Sau khi “thưởng thức” hết tô cháo quý báu kia, Nghiêm Khoan chẳng cần phải giả bệnh nữa mà bệnh thật luôn. Anh bắt đầu thấy trán hơi nóng và còn hơi chóng mặt
Không lẽ tô cháo đó lợi hại vậy sao?!?
Nghiêm Khoan đang thầm kêu khổ thì bỗng nhiên Chấn Vũ bước vào phòng
“Trưa nay cậu muốn ăn gì, tôi nấu”
“Không cần đâu”
Nghiêm Khoan hoảng hồn ngồi bật dậy, mặt mày tái mét
Còn ăn nữa là mình chết chắc~
Nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Chấn Vũ, Nghiêm Khoan cũng có hơi chột dạ
“Không ăn trưa thì làm sao uống thuốc”
“À…….. mì gói đi”
“Hả?”
“Mì gói là được rồi, tôi muốn ăn mì gói”
“Nhưng mà….”
“Vũ nhi~ tôi muốn ăn mà~”
Nghiêm Khoan cố gắng năn nỉ một hồi Chấn Vũ mới đồng ý đi làm mì gói
Tạ ơn trời đất~
Coi như bữa trưa đã an toàn, bây giờ Nghiêm Khoan lại bắt đầu suy tính cách thoát bữa tối. Hán Lương đã khóa máy, không gọi hỏi ý kiến được, Nghiêm Khoan đành tìm Vô Ưu
“A lô”
“Nè, nghĩ cách cứu tôi đi”
Ngay câu đầu tiên, Nghiêm Khoan đã vào thẳng vấn đề. Vô Ưu sau khi nghe kể lại, cũng không thể tưởng tượng Nghiêm Khoan làm cách nào mà ăn hết mấy món đó được, vốn đã nghe Lao thúc nói về “tài nghệ nấu nướng” của Chấn Vũ nhưng không ngờ là lại đến mức này. Vô Ưu cũng hiểu nỗi khổ của Nghiêm Khoan, không muốn làm phật lòng người ta nhưng vẫn phải giữ lại mạng
“Hay là để tôi mua thức ăn, rồi lấy cớ thăm bệnh để đưa cho cậu”
“Ừm, được, được đó! Anh làm vậy đi nha! Nhớ nha! Mạng sống của tôi nằm trong tay đó!”
“Tôi biết mà!”
“Tôi còn mấy việc giấy tờ nữa, cúp máy đây! Cậu ráng sống đến tối, chờ tôi mua thức ăn cho”
“Cám ơn trước”
“Không có gì đâu, chỉ vì nếu cậu chết thì tôi sẽ bị mất việc thôi”
Vô Ưu trước khi cúp máy cũng còn ném lại một câu shock không thể tả làm Nghiêm Khoan phải suy nghĩ
Anh lo cho tôi hay lo cho công việc của anh vậy hả?!?
“Ai gọi vậy?”
Chấn Vũ vào phòng đúng lúc Nghiêm Khoan vừa cúp máy, thấy tò mò nên lên tiếng hỏi
“À… là… là Vô Ưu” – những lời vừa rồi… Vũ nhi có nghe thấy không vậy?
“Vậy sao? Là anh ta à?” – là Vô Ưu thì việc gì phải ấp a ấp úng, vẻ mặt lấm lét
“Ừm, anh ta gọi điện hỏi thăm thôi” – Nguy rồi! Không lẽ nghe thấy thật? Sao vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng vậy?
“Vậy sao?” – Vô Ưu hỏi thăm thôi, làm gì tới lo sợ tới nỗi người đầy mồ hôi vậy?
“Ừm” – không khí căng thẳng thế này, mình tới số rồi sao?
“Vậy… cậu từ từ ăn” – rồi muốn nói chuyện với ai thì nói đi
Chấn Vũ đặt tô mì lên cái bàn nhỏ cạnh giường, không nói không rằng đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại
Chết! Không lẽ nghe thấy thật sao?!?
________________
Xoảng
Cái ly chết tiệt! Hở chút là bể, hở chút là bể, sao không làm bền hơn một chút chứ!
Nghiêm Khoan đáng chết! Gọi điện thì gọi điện, bộ tôi ăn thịt cậu sao mà lo sợ như vậy? Cậu không buôn lậu, không bán ma túy, không làm việc gì mờ ám, phạm pháp, việc gì sợ người ta biết cậu nói chuyện điện thoại với ai chứ? Cho cậu ăn mì bị sặc chết luôn đi
Khụ khụ khụ
Tự dưng lại bị sặc, không lẽ có người trù ếm sao?
Hình như ăn xong tô cháo vừa rồi, mình mất vị giác luôn hay sao vậy nhỉ? Chẳng còn thấy có mùi vị gì cả, ráng nuốt cho xong thôi!
Lúc nãy chắc Vũ nhi không nghe thấy gì đâu, nếu không chắc bây giờ mình chẳng gồi đây thảnh thơi mà ăn mì được. Nhưng mà… nếu không nghe thấy thì sao khi không lại nổi giận chứ?
________________
h tối…
Kính coong…
Vô Ưu đứng trước cửa, bấm chuông inh ỏi một lúc lâu mới thấy Chấn Vũ ra mở cửa
“Cậu làm gì mà lâu quá vậy?”
“Tôi ngủ quên”
“Nè” – Vô Ưu kéo tay Chấn Vũ, vẻ mặt không giấu được sự tò mò – “Cậu ngủ ở đâu vậy?”
“Ngoài phòng khách, dĩ nhiên rồi”
“Hả?”
“Phòng khách?”
“Ừm”
“Sao cậu không ngủ trong phòng ngủ?”
“Nghiêm Khoan đang bệnh, không lẽ để cậu ta ngủ ngoài ghế sô pha sao?”
“Thì cậu ngủ chung với cậu ấy”
“Anh muốn tôi bị lây bệnh hả?”
“Nói cũng đúng, nếu cả hai đều bệnh thì phiền phức lắm”
Vô Ưu ôm cằm suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ còn biết thở dài
“Ai~ coi như là số cậu ta không may mắn vậy”
“Anh nói gì? Ai không may mắn?”
“Không có gì đâu”
“Đồ ăn của Nghiêm Khoan, đưa cho cậu ấy giùm tôi” – Vô Ưu đưa ra hai hộp cơm làm sẵn mà vừa mua trong siêu thị
“Huh?”
“Lúc nãy cậu ta gọi điện nhờ tôi mua, nói là… ừm… không muốn cậu vất vả”
Nghiêm Khoan đứng trong phòng nhìn ra suýt nữa là đứng tim, cứ tưởng Vô Ưu sẽ thản nhiên nói ra lý do thật chứ. May mà Vô Ưu nhanh trí tìm ra lý do thích đáng và nghe có vẻ khá cảm động. Bằng chứng là Chấn Vũ nghe xong có vẻ hơi ngạc nhiên rồi hơi mím môi, có vẻ miễn cưỡng nhận lấy hai hộp cơm từ tay Vô Ưu
“Không còn chuyện gì nữa, tôi về đây”
“Ừm”
Chấn Vũ gài khóa cửa ở ngoài, Nghiêm Khoan liền nhảy vọt lên giường, giả vờ mệt mỏi
“Vô Ưu vừa đem đồ ăn đến cho cậu, ra ăn đi”
Chấn Vũ hé cửa phòng, đứng bên ngoài có chút ngập ngừng nói vào. Nghiêm Khoan vờ như vừa mới ngủ một giấc, có chút uể oải ngồi dậy, ngáp một hơi dài rồi từ từ bước ra khỏi phòng.
Cả hai ngồi xuống bàn, không nói lời nào mà bắt đầu ăn.
________________
Sau bữa ăn Nghiêm Khoan vẫn uống thuốc bình thường, dù sao cũng là liều cuối. Chấn Vũ thì dọn bàn ăn trong lúc Nghiêm Khoan vào nhà bếp lấy chai nước.
“Cậu có vẻ khỏe hơn hẳn rồi đấy”
“Huh?”
Chấn Vũ đột nhiên lên tiếng khi Nghiêm Khoan vừa uống thuốc xong
“Thuốc của Vô Ưu có vẻ công hiệu đấy”
“Hả? Ừm… vì thỉnh thoảng tôi cũng hay bị cảm, nên anh ta cũng quen mua thuốc cho tôi rồi”
“Nói vậy là cậu bị cảm thường xuyên lắm sao?” – Chấn Vũ kinh ngạc nhìn Nghiêm Khoan
“Bình thường chỉ nhức đầu hay hắt xì vài cái rồi thôi, ít khi nào bị nặng thế này”
“Giữ gìn sức khỏe một chút đi”
“Huh?”
Nghiêm Khoan nheo mắt, gãi gãi lỗ tai, cứ tưởng mình vừa nghe nhầm
“Vũ nhi, Vũ nhi”
Chấn Vũ định ra khỏi nhà bếp thì bị Nghiêm Khoan chặn lại.
Nghiêm Khoan ghì hai vai Chấn Vũ lại, nhìn anh một cách hết sức nghiêm túc
“Lặp lại câu vừa rồi đi”
“Hả?”
“Lặp lại đi”
“Giữ gìn sức khỏe một chút đi”
“Có nghĩa là…”
“Huh?”
“Vũ nhi lo cho sức khỏe của tôi”
Nghiêm Khoan hét lên sung sướng rồi lao tới ôm chầm lấy Chấn Vũ. Thực ra đã muốn ôm từ đêm qua nhưng vì bệnh mà Nghiêm Khoan không còn sức để ngồi dậy ôm. Bây giờ có cơ hội, Nghiêm Khoan càng ôm chặt hơn, ôm cứng lấy Chấn Vũ làm người ta lảo đảo muốn ngã
“Làm… làm gì vậy? Buông ra mau”
“Không muốn buông”
“Cậu đang bệnh đấy, đừng có lây cho tôi”
“Tôi hết bệnh rồi”
“Cái gì?”
“Vậy thì có thể ôm đúng không?”
“Tên ngốc này…”