Nhịp tim đập trong bóng tối tựa hồ đặc biệt rõ ràng, phát tiết hết thảy bất mãn và vướng bận dưới đáy lòng qua nụ hôn, triền miên khắc sâu, Hách Thiên Thần ôm chặt Hách Cửu Tiêu, lúc này mới cảm thấy yên lòng.
Ban đêm trong khu rừng, bóng cây trùng trùng điệp điệp, nhưng minh nguyệt vẫn sáng tỏ như trước, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đang làm cái gì thì Phong Ngự Tu và Hồng Lăng không rình xem, nhưng cũng không phải không hề phát giác.
Một người đang cố điều tức tĩnh dưỡng, người còn lại thì băng bó vết thương rồi nhắm mắt dưỡng thần, không xen vào phá đám, Vạn Ương và Trung Nguyên vẫn có điểm bất đồng, ở đây không quá khắt khe về chuyện tình cảm giữa nam nhân với nhau.
Bất quá Phong Ngự Tu và Hồng Lăng vẫn nghĩ rằng hai người không phải thân huynh đệ, bọn họ tuyệt đối không ngờ hai người nam nhân đang ôm nhau lại là người thân duy nhất ở trên đời của đối phương.
“Diễm Hoa có lẽ…” Buông Hách Cửu Tiêu ra, tâm tư của Hách Thiên Thần lại bình ổn. Hách Cửu Tiêu đã vô sự, nhưng Diễm Hoa….
Hách Cửu Tiêu khép mắt lại, nhớ đến tình cảnh nguy hiểm dưới nước, rồi nói ra suy đoán trong lòng, “Vì để trừ khử Ân Phách Mệnh, nàng làm như vậy thì dữ nhiều lành ít, có lẽ đã chết.”
“Là vì chúng ta.” Hách Thiên Thần nhắm mắt, tựa vào thân cây. Sau khi uống thuốc thì thể lực của hắn đang khôi phục, vết thương trên người cũng được thoa thuốc, Hách Cửu Tiêu và hắn chỉ cần nghỉ ngơi vài canh giờ thì nội công có thể khôi phục hơn phân nửa.
Chẳng qua công lực có thể khôi phục nhưng trong lòng lại chưa thể bình an, nhìn thấy Diễm Hoa, nghe nàng tự thuật chuyện dĩ vãng, ngay trong một ngày ngắn ngủi, ngoại trừ huynh đệ bọn họ, thì người thân duy nhất còn lại cũng bỏ bọn họ mà đi, giống như thời thơ ấu, mẫu thân Diễm Âm của bọn họ cũng như thế, chỉ có thể theo ký ức mà hồi tưởng hết thảy những gì liên quan đến nàng.
Mái tóc của hai người tung bay trong gió đêm, hai chiếc bóng dưới tàng cây giao hòa vào nhau, trong không khí phiêu tán hơi nước, cùng với mùi dầu hỏa còn sót lại của những bó đuốc đang bị thiêu cháy, trong lòng cả hai nảy lên một cảm giác khôn kể, một tiếng dì, bọn họ còn chưa kịp gọi lên….
Ánh trăng đêm nay rất sáng, hai người cùng nhau dựa vào thân cây, nhìn lên một mảnh trăng tròn đang treo vắt vẻo giữa không trung, đôi tay dưới lớp y mệ chậm rãi đan vào nhau, qua một quãng thời gian rất dài, không còn ai nói chuyện.
Sự tĩnh mịch trong khu rừng khiến người ta hít thở không thông, ngay cả tiếng côn trùng chim chóc cũng không có, gió đêm ngừng thổi, cành khô không còn đung đưa, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, còn có nhiều câu đố vẫn chưa được giải mã, mà người có thể cho bọn họ đáp án đã không còn ở trước mắt.
Vì sao Yêu Hồ tộc lại đưa Diễm Âm và Diễm Hoa vào Trung Nguyên, dọc đường đi là ai bắt cóc các nàng, Già Lam là Thánh Y Vạn Ương nhưng vì sao phải đến Trung Nguyên, lại vì sao thu nhận Hách Cửu Tiêu làm đồ đệ, hành tung của Mục Thịnh mơ hồ, vì sao lần nào cũng không hề nói rõ, mà còn lưu lại rất nhiều bí ẩn để mặc bọn họ suy đoán…
Đang ở trong mê trận, lúc này không ai có thể nhìn thấy đáp án.
Việc cấp bách là tìm được Băng Hà Liên Tử, Vô Ưu phu nhân thiết kế cạm bẫy, bọn họ gặp phải một ít nguy hiểm, nhưng cũng xem như không phải không có thu hoạch, Băng Hà Liên Tử ở ngay trong Yên Chi Lâm.
“Nghỉ ngơi thêm một chút, chờ trời sáng rồi chúng ta tiến vào đó.” Vô luận trong lòng có đau buồn vì Diễm Hoa hay không, thì vẫn không thể nhìn ra sự bi thương trên vẻ mặt của Hách Thiên Thần, hắn vĩnh viễn là Đàn Y công tử tao nhã trước mắt người khác, bình tĩnh kiềm chế, không cho phép tình cảm ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
Thần sắc của Hách Cửu Tiêu vẫn luôn luôn lạnh lùng, nhìn không ra dưới lớp băng trên khuôn mặt đó có từng phập phồng một chút nào hay không. Ngoại trừ lộ ra tình cảm đối với Hách Thiên Thần, khi đối diện với bất luận là kẻ nào thì vẻ mặt của hắn cũng chỉ có băng lãnh.
Lấy tay phủi đi lớp lá khô dưới chân, hắn kéo Hách Thiên Thần cùng ngồi xuống, rồi bỗng nhiên hắn nói ra ba chữ, “Vệ Vô Ưu.”
Hách Thiên Thần biết lý do vì sao Hách Cửu Tiêu đột nhiên nhắc đến cái tên này, nhìn vào bên trong rừng sâu, hắn thản nhiên nói, “Ta không ngờ Vô Ưu phu nhân lại là mẫu thân của Vệ Vô Ưu, bởi vậy Vệ Vô ưu có thể không phải người Trung Nguyên mà là người của Vạn Ương, chẳng qua không biết phụ thân của hắn là ai.”
Nếu Vệ Vô Ưu không phải người Trung Nguyên, vậy hắn ở Trung Nguyên nhiều năm như vậy, rốt cục là có mục đích gì, thậm chí hắn cứu Lý Miên Ca đến tột cùng có phải vì lý do giống như Lý Miên Ca hay không? Hay chỉ là trùng hợp?
“Hắn nhất định không ngờ sẽ chết trong tay ngươi, nay hắn đã chết, vô luận hắn cất giấu bí mật gì thì chúng ta cũng không biết được.” Hách Cửu Tiêu dựa vào thân cây, trong lời nói lạnh lùng không hề có tiếc nuối, cho dù Vệ Vô Ưu biết cái gì, với những chuyện hắn đã làm ra thì Hách Cửu Tiêu cũng sẽ không buông tha cho hắn.
“Dù sao thì chúng ta cũng sẽ biết.” Khẽ khép mắt lại, Hách Thiên Thần nói một cách thản nhiên.
Hồi tưởng về lúc trước, lại nghĩ đến hiện tại, sự tình liên lụy cả Trung Nguyên và Vạn Ương, đã bắt đầu từ rất nhiều năm trước, diễn biến cho tới nay, sớm rắc rối phức tạp, khó phân biệt chân tướng trong đó. Huynh đệ bọn họ được sinh ra là do Diễm Âm năm xưa bị bắt làm tế phẩm rồi gặp phải chuyện ngoài ý muốn ở Trung Nguyên, bất quá trong cái vòng lẩn quẩn này, vị trí của Hách Vô Cực có tác dụng gì thì chỉ có thể đợi đến khi tìm được Già Lam mới có thể minh bạch.
Bóng đêm càng lúc càng thâm trầm, bốn người đều ở lại đây, khi Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nói chuyện là lúc Phong Ngự Tu đã chìm vào giấc ngủ, ở bất cứ thời điểm nào cũng có thể ngủ được, đó là kinh nghiệm mà hắn học được từ vô số lần giao thủ với kẻ khác.
Hồng Lăng thì ngược lại với hắn, nàng chà lau ngọn chủy thủ của mình, một khắc cũng chưa để nó rời khỏi người, nàng không quên trong khu rừng này còn có Băng Hà Liên Tử, mà muốn có được Băng Hà Liên Tử thì nàng biết rõ cũng không phải dễ dàng có thể đoạt được như vậy.
“Đó là cái gì?” Ánh đao lấp lánh, bỗng nhiên phản chiếu vài điểm hồng quang, nàng ngầng đầu nhìn lên, kinh ngạc chỉ vào chỗ sâu bên trong khu rừng.
Giữa những bụi cây rất xa đang sáng rực những chiếc lồng đèn, lồng đèn được treo trên nhánh cây, tối nay ánh trăng sáng ngời, trong khu rừng âm u lại rực sáng lồng đèn, chiếu ra vài phần đỏ ửng kiều diễm, cũng có một chút kỳ dị quỷ bí.
Những chiếc lồng đèn không biết đã được treo lên từ khi nào, sau đó lại được ai thắp sáng, hay là có cơ quan khống chế, làm cho chúng nó đồng thời sáng lên, dưới ánh lửa mông lung, ánh trăng lại trở nên trong trẻo mà lạnh lùng, nhan sắc này giống như máu, giống như hỏa, giống như hàm chứa nhiệt độ vô tận, khiến xung quanh cũng được che phủ một màu đỏ rực.
Phong Ngự Tu cảnh giác đứng dậy, Hồng Lăng nắm chặt ngọn chủy thủ, Hách Thiên Thần giương mắt nhìn lên, cùng với Hách Cửu Tiêu nhìn thấy một cảnh tượng giống nhau, những chiếc lồng đèn màu đỏ được treo trong rừng, kéo dài đến nơi tối mịt, giống như đang nở ra một con đường, chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ.
“Yên Chi Lâm, Yên Chi Đăng, tiêu hồn giữa Yên Chi” Phong Ngự Tu nhớ lại lời đồn đãi của giang hồ, hắn hứng thú vuốt cằm, “Tiêu hồn cũng không phải là tiêu hồn! Chỉ cần là nam nhân đi vào, nghe nói nhất định sẽ phải chết, chưa từng có người nào thoát ra ngoài, bên trong ngoại trừ có yên chi mỹ nữ, còn có hàng vạn bạch cốt.” (yên chi = son phấn)
“Có người muốn thỉnh, chúng ta không thể thất lễ với người ta, làm cho người ta thất vọng.” Trong tiếng cười lạnh nhạt, Hách Thiên Thần phất y mệ, thản nhiên hướng vào bên trong, Hách Cửu Tiêu thong thả bước theo bên cạnh, giống như hoàn toàn thờ ơ, tựa hồ chỉ đang đi vào một nơi rất bình thường, nét mặt không hề thay đổi.
Phong Ngự Tu nhíu mày, tùy tay bẻ gãy một nhánh cây cứng cáp, vung vài cái rồi đuổi theo sau. Hồng Lăng cũng sớm tiến lên, “Ta không phải nam nhân, nếu có cái gì thì có lẽ sẽ không bất lợi đối với ta, để ta đi trước.”
Hồng Lăng nói như vậy thì thật sự làm như vậy, nàng đi lên phía trước, vô số lồng đèn màu đỏ tươi rơi vào trong tầm mắt, giống như cả con đường bị nhiễm máu, nàng nắm chặt chủy thủ, không dám sơ suất, đi từng bước một thật cẩn thận, ngay cả cước bộ cũng chú ý nhiều hơn, sợ động phải cạm bẫy.
Bốn người đi được nửa đường, vẫn chưa nhìn thấy cái gì thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ca.
Tiếng ca kia không biết vang lên từ khi nào, nhưng khi phát hiện thì tiếng ca đã ở bên tai, tiếng ca rất dễ nghe, khúc hát phiêu diêu mờ ảo, không biết hát về cái gì, thanh u động lòng người, như ngâm xướng từ trăm nghìn năm qua, ca tụng nhân thế ân oán, hoài niệm tình xưa, nam nữ sầu bi triền miên. Đến khi người ta không thể nhịn được mà bị cuốn hút, nghiêng tai lắng nghe, thì tiếng ca lại giống như đang khóc, đang oán, giống như đang bi thương cho nhân thế ly biệt, yêu hận khó dứt….
“Là ai đang ca?” Hồng Lăng không phải loại nữ tử đa sầu đa cảm, nhưng lúc này cũng nhịn không được mà trong mũi cảm thấy hơi chua chát, tựa hồ đã bị tiếng ca rung động, tất cả cảm xúc dưới đáy lòng trở nên cuồn cuộn, hốc mắt đỏ ngầu.
Hách Thiên Thần dừng lại, hắn cũng nghe thấy tiếng ca, nhưng tiếng ca trong tai của hắn có cảm giác khác với Hồng Lăng, hắn không thấy cảm động, mà chỉ cảm thấy lo lắng, tiếng ca này động lòng người như thế, thậm chí có chút quá mức động lòng người, ý nghĩ trong đầu chợt lóe, hắn tiến lên một bước, che trước mặt Hồng Lăng, “Không nên nghe tiếng ca này, đây là Cửu Thiên Hoàn Khúc.”
“Vô dụng, cho dù bịt tai lại thì Cửu Thiên Hoàn Khúc vẫn có thể khống chế lòng người.” Giống như chưa từng nghe thấy cái gì, vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu không hề có một chút dao động, “Chỉ có thể giết chết người ngâm xướng.”
“Cửu Thiên Hoàn Khúc?” Phong Ngự Tu cả kinh, hắn đã từng nghe nói, “Đây là ma công, tiếng ca như đến từ thiên ngoại, không phải thuộc về nhân gian, có thể khiến cho người nghephải tan nát cõi lòng, kẻ đang yêu phải sinh ra thù hận…”
Hắn vẫn chưa nói xong thì bỗng nhiên có một ánh đao hiện lên, chủy thủ trong tay của Hồng Lăng từ một góc độ cổ quái đâm đến, Phong Ngự Tu xoay người né tránh, dùng cành cây khô đánh trả, “Không xong! Nàng đã trúng Cửu Thiên Hoàn Khúc, bị người ta khống chế!”
Hồng Lăng không tránh cũng không né đối với chiêu thức đánh trả, mặc cho một kích của Phong Ngự Tu dừng lên bả vai của nàng, cước bộ run rẩy, nhưng động tác trong tay không hề trì hoãn, nắm chặt chủy thủ xuất chiêu, mỗi chiêu đều công kích vào chỗ trí mạng, Phong Ngự Tu bất đắc dĩ chỉ có thể nghênh đón, lúc này tiếng ca lại có chuyển biến, giống như những cơn sóng triều mạnh mẽ dâng cao rồi ập xuống.
Bỗng nhiên đôi mắt của Phong Ngự Tu trở nên đỏ ngầu, trên người phát ra vô hạn sát ý, Hồng Lăng lúc này tựa hồ trở thành cường địch trong cuộc đời hắn, chiến ý ngập trời, hắn muốn lấy mạng của nàng, hai người giao thủ không ai nhường ai, Hồng Lăng đâm ra một nhát dao!
Phong Ngự Tu không né một dao này của Hồng Lăng, cánh tay bị thương, vì đau đớn mà làm cho hắn bất chợt thanh tỉnh, vội vàng hô to, “Đây là muốn chúng ta tương tàn! Ai còn có thể tự điều khiển thì phải tìm ra người đang ngâm xướng, đem người nọ giết chết!”
Không cần hắn nói, khi bọn họ giao thủ thì Hách Thiên Thần đã tiến sâu vào con đường treo lồng đèn đỏ, sắc mặt đông lạnh của Hách Cửu Tiêu càng thêm băng hàn, hai người không phải không nghe thấy tiếng ca, chỉ là cố gắng làm cho bản thân không để ý đến nó, nhưng càng đến gần thì ảnh hưởng của tiếng ca cũng càng lúc càng lớn.
Hai người bước đi nhanh hơn, tiếng ca vẫn thanh thoát thản nhiên như trước, kể ra từng nỗi khổ biệt ly, nhân thế chia lìa, yêu hận dây dưa. Nhạc khúc vội vã nhưng tiếng ca lại chậm rãi, vài trọng âm liên tục hạ xuống, kích thích nhịp tim cùng nhau đáp lại.
Dưới ánh đèn đỏ rực, bóng người xuyên qua trong rừng, thân hình như gió, càng lúc càng gần, nhìn đến một tòa tiểu lâu ở trước mắt…