“Anh biết cái gì? Trừ việc cảm thấy bên ngoài Mộ Hân rất đáng yêu thú vị ra, anh còn biết gì nữa?”
“Tôi biết rõ cậu ấy cùng người bình thường không giống. Tôi biết rõ cậu ấy phải được chăm sóc và chiều chuộng, mà tôi, đã quyết định sẽ làm như vậy!”
Cố chấp mà chân thành tha thiết, không che giấu chút nào nhìn thẳng vào Chương Trọng Phẩm, Tư Đồ Khắc Tai đem ý định của mình nói rõ ràng. Nhìn nam nhân ở trước mặt Chương Trọng Phẩm vẫn muốn thuyết phục hắn buông tha cho Sở Mộ Hân.
“Có lẽ anh chỉ cảm thấy tiểu Hân cùng người bình thường không giống, kỳ thật cậu ấy... tiểu Hân bị nhược trí nhẹ.”
“Bẩm sinh sao?” Quả nhiên, hắn cũng đoán được một chút...
Chương Trọng Phẩm lắc đầu.
“Ngày trước, ba năm trước tôi...”
“Em pha cà phê xong rồi đây!”
Tiếng nói trong trẻo cắt đứt lời Chương Trọng Phẩm, hai người đồng thời ngẩng đầu, Sở Mộ Hân bưng khay đồ uống tới. Chương Trọng Phẩm cùng Tư Đồ Khắc Tai hai người lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười.
“Được rồi, cốc nào là của tôi thế?”
Tư Đồ Khắc Tai cúi đầu nhìn trên bàn ba cốc cà phê khác nhau, Sở Mộ Hân lập tức giải thích. Đặt xuống trước mặt Tư Đồ Khắc Tai cốc có phủ bọt tuyết trắng, trên cùng có một hình vuông màu nâu được làm rất công phu.
“Tiểu Hân giúp anh cho thêm đường rồi, rất thơm đó, cũng sẽ không quá ngọt, anh uống thử xem, nhanh lên nhanh lên!!”
Nghe Sở Mộ Hân nói xong, Tư Đồ Khắc Tai lập tức bưng ly uống một ngụm. Cà phê nồng đậm vừa vặn, mùi thơm của sữa quyện vào mùi thơm thuần của cà phê trượt vào trong cổ, sau đó là vị ngọt dịu của đường, Tư Đồ Khắc Tai bắt đầu cảm thấy khâm phục tiểu gia hoả này.
“Sao sao, anh thấy thế nào?”
Sở Mộ Hân lo lắng ghé vào mép bàn hỏi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập chờ mong, Tư Đồ Khắc Tai nhịn không được muốn trêu chọc cậu, hắn giả vờ bày ra khuân mặt nghiêm túc suy nghĩ.
“Ừm —
“Sao vậy, Khả Tai anh nói mau a!”
“Khắc Tai.”
“Được rồi, Khắc Tai, mau mau, uống được không?”
Ngón tay thon dài đặt lên bàn gõ, ý muốn Sở Mộ Hân nhích lại gần mình một ít, Sở Mộ Hân lập tức dựa vào gần hơn, Tư Đồ Khắc Tai thần thần bí bí ghé vào bên Tai Sở Mộ Hân.
“Tôi cảm thấy— rất ngon!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xuất hiện lúm đồng tiền, hai tay ôm lấy cổ Tư Đồ Khắc Tai, Sở Mộ Hân cắn tai của hắn.
“Tiểu, Hân, biết, mà!”
“A!”
Chương Trọng Phẩm bị động tác của Sở Mộ Hân làm kinh sợ tới mức kêu ra tiếng, tiểu Hân... Tại sao lại làm ra động tác thân mật này, huống chi… huống chi em ấy còn sợ người lạ, cùng Tư Đồ Khắc Tai quen biết cũng không quá một ngày. Chính là đã lâu không gặp, tại sao đối với hắn làm ra động tác như vậy? Chẳng lẽ Tiểu Hân em ấy đối với Tư Đồ Khắc Tai.... Không thể nào?!!
Không chỉ Chương Trọng Phẩm, Tư Đồ Khắc Tai cũng bị động tác của Sở Mộ Hân làm ngây người. Cái miệng xinh xắn nhẹ nhàng ở vành tai của hắn mà cắn, giọng nói ngọt ngào lượn lờ bên tai, hình thành một dòng nhiệt lưu chui thằng xuống bụng, Tư Đồ Khắc Tai gần như có phản ứng sinh lý ngay lập tức.
Bên ngoài không thể phát tiết, Tư Đồ Khắc Tai chỉ có thể dùng sức hít thở sâu một hơi, cố gắng xem nhẹ xúc cảm còn lưu lại rõ ràng trên vành tai hắn.
“Vậy anh nhanh uống a, còn Trọng Phẩm đại ca, sao anh không uống? Phát ngốc cái gì vậy a? Cà phê nguội bây giờ, hai người các anh mau mau uống! ”
Sở Mộ Hân không hề chú ý tới việc động tác của cậu có bao nhiêu lạ lùng, Chương Trọng Phẩm nhìn Tư Đồ khắc Tai, thấy phản ứng của hắn, biết rõ hắn đang cực lực khắc chế, trong nội tâm cười thầm, quay đầu lại thấy có khách muốn tính tiền, liền nói với Sở Mộ Hân đang bĩu môi:
“Tiểu Hân, em ra tính tiền cho khách hộ anh nhé?”
“Không thành vấn đề”
Sở Mộ Hân vì lúc nãy được khen nên tâm tình tốt vô cùng, hai người thấy cậu tung tăng như chim sẻ chạy đi. Tư Đồ khắc Tai uống một ngụm cà phê, thở dài.
“Bình tĩnh chút nào chưa Tư Đồ tiên sinh?”
Tư Đồ Khắc Tai tức giận trừng mắt liếc y.
“Đổi lại là anh, tôi không tin khi người anh thích đối với anh làm động tác này anh sẽ không có phản ứng”
“Phản ứng của anh cũng quá nhanh đi!”
Cười khổ, Tư Đồ Khắc Tai lại một ngụm uống hết cốc cà phê. Đắng, nhưng lại có một ít vị ngọt.
“Bởi vì cậu ấy, tôi đã hơn một tháng không chạm vào đàn bà, anh cảm thấy thế nào?”
“....”
Chương Trọng Phẩm lắc đầu, nhìn người đang đứng ở quầy hàng phía sau, trên mặt mang theo tươi cười.
“Tuy nhiên.... Tôi rất lo lắng, cũng rất không muốn, nhưng là....”
“Ừm?”
“Nhưng là tôi sẽ cho anh một cơ hội, Tư Đồ Khắc Tai. Tôi cho anh một cơ hội ở bên cạnh tiểu Hân, nếu có một ngày em ấy có thể chính miệng mình nói cho anh biết tình cảm của em ấy, tôi nghĩ, anh trong lòng Mộ Hân, tuyệt đối quan trọng. Nhưng trước đó mong anh hãy nghĩ thật kĩ. Tiểu Hân không phải là người anh có thể tùy tiện chơi đùa, điều em ấy cần là sự bao dung tuyệt đối cùng sự kiên nhẫn chăm sóc. Tư Đồ Khắc Tai, anh suy nghĩ thật kỹ, nếu không sẽ hối hận không kịp! Một khi đã quyết định tuyệt đối không được đổi ý. Nếu không, tôi sẽ không tha cho anh!”
Chương Trọng Phẩm nghiêm túc nhìn Tư Đồ Khắc Tai, Tư Đồ Khắc Tai vừa nghe vừa ôn nhu nhìn sườn mặt Sở Mộ Hân, môi cong lên một đường vui vẻ
“Cái này còn cần phải nghĩ sao? Tôi đã suy nghĩ suốt một tháng. Tôi đã từng trốn tránh nhưng lại luôn bị sự dằn vặt tự trách ở trong tim làm cho tỉnh ngộ, tôi vì cái gì mà lại muốn chạy trốn? Đối với cậu ấy... Tôi có thể trốn đi nơi nào? Anh yên tâm, những thứ anh vừa nói, tôi cũng đã sớm có ý định như thế. Cũng thuận tiện nói luôn, tôi muốn Mộ Hân đến ở cùng với tôi”
“Nhưng mà....”
” Tôi nhất định sẽ chăm sóc em ấy thật tốt....”
Tư Đồ Khắc Tai cười cười, nhìn Sở Mộ Hân chạy tới chạy lui vì khách hàng mà tìm sách, bộ dáng thực đáng yêu, Chương Trọng Phẩm bất đắc dĩ nuốt ngụm cà phê.
“Còn nữa, đều là nam nhân, mong anh đừng làm cho em ấy phải đối mặt với dư luận xã hội”
“Tôi biết rõ, anh đừng lo lắng..... Cám ơn anh, Chương tiên sinh.”
Chương Trọng Phẩm lắc lắc tay.
“Đừng cám ơn tôi, đây cũng không phải là việc tôi có thể tự quyết định, hi vọng anh tự giải quyết cho tốt đừng làm cho tiểu Hân đau lòng. Gọi tôi Trọng Phẩm là được rồi, đừng kêu Chương tiên sinh, nghe thật buồn cười.”
“Ha ha, tôi biết rồi, mong anh cũng gọi tôi là Tư Đồ. Nhưng cũng đừng giống như Mộ Hân gọi tôi — ”
“Khả Tai!”
Sở Mộ Hân vừa làm xong đã muốn tìm Tư Đồ Khắc Tai nói chuyện, một tiếng kêu to cắt đứt hai người. Tư Đồ Khắc Tai chán nản lắc đầu, Chương Trọng Phẩm cười ha hả.
“Là Khắc Tai, em tiểu gia hỏa này!”
Bàn tay lớn dùng sức nhưng rất ôn nhu vuốt sợi tóc mềm nhỏ của Sở Mộ Hân, làm cậu cười ra tiếng
Chương Trọng Phẩm mỉm cười đứng dậy.
“Tôi đi làm việc, anh ở đây nhé, Tư Đồ.”
“Ừm cám ơn anh.”
Chương Trọng Phẩm rời đi thuận tay đem Sở Mộ Hân ấn xuống chỗ ngồi của mình, Sở Mộ Hân ngoan ngoãn ngồi xuống, một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Khắc Tai.