"Ầm." Trên cây rớt xuống một cục xương. Còn kèm theo một loại âm thanh hưởng thụ.
"A, ăn ngon thật a, lão nhân ta sống đến từng tuổi này rồi còn chưa từng ăn được thịt nướng nào ngon như thế a." Sờ sờ bộ râu trắng, dầu mỡ trên tay cũng dính hết lên trên bộ râu. Bộ râu óng ánh, bóng loáng che gần hết khuôn mặt, chỉ còn lại một đôi mắt sáng ngời có thần. Trên người khoác lên một bộ trường bào màu nâu, còn vương vấn lại một chút bùn, thật đúng là một lão nhân lôi thôi.
"Tiểu cô nương, cho lão nhân ta thêm một xiên thịt nướng đi." Lão nhân thoắt cái đi đến bên cạnh Âu Dương Tiêm Ngưng, đôi mắt cười híp hết lại, nịnh nọt nói với Âu Dương Tiêm Ngưng. Trên mặt viết rất rõ ràng rằng lão nhân ta rất thèm ăn.
Vừa nghe thấy lời này Xích Luyện liền mặc kệ, chủ nhân nướng thịt thật vất vả, chính hắn cũng nhìn chằm chằm canh trừng cả buổi cũng vất vả không kém aa, tất cả đều chưa ăn được một miếng, dựa vào cái gì mà lão nhân vừa đến đã cướp thịt đi mất, mà còn yêu cầu chủ nhân nướng lại lần nữa. Tuy chủ nhân nướng thịt rất tốt,? Xiên thịt lúc trước cũng có thể thuộc về hắn. Vừa nghĩ như vậy, Xích Luyện liền nổi giận, nhe răng, "Gào, gào..." Vẻ mặt hung ác trừng mắt với lão nhân vô lại.
Âu Dương Tiêm Ngưng chợt nhíu mày, lão nhân này im hơi lặng tiếng xuất hiện ở bên cạnh mình, đến cả khi hắn ra tay đoạt thịt, dựa vào kinh nghiệm đời trước nàng mới vô ý hướng bên cạnh tránh đi. Âm trầm nhìn chằm chằm lão nhân, chỉ cảm thấy sâu không lường được. Coi như là gặp được cao thủ.
"Vị tiền bối này, không hỏi mà đã lấy, đó không phải là thói quen tốt." Âu Dương Tiêm Ngưng mở miệng.
Lão đầu râu bạc mặt đỏ lên, nhưng rất nhanh trầm tĩnh lại, tinh quang trong mắt chợt lóe, tiểu cô nương này khó đối phó a."Hắc hắc, này không phải là tại ngươi nướng quá thơm sao. Haizzz, lão nhân ta, nhịn không được thèm ăn, hắc hắc...."
"A, nếu tiền bối đã ăn thịt ta nướng, có phải hay không phải trả thù lao tương ứng a." Âu Dương Tiêm Ngưng khẽ nói, lão nhân này mặc dù giống lão ngoan đồng, nhưng lại sâu không lường được, trên người hẳn phải có nhiều đồ tốt đi. Hai mắt vòng vòng chuyển.
Lão nhân vừa nghe, nguyên lai tiểu cô nương này cũng thật là gian xảo, nhìn vẻ mặt nàng lạnh băng, lão vẫn cho là người chính trực, thiếu chút nữa lão nhân ta liền bị lừa. Lão nhân vẻ mặt tức giận. Đau đứt ruột từ trong không gian giới chỉ lấy ra môt cây chủy thủ, không lừa được hài tử cũng không bẫy được sói, vì để có lộc ăn, liền hy sinh món bảo bối vậy.
Âu Dương Tiêm Ngưng vừa nhìn, quả nhiên là một dao găm tốt, dao găm ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng, chỉ cần nhìn thôi cũng cảm nhận được một trận băng hàn, cảm giác lạnh thấu xương, giết người không thấy máu. Ân, đối với cây chủy thủ này nàng nghiên cứu một cái, quả nhiên trên người lão đầu này có thứ đồ tốt. Vốn là muốn tìm nhất bả sấn thủ ( cái này ta không biết dịch sao nên để nguyên luôn) binh khí, bây giờ nhìn lại thanh chủy thủ này lại hợp ý nàng hơn.
Duỗi tay cầm lấy chủy thủ, "Hảo, xem như cây chủy thủ này là tiền công, lại nướng cho ngươi ăn một lần nữa." Âu Dương Tiêm Ngưng hảo tâm nói ra chuyện tốt.
"A, Chỉ có một lần thôi sao, tiểu cô nương chúng ta thương lượng một chút khônh được sao." Lão nhân vừa nghe chỉ được một lần a, trong lòng lại đau, đây là đem thánh phẩm linh khí để đổi lấy một bữa thịt nướng a. Đồ đệ của ta muốn, lão nhân ta còn chưa cho đâu. Bây giờ lấy ra lại chỉ đổi được một bữa thịt.
Xem ra lại phải tới chỗ đò đệ một phen.
"Ai, tiểu cô nương chúng ta lại thương lượng một chút, thương lượng một chút được không a...." Lão nhân vây quanh Âu Dương Tiêm Ngưng nịnh nọt nói.
Xích Luyện ở một bên bĩu môi, làm sao lão nhân này so với ta da mặt còn dày hơn. Hiện tại thì làm gì còn phong độ của một cao thủ, giờ chỉ còn một tiểu lão đầu xấu xa, hừ. Xích Luyện khinh thường, trợn trắng mắt liếc hắn một cái, sau đó vung đuôi chậm chạp đi trở về sau lưng Âu Dương Tiêm Ngưng. Chỉ cần ta cũng có phần, tiểu gia ta liền rộng rãi bỏ qua cho lão nhân ngươi đi.
Lão Lang từ lúc lão nhân kia nhảy xuống từ cây đại thụ liền bắt đầu nhìn chằm chằm hắn, từ đầu tới đuôi, từ trước đến sau, từ trong ra ngoài, tỉ mỉ nhìn một lần, xác nhận đối với chủ nhân mình không có uy hiếp gì, mới dời mắt đi. Nhìn bóng lưng lão nhân gật gật đầu, ân, còn có chút giá trị, dao găm của hắn đưa cho chủ nhân rất thích. Miễn cưỡng được tính là đạt tiêu chuẩn, cho phép hắn ở trước mặt chủ nhân nhảy lung tung. Đương nhiên, thịt nướng cũng có thể cho hắn một phần.
"Sinh sôi, sinh sôi, sinh sôi...."
"Rầm, rầm, rầm..."
Gắt gao nhìn chằm chằm theo thịt nướng, thịt nướng,con thịt nướng lắc lư con mắt lắc lư theo, bất quá lần này lại thêm một đôi mắt. Lão nhân híp mắt lại, đáy mắt nhảy ra trận trận tinh quang, không nghĩ tới tiểu cô nương này nhỏ như vậy, tay nghề lại tuyệt đến thế. Vừa nhìn tư thế này là biết đã nướng qua rất nhiều lần, đã rất thuần thục.
"Ừng Ực." Lại nuốt từng ngụm nước miếng. Vừa rồi ăn vội vàng, còn chưa có cảm nhận hết được thì đã ăn xong rồi. Chép chép miệng, vẫn còn đọng lại mùi vị thịt nướng, không tệ không tệ. Xem ra lấy thanh chủy thủ kia ra đổi một bữa thịt nướng, nghĩ như thế nào lão cũng thấy có lời. Sau đó lại nhìn chằm chằm thịt nướng, cả hai con mắt đều không chớp lấy một cái.
Từng cơn gió thổi qua, Âu Dương Tiêm Ngưng mới vừa làm xong một bước cuối cùng, thịt nướng trong tay lại không cánh mà bay. Quay đầu nhìn lại, lão nhân kia đã bắt đầu ăn. Vốn là lần này nàng đã chuẩn bị tốt, không nghĩ tới lão nhân này vẫn là nhanh hơn một bước, thật sự là người giỏi còn có người giỏi hơn, buồn bực a. Xem ra chính mình thực lực vẫn là không đủ. Âu Dương Tiêm Ngưng nắm quyền, tại dị thế này xem ra thực lực của chính mình còn chưa đủ cường, còn phải tiếp tục cố gắng.
Nếu là này lúc có người nghe được nội tâm của nàng nói gì, khẳng định sẽ tức giận mà chửi ầm lên, ngươi còn dám nói ngươi chưa đủ cường, vậy ngươi muốn bọn họ những người kia sống thế nào aaa. Mới tu luyện có một mùa trăng, không tốn bao nhiêu thời gian, chưa từng có linh lực bỗng chốc nhảy đến Linh Sư Nhất Cấp. Thế những người kia khổ sở tu luyện vài chục năm còn không có với đến ngưỡng cửa của Linh Sư thì làm sao mà chịu nổi a.
Bất quá hiển nhiên không có người nào có thể biết Âu Dương Tiêm Ngưng suy nghĩ cái gì. Bởi vì bây giờ đang có một trận truy đuổi chiến đấu.
"Lão nhân, phân ta một ít. Ngươi vừa rồi đều ăn hết,thịt là chủ nhân nướng cho chúng ta, ngươi không thể độc chiếm, ngươi cái Xú lão đầu, ngươi đứng lại đó cho ta."
"Ngươi là con chó to xác, gào cái gì, ngươi cả ngày đi theo bên cạnh tiểu cô nương, thời điểm muốn ăn còn không phải là dễ như trở bàn tay sao, trước hết để cho lão nhân ta thưởng thức hết đã."
"Ngươi cái Xú lão đầu, vừa rồi tiểu gia ta có lòng từ bi không so đo với ngươi, ngươi còn mặt dày mày dạn. Ngươi đứng lại đó cho ta, đứng lại..."
Xem bọn họ ngươi truy ta đuổi, lão Lang bĩu môi, thật không có tiền đồ, mới có xiên thịt nướng mà đã như vậy. Hất mặt quay đi, lại thấy Âu Dương Tiêm Ngưng cầm lấy một khối thịt khác bắt đầu nướng, động tác mây trôi nước chảy, cực kỳ ưu nhã, thấy như thế nào cũng rất thuận mắt. Ừ ân, vẫn là chủ nhân tốt, xem một chút khí chất này mà coi, nhìn lại một chút động tác này, người với người sao lại khác biệt lớn như thế. Nhưng chủ nhân lain rất vất vả, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng mềm, thế nhưng vì thịt nướng, thật sự là có lỗi a. Lão Lang tiếp tục nói lảm nhảm...
"Lầm bầm...." Một trận thanh âm vang lên. Lão nhân theo tay vung lên, "Tạm dừng."
Xích Luyện lập tức phanh lại, "Lão nhân, như thế nào."
Chỉ thấy lão nhân móc ra một tảng đá, đối tảng đá nói thầm vài tiếng, sau đó đối với tảng đá bĩu môi, một phen đem tảng đá nhét vào trong túi quần. Rồi hướng tới Âu Dương Tiêm Ngưng nói: "Tiểu cô nương, ngươi nhớ bảo trọng chính mình, lão nhân ta có việc phải đi trước a."
"Hừ, đại cẩu, coi như số ngươi gặp may, lão nhân ta có việc, không cùng ngươi đoạt nữa." Âm thanh theo bóng lưng của lão nhân càng ngày càng xa.
"Hừ, đi đi, không cần có người cùng ta đoạt thịt nướng, chủ nhân nướng thịt thơm ngào ngạt như vậy, ta đến bây giờ còn chưa được ăn đâu." Xích Luyện bĩu môi, ngoắt ngoắt cái đuôi đi trở về trước đống lửa."Chủ nhân, chủ nhân nướng nhanh lên a...." Nói xong khóe miệng lại chảy xuống một chuỗi nước miếng trong suốt.