Lãnh Nguyệt Tâm nhìn một chút cây cối bên cạnh, nhanh chóng leo lên trêи cây, sau đó nhìn chiếc nhẫn trêи tay, một vẻ mặt ngưng trọng.
Cự xà rất nhanh liền đến phía dưới cái cây, Lãnh Nguyệt Tâm nhảy một cái, từn trêи cây hạ xuống, mà vị trí hạ xuống chính là đầu của con cự xà.
Cảm thấy được ý đồ của Lãnh Nguyệt Tâm, cự xà ngẩng đầu, há to miệng, tựa như là đang chờ Lãnh Nguyệt Tâm tự chui đầu vào lưới.
Nhếch miệng cười, Lãnh Nguyệt Tâm nắm chặt chủy thủ giấu trong tay áo, một cái xoay người, tránh đi đầu của cự xà, đứng vững trêи lưng nó.
Còn chưa có hoàn toàn đứng vững, Lãnh Nguyệt Tâm liền giơ dao găm trong tay lên, mang theo thực lực ổn linh ngũ tinh của mình, mạnh mẽ hướng đâm xuống.
Chỉ là sau khi chủy thủ đâm xuống, tựa như là binh khí cùng binh khí va chạm, mà cự xà một chút sự tình cũng đều không có, bên trêи làn da màu đen kia, ngay cả dấu vết cũng không thấy đâu.
Lãnh Nguyệt Tâm nhíu nhíu mày lại, ánh mắt lạnh lẽo, mũi chân điểm một cái, nhanh chóng từ trêи thân cự xà nhảy đến bên cạnh.
Lãnh Nguyệt Tâm vừa mới rời đi, cái đuôi to lớn kia của cự xà liền rơi vào trêи người mình, có thể nghĩ, nếu như không phải Lãnh Nguyệt Tâm nhanh chóng nhảy đi, chỉ sợ giờ phút này nàng đã bị ép thành một cái bánh thịt người…
Không tấn công được Lãnh Nguyệt Tâm, còn đem mình đánh, cự xà không cam tâm, một đôi mắt gắt gao nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, há to mồm, hướng phía Lãnh Nguyệt Tâm phun ra một đoàn sương mù màu lục.
“Mau tránh ra, sương mù kia có độc.” Nham đứng cách đó không xa nhìn thấy hết thảy, thấy cự xà kia phun sương mù, liền nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở Lãnh Nguyệt Tâm.
Lãnh Nguyệt Tâm không trả lời Nham, chỉ là liên tục lùi vào chục bước, mới ngừng lại được.
Lại xem xét vị trí trước đó của nàng, nơi đó nguyên bản là cỏ xanh, bây giờ đã khô héo, còn bốc khói lên, trong không khí phiêu tán một cỗ mùi hôi thối.
“Kịch độc ăn mòn.” Lãnh Nguyệt Tâm cười lạnh một tiếng, “Đã như vậy, ta liền chơi đùa cùng ngươi.”
Dứt lời, cả thân mình khẽ động, tựa như tàn ảnh thật nhanh hướng phía cự xà mà đi.
Lãnh Nguyệt Tâm tốc độ rất nhanh, nếu so sánh với những người cùng thực lực, không chỉ nhanh hơn một hai lần, đáng tiếc, cùng nàng đối chiến không phải là người cùng thực lực, mà là bát giai linh thú.
Lãnh Nguyệt Tâm chẳng những không lùi, còn chủ động hướng tới phía cự xà mà đi, khóe miệng Nham có chút run rẩy, đều hoài nghi chính mình có phải quá tín nhiệm nàng hay không!
Lãnh Nguyệt Tâm đến trước mặt cự xà, còn chưa kịp không công kϊƈɦ nó, cự xà kia lại bắt đầu công kϊƈɦ nàng.
Cái đuôi to lớn quét tới, Lãnh Nguyệt Tâm nhẹ nhàng nhảy lên, vững vững vàng vàng giẫm lên cái đuôi nó, chờ thời điểm cự xà đem cái đuôi tới gần, Lãnh Nguyệt Tâm ánh mắt lạnh lẽo, tính toán tốt góc độ, sau đó nhảy lên trêи đầu cự xà.
Lần này, Lãnh Nguyệt Tâm không có cho cự xà cơ hội phản ứng, tay trái ấn trêи đầu cự xà, “Thần phục ta, sống, nghịch ta, thì chết.”
Nương theo lúc nàng rơi xuống, phía trêи chiếc nhẫn tản ra hào quang cường đại màu đỏ, từng đạo tinh thần lực hướng tới trong đầu cự xà mà đi.
Trong lúc nhất thời, cự xà đau khổ không chịu nổi, mà Lãnh Nguyệt Tâm cũng là sắc mặt trắng bệch.
Nham quan sát hết thảy, như có điều suy nghĩ.
Lãnh Nguyệt Tâm hiện tại chỉ là thực lực ổn linh lục tinh, lại có thể áp chế được bát giai linh thú, đây có phải hay không nói rõ ràng nàng có tố chất trở thành luyện dược sư?
Bởi vì đau đớn, cự xà nóng nảy quất cái đuôi, cây cối chung quanh đều bị cái đuôi của nó đánh gãy, một đôi mắt đỏ lên tựa như là muốn nhỏ máu.
Lãnh Nguyệt Tâm cắn rang, bởi vì tinh thần lực quá lớn, khiến cho nàng cả người không còn chút khí lực, quỳ một gối xuống, tay trái gắt gao đặt trêи đầu cự xà.