Tập Nhạn ở trong phòng ngủ nhận được một cuộc điện thoại.
“Chào anh dâu ạ.”
Tập Nhạn hơi dừng lại, đáp một câu: “Ừm.”
“Anh nghe ra đúng không, em là Ưng Phỉ.”
Giọng Ưng Phỉ hơi run.
Tập Nhạn nhận ra Ưng Phỉ đang khóc.
Anh không có tâm tình nào cả, hỏi: “Em muốn nói gì?”
“Em muốn nói cho anh biết, ngày mai em sẽ ra nước ngoài.”
“Anh dâu, đầu tiên em phải xin lỗi anh, vì em từng có tâm tư xấu nên lần đầu tiên gặp anh mới cố ý chia rẽ anh và anh của em, xin lỗi anh. Sau đó em sẽ nói cho anh biết, trong mắt Ưng Thanh Cừ, em là như thế nào.”
“Anh trai em hồi cấp hai rất tự tin, tự tin tới nỗi mù quáng. Anh ấy có gia thế tốt, vẻ ngoài đẹp, biết chơi bóng rổ, ở cái tuổi ấy được gần như là bạn trai trong mộng của tất cả các bạn nữ. Nhưng khi đó trong mắt anh ấy chỉ có bóng rổ, mỗi ngày không phải đang đánh bóng rổ thì là xem đánh bóng rổ. Có một ngày em phát hiện anh ấy không đi đánh bóng rổ, sau đó mới biết là anh ấy thích một đàn anh Omega trong trường. Quan hệ của em và anh ấy rất tốt, từ bé em đã học vẽ, hiểu về phối hợp màu sắc, anh ấy thường xuyên bảo em nhìn thử xem hôm đó anh ấy ăn mặc như vậy đã đẹp chưa, nói là muốn để người anh ấy thích nhìn thấy anh ấy.”
“Anh ấy nghe lời em nói, nghỉ giải lao giữa giờ thường xuyên đi qua lớp anh, khi anh đi qua sân bóng rổ sẽ lập tức ném bóng vào rổ, khi anh tới thư viện sẽ ngồi đối diện anh. Anh ấy thử dùng rất nhiều cách để thu hút sự chú ý của anh, chỉ là qua nửa học kỳ rồi nhưng anh vẫn không nhìn anh ấy cái nào. Sau đó anh ấy vẫn không nhịn được mà viết thư tình cho anh, nói là hẹn gặp anh ở trận bóng rổ hôm sau. Nhưng anh lại không tới.”
“Có một ngày anh ấy nói với em, rằng anh ấy đột nhiên hiểu ra, nếu anh ấy không đứng ở một độ cao bằng anh hoặc thậm chí là vượt qua anh thì anh sẽ mãi mãi không phát hiện ra anh ấy. Thế là anh ấy không đi đánh bóng rổ nữa mà theo ba em học chính trị, chậm rãi ép chính mình học thứ mà trước đây mình chẳng có chút hứng thú nào. Lên đại học anh ra nước ngoài du học, năm nào anh ấy cũng tới nhìn anh hai lần. Em, em…”
Ưng Phỉ bỗng nhiên bật khóc: “Em không biết tại sao anh ấy lại có thể thích anh như vậy. Em thích anh ấy, anh ấy chưa bao giờ biết, trước mặt em anh ấy hoàn toàn không che giấu tình cảm anh ấy dành cho anh. Em biết anh ấy chỉ coi em là em gái, em cũng không dám phá lớp giấy mỏng manh này, cho nên anh ấy vẫn không biết tình cảm của em với anh ấy. Trong mắt anh ấy chỉ có anh, hoàn toàn không biết rõ ràng là có nhiều người thích anh ấy như vậy, bao gồm cả em. Em xịt nước hoa mới, mặc váy mới anh ấy không hề biết. Giống như, anh ấy thích anh nhiều năm như thế, anh cũng không biết vậy.”
Tập Nhạn yên lặng lắng nghe.
Ưng Phỉ khóc một lát thì ngừng, giọng cô bé trở nên rất nhẹ: “Anh dâu, anh không biết đâu, ngày anh kết hôn với anh ấy, anh ấy vừa vui vẻ lại vừa không biết nên làm gì. Anh ấy sợ anh biết anh ấy thích anh nhiều năm như vậy sẽ cảm thấy phản cảm, sẽ cảm thấy giống như anh ấy đang trói buộc anh làm phiền anh. Anh ấy rất cẩn thận, rõ ràng thích anh nhưng lại không dễ biểu lộ ra. Anh ấy nói không thể để anh sợ được, từ từ rồi anh cũng sẽ thích anh ấy thôi.”
Tập Nhạn nói: “Vậy chỗ ảnh này là sao?”
Ưng Phỉ nói: “Là lỗi của em, hôm qua em đến quán bar trêu phải người không đàng hoàng… Là anh trai em tới cứu em, sau đó đưa em về khách sạn. Lần trước cũng là do em gây chuyện… Em đã cam đoan với anh ấy là sau này sẽ không đến quán bar nữa. Ba em bị cao huyết áp, không chịu nổi thích, cho nên anh trai mắng em vài câu chứ không nói cho ba. Em cũng biết là mình không ra thế nào cả, hi vọng anh ấy sẽ giữ bí mật này giúp em, không ngờ lại có người chụp được ảnh.”
“Ngay từ đầu em đã ngóng chờ hai người ly hôn, đúng vậy, em quả thực đã từng nghĩ ti tiện như vậy. Em nghĩ, nhiều năm như vậy rồi, người mà anh trai em thích có phải đã sớm không còn là người lúc trước nữa không? Em đã hi vọng như vậy đấy. Nhưng hiển nhiên là anh trai em vẫn thích anh. Thật ra ở trong mắt em, anh ấy xuất sắc hơn anh nhiều, nhưng anh ấy lại luôn cảm thấy anh quá tốt, thế nên mới đi từng bước làm bản thân trở nên xứng đáng với người trong lòng của anh ấy hơn. Anh ấy thích anh như vậy, em không còn cách nào tự lừa mình dối người nữa, cũng không muốn làm người xấu nữa. Anh dâu, anh trai em đáng giá, anh ấy tuyệt đối đáng giá để anh thích. Anh ấy nhớ rõ ân tình của ba em, thế nên mới quan tâm em như vậy, anh đừng vì em mà giận anh ấy, đừng vì em mà buông tay anh ấy, em… Giữa hai anh, em không là gì cả… từ trước đến giờ đều không là gì cả.”
Hình như Ưng Phỉ không nói được tiếp nữa, cứ như vậy cúp điện thoại.
Tập Nhạn thở ra một hơi.
Nếu bạn biết, có một người, lặng lẽ, yêu thầm bạn mười năm. Mười năm này người đó chỉ yên lặng yêu bạn, không quấy rầy bạn, không làm phiền bạn, chỉ đứng xa xa yêu bạn một cách thầm lặng, chỉ cố gắng, cố gắng, làm cho chính mình trở nên giỏi giang, cuối cùng cũng được như ý nguyện. Người ấy mạo hiểm dù có khả năng sẽ không thu hoạch được gì, chỉ đơn phương cố gắng dù không có sự đáp lại, để thực hiện ảo tưởng đã viết trong thư mười năm trước: Kết hôn với bạn.
Bạn có sợ hãi không? Hay là động lòng?
Tập Nhạn nghĩ, anh không sợ hãi chút nào hết.
Anh có động lòng không? Anh đã sớm động lòng rồi, sau khi biết được những điều này trái tim vẫn luôn không ngừng rung động.
Cuộc hôn nhân của bọn họ môn đăng hộ đối ở chỗ nào chứ, rõ ràng là tình cảm đơn phương dài mười năm đến từ một phía.
Ưng Thanh Cừ là chồng của anh, hiện giờ anh muốn đi tìm Ưng Thanh Cừ, ngay hiện tại, một giây một phút cũng không đợi được nữa, Tập Nhạn nghĩ.