"Cẩu Đát!"
Một tiếng rống giận dữ vang lên ở cửa ra vào, mẹ hắn khí thế hung hăng đẩy cửa ra: "Kêu ngươi, ngươi không nghe thấy?! Ngươi điếc?"
Tả Tiểu Đa lập tức từ trên giường bắn lên, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Nghe được nghe được, không phải ta đang chuẩn bị đi theo hỗ trợ mẹ làm việc sao... đến rồi đến rồi..."
Cửa ra vào, một nử tữ dáng người cao gầy, yểu điệu, gương mặt mỹ lệ, có thể nói là mỹ nữ tuyệt sắc, nhìn chỉ có hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vị nữ tử mỹ lệ này chính là mẹ của Tả Tiểu Đa.
Mẹ ruột!
Khi đa số người lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Tả thì khó tránh khỏi sẽ hâm mộ, miên man bất định, mỹ nữ trước mắt nhìn ôn nhu hiền thục như vậy, chắc hẳn là tính tình tốt, nhân tài xuất chúng, hiền thê lương mẫu trong truyền thuyết.
Nhưng chỉ có Tả Tiểu Đa mới biết, vị ôn nhu hiền thục hiền thê lương mẫu trong mắt người ngoài này khi đối xử với đứa con ruột này thì sẽ đáng sợ và khủng bố như thế nào.
Tả Tiểu Đa sống dưới bóng ma của mẹ hắn hơn mười bảy năm. Bây giờ đã đạt tới mức vừa nghe mẹ hắn rống lớn là lập tức chuyển qua trạng thái nghiêm túc.
Chỉ cần gương mặt xinh đẹp ôn nhu hiền lành đó nghiêm túc lại thì Tả Tiểu Đa bắt đầu cảm thấy cái mông của mình đau đớn từng đợt —— bởi vì kèm theo đó tuyệt đối sẽ là một bàn măng xào thịt ngon lành.
Ra tay không chút nương tay chút nào.
Trong gia đình bình thường thì tuyệt đối sẽ là nghiêm phụ từ mẫu; mà trong nhà Tả Tiểu Đa thì lại ngược lại: Nghiêm mẫu từ phụ.
Từ phụ... thực ra thì cũng không tính là từ, có thể nói là thờ ơ không tim không phổi thì thích hợp hơn; nhưng Nghiêm mẫu thì đúng là nghiêm thật!Thực ra thì Tả Tiểu Đa có chút nghĩ không ra, nhiều năm trôi qua như vậy nhưng lại không có để lại chút vết tích nào trên mặt của mẹ hắn.
Vẫn thanh xuân tịnh lệ như vậy.
Đương nhiên, cha hắn cũng giống như vậy, thoạt nhìn hai mươi sáu hai mươi bảy tám chín; dù sao tuyệt đối không vượt qua ba mươi tuổi. Ngọc thụ lâm phong, anh tuấn nho nhã, khiến cho người ta vừa nhìn thấy thì có hảo cảm, tưởng rằng hắn là văn nhân mặc khách, người có học vấn gì gì đó.Nhưng trên thực tế...
Ha ha.
...
"Giúp ta làm việc?" Trên mặt mẹ hắn lộ vẻ nghi ngờ: "Cẩu Đát, ngươi có hiếu như vậy?"
Tả Tiểu Đa chân chó nhảy dựng lên, ân cần nắn vai cho mẹ hắn: "Ai nha, mỗi ngày mẹ đều mệt nhọc như thế, con trai nhìn không đành lòng, ta xoa xoa cho ngài..."
Ngô Vũ Đình híp mắt, hưởng thụ con trai xoa bóp cho mình, thoải mái nói: "Muốn tiền? Không có! Ta cho ngươi biết, Tả Tiểu Đa, tiền tiêu vặt tháng này của ngươi đã tiêu hết, muốn dựa dẫm vào ta thì dẹp ngay ý niệm đó đi."
Tả Tiểu Đa lập tức dừng tay, khóc nức nở nói: "Ngài đúng là mẹ ruột của ta... quá tuyệt, ta còn chưa mở miệng..."
Ngô Vũ Đình trợn trừng mắt một cái, khiến cho người ta có cảm giác như thanh xuân thiếu nữ, bĩu môi nói: "Ngươi từ trong bụng ta đi ra, ta còn không biết ngươi muốn cái gì sao?"
Tả Tiểu Đa ủ rũ.
"Cũng đừng hòng lấy được từ chỗ cha ngươi!"
Tả Tiểu Đa biểu cảm như cha mẹ chết.
"Cũng đừng nghĩ lấy của Tiểu Niệm tỷ ngươi! Ta sẽ nhắc nhỏ bọn họ, thửu coi ai dám cho tiền ngươi!"
Tả Tiểu Đa triệt để mất hết can đảm, trong nháy mắt cảm thấy sinh không thể luyến! Cầu khẩn:
"Mẹ! Ta có chuyện thật! Ta có chuyện thật đó!!"
Ngô Vũ Đình khịt mũi coi thường: "Mười bảy tuổi mà còn quanh quẩn ở Võ Đồ, hơn nữa còn là Võ Đồ sơ cấp; hơn nữa ngươi đã quanh quẩn ở Võ Đồ sơ cấp năm năm... hơn nữa ngươi một ngày có thể ngủ mười bốn giờ, còn quanh quẩn ở Võ Đồ sơ cấp năm năm... ngươi thì có chuyện quái gì?"
Tả Tiểu Đa nước mắt rưng rưng ôm trái tim: "Mẹ, ta… ta cảm thấy trái tim ta bị tổn thương..."
"Ngươi còn dám nói?"
Ngô Vũ Đình hừ lạnh một tiếng, quay người đi: "Mau giúp ta nhặt rau, cha ngươi và Tiểu Niệm tỷ ngươi sắp về rồi... cha ngươi ăn xong thì còn phải ngủ trưa một lát, Tiểu Niệm tỷ ngươi ăn xong thì còn phải đả tọa tu luyện, chuẩn bị trùng kích Âm Dương giới... quan khẩu này không thể không nghỉ ngơi cho tốt... Ngươi nhanh đi, còn lề mề nữa lão nương đánh gãy chân chó của ngươi!"
Mẹ hắn hừ một cái: "Hai điều!!"
Tả Tiểu Đa câm như ve mùa đông... vội vàng cụp đuôi đi theo.
"Mẹ, ngài để đó cho ta, ta làm, ta bao hết!"
...
Vừa nhặt đồ ăn, Tả Tiểu Đa vừa thở dài thở ngắn, con mắt đảo như rang lạc.
Có cách nào có thể lừa gạt được chút... à không, là dỗ dành được chút tiền không? Không cần nhiều, chỉ cần ba ngàn, không, hai ngàn cũng được, nếu không được thì một ngàn rưỡi... cũng được!
Như vậy thì có thể thí nghiệm một chút giấc mộng kỳ quái của mình có thật hay không, thế giới đó có tồn tại thật hay không?
Đó là giấc mộng thật sao?
Mình làm giang hồ phiến tử ở thế giới đó nhiều năm như vậy... à, thầy tướng?
"Tiền... ngươi vĩnh viễn là oán niệm trong lòng ta..."
...
Giữa trưa.
Trong phòng khách, mùi đồ ăn tỏa ra bốn phía.Cửa ra vào cọt kẹt một tiếng, một giọng nói vang lên: "Thơm quá! Xem ra hôm nay ra phải uống một chút mới được." Một người trung niên tuổi chừng ba mươi đi đến.
Dáng người cao, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn tiêu sái, tóc đen như mực; mặc một bộ quần áo rất vừa người càng tô điểm cho thân hình của hắn càng thêm ngọc thụ lâm phong; giày da đen bóng, vẻ mặt trầm ổn ôn hòa.
Chính là cha của Tả Tiểu Đa, Tả Trường Lộ.
Đại ý con đường dưới chân dài thật dài, Tả Trường Lộ.
"Tiểu Niệm còn chưa về?"
Tả Trường Lộ theo thông lệ hỏi một câu, thực ra thì trong lòng hắn biết mỗi ngày con gái đều về trễ hơn mình chừng một khắc đồng hồ. Quan niệm thời gian của mọi người cực kỳ chính xác, hoàn toàn không có sai lầm. Bỏ lỡ thời gian này thì sẽ không về ăn cơm.
Nói xong thì ngồi xuống bàn ăn, nở nụ cười nói: "Đình nhi, ta tìm được đồ chơi đó cho Tiểu Niệm."
Ngô Vũ Đình lau tay đi ra, kinh hỉ nói: "Tìm được? Bỏ ra bao nhiêu tiền?"
"Chỉ có chút tiền thôi." Tả Trường Lộ mỉm cười: "Ngươi chớ để ý."
Hai mắt Tả Tiểu Đa lập tức phát sáng nhưu bóng đèn: “Tiền?!”
"Ừ." Ngô Vũ Đình ôn nhu cười một tiếng: "Vậy thì được, chờ Tiểu Niệm về thì không biết sẽ vui vẻ cỡ nào."