Gần như đứng một canh giờ, Mục Khuynh Tuyết quay người trở lại bên giường ngồi xuống, nhìn Thiên Hựu, lại phạt nàng đứng thêm nửa khắc đồng hồ, mới đem nàng kêu đến bên cạnh
( khắc là phút, nữa khắc là phút rưỡi)
Thiên Hựu khom người xoa xoa hai cái cẳng chân, kỳ kỳ kèo kèo đi tới bên cạnh Mục Khuynh Tuyết
“Mẹ” Khom lưng đối với Mục Khuynh Tuyết
“Lần sau thời điểm phạt đứng, nếu như lộn xộn nữa, một lần phạt thêm một khắc, nghe thấy rồi chưa!” Mục Khuynh Tuyết lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy nghiêm túc
“Nghe thấy được” Thiên Hựu vội thẳng tắp thân thể trả lời
“Ừ” Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu
“Nói đi, vừa rồi phản tỉnh cái gì?”
“Mẹ”
“Ngoại trừ sơn tặc sự kiện kia chọc mẹ tức giận, lại có thêm chính là mấy ngày này” Nói xong, Thiên Hựu cúi đầu
“Mấy ngày nay, Thiên Hựu vẫn chưa chăm sóc thật tốt chính mình, cũng không có ăn cơm thật ngon, bị thương cũng không có nói cho mẹ biết, còn cùng mẹ…nói dối… Thậm chí còn ở ngày mưa, quỳ gối bên ngoài, mắc mưa, suýt nữa cảm lạnh…”
Lén lút ngẩng đầu nhìn phản ứng của Mục Khuynh Tuyết, chỉ thấy lông mày nhíu chặt, vội lại nói
“Còn đem mình làm bị bệnh, để Hoàng nãi nãi lớn tuổi như vậy, hao phí tinh thần theo, để mẹ ôm bệnh lo lắng đến con gái, còn để mọi người thương yêu nữ nhi, sốt ruột theo…”
“Mẹ, con gái biết sai rồi…” Dứt lời, Thiên Hựu lòng tràn đầy hổ thẹn, quay về Mục Khuynh Tuyết liền quỳ, dập đầu
“Đứng dậy” Mục Khuynh Tuyết gật gù, đem nàng nâng dậy
“Thiên Hựu, ngươi lần trước khi làm ra hành động tự tổn thương mình, mẹ từng nói với ngươi cái gì?”
Lần trước? Thiên Hựu một chút hồi tưởng, lần trước, tựa hồ là Bạch Phượng sự kiện kia?
Từng nói…
“Mẹ!” Thiên Hựu cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết, trong mắt một vệt vẻ sợ hãi lóe qua
“Hả?”
“Không nhớ rõ?” Thấy Thiên Hựu trầm mặc một lát, Mục Khuynh Tuyết cau mày mở miệng
“Nhớ… Nhớ được….” Thiên Hựu có chút bất an nuốt một ngụm nước bọt
“Mẹ…Mẹ nói…” Cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt Mục Khuynh Tuyết, nhìn qua, cũng không như là đang nói đùa a!
“Mẹ nói…Nếu… Nếu dámcó….có…. Lần sau… Thì…. Thì….” Thiên Hựu trong lòng hoảng sợ, một câu hoàn chỉnh đều nói không lưu loát, vừa nói, vừa không cảm thấy lui về phía sau hai bước…
Mục Khuynh Tuyết cũng không gấp, lẳng lặng chờ nàng tiếp tục nói
“Thì… Thì…”
“Thì thế nào?”
“Thì… Thì đánh…đánh nát …ʍôиɠ …ʍôиɠ ….con gái…. Quyết… Quyết không nuốt lời…” Dứt lời, nước mắt trong mắt Thiên Hựu thoáng chốc ngưng tụ, một tay che cái ʍôиɠ, một bên lắc đầu, một bên cẩn thận từng li từng tí một lui về phía sau
Nhìn Thiên Hựu dáng vẻ ấy, Mục Khuynh Tuyết lắc lắc đầu, thầm than một hơi
“Thiên Hựu, ngươi tới đây” Đưa tay vươn về phía Thiên Hựu, chờ nàng đi tới phía mình
Nhìn chằm chằm tay Mục Khuynh Tuyết hồi lâu, Thiên Hựu giơ tay lau lau nước mắt sắp tràn ra viền mắt, nhìn một chút Mục Khuynh Tuyết, Thiên Hựu cất bước đi tới bên tay Mục Khuynh Tuyết, yên tâm can đảm đem mình giao cho Mục Khuynh Tuyết
Tuy trong lòng hết sức hoảng sợ, nhưng Thiên Hựu lại theo bản năng tin tưởng, người trước mắt, sẽ không thật sự nhẫn tâm đến đập nát ʍôиɠ của mình, thời khắc này, nàng lựa chọn tin tưởng Mục Khuynh Tuyết
“Bây giờ biết sợ? Sáng sớm đã làm gì?” Mục Khuynh Tuyết nhẹ giọng oán giận, để Thiên Hựu nằm sấp bả vai chính mình, vỗ nhẹ phía sau lưng an ủi
Vừa nghe lời này, Thiên Hựu thân thể run lên, “Mẹ, Thiên Hựu, thật sự biết sai rồi…”
Nghe ngữ điệu mang theo khóc nức nở của Thiên Hựu, Mục Khuynh Tuyết tâm trạng mềm nhũn
“Mẹ cả đời này chưa từng nuốt lời, lần này, xem như là đặt ở trêи người ngươi rồi” Bất đắc dĩ lắc lắc đầu
Thiên Hựu nghe vậy sững sờ, lập tức vui vẻ, vội vội vã vã quay đầu nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết
“Mẹ” Khẽ gọi một tiếng
“Nói đến, lần này, mẹ cũng có sai”
“Mẹ không có làm một tấm gương tốt cho ngươi, giống như đứa trẻ, không ăn không uống, giận dỗi chính mình, cuối cùng bị bệnh, còn muốn ngươi tới chiếu cố ta”
Nói đến đây, Mục Khuynh Tuyết lại là một tiếng thở dài, giơ tay sờ sờ đầu của Thiên Hựu
“Lần này, mẹ không phạt nặng ngươi, nhưng nhất định phải làm cho ngươi nhớ kỹ, mẹ cũng sẽ nhớ kỹ, cho nên, mẹ cùng ngươi, cùng bị phạt” Dứt lời, không đợi Thiên Hựu phản ứng, Mục Khuynh Tuyết trực tiếp đem Thiên Hựu ấn ở trêи đùi
“Mẹ?” Thiên Hựu không rõ
Mục Khuynh Tuyết cũng không để ý tới, giơ tay vén lên vạt áo của Thiên Hựu, kể cả tiểu khố cùng cởi đến bắp đùi
Lần này Thiên Hựu vẫn chưa thẹn thùng, bởi vì trong lòng nàng chú ý câu "mẹ cùng ngươi cùng bị phạt" kia
Đưa tay đặt nhè nhẹ ở trêи ʍôиɠ Thiên Hựu, liếc nhìn đứa nhỏ có chút bất an
“Thiên Hựu, mẹ phạt ngươi cái, có mẹ bồi ngươi, ngươi không cần sợ sệt, chỉ cần cảnh cáo chính mình, ngày sau vạn không thể tái phạm”
Dứt lời, Mục Khuynh Tuyết giơ tay lên
“Chờ đã!” Ở trước khi tay Mục Khuynh Tuyết hạ xuống, Thiên Hựu gọi lớn dừng lại
“Mẹ, Thiên Hựu tự mình làm sai chuyện, tự mình bị phạt là đủ rồi, nhưng cầu xin mẹ, đừng dùng tay, đừng làm tổn thương chính mình!” Thiên Hựu nghiêng thân thể, nhìn Mục Khuynh Tuyết
Giờ khắc này, nàng rốt cuộc biết lời nói của Mục Khuynh Tuyết, cùng bị phạt, là có ý gì rồi.
Ánh mắt nhìn Thiên Hựu vội vã, Mục Khuynh Tuyết không lên tiếng, ấn lấy thân thể của Thiên Hựu, để nàng lần nữa nằm sấp
“Mẹ nói rồi, lần này, bản thân mẹ cũng có lỗi” Nói xong, không đợi Thiên Hựu phản bác, bỗng nhiên giơ tay, mạnh mẽ một bạt tay, rơi vào trêи ʍôиɠ Thiên Hựu
“Bốp!” Lanh lảnh vang dội, thân thể Thiên Hựu bị đè lấy hơi ngay thẳng, nhíu chặt mũi, mím môi
Mục Khuynh Tuyết âm thầm lấy làm kinh hãi, giơ tay vừa nhìn, chỉ một cái này, trêи cái ʍôиɠ trắng mịn của Thiên Hựu liền hiện ra một dấu tay đỏ bừng, ngược lại nhìn bàn tay của chính mình, cũng là hơi đỏ lên, nương theo lấy cảm giác một trận đau ngứa
Đồng thời cũng âm thầm vui mừng quyết định chính mình dùng tay trách phạt, không nghĩ tới, hai bên va chạm, cảm giác đau càng là mãnh liệt như vậy, nếu như lần này lấy thước trách phạt một trận, nghĩ đến, thật sự sẽ làm bị thương Thiên Hựu!
“Mẹ người…”
“Bốp!”
“Ân…” Thiên Hựu lời nói một nửa, không ngại phía sau lại là nặng nề một cái, rêи lên một tiếng, miễn cưỡng xem như là chịu đựng xuống
“Bốp…!”
“Bốp…!”
“Bốp…!”
Mục Khuynh Tuyết từng cái từng cái, đánh không nhanh không chậm, mỗi lần cũng chờ Thiên Hựu tiêu hóa xong đau đớn trước đó, thả lỏng xuống thân thể, mới sẽ giơ tay lần nữa
“Bốp…!”
“Hừ…” Thiên Hựu rêи lên một tiếng đau đớn, thẳng tấp thân thể, lần này rơi lệch ở trêи ʍôиɠ một chút xíu, lòng bàn tay vung xuống, mơ hồ có loại đâm nhói như kim đâm!
Đây là cái, Mục Khuynh Tuyết thu tay lại, nhìn cái ʍôиɠ Thiên Hựu một chút
Nơi bắp đùi đến quả ʍôиɠ một mảnh đỏ chót, dấu tay lúc đầu, ở dưới bao trùm lẫn nhau đã nhìn không rõ lắm, nhưng thay vào đó là vài đạo vết tay sưng lên, nơi quả ʍôиɠ tương đối nghiêm trọng, đại khái là bởi vì nơi đó đánh lên khá là thuận tay
Cúi đầu nhìn một chút bàn tay của chính mình, đã là một mảnh đỏ sẫm! Đồng thời so sánh lẫn nhau với tay trái, rõ ràng sưng lên, bây giờ từng trận tê tê, lại đau lại ngứa
Nghĩ như thế, cảm giác của Thiên Hựu chắc cũng gần như vậy, chỉ thấy đứa bé ngoan ngoãn nằm nhoài trêи chân của mình, không dám làm bừa, Mục Khuynh Tuyết dùng tay trái sờ sờ cái trán của Thiên Hựu, đã ra một tầng giọt mồ hôi nhỏ
“Nghỉ một lát đi.” Chỉ nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng của Thiên Hựu, vẫn chưa thay nàng xoa nhẹ vết thương
Hết chương