Phong Nguyệt Lam sững sờ, nàng không ngờ Mạnh Thiên Hạo lại trải qua chuyện như thế, bị chính người mình tin tưởng. Bảo sao..bảo sao lúc nó nhìn nàng tuy thân thiết nhưng lại mang sự đề phòng khó nói.
Nó sợ, chuyện năm đó thực là một nỗi ám ảnh..
Thở dài một hơi, Mạnh Thiên Kỳ hóa ra cũng vì thế mà đề phòng nghi ngờ nàng. Nhưng Phong Nguyệt Lam, vẫn không hiểu nổi vì sao hắn đã nghi ngờ nàng lại còn cho nàng gần gũi với Mạnh Thiên Hạo? Chỉ vì nàng là con gái của Phong tướng quân sao?
Nghĩ tới hình ảnh hắn tức giận, nụ cười nhạt nhẽo mang vài phần u ám của hắn đối với nàng và cả sự nghi ngờ của hắn khiến tim nàng đau nhức như bị ai bóp nát..
Một hình ảnh nhanh chóng xẹt qua trong đầu rồi lại nhanh chóng đi mất, Phong Nguyệt Lam trở nên mơ hồ không rõ phương hướng..
- Vì thế nên hắn mới nghi ngờ ta? Nếu đã vậy còn đồng ý cho Hạo nhi cạnh ta làm gì? Hắn đâu phải không thể cho ta rời xa nó? - Phong Nguyệt Lam cất tiếng, âm thanh chua chát mà nàng không phát hiện ra
- Muội cũng không biết..- Mạnh Diễm cười nhạt, tuy nói vậy nhưng nàng ta có thể biết tứ ca của mình rất tin tưởng nữ nhân này, nhất định chuyện năm đó sẽ không xảy ra lần nữa
- Mạnh Thiên Kỳ..hắn thật sự rất khó đoán! - Phong Nguyệt Lam đứng dậy đi tới mở nồi canh ra, khói phả lên gương mặt xinh đẹp ẩn ẩn hiện hiện nụ cười khó hiểu
Mạnh Diễm nhìn Phong Nguyệt Lam bận rộn như vậy cũng đôi phần ngưỡng mộ, tỷ ấy thật hạnh phúc! Tứ ca..
Nhìn một bàn đồ ăn ngon, Mạnh Thiên Hạo nước miếng chảy ròng ròng, trình độ nấu ăn của tỷ tỷ lại tăng rồi, thật muốn giữ tỷ tỷ lại bên mình mà! Nó nhìn Mạnh Thiên Kỳ đang ghét bỏ miếng cà rốt trong đĩa, ca ca không thích cà rốt à?
- Hạo nhi, ăn đi, nhìn gì thế? Lát đọc sách một chút rồi ta dẫn đi thả diều..- Phong Nguyệt Lam gắp miếng cá vào bát nó
- Thật sao? - nó ngước lên nhìn nàng, đôi mắt đầy mong chờ
- Ừ...- Phong Nguyệt Lam gật đầu
Mạnh Diễm nhìn ba người cứ có cảm giác mình là kẻ thừa sao sao ấy! Lại nhìn hoàng huynh mà, rõ ràng thi thoảng có nhìn hai người kia vậy mà còn làm mặt lạnh, xì..
Chỗ Phong Nguyệt Lam dẫn ba người tới là thảo nguyên rộng lớn, toàn cỏ xanh bát ngát không gian rộng lớn thoáng mát, gió vi vu thổi lay động vài cây hoa dại màu trắng..
Mạnh Thiên Kỳ chắc hồi nhỏ cũng biết chơi mấy trò này nên chỉ rất nhiệt tình, Mạnh Diễm cũng tưng hửng học thả diều nhưng lại không mấy tận trung liền không học được đâu vào đâu. Phong Nguyệt Lam dặn Mạnh Thiên Hạo vài câu nói rằng nàng đi lấy nước một chút rồi quay lại, Mạnh Thiên Hạo gật gật tiếp tục chơi không để ý lắm
Phong Nguyệt Lam ra xe lấy nước nhưng lại không thấy phu xe cùng thị vệ đâu hết, không nghĩ nhiều nàng liền quay người đi về chỗ nhưng bỗng có một bàn tay đập vào vai nàng. Phong Nguyệt Lam vừa quay lại đã bị người ta chụp khăn rồi hôn mê. Tên kia thấy nàng ngất liền vẫy vẫy tay gọi thêm mấy thằng nữa
Phong Nguyệt Lam mơ hồ cảm thấy mình bị người ta khiêng đi, muốn với tay gọi nhưng lại không có chút sức lực nào, cuối cùng ngất đi trong cảm giác lo lắng....
Mạnh Thiên Hạo mãi không thấy Phong Nguyệt Lam trở về liền đâm ra lo lắng sợ hãi, Mạnh Thiên Kỳ kêu người đưa nó với Mạnh Diễm về trước như không thấy thị vệ đâu lại thấy bình nước rơi ở chân xe nên hắn đa phần cũng hiểu ra. Mạnh Thiên Kỳ bất đắc dĩ đưa hai người về cung trước rồi mới phái người đi tìm Phong Nguyệt Lam..
Trở lại thảo nguyên Mạnh Thiên Kỳ phát hiện ra đám thị vệ đang nằm ngủ ngon tại bờ sông gần đó. Mạnh Thiên Kỳ cho người hất nước vào chúng khiến chúng tỉnh lại hỏi bọn chúng vì sao lại nằm đây? Đám thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, chính bọn chúng cũng không biết vì sao lại nằm ở nơi đó!
Mạnh Thiên Kỳ vì thế mà cũng biết Phong Nguyệt Lam mất tích, chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Phong tướng quân đang ở Ngự thư phòng cùng hoàng thượng. Nghe tin con gái mình mất tích ông mặc kệ tuổi cao lập tức dẫn người đi tìm, hoàng thượng ít nhiều cũng hảo cảm với nàng nên cho cấm vệ quân đi tìm.
Mạnh Thiên Hạo biết tin Phong Nguyệt Lam mất tích thì la khóc om sòm không ai có thể dỗ được, trước kia không chịu uống thuốc là nó chỉ đập vài cái bình thôi nhưng bây giờ cả căn phòng bị nó phá không khác gì bãi rác, căn phòng toàn mảnh sành trông rất thảm. Đám thái giám cung nữ bên cạnh muốn cho nó uống thuốc nhưng vô lực họ biết nếu không có nàng nói nhất định sẽ không uống, không ngoài dự đoán khi bảo nó uống thuốc không tổn hại đến sức khỏe thì nó liền hất thẳng bát thuốc xuống đất
- Đệ làm gì vậy? - Mạnh Thiên Kỳ vừa đi vào liền thấy một màn này không khỏi tức giận, thật sự không có Phong Nguyệt Lam ở đây nó lại trở lại bản tính ương bướng như xưa
- Tứ ca..huynh tìm được tỷ ấy chưa? - Mạnh Thiên Hạo không bận tâm tới sự tức giận của hắn mà vội chạy xuống giường ôm lấy hắn hỏi, gương mặt đầy lo lắng hốc mắt đỏ ửng
Nó không muốn tỷ ấy rời xa nó, nó cảm thấy tỷ ấy rất dịu dàng nó muốn bên tỷ ấy mãi muốn tỷ ấy cả đời chăm sóc mình. Khi nghe tin nàng mất tích, nó điên cuồng gào hét bộ dáng đáng sợ hơn trước, hiển nhiên ai cũng thấy sự quan tâm của nó dành cho nàng..
Nàng từng nói sẽ không xa nó sẽ mãi bên cạnh chăm sóc nó, nó sẽ không để nàng đi mất đâu! Nhất định không!
- Hiện tại vẫn chưa...- Mạnh Thiên Kỳ thở dài, nếu không phải hắn yêu chiều nó thì không biết bây giờ nó đã thành cái dạng gì rồi, hắn ngồi xuống kiên nhẫn nói - Hạo nhi, đệ ngoan ngoãn uống thuốc, rồi ngủ một giấc, ca ca nhất định sẽ đưa nàng về..
Mạnh Thiên Kỳ hơi suy nghĩ, Phong Nguyệt Lam từ khi nào đã có vị trí quan trọng trong lòng Mạnh Thiên Hạo vậy? Hắn thực không nghĩ ra, nhưng lại hơi khó chịu..
- Ca ca hứa nha! - Mạnh Thiên Hạo sụt sùi, nó rất tin tưởng tứ ca, tứ ca nói được thì nhất định sẽ làm được
- Được...
Mạnh Thiên Kỳ gật đầu, hắn ra ngoài. Lập tức có một bóng đen đáp xuống trước mắt hắn, cúi đầu cung kính nói
- Chủ nhân..
- Dẫn theo vài người theo ta đi tìm nàng..
- Chủ nhân, chuyện này không thể! Nàng là tai họa, nếu giữ lại nhất định sẽ bất lợi cho người! - nam tử kia nhíu mày, đôi mắt sắc bén thêm nguy hiểm
- Chuyện này ngươi không cần quan tâm! - Mạnh Thiên Kỳ âm trầm nói, hắn cũng không biết từ khi nào mình lại quan tâm đến nữ nhân này nữa
- Nhưng...
- Ngươi không cần nói gì nữa! Chuẩn bị đi, lát chúng ta sẽ xuất phát! - Mạnh Thiên Kỳ khoát tay nói, đi thẳng, được vài bước hắn lại dừng chân hỏi - Người đứng đầu tổ chức kia là ai?
- Đó là tam hoàng tử của Tây Liên quốc Lâm Mạnh Quân...
Mạnh Thiên Kỳ nghe xong liền gật đầu đi mất tựa hồ như không quan tâm cho lắm, nhưng thật ra hắn để trong lòng. Lâm Mạnh Quân..cái tên này hình như lâu lắm rồi hắn mới nghe thấy, một kí ức ùa về trong chốc lát..
Tổ chức sát thủ do chính tay Mạnh Thiên Kỳ lập ra không mang bất cứ tên gọi gì nhưng khi sát thủ ra tay thì rất ngoan độc, đi tới đâu máu chảy tới đó nên người đời thường gọi chúng là Huyết Ngọc. Tổ chức tuy lớn trải dài khắp đại lục nhưng tính ra sát thủ chỉ có hơn hai trăm người nhưng ai cũng võ nghệ cao cường nội công thâm hậu, lòng trung thành rất cao dù chết cũng không bao giờ chịu khai bất cứ thứ gì nhưng nếu phản bội lại hắn, hậu quả..sợ rằng không ai biết được..
Chỗ Mạnh Thiên Kỳ có khoảng người hầu hết đều là những kẻ vô danh tiểu tốt được hắn cưu mang mang về nuôi dưỡng rèn luyện, tuy vậy hắn lại cho bọn chúng sống một cách bình thường như những người dân khi nào có chuyện mới phát tín hiệu tập hợp..
Mạnh Thiên Kỳ cũng chẳng hiểu vì sao mình phải lôi cả chục người đi tìm một cô gái không hề liên quan tới mình trong khi hoàng thượng cả tướng quân huy động cả cấm vệ quân đi tìm. Mạnh Thiên Kỳ tự nói rằng nếu không tìm được nàng thì Hạo nhi nhà hắn nhất định không yên..
Phong Nguyệt Lam tỉnh lại, thấy mình nằm giữa đống cỏ khô thì giật mình. Nàng sao lại ở đây? Phong Nguyệt Lam hồi tưởng lại mới nhớ mình đi chơi với mấy người kia rồi đi lấy nước, sau đó có người vỗ vai nàng, rồi hình như mình bất tỉnh cảm giác như có người mang mình đi lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm đây. Mệt mỏi đứng lên, nàng đi xem xét xung quanh..
Đây là nhà chứa củi, xung quanh ẩm mốc khó chịu, thi thoảng còn nghe thấy tiếng chuột kêu lít nhít. Phong Nguyệt Lam nhíu mày, thằng chó nào mang bà vào đây hả?
Kétttt.....
Cánh cửa gỗ mở ra, hơi rung rung như sắp gãy đến nơi. Phong Nguyệt Lam nhìn hai người nam tử trước mặt, nhìn tàm tạm không đẹp trai cho lắm, thân hình cao to rắn chắc trông rất khí phách! Nàng nhìn không chớp mắt, nếu tên Mạnh Thiên Kỳ bỏ mặt nạ ra thì thế nào nhỉ? Cơ mà..khoan! Đây không phải vấn đề! Nàng đang bị bắt cóc cơ mà, sao đã chuyển chủ đề thế này?
- Các ngươi là ai? Sao lại bắt ta? - Phong Nguyệt Lam nhíu mày, mấy tên này từ đâu tới? Nàng có đắc tội với ai đâu?
- Ngươi không cần phải nói nhiều! Theo bọn ta..- một tên trừng mắt đẩy nàng lên trước
Phong Nguyệt Lam nhìn xung quanh, cũng đẹp chắc chủ nơi này nhiều tiền! Tả hoa bay bướm lượn, vườn hoa đủ màu, hương thơm ngào ngạt theo gió mà bay đi, ngạn hồ nước trong xanh đàn cá tung tăng bơi lội...
Phong Nguyệt Lam bị đẩy vào một căn phòng khá rộng, đồ đạc trong phòng không gọi là quý giá thì cũng là hiếm gặp, tường vẽ hoa thơm cỏ lạ sống động, cột khắc ngàn thú lộng lẫy, ánh sáng nhè nhẹ hắt vào căn phòng chiếu lên những viên dạ minh châu khiến chúng tỏa sáng xinh đẹp. Gió man mác thổi những rèm cửa lay động, tiếng chuông gió kêu leng keng vui tai..
Nàng tự nhiên thấy hơi buồn ngủ, liền vô thức đi lên giường chùm chăn say sưa giấc mộng. Khi nàng ngủ rồi mới có hai nữ tử đi vào. Một người là chủ tử mặc y trang xanh ngọc cao quý, khuôn mặt bị che đi bởi một lớp vải mỏng, nàng ta đi tới vuốt ve khuôn mặt của Phong Nguyệt Lam cười nhạt
- Nàng ta đây sao? Thực có đôi phần giống..
- Vâng, tiểu thư..chúng ta có nên giết nàng hay không? - người bên cạnh gật đầu
- Ngươi nghĩ sao? - nàng ta cười như không nhưng ánh mắt hiện lên tia hung ác
- Nàng ta tuyệt không thể giữ lại! - nữ nhân kia gật đầu nói thẳng, ánh mắt vài phần phán xét Phong Nguyệt Lam
- Đúng vậy, không thể giữ nàng ta lại! Nhưng..nàng ta cướp nam nhân của ta, ta sẽ không để nàng chết dễ dàng được, nàng ta phải sống không bằng chết..- từng lời nói mang âm hưởng vô cùng sắc lạnh chứa nỗi hận nhiều không thể tả
- Tiểu thư...- nữ nhân bên cạnh tựa hồ cũng bị lời này dọa
- Mang nàng tới căn phòng đó, ta rất muốn biết vẻ mặt khiếp sợ của nàng ta! - nữ nhân phất tay áo bỏ đi
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh lạ thường chỉ còn tiếng leng keng của chuông gió, mắt phượng hẹp dài cao quý mở ra, trong đôi mắt ấy là tầng sương mù khó đoán như thể ai nhìn vào cũng sẽ bị trôi lạc vào không gian vô tận không lối thoát nhưng lại ánh lên những tia sáng xinh đẹp