Khuynh Thành Tuyết Rộng Hơn

chương 60: sói tuyết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuyết lớn xuống tới ban đêm liền ngừng, chỉ là trong núi tuyết đọng, hai ngày này, các thôn dân tự phát giúp đỡ hai người dọn dẹp tuyết đọng trêи sơn đạo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai liền có thể rời đi

An Lương vỗ vỗ hàn ý trêи người, run lên khối tuyết của vạt áo, vén rèm vào phòng, một chút liền nhìn thấy Lăng nhi ngồi ở bên cạnh bàn đờ ra

“Đang suy nghĩ gì đấy?”

“Lương thẩm thẩm” Lăng nhi vội vàng đứng dậy đi qua kéo nàng

“Sơn đạo khơi thông rồi hả?”

“Thông rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta liền trở về, lần này ra tới vội vàng, không quay lại nữa, trong nhà sợ là phải loạn thành nồi cháo rồi”

“Nga…” Lăng nhi cúi thấp đầu, trong mắt loé ra một tia âm u

Nhìn nàng dáng vẻ ấy, An Lương cười giơ tay sờ sờ đầu của nàng, “Đợi trong nhà dàn xếp xong rồi, thẩm thẩm trở lại thăm ngươi”

“Ân…” Thấp bé đáp một tiếng, liền cô đơn trở về phòng rồi.

Mục Khuynh Tuyết chân sau đi vào, cũng nghe đại khái, rót chén trà nóng

“Cũng là lạ” Trêи dưới đánh giá An Lương

“Đại ác nhân ngươi đây động một chút là đánh hài tử, tại sao có thể có hài tử yêu thích ngươi?”

“Ta…”

Buổi tối lúc ăn cơm, Lăng nhi lại cũng chưa hề đi ra, vẫn tự giam mình ở trong phòng, An Lương vốn muốn đi xem, lại bị lục thẩm giục đi nghỉ ngơi, mấy ngày nay dọn dẹp sơn đạo, cũng xác thực mệt mỏi

Ban đêm, An Lương cảm thấy trong lòng không chân thật lắm, Lăng nhi luôn luôn kề cận chính mình, mắt thấy ngày mai liền đi, đứa nhỏ này lại cũng chưa có tới tìm chính mình, cơm tối còn tránh mà không thấy, thực sự không giống hành vi của nàng

Quay đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết một chút, đưa lưng về phía chính mình, đã ngủ rồi

Suy nghĩ một chút, lặng yên đứng dậy, đốt lên cây nến, khoác lên bộ quần áo, liền ra phòng

Trêи bàn còn đặt một bát cháo trắng, đưa tay sờ, đã lạnh rồi, chau mày, đi tới sát vách trước phòng Lăng nhi gõ gõ cửa

“Lăng nhi?”

“Lăng nhi? lục thẩm?”

Khẽ gọi mấy tiếng, trong phòng cũng không động tĩnh, vội đẩy cửa mà vào, trêи giường trống rỗng, nào có nửa bóng người?

Bốn phía liếc nhìn, lỗ tai hơi động, nghe được ngoài phòng có động tĩnh, vội đi ra ngoài, lục thẩm đang cuống quít chạy vào đụng đến trong lòng

“Lục thẩm? Làm sao vậy?”

Lục thẩm hồng hộc thở hổn hển, “Lăng… Lăng nhi…” Chỉ vào phòng ngủ của Lăng nhi

“Lăng nhi? Lăng nhi không ở trong phòng, ta còn muốn hỏi ngươi, nàng đi đâu rồi?”

Lục thẩm vừa nghe, vốn là gương mặt trắng xám lại trắng mấy phần

“Xảy ra chuyện gì? Ngài nói chậm” Thấy lục thẩm thở gấp, An Lương lôi kéo nàng ngồi xuống, rót chén nước cùng nàng

“Lăng nhi… Lăng nhi không thấy!”

“Không thấy?”

“Ừm, vừa rồi ta muốn nấu ít thứ cho nàng ăn, nhưng đi vào trong phòng mới phát hiện căn bản không có người, đứa nhỏ này, đứa nhỏ này cũng không biết lúc nào đi ra ngoài rồi!”

“Có phải là đi nhà ai chơi rồi?” An Lương ổn định tâm thần, thầm nói bình tĩnh

“Ta vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng vừa rồi hỏi qua từng nhà, đều nói không nhìn thấy a!”

“Mấy ngày nay, trong núi cũng không phải quá bình yên, ngươi nói nha đầu chết tiệt kia nàng, nàng làm sao thì…”

“Trong ngọn núi làm sao vậy?”

“Có sói!”

An Lương mí mắt giật lên

“Mấy ngày trước đây oa nhi Lý gia kia lên rừng trêи núi hái thuốc nhìn thấy, nói là có con cao bằng nửa người, một thân lông trắng, móng vuốt sắc bén kia, đều lộ ra hàn quang đó!”

An Lương gật gù, đứng dậy cầm quần áo mặc xong

“Lăng nhi thường ngày có địa phương thường đi?”

“Aiz, đứa nhỏ này rất biết điều, xưa nay cũng không tự mình chạy ra bên ngoài a!”

“Ừm, vậy lần cuối cùng nàng lên núi, đi nơi nào?”

“Ta suy nghĩ ta suy nghĩ a” lục thẩm từ lâu rối loạn trận tuyến, vỗ trán hoảng loạn nhớ lại

“Nghĩ ra rồi!” Đột nhiên nắm lấy tay của An Lương

“Ngay ở bên ngoài cánh rừng, ngay ở bên ngoài cánh rừng! Bên ngoài cánh rừng có không ít dược liệu, ta lần trước dạy nàng phân biệt dược liệu!”

“Được, ta biết rồi, ta đây liền đi tìm xem, ngươi trước tiên ở nhà đợi tin tức”

“Ngươi cẩn thận một chút”

“Ừ”

Đốt cây đuốc liền ra cửa

Đảo mắt chính là nửa canh giờ, lục thẩm đứng ngồi không yên, ở trong phòng đi qua đi lại

Mục Khuynh Tuyết vốn là ngủ, bỗng dưng một trận hồi hộp, ngực khó chịu, bỗng nhiên mở mắt, hít sâu một hơi, ổn định tâm thần

Vươn mình nhìn lên, An Lương càng là không thấy, nghiêng tai vừa nghe, ngoài phòng tiếng bước chân tới tới lui lui

Nhíu nhíu mày, kéo qua quần áo khoác lên, đứng dậy xuống đất

“Lục thẩm, xảy ra chuyện gì?” Vừa ra tới liền nhìn thấy lục thẫm dáng vẻ vội vàng

Lục thẩm cũng sợ hết hồn, không nghĩ sẽ kinh động Mục Khuynh Tuyết, tiểu Lương trước đó dặn qua chính mình, không có việc lớn gì đừng đi quấy nhiễu nàng, giờ khắc này liền cũng là do do dự dự, không biết có nên mở miệng không

“An Lương đâu?”

Mục Khuynh Tuyết quan sát bốn phía một cái, liền phát hiện không đúng

Lục thẩm giậm chân một cái, vội màng chuyện vừa rồi rõ ràng mười mươi nói một lần

“Ngươi làm sao không nói sớm!” Mục Khuynh Tuyết trợn mắt, dọa đến lục thẩm một cái giật mình

“Nàng đi được bao lâu rồi?”

“Hơn… Hơn nửa giờ rồi….”

Mục Khuynh Tuyết vừa nghe, không nói hai lời liền xông ra ngoài

Vừa mới ra ngoài, liền nghe trêи núi truyền đến một tiếng sói hú, tâm trạng Mục Khuynh Tuyết chìm xuống, chạy như điên đến khởi nguồn thanh âm kia

Lại là gần nửa canh giờ không hề tin tức, lục thẩm cũng lại chờ không nổi, từng hộ gia đình chạy đi, đem mọi người kêu tỉnh, đại thể nói chuyện, các thôn dân liền dồn dập đốt đuốt, chuẩn bị cùng nhau lên núi tìm người

Mười mấy người đánh bạo lẫn nhau, mới vừa đi không xa, liền nghe phía trước tiếng xột xoạt một trận vang động, dồn dập ngừng lại bước chân không dám tiến lên

Mọi người hai mặt nhìn nhau, do dự có muốn đi về phía trước hay không, bỗng dưng đường nhỏ phía trước nhảy ra một vệt bóng đen, “Đó là vật gì!” Lúc này có người kinh ngạc thốt lên

“Là ta”

Nghe được âm thanh này, lục thẩm vừa cân nhắc, “Là Khuynh Tuyết?”

Đang khi nói chuyện, Mục Khuynh Tuyết liền chạy tới bên mọi người, chẳng trách vừa rồi mọi người không nhìn ra thân hình của cô, thì ra phía sau cô còn cõng An Lương đã rơi vào hôn mê

“Tiểu Lương? Đây là…. Làm sao vậy?” Lục thẩm tâm trạng run lên

“Lương thẩm thẩm nàng, nàng, bị sói, đả thương…” Theo sát lấy Mục Khuynh Tuyết chạy đến Lăng nhi, vừa nhìn thấy thôn dân, hai chân từ lâu như nhũn ra liền không nghe sai khiến nữa, trực tiếp ngã quắp trêи mặt đất

“Mau mau mau, về nhà trước, để ta xem một chút, không có chuyện gì, không có chuyện gì, không có việc gì” Lục thẩm cố gắng trấn định, dẫn Mục Khuynh Tuyết một đường hướng về nhà mà chạy, trong miệng lầm bầm không có chuyện gì, không có chuyện gì

Trêи giường, An Lương sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, bụng tảng lớn vết máu

Lục thẩm tay run run cởi áo bào nàng, trêи bụng ba đạo vết cào mang máu dị thường đáng chú ý

Nghe Lăng nhi kể lại, sói tuyết này thật có cao hơn nửa người, chiều cao một người, da lông dày khó đánh, động tác dị thường nhanh nhẹn

An Lương tay không tấc sắc khó có thể chống đỡ, vừa mới giao thủ liền bị súc sinh kia tổn thương

Cố nén đau xót ứng phó với sói tuyết, cho Lăng nhi thời gian tranh thủ chạy trốn, nhờ có nửa đường gặp được Mục Khuynh Tuyết, bằng không…

Lục thẩm bắt mạch, nghiệm thương, thở phào nhẹ nhõm, “Vẫn may vết thương không phải rất sâu, không có chuyện gì, không có chuyện gì không có chuyện gì, không đả thương được tính mạng, không có chuyện gì…” Một bên lẩm bẩm, một bên đi ra ngoài lấy thuốc

Mục Khuynh Tuyết đi tới gần nhìn sắc mặt An Lương một chút, lại nhìn một chút vết thương trêи bụng nàng, âm thầm cắn răng, đột nhiên nắm quyền, quay người liền đi

Hết chương

Truyện Chữ Hay