h tối…
Nghiêm Khoan lúc này mới xong việc, anh cứ nghĩ chắc là Chấn Vũ đã ngủ mất rồi vì lịch làm việc của Chấn Vũ thường bắt đầu từ sáng sớm, thường sớm hơn nhiều so với Nghiêm Khoan, nhưng khi về đến nhà thì đèn vẫn sáng
Cửa vừa mở thì Nghiêm Khoan đã ngửi được một mùi hương thoang thoảng bay khắp nhà. Anh còn đang ngạc nhiên thì Chấn Vũ từ trong bếp đi ra và có vẻ hơi ngượng ngùng khi thấy anh
“A… ừm… cậu về rồi à?”
“Mùi gì vậy?”
“Ngồi đợi một chút, sắp xong rồi”
Nghiêm Khoan ngoan ngoãn ngồi đợi ở bàn ăn mà tim như sắp nhảy ra ngoài vì hồi hộp. Cuối cùng, phút sau, Chấn Vũ mang ra một dĩa cơm cà ri gà nóng hổi, trông rất hấp dẫn
“Vũ nhi…” – Nghiêm Khoan nhìn Chấn Vũ với ánh mắt đầy cảm động
“Ừm… cái này…” – Chấn Vũ vô cùng bối rối trước ánh mắt của Nghiêm Khoan, anh không ngừng gãi đầu gãi tai, ấp a ấp úng mãi – “Hồi sáng… ừm… cậu nói là muốn ăn… nên… ừm… lần đầu tôi nấu… không biết… ừm… cậu… cậu cứ ăn thử đi”
Không đợi Chấn Vũ nói hết, Nghiêm Khoan đã lập tức ăn ngay một thìa đầy và một cảm giác hoàn toàn ngoài dự đoán ập tới
Ợ…
Cái này… là cà ri sao?!?
Nghiêm Khoan liếc nhìn sang Chấn Vũ, thấy người ta vẫn đang nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt mong đợi, rồi anh lại nhìn vào dĩa cơm trước mặt trong khi vẫn chưa đủ can đảm nuốt xuống phần cơm vừa rồi. Nghiêm Khoan nhìn thật kỹ phần cà ri. Màu sắc hoàn toàn bình thường. Nguyên liệu cũng bình thường ngoại trừ việc nó trông giống cà ri khoai tây hơn là cà ri gà, nhưng Nghiêm Khoan cũng thích thế nên không sao. Ngay cả mùi của nó cũng rất thơm, rất hấp dẫn. Vấn đề là tại sao vị của nó lại…
Ngọt quá~
Nghiêm Khoan thầm kêu lên, nhưng không dám biểu lộ vẻ khó chịu ra mặt. Anh cứ ngậm mãi phần cơm và cà ri trong miệng, cố gắng nhai từng chút một
Tại sao lại ngọt quá vậy?!?
Thứ trong miệng là cà ri nhưng Nghiêm Khoan lại có cảm giác như mình đang ăn bánh ngọt vậy. Phải, một cái bánh ngọt có thịt gà và mùi cà ri
Sau một hồi cố gắng, Nghiêm Khoan đã nuốt xuống được thìa đầu tiên
“Thế nào?”
“À… Vũ nhi, lúc nấu có nếm thử không?”
“Không, có vấn đề gì à?”
“Hả?”
“…..”
“À không, nó rất ngon, thực sự rất ngon”
“Vậy sao?” – Chấn Vũ đột nhiên tỏ vẻ hưng phấn và cũng ăn thử một ít
“Ấy, đừng…”
Nghiêm Khoan tỏ vẻ hoảng hốt khi thấy Chấn Vũ đưa thìa cơm vào miệng.
Xong rồi~
Chấn Vũ lúc đầu nhai một cách hào hứng, nhưng từ từ, dần dần, tốc độ nhai càng lúc càng chậm lại đến lúc ngưng hẳn. Anh đặt cái thìa xuống, chống hai tay lên bàn, liếc nhìn Nghiêm Khoan với vẻ mặt hết sức trầm trọng.
Đời mình tàn rồi!!!
Nghiêm Khoan đã thực sự nghĩ vậy trong giây lát cho đến khi Chấn Vũ đột nhiên mỉm cười
“Đúng là ngon thật” (vị giác của anh có vấn đề rồi)
“Eh?”
“Tôi cũng có khiếu nấu nướng đấy chứ, có lẽ lần sau tôi nên nấu nữa”
Chấn Vũ vui vẻ đi vào bếp và tự lấy cho mình một dĩa cơm cà ri “ngon lành” khác. Nghiêm Khoan hoàn toàn bị shock, anh ngồi ngây ra đó, lầm bầm một mình
“Nấu… nấu nữa sao?”
Chấn Vũ quay trở ra ngay với một dĩa cơm khác trên tay, anh ngồi xuống bàn và ăn một cách bình thản. Chuyện đến nước này, Nghiêm Khoan không thể nói là không muốn ăn và bỏ lại dĩa cơm như vậy được, chỉ còn cách gồng mình ăn hết. Nghiêm Khoan cố gắng sử dụng khả năng diễn xuất của mình để che đậy tiếng kêu cứu đang vang lên trong âm thầm.
Và cuối cùng, với một nỗ lực phi thường, Nghiêm Khoan cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Anh cảm thấy giống như vừa được giải thoát nên biểu cảm tươi vui hơn hẳn
“Cậu làm gì mà vui vậy?” – Chấn Vũ ngạc nhiên nhìn anh
“Không, chỉ là… là… tại món cà ri ngon quá”
“À…”
Chấn Vũ đột nhiên tiến lại gần và hôn nhẹ lên môi Nghiêm Khoan
“Cám ơn”
“Nhân tiện…”
Chấn Vũ bất ngờ đặt cái dĩa của anh chồng lên dĩa của Nghiêm Khoan
“Cậu rửa chén luôn nha”
Chấn Vũ mỉm cười
Nghiêm Khoan đột nhiên vòng tay ra sau, ôm lấy eo Chấn Vũ
“Như thế chưa đủ đâu”
Anh kéo Chấn Vũ đến gần hơn và bắt đầu hôn một cách mãnh liệt. Nụ hôn càng trở nên cuồng say hơn khi Chấn Vũ bắt đầu đáp lại. Bỗng dưng, Nghiêm Khoan tự tách ra, ánh mắt kỳ quặc hết liếc về phía phòng ngủ rồi lại nhìn Chấn Vũ
“Vũ nhi, hay là…”
“Hả?”
Chấn Vũ lúc đầu có hơi thắc mắc, không hiểu ý Nghiêm Khoan, nhưng khi thấy Nghiêm Khoan cứ liên tục nhìn về phía phòng ngủ, anh lập tức hiểu được ngay và đẩy cậu ta ra
“Không”
“Rửa chén đi!”
Chấn Vũ bỏ về phòng nhưng lại không có vẻ giận dữ so với trước đây. Điều đó làm Nghiêm Khoan cảm giác được một thứ xúc cảm rất lạ mà người ta thường gọi là hạnh phúc
________________
Tối hôm đó, sau khi giải quyết xong đống nồi niêu xoong chảo mà Chấn Vũ đã bày bừa trong nhà bếp, Nghiêm Khoan vẫn không thể có được một giấc ngủ yên vì bụng cứ đau âm ỉ và phải chạy vào nhà vệ sinh liên tục