Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

quyển 1 chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hách Cửu Tiêu chưa từng đối với người khác như vậy, bất luận là người nào đến, chưa bao giờ gọi người xuống phía dưới dẫn đường, hắn cũng không ở trong cốc chờ người cần chữa bệnh, chỉ có người khác chờ hắn. Người chờ hắn cũng không biết hắn đi ra từ phòng nào, hoặc là trong dược xá, hoặc là trong phòng thị tẩm, cũng có thể ở sườn núi, không ai có thể tìm đến, chỉ có thể chờ đợi. Cho dù chờ đến khi Huyết Ma Y lấy đi thứ quan trọng nhất đối với bọn họ, đôi khi phải trả giá rất đắt đến mức không thể tưởng tượng nổi thì mới được chữa trị, bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi.

Nhưng hôm nay Huyết Ma Y lại tự mình xuất cốc để nghênh đón vị Đàn Y công tử dám tự mình tiến đến Vu Y cốc, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài thì nhất định không người náo dám tin, ngay cả người trong Vu Y cốc tận mắt nhìn thấy cũng không thể tin tưởng, Cốc chủ băng lãnh vô cảm của bọn họ lại xuất cốc đi nghênh đón một người, chẳng lẽ những gì giang hồ đồn đãi là sự thật?

Nghĩ đến biểu hiện mấy ngày gần đây của Hách Cửu Tiêu rất khác xưa, hơn phân nửa người đều phải tin tưởng.

Mấy ngày nay Hách Cửu Tiêu rất ít nói chuyện, ngoại trừ những việc cần phải công đạo thì hắn sẽ không nhiều lời cùng người khác, ngay cả thị thiếp được sủng ái cũng không hề có một câu lời ngon tiếng ngọt, hắn luôn lạnh lùng, mặc dù ở trên giường, thân thể vẫn nóng nhưng băng hàn trong đôi mắt kia lại chưa bao giờ lui ra. (=.= ứh chịu việc này nhé….ta đập ta đập)

Từ ngày phong thư được gửi đi, Cốc chủ như đang chờ đợi điều gì đó, Băng Ngự có thể nhìn ra, thủ hạ cũng có người nhận thấy, Đàn Y công tử thật sự có sức quyến rũ đến mức có thể làm cho Cốc chủ nóng lòng muốn gặp hắn như vậy hay sao? Không ít người cũng đang chờ đợi để xem thực hư như thế nào.

Lúc này Hách Cửu Tiêu đã ở trên đường ra khỏi cốc, hắn biết Hách Thiên Thần đi từ hang cốc thì nhất định phải vượt qua đường núi và đường thủy, đối với thường nhân mà nói thì con đường này rất khó đi, cho dù phía dưới có người canh gác cho phép đi qua thì cũng cần một ít thời gian mới có thể lên được cốc, nhưng Hách Thiên Thần không phải thường nhân, với công lực của hắn thì tất nhiên có thể nhìn ra đường nào là đường tắt để đi.

Hách Thiên Thần sắp đến. Hách Cửu Tiêu nghĩ như vậy, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cảm giác ấm áp ôn hòa. Từ ngày lá thư được gửi đi, hắn vẫn luôn luôn chờ đợi, chờ đến ngày Hách Thiên Thần đến. Thiên Cơ các cách Hách cốc cũng không quá xa, nhưng cũng cần mấy ngày đường xá, đã nhiều ngày qua, trong đầu của hắn tự động lặp đi lặp lại cảnh tưởng gặp mặt, hắn không nghĩ chính mình lại vướng bận đối với người đệ đệ này như vậy.

Hắn vốn tưởng rằng bản thân mình đã vô cảm đối với tất cả tình cảm trong cuộc sống, hóa ra là không phải.

Đứng trước con đường tiến vào Hách cốc, Hách Cửu Tiêu chờ đợi, hắn không ngờ rằng có một ngày hắn lại ở đây chờ đợi một người, hắn cũng chưa bao giờ biết cảm giác chờ đợi là như thế nào, nhưng lúc này hắn đã biết.

Cảm giác này rất lạ lùng, cũng rất kỳ diệu, nhưng không khô khan, thậm chí có một chút hưởng thụ, hắn bắt đầu tưởng tượng đến biểu tình của Hách Thiên Thần khi thấy hắn đứng ở đây thì sẽ như thế nào.

“Đàn Y công tử.” Trước hang cốc, những người canh gác tránh đường để Hách Thiên Thần bước qua, thanh y từ không trung lướt đi như một chiếc bóng màu xanh lam, bóng dáng nhẹ nhàng bay lên như một làn sương mỏng, nhìn hắn đi vào cốc, đám thủ vệ nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Đàn Y công tử, nhưng không biết làm sao để hình dung cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy hắn.

Chỉ nhìn một cái liền giống như bị cuốn hút bởi sự lạnh nhạt ôn hòa mà lại ấm áp lòng người. Người ta nói Đàn Y công tử là ‘hoàn mỹ’, sở dĩ ‘hoàn mỹ’ là vì sự tồn tại của hắn khó có thể hình dung. Hắn không hề nói bất cứ điều gì mà chỉ gật đầu đối với bọn họ thì bọn họ liền trở nên ngẩn ngơ không biết mình đang ở nơi nào.

Đứng từ nơi này nhìn hắn đi xa, đám thủ vệ đều đang suy đoán nguyên nhân Hách Cửu Tiêu thỉnh hắn đến đây, có thể làm cho Đàn Y công tử của Thiên Cơ các một mình giục ngựa đi vào Vu Y cốc, trong đó nhất định là có nguyên nhân mà người khác không biết.

Nguyên nhân này được viết trên phong thư đã bị thiêu hủy, Hách Thiên Thần vẫn còn nhớ rõ trên thư đã viết điều gì, những từ này đã khắc sâu trong đầu của hắn.

Đúng là khi nhìn thấy lá thư thì hắn liền quyết định đến gặp Hách Cửu Tiêu, cùng nhau bái tế mẫu thân Diễm Âm của bọn họ. (NXB lậu = thiếu Iốt)

Trên thư viết chính là chuyện này, Hách Cửu Tiêu hỏi hắn có muốn đến xem xét phần mộ của Diễm Âm một lần hay không, mấy ngày gần đây phần mộ có dấu vết của người bái tế. Nghĩ đến cạm bẫy lần trước ở lôi đài, Thất Linh Trưng mã bị nổ chết, còn có Mục Thịnh với lai lịch khả nghi, Hách Thiên Thần lập tức quyết định, chuyện này không thể giao cho người trong Thiên Cơ các đi điều tra, lúc này đã có manh mối nên hắn đương nhiên không muốn bỏ qua. (toàn là ngụy biện, muốn gặp nhau thì cứ nói)

Hơn nữa, hắn cũng muốn gặp Hách Cửu Tiêu. Từ lần trước gặp mặt rồi phân biệt vẫn chưa được bao lâu, nhưng có lẽ là mười tám năm quá mức lâu dài, gần đây hắn thường xuyên nhớ đến Hách Cửu Tiêu, nhiều nhất là những hình ảnh thời thơ ấu, càng tiếp cận Hách cốc thì nhớ đến càng nhiều, những cảnh tượng đã bị đặt sâu trong ký ức đều lần lượt hiện lên, mơ hồ không được đầy đủ nhưng tất cả những ký ức đều có sự tồn tại của Hách Cửu Tiêu.

Bước qua bãi cỏ khô cằn đã bị nhuốm đỏ, phía trước có một hồ nước, vây quanh là những dãy núi trập trùng, mặt nước có vẻ trong xanh phẳng lặng, phía trên còn lan tỏa một làn hơi nước. Năm đó hắn bị người mang đi cũng đã trải qua chiếc hồ này, chiếc hồ hình như chưa được đặt tên, cũng có thể là hắn đã quên. Miên man suy nghĩ, hắn phát hiện chính mình không còn để ý đến chuyện năm xưa, Hách cốc vẫn là Hách cốc, nhưng chủ nhân không còn là Hách Vô Cực, như thế đã đủ rồi.

Tùy tay nhặt lấy vài cành lá rơi trên mặt hồ, dưới chân chậm rãi lướt đi, bóng dáng màu thanh lam phảng phất như mây trôi lưu luyến, bay theo làn gió, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống đất, dưới chân và vạt sam y đều không hề dính nước, Hách Thiên Thần tiến lên phía trước, mới đi hai bước liền dừng lại tại chỗ. Mới vừa rồi chỉ nghĩ đến chuyện cũ nên hắn không lưu ý có một người ở đối diện hồ nước, chính là Hách Cửu Tiêu đang đứng ngay nơi đó, chăm chú nhìn hắn.

“Ngươi đã đến.” Sau giờ ngọ, ánh nắng chiếu sáng khiến cẩm y trở nên lóa mắt, màu tím âm trầm hóa thành màu đỏ thẫm, như máu, nhưng so với máu lại càng thêm yêu dị, trên mặt không có biểu tình nhưng tuyệt đối không phải lạnh lùng, hắn nhìn Hách Thiên Thần đã rất lâu.

“Ân, ta đã đến.” Hách Thiên Thần gật đầu, hắn không ngờ rằng Hách Cửu Tiêu lại đứng đây chờ hắn, là Hách Cửu Tiêu muốn chờ? Đã đợi trong bao lâu?

Vẻ mặt hơi thoáng kinh ngạc của hắn bị Hách Cửu Tiêu nhìn thấy, người nam nhân toàn thân băng lãnh lại đột nhiên đến gần, hoàn toàn không nói vì sao lại xuất cốc chờ hắn, mà chỉ kéo lấy tay hắn, “Ta dẫn ngươi đi vào.”

Hách Thiên Thần không hề cự tuyệt, có lẽ hắn không cho phép những người khác tiếp cận nhưng Hách Cửu Tiêu hiển nhiên là ngoại lệ. Hắn nhìn bàn tay bị Hách Cửu Tiêu nắm lấy, không biết hành động như vậy trong quan hệ huynh đệ có được tính là kỳ quái hay không. Bị mọi người thường xuyên hỏi, hắn không thể không lưu ý chính mình đối với Hách Cửu Tiêu có bất thường như người ta đã đồn đãi hay không.

Mà kết quả là hắn thật sự không biết, hắn không biết huynh đệ dắt tay nhau như thế này có tính là bất thường hay không, hắn không có người huynh đệ nào khác, cũng ít có thân nhân, hắn không hiểu sự bình thường và bất thường trong quan hệ giữa hai người phân biệt như thế nào.

“Còn nhớ rõ nơi này hay không?” Nghe Hách Cửu Tiêu hỏi như vậy, Hách Thiên Thần nhìn xung quanh rồi lắc đầu. Cảnh vật ở nơi này đối với hắn mà nói cũng không có gì khác biệt so với những nơi khác, lúc hắn bị mang đi là lúc không còn tâm tư lưu ý đến cảnh vật xung quanh, “Không nhớ rõ, khi đó ta mới năm tuổi, chỉ nhớ rõ ngươi nhìn ta từ phía xa.” (nhớ như vậy là đủ rồi)

Hách Cửu Tiêu cũng không hỏi nữa, hai người tiếp tục bước đi, trong sơn cốc yên tĩnh chỉ còn tiếng bước chân giẫm lên thảm cỏ, bọn họ không trực tiếp tiến vào cốc mà trước tiên đi đến phần mộ để quan sát. Dọc đường đi không người nào mở miệng, Hách Thiên Thần nhìn khắp xung quanh, vẻ mặt ôn hòa nhẹ nhàng, giống như năm năm sống ở nơi đây chỉ là một giấc mộng, trong lòng hắn không còn lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Hai người sóng vai bước đi, Hách Cửu Tiêu cũng không nói, nhưng hắn không nhìn xung quanh mà lại nhìn vẻ mặt bình thản của Hách Thiên Thần. Cước bộ nhàn nhã ung dung, giống như không có việc gì có thể ảnh hưởng đến Hách Thiên Thần, bất luận kẻ nào cũng không thể phá vỡ được phong thái bình tĩnh lạnh nhạt này. Từ khi tiến vào Hách cốc thì Hách Thiên Thần đã có thần sắc như vậy.

Mới vừa rồi, hắn đứng ở bên đây, nhìn thấy Hách Thiên Thần ở đối diện, thấy đệ đệ của hắn đi đến bên hồ, phía trên mặt hồ lan tỏa màn sương như màu phỉ thúy, xa xa nhìn lại chính là thanh y phất phơ, giống như đang muốn bay đi theo làn gió, rồi sau đó Hách Thiên Thần nhảy lên, cơ hồ dung nhập vào màn sương phỉ thúy, chỉ trong khoảnh khắc lại tan biến, hắn nhìn màn sương mù kia, trong lòng cư nhiên thực lo lắng.

Nếu Hách Thiên Thần biến mất bên trong màn sương, quả thực giống như mây trôi bay theo làn gió, trên đời sẽ không còn người này nữa, sẽ là tình cảnh như thế nào? Nếu năm đó Hách Thiên Thần đã chết khi bị người mang đi, thì trên đời này sẽ không còn một Hách Thiên Thần như vậy, bản thân của hắn sẽ có cảm giác gì?

Chờ đến khi Hách Thiên Thần lại xuất hiện trong tầm mắt của hắn, nhìn Hách Thiên Thần từ xa xa đi đến, hơi thở bất định như gió như mây mà lại lạnh nhạt trầm ổn như mặt nước hồ, so với lần đầu tiên hắn nhìn thấy thì cảm giác khắc sâu hơn rất nhiều, sự ấm áp trong đáy lòng hóa thành rung động, nguyên lai, đứng từ xa xa nhìn thấy lại càng thêm rõ ràng, chỉ trong một khắc, Hách Cửu Tiêu mới giật mình phát hiện người từ xa đi đến có một phong thái thanh thoát tao nhã như thế nào. Hách Thiên Thần không còn là tiểu hài tử năm xưa, Hách Thiên Thần không cần hắn thương tiếc, cũng không cần hắn quan tâm.

Hắn là huynh trưởng của Hách Thiên Thần, nhưng đệ đệ của hắn không hề cần sự giúp đỡ của hắn. Lúc này Hách Thiên Thần đã là một nam nhân trưởng thành, có thể giải quyết tất cả những vấn đề nan giải trong chốn võ lâm, cũng có công lực rất thâm hậu, không hề cần người khác, sự tồn tại của Hách Cửu Tiêu cũng không còn quan trọng.

Hách Thiên Thần không cần hắn. Người này nếu không phải là đệ đệ của hắn, thì hai người có lẽ sẽ không có bất cứ quan hệ gì.

Truyện Chữ Hay