Hai người hồi cung thì thấy chỗ của hoàng thượng bỗng nhiên bốc cháy, ngọn lửa lớn bao phủ toàn chỗ ở của người. Mọi người ra sức tát nước nhưng ngọn lửa ngày một cháy to, Mạnh Diễm yếu ớt đứng một bên, nàng vội chạy ra ôm lấy nàng ta
- Không sao đâu! Nhất định là không sao đâu mà..
Ngọn lửa ngày một cháy to, mãi đến chiều ngày mai ngọn lửa mới được dập tắt. Mạnh Thiên Kỳ cùng đám người khác đi tìm người, cuối cùng cũng đã thấy hoàng thượng bị lửa thiêu bị đồ vật đè lên, bên cạnh là An công công cũng đã chết..
Hoàng đế băng hà, Mạnh Thiên Kỳ lên ngôi, sắc phong nàng làm hoàng hậu. Hôn lễ vô cùng long trọng và rực rỡ, Phong Nguyệt Lam một thân huyết y thêu phượng hoàng tung cánh bay trông rất rực rỡ kiêu ngạo..
Xinh đẹp làm khuynh đảo chúng sinh bên dưới điện, mắt ngài mày phượng thu hút, môi mỏng quyến rũ tạo hình bán nguyệt mê hoặc
Mạnh Thiên Kỳ một thân hỷ phục thêu rồng vàng, rồng vàng làm hắn thêm vẻ uy nghiêm nhưng cũng nguy hiểm, vì hắn không còn đeo mặt nạ nên ai cũng nhìn thấy dung mạo của hắn. Yêu nghiệt đến ngạc nhiên, anh tuấn đến mê hoặc, ôn nhu có bí ẩn có nguy hiểm có, thu hút hàng vạn con người..
Hai người một kẻ kiều diễm xinh đẹp, một kẻ yêu nghiệt của nhân gian đứng trên điện cao dưới sự hâm mộ của biết bao nhiêu người..
Mạnh Diễm một thân màu tím xinh đẹp thanh toát, nàng ta mỉm cười, vỗ vỗ đầu Mạnh Thiên Hạo, nhóc con thấy chưa từ giờ phải gọi tỷ ấy là hoàng tẩu đó! Mạnh Thiên Hạo thầm hừ lạnh, nó là người bảo vệ tỷ ấy chứ không phải kẻ kia nhá! Hoàng huynh đáng ghét, dám tranh nàng với nó..
Hôn lễ kết thúc, Mạnh Thiên Kỳ cũng tiếp rượu tất nhiên vẫn giữ cái bộ mặt lạnh như băng ấy. Phong Nguyệt Lam mặc kệ mấy cái nghi thức gì gì đó liền tự mình cởi y phục muốn đi ngủ trước, nhưng cởi mãi mà cái núi nó quá chặt nàng bực mình...
Một bàn tay khẽ chạm vào tay nàng, rồi nhẹ nhàng cởi nút cho nàng. Một bóng người cao lớn ôm gọn thân hình nhỏ bé của nàng vào trong lòng. Phong Nguyệt Lam mỉm cười nhìn Mạnh Thiên Kỳ
- Còn tưởng chàng tiếp rượu lâu lắm chứ?
- Không thích uống, chỉ thích ăn nàng thôi...- Mạnh Thiên Kỳ cúi xuống hôn nàng, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục rườm rà
Một đêm xuân tiêu triền miên không thôi, nụ cười ngọt ngào lấp đầy những đau thương. Nàng dựa lưng vào Mạnh Thiên Kỳ nhắm mắt an tâm ngủ, Mạnh Thiên Kỳ hôn nhẹ thầm gọi nàng
- Lam nhi..
- Ừm...- nàng mệt mỏi đáp lại
Một đêm xuân phong..
Sáng hôm sau Phong Nguyệt Lam đã thấy Mạnh Thiên Kỳ đi mất nhưng dĩ nhiên vẫn có nguyên bàn thức ăn ngon lành chờ đợi nàng phía trước. Nàng thay cho mình bộ y phục màu trắng thanh toát nhẹ nhàng, trông rất giản dị..
Thượng triều xong, Mạnh Thiên Kỳ liền ở trong thư phòng giải quyết công việc. Nàng đi nấu cơm cho hắn, mang tới đó..
- Hoàng hậu nương nương...- bọn thái giám cung nữ nhìn thấy nàng liền hành lễ, tuy nàng không mặc y phục cho hoàng hậu nhưng hôm hôn lễ nàng xinh đẹp như vậy khó ai có thể quên
- Hoàng thượng có trong đó không? - Phong Nguyệt Lam gật gật đầu
- Có ạ...
Nàng tự tay bưng cơm vào cho hắn. Bước vào cửa đã thấy Mạnh Thiên Kỳ một thân hoàng bào uy nghiêm ngồi dúi đầu vào công việc, nàng đặt đồ ăn xuống
- Chàng lại đây ăn gì đi..
Mạnh Thiên Kỳ ngẩng đầu lên ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn nàng, nàng một thân bạch y đẹp tới lạ thường. Hắn mỉm cười bỏ tấu chương xuống đi tới cùng nàng ăn cơm..
- Thiếp biết có rất nhiều chuyện cần giải quyết nhưng chàng không cần làm quá sức vậy đâu! - Phong Nguyệt Lam gắp cho hắn miếng thịt
- Được rồi, nghe nàng hết..- Mạnh Thiên Kỳ gật đầu - Vài hôm nữa sẽ có hoàng đế bên Tây Liên sang đây, nghe bảo là muốn bàn cái gì đó
Tây Liên...
Phong Nguyệt Lam ngẩn người, hoàng đế? Lâm Mạnh Quân chẳng phải..
- Sau khi Lâm Mạnh Quân chết thì có quan lại đề cử hoàng đệ của hắn là Lâm Mạnh Dữ lên ngôi. Kẻ này vốn chỉ là tên ham mê tửu sắc, Tây Liên vào tay hắn cũng vì thế mà suy yếu đi không ít..- Mạnh Thiên Kỳ đầy vẻ coi thường mà nói
Phong Nguyệt Lam thở dài, Lâm Mạnh Quân chết đi là điều đáng tiếc. Mạnh Thiên Kỳ cũng biết hết tất cả mọi chuyện của nàng ở đó nhưng cũng chỉ im lặng, coi như nợ Lâm Mạnh Quân một ân tình đi..
Phong Nguyệt Lam ở lại giúp hắn làm vài việc đơn giản, tiện thể học hỏi mấy cái triều chính gì đó để giúp hắn, nàng không muốn hắn vì giang sơn mà lâm bệnh..
Hắn nói khi Bắc Yến vào ổn định, hắn sẽ nhường ngôi cho phụ thân nàng rồi cùng nàng du ngoạn tứ phương..
Nhưng..một lời hứa chỉ là gió thoảng mây bay..
Trên đại điện Phong Nguyệt Lam mặc huyết y thêu phượng hoàng chói lòa ngồi cạnh Mạnh Thiên Kỳ mặc hoàng bào uy nghiêm. Khung cảnh trong điện ồn ào, đầy tiếng cười nói vui vẻ âm hưởng giai điệu vang lên lúc trầm lúc bổng..
Lâm Mạnh Dữ mặc trường bào đi vào điện, hắn không quá anh tuấn cũng không mang khí chất bậc đế vương như Lâm Mạnh Quân, từ trên xuống dưới vẫn chỉ là một hôn quân, ham mê tửu sắc..
Mạnh Thiên Kỳ chỉ cười cho có, mang vẻ chủ nhà tiếp đãi hắn. Nhìn mĩ nhân khắp nơi này, Lâm Mạnh Dữ tỏ ra đầy ham muốn, ai cũng mang một vẻ xinh đẹp hiếm có, nhìn thấy Phong Nguyệt Lam trên kia hắn đâm ra thèm thuồng..
Hoàng hậu thì sao chứ? Hắn cướp về là được chứ gì! Dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, hoàng đế thì nên biết làm gì mới bảo toàn đất nước...
Yến tiệc kết thúc, Phong Nguyệt Lam đi cùng cung nữ hồi cung thì bắt gặp Lâm Mạnh Dữ đi tới. Thâm tâm nàng bảo không nên gần hắn, nàng liền quay đầu đi nhưng lại bị hắn bắt gặp
- Hoàng hậu xin dừng bước...
- Có chuyện gì vậy? - Phong Nguyệt Lam thầm rủa một tiếng, không mặn không nhạt nói
- Hoàng hậu có muốn nói chuyện với ta một chút không? - Lâm Mạnh Dữ không hề che dấu dục vọng của mình
- Không biết hoàng thượng đây là muốn nói chuyện gì. Ta thân nữ nhi lại không biết về triều chính, hoàng thượng tìm nhầm người rồi..
- Chẳng lẽ cứ phải là chuyện triều chính thì ta mới được nói chuyện với nàng sao? - Lâm Mạnh Dữ cố ý chạm tay mình vào tay nàng, cố gắng lấy ống ta áo rộng che đi
- Tây Liên hoàng xin tự trọng..- Phong Nguyệt Lam lùi lại, khó chịu nói
- Nàng không cần ngại! Hay nàng theo ta về Tây Liên đi, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, nhất định không để nàng chịu tổn thương..- Lâm Mạnh Dữ cười ha hả, cầm tay nàng chặt hơn
- Cám ơn ý tốt của người, nhưng ta không có hứng thú..- Phong Nguyệt Lam hất tay hắn ra lạnh nhạt lên tiếng
- Nàng..- Lâm Mạnh Dữ tức giận, đang định kéo nàng lại thì một giọng nói vang lên khiến hắn lạnh sống lưng
- Lam nhi, sao vậy? - Mạnh Thiên Kỳ đi tới, vẻ uy nghiêm cao ngạo ép tất cả nín thở
Phong Nguyệt Lam nhìn thấy hắn thì cười mỉm, đi tới cạnh hắn
- Không biết người đây là có chuyện gì muốn nói với hoàng hậu của ta vậy? - Mạnh Thiên Kỳ ra vẻ ngạc nhiên hỏi Lâm Mạnh Dữ
- Ta..không có! Chỉ là...- Lâm Mạnh Dữ bị khí thế uy nghiêm của hắn làm hoảng sợ, trước mặt Mạnh Thiên Kỳ Lâm Mạnh Dữ hắn chỉ là một con téo riu nhỏ bé không đáng kể..
Mạnh Thiên Kỳ rất không nể mặt hắn liền nói
- Nếu ngươi mà có ý định với hoàng hậu của ta thì ta sẽ cho cả Tây Liên sụp đổ theo..
Mạnh Thiên Kỳ liếc nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh rồi dẫn nàng đi mất. Phong Nguyệt Lam cười khiêu khích nhìn Lâm Mạnh Dữ, nhìn thấy chưa, tránh xa ta ra đi...
Lâm Mạnh Dữ nhìn bóng hai người đang khuất dần liền nắm chặt bàn tay lại. Hoàng hậu sao? Nàng nhất định phải là của ta..
Hắn phất tay áo đi mất. Trên mái nhà đằng xa có hai con người đang ngồi trên đó nhìn về phía này. Nữ nhân áo xanh nghiêng đầu lên tiếng
- Tiểu thư, người xem nếu chúng ta lợi dụng tên này cũng được đấy! Hắn là hoàng đế sẽ dễ dàng hơn rất nhiều..
- Vậy sao? - nữ nhân áo hồng bên cạnh hơi cười, dưới ánh trăng mờ nhạt nụ cười của nàng ta có chút quỷ dị đáng sợ
- Hắn chẳng phải có ý đồ với Phong Nguyệt Lam đó thôi, chúng ta lợi dụng hắn để trừ khử nàng ta là được..
- Hoàng đế Tây Liên này rốt cuộc chỉ là tên vô lại, dâng Phong Nguyệt Lam cho hắn cũng được ấy nhỉ..- Nữ nhân áo hồng cười vui vẻ
- Nhưng bao giờ tiểu thư mới ra mặt?
- Sắp tới ngày tuyển tú nữ vào cung rồi..
Nữ nhân áo xanh vẫn không hiểu, tiểu thư tốn công sức vào Phong Nguyệt Lam làm gì? Một đao trực tiếp giết chết không phải nhanh hơn sao? Nữ nhân áo hồng cười vui vẻ mang chút thê thương
- Mạnh Thiên Kỳ, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi. Ta tin chắc rằng giữa giang sơn và nữ nhân chàng biết chọn cái gì mới là hợp lý..
Màn đêm quỷ dị che đi ánh trăng mờ ảo kia, từng đám mây đen bay lơ lửng báo hiệu trời sắp mưa, bão lụt có khi đã đến rồi...
Phong Nguyệt Lam tỉnh lại, nhìn cạnh mình không thấy Mạnh Thiên Kỳ đâu liền thở dài. Từ ngày hắn đăng cơ thời gian bên nàng càng ngày càng ít đi, chỉ có buổi tối mới được ở cùng hắn. Giang sơn xã tắc hắn nên quan tâm nhưng nàng vẫn cảm thấy mất mát..
Phong Nguyệt Lam một thân y phục màu vàng đi dạo trong Ngự Hoa Viên. Cảnh đẹp, gió thoảng đung đưa trêu ghẹo những cánh hoa đang vấn vương trên cành cây, người đẹp diễm lệ giai xuân một nụ cười mê hoặc lòng người..
Thấy sắc mặt nàng không được tốt, Hương Hương bên cạnh liền hỏi han
- Nương nương, người sao vậy?
- Ta..không sao! - Phong Nguyệt Lam yếu ớt nói, đoạn ho mạnh ra khăn tay
- Nương nương...- Hương Hương thấy trên khăn tay là một mảng máu to đùng liền hốt hoảng kêu lên
- Đừng nói to! Chuyện này em đừng nói cho ai biết! - Phong Nguyệt Lam xua tay, giọng khàn khàn, khóe miệng còn vương chút máu
Khi còn ở Tây Liên nàng được thái y kê cho một đơn thuốc ngăn ngừa bệnh phát tác thường xuyên, nếu uống đầy đủ thường xuyên thì bệnh của nàng sẽ tiến triển tốt hơn, nếu không thì hết cách. Nàng biết bệnh của mình vốn không thể chữa được, thời gian của nàng vốn không còn nhiều nữa..
Phong Nguyệt Lam nàng cầm cự được lâu như vậy là một kì tích rồi..
- Hoàng hậu đi dạo sao? - Lâm Mạnh Dữ một thân rồng vàng đi tới, giọng nói vẫn mang vẻ trêu ghẹo như ngày nào
- Tham kiến hoàng thượng..- Phong Nguyệt Lam thầm chán ghét nhưng vẫn tỏ ra khách sáo
- Nàng đứng lên đi..- Lâm Mạnh Dữ không dời mắt nhìn nàng - Nàng suy nghĩ kĩ chưa? Về với ta hay là ở đây? Về Tây Liên, ta có thể một mình độc sủng nàng không phải ở nơi này tranh giành đấu đá..
- Cảm ơn ý tốt của hoàng thượng, ta sẽ ở đây..- Phong Nguyệt Lam cười, tên này nhất định là có bệnh
- Vậy sao? Ta lại muốn nàng đi cùng ta...- Lâm Mạnh Dữ tiến lên một bước cố ý nắm chặt tay nàng, ép sát thân mình vào nàng - Ngoan ngoãn theo ta bằng không..
- Lâm Mạnh Dữ, người biết cái gì là ỷ thế hiếp người không? - Phong Nguyệt Lam hơi cười, ánh mắt có chút mê ly nhìn hắn
- Ồ, tiểu bảo bối nàng lại dám gọi thẳng tên ta. Ta nên làm gì với nàng đây? - Lâm Mạnh Dữ không quan tâm nàng nói gì, liền giơ tay nâng cằm nàng lên
- Nghe nói hoàng thượng có một đứa con trai rồi nhỉ? Chắc người cảm thấy thế là đủ, vậy ta tọa nguyện cho người..
Phong Nguyệt Lam cười có chút quỷ dị, giơ chân đạp thẳng vào thằng nhỏ của Lâm Mạnh Dữ. Hắn ôm lấy chỗ đó, đau không nói lên lời chỉ biết trừng mắt nhìn bộ dạng ung dung của nàng. Đám thái giám đằng sau nhìn hắn mà cũng có thể cảm nhận được nỗi đau tận xương tủy ấy, mặc dù chúng không còn thứ đó..
- Ngươi...
- Lâm Mạnh Dữ, ngươi nên biết ơn ngươi là vua một nước đi! Bằng không bản cung khiến ngươi không chỉ là tuyệt đường sinh sản này đâu...- Phong Nguyệt Lam lạnh lùng nói rồi đi mất
Phía xa, Mạnh Thiên Kỳ cùng công công của mình ngước mắt nhìn trời. Mạnh Thiên Kỳ thấy nàng bị bắt nạt định ra làm anh hùng cứu mỹ nhân cơ, ai ngờ nàng đâu cần. Tiết công công bên cạnh hắn khó khăn lắm mới lên tiếng
- Hoàng thượng, hoàng hậu làm như vậy..
- Nữ nhân của ta cũng dám trêu, bị thế là đúng rồi..- Mạnh Thiên Kỳ cười yêu chiều nói
- Nhưng..
- Đừng nói là Tây Liên bây giờ sắp diệt vong, ngay cả trời sập xuống ta cũng gánh cho nàng...
Mạnh Thiên Kỳ cười rồi đi mất, Tiết công công hơi ngẩn người, hoàng thượng người chiều hoàng hậu quá rồi không sợ bị bắt nạt à?? Nhưng mà..bây giờ nghĩ lại vẫn thấy giật mình, hoàng thượng chỉ có cười khi ở bên hoàng hậu thôi, chứ không toàn là bản mặt lạnh hơn cả băng..