậy."
Ta thấy lửa giận của Tô Tư Vân tắt dần, đọng lại chỉ còn ngọt ngào thỏa mãn, đây là thủ đoạn của Kì Hữu đó ư? Có lẽ thời gian qua, hai người bọn họ đã chung sống hòa thuận bằng cách này.
"Được rồi, hiện tại trẫm sẽ đến Trường Sinh điện cùng nàng, thăm Hoán nhi của chúng ta." Chàng ôm Tô Tư Vân vào lòng, quay sang nói với Mạc Lan và Tâm Uyển, "Đưa Thần chủ tử về Chiêu Phượng cung, hầu hạ chu đáo."
"Thưa vâng, Hoàng Thượng." Hai người đồng thanh đáp.
Nhìn bóng dáng Tô Tư Vân và Kì Hữu khuất xa, nụ cười của ta rốt cục khép lại, đứng dưới ánh dương, nắng gắt, sao mà chói mắt quá. Những gì ta thấy, vẫn luôn là tình cảm ngọt ngào của bọn họ, thật sự là... Khiến người ta phải đố kỵ.
Cười cười tự giễu, ta xoay người bước tới Chiêu Phượng cung.
Chiêu Phượng cung khi xưa vốn là mái ấm của ta và Kì Hữu, mà hiện tại, Trường Sinh điện mới là mái ấm của chàng, cùng với Tô Tư Vân.
Cung điện rộng lớn vẫn huy hoàng xán lạn, nhưng vì không có người sinh sống, chỉ quét tước sơ sơ, vậy nên sắc màu có chút ảm đạm. Bước lên thềm cửa, hai bên vườn hoa thoảng hương thơm ngát, đáng tiếc cỏ dại không ai nhổ bỏ, cảm giác có chút thê lương. Hầu hạ ta vẫn là những nô tài khi xưa, mái đình hóng gió ngập tràn hoa cỏ, um tùm tươi tốt. Ta đi tới sân sau, cho lui hết nô tài, đặt mình trong nhành liễu đung đưa.
Ta không dám bước vào tẩm cung, có lẽ là vì sợ, hiện giờ ta có còn tư cách ở lại Chiêu Phượng cung nữa không? Bên trong có rất nhiều kỉ niệm về Kì Hữu. Nhưng vì đứa bé này, ta phải ở, ta phải bảo vệ con, không cho phép bất kì kẻ nào làm hại nó.
"Thần chủ tử, cô không vào cung ư?" Không biết từ khi nào, Hoán Vi đã kính cẩn đứng sau lưng ta, nhẹ giọng hỏi, giọng điệu lạnh lùng xa cách.
"Hoán Vi, từ biệt hai năm, lại gặp mặt." Không quay đầu, ta nâng hai tay đón mấy bông liễu bay xuống.
Một tiếng hít lạnh sợ hãi vang lên, nàng đến gần ta vài bước, "Cô..."
Ta quét mắt nhìn quanh một vòng, thấy bốn bề vắng lặng, liền xoay người, cười nhạt nhìn Hoán Vi, "Mới hai năm mà thôi, đã không nhớ bản cung?"
Đôi môi run run, khóe mắt có chút ướt át, hai đầu gối khuỵu xuống, nàng bật khóc nức nở, "Đế hoàng phi!"
Ta lập tức ra hiệu im lặng, cảnh cáo nàng, "Nay ta không còn là Đế hoàng phi nữa."
Nàng dịu đi cảm xúc kích động, vành mắt hồng hồng, cố nén lệ, "Người... Sao người lại trở lại?"
Nâng nàng dậy, nắm nhẹ đôi tay lạnh lẽo của nàng, "Hoán Vi, chuyện ngươi giúp ta, một khắc ta cũng chưa từng quên lãng, nay ta trở về, chỉ có thể tin tưởng ngươi. Hy vọng ngươi sẽ trung thành giúp ta, không phải đoạt quyền, không phải giành tình cảm, mà là bảo vệ đứa bé này."
"Đứa bé? Của Hoàng Thượng?" Hoán Vi liếc nhìn bụng ta, đôi mắt ngấn nước sáng rọi lạ thường.
Ta không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ cười thản nhiên, "Ta coi trọng đứa bé này còn hơn cả sinh mệnh, ta không thể không có nó. Nếu phải hy sinh lương tâm để bảo vệ nó, ta nghĩ, ta sẽ hy sinh lương tâm."
Hoán Vi khó tin nhìn ta, sau đó gật đầu, kiên định đáp: "Hai năm trước nô tì lựa chọn từ bỏ hết thảy để giúp người chạy trốn, hiện tại đương nhiên sẽ liều lĩnh hết thảy để giúp người bảo vệ đứa bé này, hơn nữa... Trong chốn hậu cung, nếu chủ tử cố giữ lương tâm, lương thiện, đứa bé nhất định không thể an toàn chào đời. Nô tì hy vọng được nhìn thấy một chủ tử khác xưa!"
"Thái hậu nương nương đến." Mạc Lan lững thững đi về phía chúng ta. Lúc chỉ cách vài bước, nàng dừng lại, ngờ ngợ nhìn ta và Hoán Vi, "Thần chủ tử, Hoán Vi làm sai gì ư?"
Hoán Vi lau giọt lệ nơi khóe mắt, "Không phải, tại Thần chủ tử rất giống... Tỷ tỷ của nô tì, vậy nên nô tì mới thất lễ như vậy."
Mạc Lan không nghi ngờ, lướt qua Hoán Vi nói với ta: "Thần chủ tử, thái hậu nương nương đến Chiêu Phượng cung, người có muốn chuẩn bị một chút rồi đi nghênh đón không?"
Thái hậu nương nương?
Ta tiến lên mấy bước, dẫm lên hoa liễu trải đầy đất, tạo ra những thanh âm rất nhỏ, "Không cần, tới thẳng chính điện tấn kiến thái hậu nương nương."
"Nhưng mà..." Mạc Lan nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, nét mặt có chút soi mói.
"Sao? Chê ta ăn mặc bủn xỉn?" Ta nhíu mày.
"Không không... Thần chủ tử mặc gì cũng đẹp." Mạc Lan lập tức tươi cười lấy lòng, cung kính nhường đường, "Thần chủ tử, mời."
Ước chừng qua thời gian một nén nhang, ta khoan thai đến chính điện, đại điện huy hoàng, vang vọng tiếng chén ngọc lách cách va vào nhau. Khói thơm bốc lên từ chiếc lư to đặt chính giữa điện, làm nơi đây tựa như chốn tiên cảnh. Ta ngẩng đầu bước vào, lướt qua đỉnh lư, đối diện đôi mắt đẹp tao nhã không kém gì năm xưa của thái hậu. Nàng ban đầu vốn tỏ ra sắc bén, nhưng khi thấy ta, lập tức chuyển thành kinh ngạc, đặt chén trà xuống, đứng bật dậy, không thể tin nổi nhìn ta chằm chằm.
Dù bị quan sát kĩ càng, ta cũng không hề tỏ ra lúng túng, nhún người xuống, "Tham kiến thái hậu nương nương."
"Phan Ngọc?" Nàng bật thốt, sau đó nở nụ cười, không ngừng gật đầu, lặp lại câu, "Thì ra là thế, thì ra là thế".
"Không biết thái hậu nương nương quang lâm Chiêu Phượng cung có gì muốn làm?" Ta hỏi bằng giọng điệu vững vàng.
"Vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng gặp được rồi, chợt nhận ra rất nhiều đều không cần phải nói." Nàng lui về sau, một lần nữa tao nhã ngồi xuống ghế dựa, một tay đùa nghịch chén trà, "Ai gia biết ngươi là người thông minh."
Ta nhìn đám người đứng lặng bốn phía, đột nhiên cảm thấy có nhiều nô tài cũng là chuyện phiền toái, "Đa tạ thái hậu nương nương khích lệ. Không biết nương nương có cho bọn họ lui được không, để chúng ta thoải mái trò chuyện?"
Nàng hiểu rõ cười cười, vẫy tay ý bảo mọi người lui xuống, mà ta giữ lại Hoán Vi, bởi vì ta tin tưởng nàng.
"Thái hậu đến đây để mượn sức ta hay cảnh cáo ta?" Chắc hẳn là hai lý do này, ta không nghĩ ra chuyện gì khác có thể khiến nàng di giá tới gặp ta.
"Mục đích là gì đều không còn quan trọng, bởi vì hậu cung này, chính là thiên hạ của ngươi." Hoán Vi nghe vậy không hiểu ra sao, tầm mắt đảo quanh giữa ta và thái hậu.
"Thái hậu khen trật rồi, ta cho rằng, thái hậu nương nương mới là người nắm giữ hậu cung." Không phải khiêm tốn dối trá, mà ta biết, thế lực của nàng đã vượt khỏi hậu cung từ lâu, lan xa đến triều đình. Tính riêng Hàn Minh có lệnh bài kim lăng điều động cấm vệ quân đã là ngọn núi dựa lưng rất lớn, trừ khi Kì Hữu có lòng muốn diệt, còn không, nào ai dám động đến bọn họ mảy may?
"Không không, sau khi gặp ngươi ai gia biết, hậu cung này sẽ không thuộc về ai gia nữa. Một nữ nhân muốn hô mưa gọi gió nơi hậu cung, nhất định phải chiếm được trái tim Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chính là ngọn núi dựa lưng lớn nhất của ngươi rồi."
"Thái hậu, ta không muốn hô mưa gọi gió, ta chỉ muốn an toàn sinh con. Thái hậu, người nhất định có khả năng bảo vệ đứa bé này phải không?"
Thái hậu không thể tin nhìn chằm chằm ta, ánh mắt hàm chứa vài phần trào phúng, "Con ai?"
"Con ai không quan trọng, quan trọng là ta muốn nó sống. Người hiểu ta, ta nói không tranh quyền với người thì nhất định sẽ không tranh, nhưng nếu ai muốn đụng đến con ta, ta sẽ đấu với kẻ đó đến cùng." Ta kiên định trả lời, kiên định đến chính ta cũng không nhận ra mình nữa. Nay, đứa bé này là hy vọng duy nhất giúp ta sống sót, ta muốn bảo vệ nó, ta yêu nó biết bao, bởi vì ta nợ Liên Thành nhiều thật nhiều. Điều ta có thể bồi thường, chính là dành hết yêu thương cho nó, tặng nó mọi điều có thể.
Lần này bàn bạc với thái hậu vô cùng thuận lợi, bởi vì cả hai đều nói thẳng ra mục đích của mình, ta muốn giữ thai, nàng muốn quyền lực. Như vậy, hai ta căn bản không xung đột lợi ích, nàng không có lý do gì để hại con ta, ta cũng không có lý do gì để tranh đoạt quyền lực với nàng.
Lúc ra khỏi đại điện, Hoán Vi mướt mồ hôi lạnh, nàng nói: "Làm nô tì sợ muốn chết, làm nô tì sợ muốn chết."
"Thái hậu đáng sợ lắm hay sao?"
"Chỉ chủ tử mới dám nói chuyện với thái hậu kiểu đó thôi. Một năm trước, Tô quý nhân ỷ vào long thai, giáp mặt chống đối thái hậu, bị thái hậu quăng vài cái tát, ngã rạp xuống đất, suýt chút nữa sinh non. Vừa rồi chủ tử làm càn như vậy, nô tì cũng sợ thái hậu sẽ xông lên tát người, vậy thì đứa bé..." Nhắc đến đây, Hoán Vi vẫn còn sợ hãi, giọng nói hơi run run.
Nghe thế ta chỉ mỉm cười, không bình luận gì, lại hỏi: "Tô quý nhân hay tự cao tự đại lắm sao?" Nhớ lúc cô ta điêu ngoa tới ngăn cản Kì Hữu đưa ta về Chiêu Phượng cung, còn cả lúc hai người bọn họ tình qua ý lại.
"Đúng vậy, Hoàng Thượng sủng cô ta lắm, sủng đến không thể tưởng tượng nổi luôn." Hoán Vi cảm thán, chìm đắm trong hồi tưởng về những hành động yêu chiều Kì Hữu dành cho Tô Tư Vân.
Ta lặng im nghe nàng kể chuyện, nụ cười luôn nở trên môi, cúi đầu bước đi hồi lâu, mới hỏi: "Dạo này trong triều có xảy ra chuyện lớn gì không?"
"Không có chuyện lớn gì... Chỉ có tân trạng nguyên văn võ là do chính Hoàng Thượng tuyển. Nghe nói mới mười sáu tuổi. Võ công, học thức đều hơn hẳn người thường, tướng mạo đoan chính, rất nhiều quan viên đều khen không dứt miệng, nói là nhất định tương lai sẽ lập được công trạng lớn."
"Trạng nguyên văn võ mười sáu tuổi? Tên là gì?"
"Nghe nói, tên là Triển Mộ Thiên."
Ta đột ngột dừng bước, khiến Hoán Vi theo sau suýt nữa đụng vào, "Chủ tử sao vậy?"
"Triển Mộ Thiên?" Tên này... Hình như đã nghe qua ở đâu, vì sao lại quen thuộc như vậy? Ta nhất định đã nghe qua ở đâu...