Khuynh Thế Đích Nữ

chương 32: khích bác

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tô Khê Nguyệt nhìn sự nghi ngờ trên mặt của Thiên Thành Tuyết trên mặt, ngầm hiểu cười một tiếng: “Công chúa Danh Dương Bắc Yên, thần nữ nhìn thấy đã nhận ra. Thần nữ thân phận thấp hèn, dĩ nhiên công chúa không biết thần nữ.”

Thiên Thành Tuyết nghe Tô Khê Nguyệt khen ngợi mình, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, không vui mới vừa rồi cũng biến mất.

“Vậy rốt cuộc ngươi là ai?” Thiên Thành Tuyết kiêu ngạo nói.

Tô Khê Nguyệt cười đáp: “Gia phụ của thần nữ là Tô Duy Thái phó Thị lang.”

Thiên Thành Tuyết ở trong đầu tìm tòi một chút, Thái phó Thị lang? Cái xưng hô này hình như mới vừa nghe qua?

“Ngươi là...” Thiên Thành Tuyết bừng tỉnh đại ngộ nói.

“Tô Khanh Lạc chính là muội muội của thần nữ.” Tô Khê Nguyệt gật đầu nói.

Thiên Thành Tuyết quan sát Tô Khê Nguyệt từ trên xuống dưới một vòng, ngược lại cái đại mỹ nhân, nếu như Tô Khanh Lạc không có bị hủy dung, nhất định cũng là một đại mỹ nhân rồi.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Thiên Thành Tuyết nhíu mày một cái, nhìn không ra mục đích của Tô Khê Nguyệt.

Tô Khê Nguyệt dịu dàng cười một tiếng: “Ở đây lắm thầy nhiều ma, kính xin công chúa dời bước đến Quan Hoa Các cách đó không xa, thần nữ có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Thiên Thành Tuyết do dự một chút, cất bước đi về phía Quan Hoa Các.

Tô Tĩnh Ninh ngơ ngác nhìn mấy người cách đó không xa. Thế gian này lại có nam tử đẹp đến vậy, tay áo bay bay, mặt mày như vẽ, sợ là ngay cả người trong tranh vẽ cũng không bằng!

Tầm mắt của Tô Tĩnh Ninh vừa nhìn qua, nam tử kia giống như cảm nhận được ánh mắt của Tô Tĩnh Ninh, nghiêng người nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của Tô Tĩnh Ninh.

Tô Tĩnh Ninh xấu hổ cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống đất, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt phượng kia.

Nam tử kia thì không thèm để ý chút nào quay đầu lại, lẳng lặng nghe mấy người bên cạnh nói chuyện. Loại ánh mắt ái mộ này hắn đã sớm tập mãi thành thói quen, đã sớm không thèm để ý, mới vừa rồi có thể cảm nhận được, có thể là do ánh mắt ái mộ của Tô Tĩnh Ninh quá nóng bỏng.

Mấy người nam tử lại nói với nhau thêm mấy câu thì rời đi.

Tô Tĩnh Ninh lưu luyến không rời nhìn dáng vẻ tuấn mỹ kia biến mất trong tầm mắt của mình, thật lâu cũng không thể thu hồi ánh mắt.

“Muội muội? Muội muội?” Tô Khanh Lạc nhìn dáng vẻ si ngốc của Tô Tĩnh Ninh, đưa tay quơ quơ trước mặt Tô Tĩnh Ninh mấy cái thì Tô Tĩnh Ninh mới phục hồi tinh thần lại.

Tô Khanh Lạc khẽ cười một tiếng, trêu chọc nói: “Ta muốn nhìn thử xem một chút bên kia là công tử nhà nào, có thể cướp mất linh hồn nhỏ bé của Ninh Nhi như vậy!” Nói xong làm bộ muốn xoay đầu đi xem.

Tô Tĩnh Ninh khẩn trương kéo Tô Khanh Lạc lại: “Tỷ tỷ lại lấy ta làm trò cười rồi, bên kia một người cũng không có thì làm sao có công tử nào chứ.”

Tô Khanh Lạc thấy Tô Tĩnh Ninh không chịu thừa nhận, cũng không dây dưa, cười nói: “Bữa tiệc sắp bắt đầu, hôm nay Ngắm Hoa yến là do Hòa Thạc công chúa chủ trì đấy, chúng ta sớm một chút đi qua đó đi, đừng để cho công chúa mất hứng.”

Tô Tĩnh Ninh gật đầu một cái, đi theo Tô Khanh Lạc đến giàn trồng hoa của yên tiệc. Không dấu vết quay đầu lại liếc mắt nhìn nơi mà nam tử kia mới vừa đứng.

Trong Quan Hoa Các.

“Ngươi nói thật?” Thiên Thành Tuyết bán tín bán nghi nói, hai mắt gắt gao dừng ở trên mặt của Tô Khê Nguyệt.

“Thần nữ không dám lừa Công chúa.” Tô Khê Nguyệt cẩn thận đáp.

Thiên Thành Tuyết giống như vẫn không chịu tin tưởng lời nói của Tô Khê Nguyệt như cũ, chân mày nhíu lại: “Theo lời ngươi nói, A Nam ca ca thích con tiện nhân kia? Nhưng mà dung mạo của nàng đã bị hủy, làm sao A Nam ca ca lại đi thích một nữ nhân xấu xí chứ.”

Ngoài miệng Thiên Thành Tuyết nói là không tin, nhưng là chính nàng cũng không có chú ý tới mình đã có địch ý đối với người gọi là Tô Khanh Lạc.

Tô Khê Nguyệt thấy tác dụng mà lời của mình làm ra, trong lòng chắc thắng, nói tiếp: “Công chúa có điều không biết, Tống Tướng quân và Nhị muội muội chính là thanh mai trúc mã đấy! Nhị muội muội bị hủy dung cũng mới mấy tháng mà thôi, lúc trước khi không bị hủy dung thì chính là một đại mỹ nhân đó.”

Nhìn vẻ mặt không vui của Thiên Thành Tuyết, Tô Khê Nguyệt cười nói: “Mặc dù nói không thể khuynh quốc khuynh thành giống như Công chúa ngài, nhưng mà nàng ta biết được một chút Hồ Mị Thuật, nên có thể quyến rũ Tướng quân khiến ngài ấy mất hồn mất vía.”

Thiên Thành Tuyết tức giận đến mức đã sớm không thể kìm chế được mình, đặt mạnh chén trà trong tay lên trên bàn đá.

“Đi! Ta muốn nhìn một chút, nàng có Hồ Mị Thuật gì!” Thiên Thành Tuyết mạnh mẽ vung ống tay áo, dẫn đầu rời khỏi trước Quan Hoa Các.

Tô Khê Nguyệt cười đắc ý, bước nhanh đi theo.

Tô Khanh Lạc đi tới giàn hoa, không khỏi bị cảnh đẹp ở đây hấp dẫn.

Bởi vì là ngắm hoa yến nàycó tính chất tương tự hẹn hò, nên không cử hành trong sảnh giống bình thường. Mà giàn hoa Bách Hoa Viên không thể nghi ngờ gì đã trở thành lựa chọn tốt nhất. Từng đóa hoa nhỏ tràn ngập trên giá gỗ, lá xanh dầy đặc cũng được che chắn rất tốt. Rất nhiều người đã đi tới giàn hoa, mọi người theo thứ tự ngồi xuống chỗ bên cạnh bàn ăn mà hạ nhân đã sớm chuẩn bị xong, nam nữ ngồi về một bên.

Tô Khanh Lạc mới vừa ngồi xong, Hòa Thạc công chúa đi tới, mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ.

“Tiệc ngắm hoa hôm nay, mọi người cũng không cần giữ lễ tiết, mau ngồi xuống đi.” Trên mặt của Thiên Thành Tuyết nở một nụ cười khéo léo nói.

Chờ Thiên Thành Tuyết ngồi xuống, mọi người mới ngồi xuống. Tô Khê Nguyệt đắc ý ngồi phía trước của bên khách mời nữ, mấy vị tiểu thư ngồi bên cạnh thấy nàng đến cùng Hòa Thạc công chúa, cũng không tiện nói gì.

Tô Tĩnh Ninh ngồi ở bên cạnh Tô Khanh Lạc, ánh mắt vẫn lặng lẽ nhìn về gần phía trước một chút so với những người khác của bên khách mời nam. Từ chỗ ngồi của hắn mà nói, chính là người trong hoàng thất. Trong hoàng thất người có dung mạo giống như vậy cũng chỉ có đích thứ tử (Con trai thứ dòng chính) của Sở Tuyên Vương. Một người nam tử khác ngồi bên cạnh hắn nhìn giống như yêu nghiệt, chắc hẳn chính là công tử Mặc Vô Song.

Tô Khanh Lạc chú ý tới Tô Tĩnh Ninh đang thất thần, theo ánh mắt của nàng nhìn sang, liền thấy được hai người Mặc Vô Song đang nâng cốc nói chuyện vui vẻ.

Công tử mặt lạnh Thiên Mục Ca, công tử tà mị Mặc Vô Song, vốn nghe được quan hệ của hai ngườ rất tốt. Tô Khanh Lạc không khỏi kiêng kị ở trong lòng, hai người này ngược lại là tuyệt phối! (Lời Editor: Khụ Khụ Chị Lạc à chị có máu hủ nữ à.....)

Tô Khanh Lạc vẫn không hiểu nổi, tại sao nàng không có phát hiện Thiên Mục Ca mặt lạnh chỗ nào chứ? Nghĩ đến một màn trước cửa cung đêm đó, còn có gặp nhau trong hoa viên Tô phủ, rõ ràng là một tên phúc hắc chính hiệu mà!

Nhìn thấy ánh mắt mến mộ của Tô Tĩnh Ninh, Tô Khanh Lạc không khỏi cảm thán, lại có một người bị nhan sắc mê hoặc rồi.

Bữa tiệc đã bắt đầu được một lát, những tiểu thư và công tử cũng là vô cùng tùy ý nói chuyện với nhau, không khí của yến hội cũng hài hoà.

Không biết tùy tùng nói cái gì với Thiên Mục Ca, sau đó Thiên Mục Ca đứng dậy rời đi.

Tô Tĩnh Ninh nhìn thấy bóng dáng Thiên Mục Ca sắp rời khỏi, trong lòng có chút tính toán, xoay người nói với Tô Khanh Lạc: “Tỷ tỷ, Ninh Nhi cảm thấy trong người có chút khó chịu, muốn đi tới phía trước một chút.”

Tô Khanh Lạc lo lắng nói: “Thế nào? Nghiêm trọng lắm không, có muốn ta đưa ngươi trở về hay không?”

“Không có gì đáng ngại, có lẽ là do hương vị của rượu này quá thơm, ta vô ý uống nhiều mấy chén, đi dạo một chút, giải rượu là được rồi, tỷ tỷ yên tâm, ta lập tức trở lại.” Tô Tĩnh Ninh cười nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng cũng thật có mấy phần men say.

Tô Khanh Lạc gật đầu một cái, dặn dò Châu Nhi ở bên cạnh Tô Tĩnh Ninh phải chăm sóc tốt Tô Tĩnh Ninh.

Sau khi chờ Tô Tĩnh Ninh đi xa, Tô Khanh Lạc ném cho Thanh Du một cái ánh mắt, Thanh Du lập tức lặng lẽ đi theo.

Thiên Thành Tuyết nhìn qua Tống Nam đnag ở bên cạnh, sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Nàng đã nhiều lần nhìn thấy ánh mắt của Tống Nam dừng ở trên người của Tô Khanh Lạc, xem ra, quả thật nếu đúng như lời Tô Khê Nguyệt nói thì nữ tử trong lòng của A Nam chính là Tô Khanh Lạc.

Tô Khanh Lạc, lại dám tranh giành A Nam ca ca với ta sao, nhìn xem Bản Công chúa chỉnh ngươi như thế nào!

Thiên Mục Ca vội vã bước đi, không để ý bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, hai người trực tiếp đụng vào nhau.

“Ai da!” Bởi vì tốc độ đi của Thiên Mục Ca rất nhanh, lần này quả thật đụng Tô Tĩnh Ninh không nhẹ. Nhưng là vì nam tử trước mặt này, Tô Tĩnh Ninh cố gắng nhịn đau, chỉ là mềm mại kêu lên một tiếng.

Thiên Mục Ca nhanh chóng vươn tay, tiếp được Tô Tĩnh Ninh đang ngã xuống: “Ngươi không sao chứ.”

Tô Tĩnh Ninh nhìn gương mặt cách mình gần như vậy, trong lòng giống như cí nai con chạy loạn. Mặc dù giọng nói của Thiên Mục Ca lạnh như băng, ở trong tai của Tô Tĩnh Ninh lại giống như tiếng trời.

Thiên Mục Ca nhìn thấy nữ nhân đang si ngốc trước mặt mình, trên mặt chợt lóe lên chán ghét.

“Nếu như ngươi không có sao, ta sẽ thả tay ra.” Thiên Mục Ca lạnh lùng nói, trong giọng nói vô cùng không kiên nhẫn.

Lúc này Tô Tĩnh Ninh mới phản ứng được Thiên Mục Ca đang nói chuyện với mình, mặc dù rất tham luyến vòng ôm ấp của Thiên Mục Ca, nhưng lại không thể không đứng dậy: “Tiểu nữ, tiểu nữ không có sao.”

Thiên Mục Ca nghe thấy Tô Tĩnh Ninh nói mình không có sao, cũng không khách sáo nữa, nhấc chân muốn tiếp tục đi tiếp.

“Ai da!” Tô Tĩnh Ninh vẫn gọi lên một tiếng.

Mặt Thiên Mục Ca không có bất kỳ biểu tình nào quay đầu lại, nhìn Tô Tĩnh Ninh, trong mắt phượng có ý tứ hỏi thăm “Ngươi lại bị gì nữa“.

Sắc mặt Tô Tĩnh Ninh đỏ bừng, dịu dàng nói: “Tiểu nữ hình như bị trật chân rồi, chỉ là không có gì đáng ngại, công tử đi trước đi.” Trên mặt có chút thống khổ, giống như cũng không có bị nhẹ như lời nàng nói.

Thiên Mục Ca lẳng lặng nhìn Tô Tĩnh Ninh một cái, trong lòng Tô Tĩnh Ninh thấp thỏm bất an, không biết Thiên Mục Ca sẽ có thái độ gì.

Thiên Mục Ca từng bước một đi đến gần Tô Tĩnh Ninh, trái tim Tô Tĩnh Ninh đột nhiên căng thẳng, mong đợi nhìn Thiên Mục Ca.

“Xin hỏi phương danh của cô nương là gì?” Trong không khí yên tĩnh, giọng nói dễ nghe của Thiên Mục Ca truyền tới trong tai của Tô Tĩnh Ninh.

“Tiểu nữ là Tô Khanh Lạc Thứ nữ của Tô phủ, gia phụ là Tô Duy Thái phó Thị lang.” Tô Tĩnh Ninh vội vàng đáp.

Nghe thấy câu trả lời của Tô Tĩnh Ninh, Thiên Mục Ca hơi kinh ngạc, Tô Khanh Lạc? Không phải là Đích nữ Tô phủ sao? Còn có, tại sao nữ nhân này lại muốn nói mình là Tô Khanh Lạc?

“À? Vậy không bằng...” Che giấu sự nghi ngờ trong lòng, Thiên Mục Ca kéo dài ra rồi dừng lại một chút, liếc mắt nhìn ánh mắt mong đợi của Tô Tĩnh Ninh một cái, nói tiếp: “Ngươi ở chỗ này đừng động, ta lập tức phái người tới đưa ngươi trở về, cáo từ!”

Lời còn chưa dứt, Thiên Mục Ca đã thi triển khinh công bay ra cách chỗ này vài mét. Nữ nhân này thiệt là phiền chết người mà, làm hắn trể nãi thời gian.

Tô Tĩnh Ninh nhìn thấy bóng dáng rời đi xa của Thiên Mục Ca, không nhịn được vô cùng tức giận. Vốn cho là kế hoạch của mình thành công, kết quả...

Nắm chặt hai quả tay, Tô Tĩnh Ninh âm thầm hạ quyết tâm: Thiên Mục Ca, ta nhất định phải gả cho ngươi.

Phía sau cây đại thụ gần đó, Thanh Du lặng lẽ rời đi.

Trở lại giàn hoa, Thanh Du nhỏ giọng nói bên tai Tô Khanh Lạc mấy câu, đã để cho Tô Khanh Lạc hiểu đại khái sự tình.

Tô Khanh Lạc nhẹ nhàng uống một hớp rượu trái cây trước mặt, ý cười trong cặp mắt phượng càng đậm.

Tô Tĩnh Ninh thật là tư tưởng cao nha! Đánh chủ ý này có thể được coi là vô cùng tốt!

Nếu như là đích trưởng tử của vương công quý tộc bình thường thì tuyệt đối không thể cưới Tô Tĩnh Ninh làm thê tử, mà Thiên Mục Ca lại có chút cơ hội. Thiên Mục Ca không có thân phận Thế tử cao quý, nên dĩ nhiên cưới thê tử cũng không phải là chỉ có thể cưới nữ tử danh môn vọng tộc, nhưng thân là đích trưởng tử, nhận hết sự thương yêu của phụ mẫu, nếu như gả cho Thiên Mục Ca, cũng sẽ không kém hơn gả cho Thế tử là bao nhiêu.

So với những công tử danh môn khác, sự lựa chọn này của Tô Tĩnh Ninh rất thông minh.

Truyện Chữ Hay